Chương 74: Ngoéo tay
Ngay cả một con chuột nhỏ cũng dám can đảm và quyết đoán nói muốn bảo vệ mọi người, đột nhiên Lưu Pha cảm thấy, trước kia mình cứ lo lo sợ sợ như vậy là không cần thiết: “Cổ Lan Cốt tiên sinh, hợp tác không? Tuy trồng trọt có thể cung cấp thức ăn cho chúng ta sống tiếp nhưng không đủ để chúng ta chân chính vượt qua kỷ nguyên diệt vong, nếu tinh cầu Thương Chiến bị hủy diệt, có nhiều lương thực hơn nữa cũng vô ích.”
Cổ Lan Cốt đang hưởng thụ được Thư Thủy Thủy vỗ đầu an ủi, lúc này liếc mắt nhìn sang Lưu Pha, ý bảo Lưu Pha tiếp tục nói.
“Cổ Lan Cốt có nghĩ tới không, có thể không chỉ là tinh cầu Thương Chiến rơi vào kỷ nguyên diệt vong, thậm chí toàn bộ thiên hà Thương Hải đều vậy.” Lưu Pha tiếp tục ném ra một quả bom nặng ký.
Lần này móng vuốt nhỏ đang vỗ đầu của Thư Thủy Thủy cũng ngừng lại, Thư Thủy Thủy không trải qua kỷ nguyên diệt vong, nhưng nó hiểu được khái niệm thiên hà, nếu cả thiên hà đều rơi vào kỷ nguyên diệt vong, như vậy nó có thể bảo vệ tốt cho Cốt Cốt được không? Thư Thủy Thủy không khỏi bắt đầu vểnh lỗ tai nhỏ, nghiêm túc lắng nghe.
Sắc mặt của Trình Khuyết ở bên cảnh cũng biến động, hắn vẫn chưa nói chuyện này với Lưu Pha, nhưng có ám chỉ và hướng dẫn, không ngờ Lưu Pha thật sự chú ý tới.
“Rất nhiều hành tinh tiến vào thời kỳ diệt vong, bản thân hiện tượng này vốn không bình thường, hơn nữa tôi không tin thiên hà Tiên Ca thật sự sẽ dừng tay, chiến tranh sẽ bất ngờ ập tới. Đồng thời tới tận bây giờ, liên minh thiên hà vẫn chưa phá giải được nguyên nhân sinh vật biến dị, cứ thế mãi, sinh vật biến dị sẽ lan tràn, dù sao thì cũng không phải chỉ có tinh cầu Thương Chiến xuất hiện sinh vật biến dị…”
Lưu Pha liệt kê rõ ràng những điều mình phát hiện được, mỗi tin tức tựa hồ đều đang nhắc nhở, vấn đề không chỉ đơn thuần là tinh cầu Thương Chiến, mà là cả thiên hà Thương Hải.
“Loại cảm giác này rất kỳ quái, thế nhưng tôi nghĩ những tin tức này đang nhắc nhở rằng phạm vi không giới hạn trong tinh cầu Thương Chiến.” Biểu cảm của Lưu Pha có chút vướng mắc.
Tất cả mọi người đều lý giải, được xem là người lãnh đạo một căn cứ, có lẽ đã rất lâu rồi Lưu Pha không hành động theo cảm giác như vậy.
“Nếu là vậy thì chúng ta còn lối thoát nào đây? Chạy khỏi tinh cầu Thương Chiến, tìm một tinh cầu không có ngày diệt vong để định cư à?” Suy nghĩ của Dư Tẫn hiển nhiên là phản ứng bản năng của phần lớn mọi người.
Nhưng độ khó của suy nghĩ này là quá lớn, đầu tiên, tài nguyên không đủ để bọn họ trốn khỏi tinh cầu Thương Chiến; thứ hai, liên minh thiên hà chắc chắn đã tìm kiếm hành tinh như vậy ở xung quanh, đồng thời cũng có các tinh cầu thích hợp đăng ký danh sách, một khi xuất hiện xung đột thì hậu quả sẽ rất khó lường. Cuối cùng, nếu quả thực là kỷ nguyên diệt vong của thiên hà, như vậy những thành tinh thưa thớt nhất định sẽ bùng nổ dân số, kẻ lưu vong như bọn họ không có tư cách tiến vào chiếm giữ.
“Vậy di dân tinh tế thì sao?” Tạ Phong hỏi. Di dân tinh tế là vứt bỏ tinh cầu Thương Chiến, cưỡi phi thuyền vũ trụ bay tới vũ trụ chưa biết, có khả năng cả đời cũng không thể tìm được điểm dừng chân an toàn, cũng có thể sẽ may mắn tìm được một tinh cầu để định cư.
“Vậy đầu tiên chúng ta cần có một phi thuyền vũ trụ, hơn nữa còn phải tránh được sự đuổi bắt của liên minh thiên hà, ít nhất phải thoát ra khỏi thiên hà Thương Hải.” Lưu Độ nhắc nhở, hiển nhiên những điều kiện này quá khó. Đừng nói phi thuyền vũ trụ, hiện giờ ngay cả bay khỏi tinh cầu Thương Chiến bọn họ cũng không làm được.
Lưu Pha tỏ vẻ mình đã suy nghĩ những khả năng này vô số lần: “Tôi đã nghĩ qua tất cả phương pháp, nhưng tiền đề đều là khoa học kỹ thuật, tinh cầu Thương Chiến bị thiết lập là hành tinh bỏ hoang vì đồ dùng hiện hữu trên tinh cầu tuyệt đối không chế tạo ra các sản phẩm ngoại tinh để bay khỏi tinh cầu Thương Chiến, mọi thứ đều là nói suông, hiện giờ con đường thu thập vật phẩm ngoại tinh của chúng ta chỉ có một, chính là máy mô phỏng.”
“Tôi biết các vị chỉ mới tới tinh cầu Thương Chiến một năm, có lẽ vẫn còn khá lạ lẩm với thế giới máy mô phỏng. Các vị có thực lực, mà bọn tôi có kinh nghiệm và con đường thông tin, có thể thu hoạch được những tin tức mới nhất. Không bằng chúng ta hợp tác trao đổi vật phẩm có thể sử dụng, sau đó tiến hành phân tích hóa giải, có lẽ sẽ tạo ra vật hữu dụng.”
Ở trong thung lũng này, Lưu Pha nắm rõ điểm yếu, cũng là thiếu sót duy nhất của nhóm Cổ Lan Cốt, bọn họ đặt chân tới tinh cầu Thương Chiến này quá ngắn, đồng thời cũng không nghiêm túc khuếch trương phạm vi thế lực, tài nguyên tin tức và thông tin nắm giữ được kém xa khu B, có nhiều thế lực có thể đặt chân lâu dài ở tinh cầu Thương Chiến không chỉ vì thực lực.
“Các vị có thể từ từ suy nghĩ, hai ngày sau bọn tôi sẽ rời đi, quý đóng băng năm nay tựa hồ sẽ tới sớm.” Lưu Pha không muốn câu trả lời ngay lập tức, nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu được, nếu thật sự ngày diệt vong của tinh tế ập tới, chuyện hợp tác là hiển nhiên, dù sao sức mạnh cá thể vẫn quá nhỏ bé.
Cá đã nướng chín, đám người cũng không tiếp tục trò chuyện mà đặt chú ý vào mỹ thực, nhất là mấy con cá được Thư Thủy Thủy xử lý, mùi thơm làm người ta ch** n**c miếng.
Điểm tốt khi sống lâu ở tinh cầu Thương Chiến này đại khái là bọn họ có thể dễ dàng điều chỉnh tâm trạng của mình bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, cần phải coi trọng những thời điểm hạnh phúc không dễ có.
Thư Thủy Thủy nghiêm chỉnh ngồi trong khay, quấn yếm xong thì lấy dao nĩa ra, dáng vẻ chuột quý tộc tao nhã.
Bầu không khí bên hồ dần trở nên náo nhiệt, Nam Phương bận rộn xong men theo mùi hương tìm tới, đang chuẩn bị k** r*n mình không có gì ăn thì phát hiện phần mình sớm đã được nướng xong, mặc dù không phải do Thủy Thủy nướng nhưng tay nghề của anh trai nhà mình cũng không kém.
Nhóm người ăn rất vui vẻ, Thủy Thủy rất nghiêm túc gỡ xương, về phần dao nĩa thì sớm đã bị ném qua một bên, hai móng vuốt ôm cá nướng gặm ngon lành.
Lưu Độ ở bên cạnh phát hiện thì vui vẻ hỏi: “Thủy Thủy không cần dùng dao nĩa ăn cơm sao lại phải lấy ra?”
Thư Thủy Thủy cắm cúi gặm cá nghe vậy thì ngẩng đầu: “Ăn cơm đương nhiên cần dụng cụ ăn rồi, như vậy mới có cảm giác nghi thức, mới xứng đáng với con cá này.”
Lưu Độ cười ha hả, cảm thấy Thư Thủy Thủy thực sự rất thú vị. Tuy có khả năng không dụ được Thủy Thủy, nhưng nếu sau này có thể cùng Thủy Thủy tiến vào không gian mô phỏng thì cũng không tệ.
Dư Tẫn hiển nhiên không biết Lưu Độ đang nghĩ gì, cho dù Dư Tẫn cũng từng có nguyện vọng tương tự nhưng đến giờ vẫn không thể thực hiện được, ai ngờ được Cổ Lan Cốt dẫn theo Thư Thủy Thủy vẫn luôn dừng lại ở khi đăng nhập, chưa từng chân chính tiến vào không gian mô phỏng.
Sau khi cơm nước no nê, Thư Thủy Thủy nâng cái khay của mình tới bên hồ rửa chén, thuận tiện đào một cái hố chôn phần xương cá và đầu cá của mình và Cổ Lan Cốt ăn dư lại, sau khi chôn xong còn dùng móng vuốt cố giẫm lên.
Về phần lửa trại thì tự nhiên có người xử lý, Nam Ca sớm đã dẫn Lưu Pha và Lưu Độ gấp tới không thể chờ đợi đi xem nông trường mini, thuận tiện giải thích một chút về chuyện sinh vật biến dị. Khi biết cả hai chuyện này đều có liên quan mật thiết tới Thư Thủy Thủy, Lưu Pha rất kích động, cảm thấy em trai nhà mình thật sự quá tinh mắt, chỉ tiếc không thể mang về khu B.
“Khu rừng bên kia hẳn là có vật tư rất phong phú, sao không có ai ở?” Lưu Độ có chút khó hiểu hỏi, khu rừng bên đó có rất nhiều cây thông và cây tùng xanh biên biếc, sau khi tuyết tan thì khu rừng cũng đang chậm rãi khôi phục sức sống, có điều kỳ quái là người trong thung lũng tựa hồ đều cố ý né tránh khu rừng này.
“Bên đó à?” Nam Ca suy nghĩ một chút mới nói: “Bên đó là chỗ ở của bạn Thủy Thủy.”
“Bạn của Thủy Thủy? !” Lưu Độ vui vẻ: “Chính là chuột à?”
Nam Ca gật đầu, tuy đều là chuột biến dị nhưng đúng là chuột: “Có điều bạn của Thủy Thủy không thích bị quấy rầy, vì thế bình thường sẽ không lộ diện, bọn tôi sẽ không tới gần, bọn ông cũng đừng có qua bên đó.”
Lưu Độ gật gù tỏ vẻ đã biết, có điều nội tâm kích động không thể nào bình tĩnh được, nếu như không thể bắt cóc được Thủy Thủy, vậy lén trộm bạn của Thủy Thủy có được không?
Nam Ca cũng không để ý, dù sao cũng không phải tất cả loài chuột đều là Thủy Thủy, hơn nữa chuột biến dị to lớn như vậy chỉ sợ không có ai dám nhớ thương.
Nói tới thì cũng kỳ quái, đám chuột biến dị kia không hề có dấu hiệu cuồng hóa, bằng không cho dù có Thư Thủy Thủy đứng giữa hòa giải, bọn chúng cũng không hài hòa như bây giờ.
Lúc hoàng hôn, Thư Thủy Thủy phơi nắng đủ thì cầm chiếc roi nhỏ lười biếng từ trên tảng đá nhảy xuống, bắt đầu lùa đám gia súc mình nuôi thả quay trở về bãi cỏ mini. Buổi chiều Cổ Lan Cốt lại mất tích, thật ra Thư Thủy Thủy có lặng lẽ đi theo, nhưng mỗi lần đều bị Cổ Lan Cốt bắt ra từ trong bụi cỏ.
Chuột nhỏ chỉ có thể tùy ý Cổ Lan Cốt xách mình lên, hai móng vuốt vòng trước ngực: “Được rồi được rồi, tôi sẽ không theo Cốt Cốt nữa.”
Cổ Lan Cốt vươn ngón út của mình tới: “Nói phải giữ lời, ngoéo tay.”
Thư Thủy Thủy: “…” Không tình nguyên vươn móng vuốt nhỏ của mình, dùng phần móng nhọn quấn lấy ngón út của Cổ Lan Cốt.
Sau đó, chuột giữ chữ tín không lén đi theo Cổ Lan Cốt nữa, thật ra Thư Thủy Thủy cũng phát hiện, chuyện Cổ Lan Cốt muốn làm hẳn là có liên quan tới máy mô phỏng, bằng không hai bọn họ đã cùng ngủ đông từ sớm rồi.
Mặc dù Thư Thủy Thủy rất muốn ngủ đông, nhưng lại càng lo lắng cho Cổ Lan Cốt hơn, nếu không phải gặp phải vấn đề không thể giải quyết, Cổ Lan Cốt sẽ không lảng tránh lâu như vậy, vì thế rốt cuộc là chuyện gì? Chuột nhỏ nghĩ muốn trọc đầu cũng không nghĩ ra lý do.
Lúc Thư Thủy Thủy lùa đám gia súc về bãi cỏ mini thì Cổ Lan Cốt cũng đã trở lại, tuy vẫn không lộ ra chút biểu cảm gì, thế nhưng Thư Thủy Thủy rõ ràng cảm nhận được sự vui sướng từ anh.
Cổ Lan Cốt liếc mắt liền nhìn thấy Thư Thủy Thủy ở trong bãi cỏ xanh biếc, sau đó bước nhanh tới: “Thủy Thủy, chúng ta ngủ đông đi.”
Thư Thủy Thủy: ? ? ? Hạnh phúc tới quá đột nhiên: “Cốt Cốt chuẩn bị xong rồi hả? Thật ta tôi cũng không gấp lắm đâu, tôi biết Cốt Cốt chưa từng ngủ đông, không thoải mái là bình thường.”
Cổ Lan Cốt vuốt chuột, vuốt Thư Thủy Thủy thành bánh chuột mới nói: “Tôi đã thích ứng rồi, có thể bồi Thủy Thủy ngủ đông.”
Thư Thủy Thủy nằm bẹp trên lòng bàn tay Cổ Lan Cốt: “Tuyệt vời, chúng ta ngủ đông thôi.”
Một người một chuột quên hết mọi thứ tất nhiên không thể lập tức ngủ đông, dù sao thì người khu B cũng chưa rời đi.
Sáng hôm sau lúc nhìn thấy nhóm người khu B, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc chú ý vào mặt Lưu Độ.
“Lưu Độ tiên sinh có ổn không vậy?” Nam Ca khó hiểu hỏi.
Chỉ thấy gương mặt hôm qua vốn vẫn còn bình thường mà lúc này lại đầy vết thương, có bốn năm vết cào sắc bén, còn cả máu ứ và sưng phù.
Lưu Độ buồn rầu nói: “Không sao, đêm qua đi vệ sinh không cẩn thận té lộn mèo một cái, bị cành cây quào.” Nói xong thì đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương.
Dư Tẫn lặng lẽ lui lại hai bước: “Ông không ngã vào nhà xí đấy chứ?”
Lưu Độ tức tới muốn bùng nổ: “Tất nhiên là không!”
Thấy dáng vẻ không muốn nói tới chuyện này của Lưu Độ, nhóm người cũng tự hiểu không hỏi thêm, đang chuẩn bị đi ăn sáng thì trong doanh trại có một trận hỗn loạn.
Nhóm người nhìn tới hướng phát ra âm thanh, phát hiện vài con chuột lông xám to lớn lao tới.
Nam Ca kinh ngạc, đám chuột này bình thường sẽ không xuất hiện, hôm nay làm sao vậy?
Người khu B hoảng sợ, tưởng rằng thung lũng bị sinh vật biến dị tập kích, kết quả phát hiện đám chuột xuyên qua doanh trại, sau đó chạy nhanh tới trước mặt Thư Thủy Thủy.
Con chuột cầm đầu vươn móng vuốt chỉ về phía Lưu Độ, sau đó chít chít một trận, cảm xúc trông có vẻ rất kích động.
Thư Thủy Thủy nghe một hồi, có chút kinh ngạc nhìn sang Lưu Độ đang muốn chui xuống đất, cuối cùng chỉ có thể tiến tới, chuẩn bị kề vai sát cánh dẫn người anh em chuột của mình đi, có điều chiều cao thật sự bất đắc dĩ.
Cuối cùng, Thư Thủy Thủy không thể làm gì khác, chỉ đành từ bỏ ngôn ngữ nhân loại, cùng con chuột kia chít chít trao đổi một hồi.
Xung quanh có không ít người tò mò chạy tới xem, chỉ là không dám tiếp cận quá gần, chỉ muốn tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Chờ chuột lông xám hài lòng dẫn dắt anh em và chuột con rời đi, lòng hiếu kỳ của mọi người cũng đạt tới đỉnh điểm.
Thư Thủy Thủy ho nhẹ một tiếng: “Không sao, đêm qua bụng nhỏ giẫm hỏng ổ của người anh em chuột, vì thế người ta tới đòi bồi thường, đã thương lượng xong rồi, mười củ khoai lang.”
Nhóm người: “…” Hiện giờ chuột cũng giỏi như vậy à?
Nhóm người khu B: “…” Chuột hiểm ác quá! Một cái ổ thôi mà đòi tới mười củ khoai!
Lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, nhóm người chậm rãi tản đi, đồng thời cũng không quên hưng phấn thảo luận chuyện vừa nãy.
Lưu Độ thực cảm kích nhìn Thư Thủy Thủy, ánh mắt như ẩn chứa trăm ngàn lời muốn nói.
Lưu Pha nhạy bén cảm thấy sự việc không hề đơn giản như Thư Thủy Thủy nói, nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của em trai nhà mình thì cũng không nỡ vạch trần.
[hết 74]