Chương 75: Không phải chuột nào cũng là Thư Thủy Thủy
Thật ra Lưu Độ cảm thấy mình thực oan uổng, đêm hôm lén lút chạy ra ngoài, ngồi chồm hổm tới mức chân tê rần, lúc này mới phát hiện một bé con lông xù đáng yêu.
Đêm đông rét lạnh không có ánh trăng sáng, Lưu Độ chỉ có thể mơ hồ cảm thấy được màu sắc của bạn Thủy Thủy không giống Thủy Thủy cho lắm, có điều không sao cả, đều là chuột!
Vì thế Lưu Độ không chút do dự lấy ra phần thức ăn mình chuẩn bị sẵn, sau đó từng chút từng chút tiến tới rước mặt con chuột có màu sắc khác lạ kia, khi đó Lưu Độ còn mừng thầm vì chuột nhỏ không chạy đi, xem ra cậu cũng rất có duyên với chuột.
Chuột nhỏ ăn thức ăn của Lưu Độ đưa cho, Lưu Độ đương nhiên cho rằng chuột nhỏ đồng ý đi cùng mình, liền gấp gáp đưa tay nâng chuột nhỏ muốn rời đi.
Kết quả vừa xoay người thì phát hiện phía sau vây một vòng chuột biến dị to lớn, không thể không nói lúc này hắn khá hoảng, hơn nữa có khả năng đám chuột này nghe hiểu khi nãy hắn lải nhải muốn dẫn chuột nhỏ đi, chúng từng bước tiến tới gần, bây giờ nghĩ lại, cảnh tượng khi đó quả thực quá áp lực.
Cuối cùng không hề ngoài ý muốn, Lưu Độ bị đám chuột biến dị to lớn vây công, trên đường trốn chạy sơ ý ngã lộn nhào vài lần, vì thế mặt mũi mới bầm dập thảm thiết đến vậy.
May mắn đám cuộct biến dị này chỉ dùng móng vuốt chứ không dùng miệng, đại khái chúng cũng biết Lưu Độ là khách, vì thế sau khi Lưu Độ chạy đi một khoảng thì chúng cũng không đuổi theo nữa.
Lưu Độ trở về lều của mình mới kịp phản ứng, bạn của Thủy Thủy đúng là chuột, nhưng không hề có chút dịu dàng nào như Thủy Thủy.
Trộm chuột không thành còn bị đánh, chuyện mất mặt như vậy Lưu Độ tự nhiên không thể nào nói ra, nhưng cho dù thế nào Lưu Độ cũng không ngờ đám chuột kia lại tìm tới cửa. Khoảnh khắc này trong lòng Lưu Độ quả thực xuất hiện cả vạn ông mặt trời, đệt đệt đệt…
Lưu Độ nghĩ, nếu sự việc này truyền ra, cậu cũng không còn mặt mũi ở trên đời này nữa. Có điều Thủy Thủy vẫn là Thủy Thủy, thông minh, dịu dàng, ấp áp, nhận ra quẫn bách khó khăn của cậu nên đã giải quyết sự việc nhanh gọn, tuy tổn thất mười củ khoai lang nhưng Lưu Độ lại thở phào một hơi, mười củ khoai lang hoàn toàn không thành vấn đề.
Thư Thủy Thủy cũng không ngờ Lưu Độ thế mà lại đi trộm chuột, sau đó nhóm người anh em chuột tới tố cáo, đồng thời yêu cầu bồi thường.
Thư Thủy Thủy lạch bạch lạch bạch đi tới bên cạnh Lưu Độ, nhảy dựng lên vỗ vỗ đầu gối Lưu Độ an ủi: “Không sao đâu bụng nhỏ, tôi sẽ không ghét bỏ cậu đâu.”
Lưu Độ ngồi xổm xuống sờ cái đầu nhỏ lông xù của Thư Thủy Thủy, cảm động không thôi, rốt cuộc cũng hiểu được, không phải con chuột nào cũng là Thư Thủy Thủy.
Tuy người xung quanh cảm thấy không thích hợp lắm nhưng Thủy Thủy đã nói vậy thì bọn họ cũng không thể không cho Lưu Độ mặt mũi, vì thế tất cả mọi người đều ăn ý không nói tới chuyện này nữa.
Bữa sáng vẫn phong phú ngon miệng như cũ, hơn nữa có cháo và canh cá Thư Thủy Thủy tự mình chuẩn bị, so với món cá nướng hôm qua thì thanh đạm hơn rất nhiều nhưng cũng càng phù hợp để dùng trong buổi sáng hơn. Thư Thủy Thủy không ngừng đảo quanh mấy chén cháo, thường xuyên nhón chân cùng cái thìa để khuấy, nhưng so với bé chuột đội chiếc mũ đầu bếp thì mấy chiếc chén kia chẳng khác nào những chiếc nồi lớn.
Canh cá màu trắng sữa phối hợp với cháo loãng, rất k*ch th*ch khẩu vị.
Bữa sáng này mọi người ăn rất an tĩnh, rất trân trọng mỗi phần thức ăn, cho dù là lúa nước hay lúa cạn đều không thể thích ứng với hoàn cảnh tàn khốc của tinh cầu Thương Chiến, bọn họ đã sắp quên hương vị của gạo, hơn nữa chén cháo này là do Thủy Thủy cực khổ nấu, tựa hồ tràn đầy hương vị hạnh phúc.
Thư Thủy Thủy cũng múc cho mình một chén nhỏ, bên trong có khoảng hai ba chục hạt gạo, dùng muỗng nhỏ múc từng hạt để ăn. Thỉnh thoảng Cổ Lan Cốt sẽ đưa cái muỗng tới, Thư Thủy Thủy sẽ thò đầu tới uống một hớp canh cá.
Thư Thủy Thủy ăn xong trước hết, chuột nhỏ vỗ eo mình, sau đó nằm bẹp xuống đất thở dài: “Đáng tiếc là thiếu dưa muối, không có dưa muối thì món ăn sáng thực không có linh hồn.”
Lưu Pha bất đắc dĩ cười nói: “Thức ăn như vậy đã làm bọn tôi không muốn rời đi rồi.”
Thư Thủy Thủy bật dậy: “Mọi người có thể gia nhập với bọn tôi như nhóm anh em Hồ Tư Thần.” Thư Thủy Thủy nhớ tới chuyện thiên hà diệt vong, nhiều người thì sức lớn, Thư Thủy Thủy sợ mình không có cách nào bảo vệ tốt Cốt Cốt, vì thế lúc này mới lên kế hoạch tập trung một ít người tới bảo vệ Cốt Cốt.
Nhóm anh em Hồ Tư Thần đang ăn thịt ở phía xa đột nhiên hắt xì một cái.
Lưu Độ ở bên cạnh gật đầu: “Được đó được đó.”
Có điều hiển nhiên, đó không có khả năng dễ dàng thực hiện. Khu B không giống căn cứ Hồ Tư Thần, cho dù là quy mô hay lịch sử cũng không cùng cấp bậc, gia nhập một thế lực khác không phải chuyện mà Lưu Độ hay Lưu Pha có thể quyết định.
Lưu Pha cũng căn bản không có suy nghĩ về phương diện này, có điều vấn đề hợp tác thì hai bên đã đạt thành nhất trí.
Sau khi ăn sáng xong, Thư Thủy Thủy lôi chiếc roi nhỏ của mình ra, chuẩn bị bắt đầu công việc chăn thả, về phần buôn bán thì cứ để Nam Ca lo.
Bóng dáng của chuột nhỏ dần biến mất trong bãi cỏ xanh tươi tốt, có điều từ phía xa nhìn lại, mọi người vẫn có thể dễ dàng đoán được vị trí của Thư Thủy Thủy, bởi vì Cổ Lan Cốt đứng ở đâu thì Thư Thủy Thủy chắc chắn ở gần đó.
Nhìn thung lũng bừng bừng sức sống và bầu không khí hài hòa ở nơi này, Nam Ca và Lưu Pha quyết định lần buôn bán này, Nam Ca không có suy nghĩ chặt chém, Lưu Pha cũng không phải người keo kiệt, có thể nói là cả hai bên đều rất hài lòng.
Sau khi trao đổi mã liên lạc máy mô phỏng, người khu B bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hừng đông ngày mai sẽ lên đường trở về.
Tuy nhiệt độ ổn định ở nơi này giống như thiên đường, nhưng bọn họ nhất định phải trở về căn cứ trước khi quý đóng băng tới. Tính kỷ luật và quy tắc ở khu B rất mạnh, không có người nào chọn ở lại có được năng lực quản lý như Lưu Pha, ít nhất Lưu Pha đã chọn đúng tiểu đội để tới giao dịch.
Lưu Pha kiểm kê xong đồ dùng trao đổi, khác với lúc tới, khi đó bọn họ mang theo lương thực và đá năng lượng, cho dù không có xe cũng có thể dựa vào nhân lực vác vào.
Có điều lúc rời đi, đồ vật bọn họ mang đi khá kỳ quái. Tám tấm gỗ nặng trịch kích cỡ bốn mét vuông, bên trên vẽ hoa văn kỳ lạ, theo lời Nam Ca giải thích, bỏ thịt sinh vật biến dị ở bên trên, sau một khoảng thời gian có thể tinh lọc được năng lượng cuồng bạo.
Ngoài ra quan trọng nhất chính là ba mươi nông trường mini, kích cỡ từ một mét vuông đến tám mét vuông, hình dáng cũng không đồng nhất. Mặc dù không dễ mang theo nhưng người khu B đều hận không thể dùng hai tay để nâng đỡ số nông trường mini này, ba mươi không tính là nhiều, đây chính là đồ cứu mạng thật sự.
Trên mặt thành viên tiểu đội khu B tới đây chuyến này đều lộ ra biểu cảm kỳ vọng không thể giấu giếm, đây là cảm xúc đã lâu rồi không được nhìn thấy ở tinh cầu Thương Chiến này. Bởi vì phần kỳ vọng này nên không ai oán giận đường núi khó đi, cũng không có người nào oán giận đồ đạc không dễ mang theo.
Lúc sắc trời vẫn còn mờ mịt không nhìn rõ, người của tiểu đội khu B đã thức dậy, nương theo ánh sáng từ đèn pin để sắp xếp thu dọn hành trang.
Ánh mắt Lưu Độ lộ rõ lưu luyến không muốn rời đi, nhóm Nam Ca, Dư Tẫn cũng dậy sớm để đưa tiễn.
Nói đưa tiễn cũng không quá đáng, cho dù là khu B cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm có thể bình yên trở về căn cứ, đây là tinh cầu Thương Chiến, là mùa đông đáng sợ.
Lưu Độ liếc nhìn một cái, thấy Cổ Lan Cốt nhưng không thấy Thư Thủy Thủy ở quanh Cổ Lan Cốt, Lưu Độ không khỏi thất vọng, cứ tưởng rằng trước khi mình rời khi sẽ không thấy được nắm chuột nữa.
Có điều không bao lâu sau, từ khu rừng tươi tốt ở phía xa có vài con chuột lớn chui ra, chạy thẳng tới chỗ nhóm người khu B.
Lưu Độ giật thót, còn chưa xong sao? Không phải đã đền mười củ khoai rồi à? Sao lại còn lao tới nữa?
Lưu Pha cũng hoảng sợ, theo ánh đèn sáng rực, đám chuột biến dị lao tới như điên cực kỳ dọa người: “Nam Ca tiên sinh! Không phải nói chuột biến dị trong thung lũng sẽ không cuồng hóa à?”
Nam Ca có chút nghi hoặc, khi nhìn thấy Cổ Lan Cốt bình tĩnh đứng ở bên cạnh thì lập tức phản ứng: “Đừng nóng vội, công nhân bốc vác tới rồi, mau lẹ linh hoạt chắc chắn sẽ không làm đồ vật vận chuyển bị hư hại.”
Lưu Pha: ?
Lưu Độ: “Trò đùa gì vậy?”
Vừa dứt lời, chuột biến dị dẫn đầu to lớn đã xuyên qua đám người vọt thẳng tới bên cạnh Lưu Độ.
Lưu Độ hoảng sợ vội vàng lui về sau vài bước, vài túi hạt giống hiếm có đổi được ở bên chân cũng lộ ra. Đó là Lưu Độ đổi được từ Thư Thủy Thủy, dự định trồng chúng trong nông trường mini.
Chuột biến dị không cần chỉ huy, đi tới bên cạnh túi thì nâng túi lên rồi nhanh chóng rời đi, bóng dáng linh hoạt nhanh chóng biến mất trong đêm.
Lưu Độ thậm chí còn không kịp kinh hô và đuổi theo, nhóm chuột đã giống như hiệp khách giang hồ linh hoạt xuyên qua trong thung lũng.
Có con hành động đơn độc, có con ăn ý hợp tác khiêng đồ đạc, ba lô, nông trường mini, trận pháp tinh lọc.
Nhóm người khu B chậm rãi thoát ra khỏi cảm giác hoảng hốt lo sợ hồi phục tinh thần, bởi vì bọn họ phát hiện hướng đi của đám chuột biến dị là hướng lên núi, trong đó thậm chí có một con chuột con nhỏ xinh ở lại phía sau, cầm lá cờ nhỏ, bên trên viết mấy chữ quen thuộc: Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!
Nhóm người khu B: “…”
Lưu Độ: “…” Con chuột con này sao nhìn quen mắt dữ vậy? Hay là tất cả chuột con đều trông như thế?
Chuột con đi ở sau cùng rõ ràng là muốn dẫn đường cho mọi người. Mà Thư Thủy Thủy cũng nhanh chóng từ rừng cây lạch bạch chạy tới, không cần phải nói, số chuột biến dị này nhất định là do Thư Thủy Thủy tìm tới hỗ trợ.
Quan điểm của người khu B lại một lần nữa được đổi mới, thì ra sinh vật biến dị còn có thể trở thành nhân viên dọn nhà!
Bởi vì không còn đồ đạc bó tay bó chân, hành trình leo lên núi cũng đơn giản hơn. Lưu Độ không ngừng vẫy tay tạm biệt Thư Thủy Thủy, sau đó xoay người đi theo đoàn người.
Thư Thủy Thủy ngồi trên vai Cổ Lan Cốt quơ quơ móng vuốt béo mũm mĩm, mãi tới khi bóng dáng nhóm người dần dần không thể thấy rõ mới nhích tới bên tai Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt, chúng ta có thể đi ngủ đông rồi.”
Ánh mắt Cốt Cốt sáng ngời, chẳng trách sáng sớm chuột nhỏ đã chạy đi tìm nhóm chuột biến dị hỗ trợ, ra là muốn đám người kia đi nhanh một chút để nhanh chóng được ngủ đông.
Nhóm Lưu Độ không hề hay biết chuyện này vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc cảm động, ngay cả nhìn đám chuột biến dị to lớn cũng cảm thấy xinh xắn đáng yêu.
Sắc trời trong thung lũng vẫn còn khá sớm, phần lớn mọi người vẫn còn say ngủ, Dư Tẫn dẫn đầu trở về lều ngủ bù, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt tự nhiên cũng trở về lều của hai người.
Có điều lúc này ở trong lều khá trống trải, ngay cả túi ngủ cũng không thấy đâu.
Cổ Lan Cốt lấy máy mô phỏng ra ngoài, đặt máy mô phỏng ở trạng thái Rubik trong lều, máy mô phỏng nhanh chóng khởi động quét hình hoàn cảnh xung quanh. Rất nhanh sau đó, khoang mô phỏng quen thuộc xuất hiện trước mặt một người một chuột. Cũng may là lều vải Thư Thủy Thủy làm đủ lớn, bằng không hai người phải ngủ đông ở bên ngoài.
Thư Thủy Thủy hít sâu một hơi, lỗ tai nhỏ run rẩy không ngừng: “Cốt Cốt chuẩn bị xong chưa? Nếu chưa xong thì chúng ta có thể chờ thêm một chút.”
Cổ Lan Cốt xoa đầu Thư Thủy Thủy: “Được rồi, chúng ta vào thôi.”
Mang theo Thư Thủy Thủy nằm vào trong khoang mô phỏng, khoang thuyền dần khép lại, trong lúc chờ đợi, Thư Thủy Thủy cũng học theo dáng vẻ của Cổ Lan Cốt nằm thật ngay ngắn, bốn móng vuốt nhỏ đặt rất quy tắc.
Chuột nhỏ nằm một chốc, cái đầu nhỏ không động đậy hỏi: “Cốt Cốt, tôi nằm tư thế nào để ngủ thì tốt hơn?”
Cổ Lan Cốt cảm thấy chuột nhỏ cứng còng nằm trên ngực mình thì không khỏi nhếch môi, cảm giác cho dù chuột nhỏ nằm ngay đơ như vậy cũng thực đáng yêu: “Thủy Thủy cứ tùy ý, không hạn chế tư thế, Thủy Thủy muốn lộn nhào cũng được.”
Nghe vậy, Thư Thủy Thủy thận trọng duỗi một móng vuốt béo mũm mĩm của mình quơ quơ trên không trung, xác định không có vấn đề gì thì liền đứng dậy. Sau đó ngẩng cái đầu nhỏ đánh giá khoang mô phỏng.
Lần trước sau khi tiến vào khoang mô phỏng thì nhanh chóng tiến vào không gian đăng nhập, lần này Cổ Lan Cốt cố ý dành thời gian để Thư Thủy Thủy quen thuộc với khoang mô phỏng, dù sao thì bọn họ cũng phải ở chỗ này ngủ đông.
Thư Thủy Thủy giẫm lên ngực Cổ Lan Cốt, lạch bạch đi tản bộ một hồi, tỉ mỉ quan sát khoang mô phỏng một phen, lúc này mới bắt đầu tìm kiếm vị trí để chìm vào giấc ngủ.
Nhảy tới nhảy lui một phen, Thư Thủy Thủy vẫn chọn vị trí trên ngực Cổ Lan Cốt, ngồi xuổm xuống, Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt, vỗ vỗ cơ ngực Cổ Lan Cốt, cảm thán nói: “Lồng ngực Cốt Cốt lớn thật đó! Có thể dùng gối đầu!”
Cổ Lan Cốt: “…”
Nói liền làm, Thư Thủy Thủy lôi ra một chiếc khăn bông làm chăn , sau đó nằm xuống, cái đầu nhỏ gối lên cơ ngực của Cổ Lan Cốt. Nằm một hồi hình như cảm thấy hơi cứng rắn, thậm chí còn xoay người lại vươn móng vuốt vỗ vỗ, thật sự xem cơ ngực của Cổ Lan Cốt làm gối đầu: “Cốt Cốt thả lỏng một chút.”
Cổ Lan Cốt: “…”
Thư Thủy Thủy vỗ ‘gối đầu’ xong mới nằm xuống, sau đó bùi ngùi nói: “Các giác tốt thật đấy, có điều Cốt Cốt có thể kiêu ngạo nha.”
Cổ Lan Cốt ? ? ? “Kiêu ngạo?”
Thư Thủy Thủy: “Đúng nha, không phải nhân loại bọn anh vẫn luôn xem ngực bự là điều đáng tự hào à?”
Cổ Lan Cốt: “…” Không sai lắm.
“Cốt Cốt, sao tôi luyện mãi vẫn không ra cơ ngực vậy?” Nói xong, Thư Thủy Thủy còn nắm móng vuốt lại làm dáng, ý đồ làm cánh tay nhỏ nhắn của mình trông có cơ bắp một chút, nhưng hiển nhiên chỉ có thể nhìn thấy mớ lông xù.
Thư Thủy Thủy chưa từ bỏ ý định vươn vuốt gạt mớ lông tơ trên ngực tới trước một chút, tựa hồ làm vậy có thể giả mạo ra cơ ngực.
Cổ Lan Cốt tùy ý chuột nhỏ lăn qua lăn lại trên ngực mình, khóe miệng chưa từng hạ xuống, nếu nhớ không nhầm thì hình người của Thủy Thủy cũng có chút bắp thịt, nhưng chỉ làm Thủy Thủy trông thon dài hơn, tuyệt đối không thể nói là cường tráng, chỉ hi vọng tới khi đó chuột nhỏ sẽ không quá thất vọng.
Thư Thủy Thủy lăn qua lăn lại mệt mới vuốt lại lông tơ trước ngực mình, sau đó kéo chăn lên cao, nằm ngoan ngoãn: “Tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta vào thôi Cốt Cốt.”
Cổ Lan Cốt ừ nhẹ một tiếng, khởi động máy mô phỏng.
Trải qua khoảng chờ đợi kết nối ngắn ngủi, một người một chuột một lần nữa tiến vào không gian đăng nhập.
Thư Thủy Thủy mở mắt ra liền theo bản năng lui về sau một bước, khác với một mảnh hư vô trước kia, Thư Thủy Thủy cảm thấy trước mắt là một mảnh trắng tinh.
Cái đầu nhỏ ngẩng lên, lui về sau thật xa mới phát hiện trước mắt là một người tuyết to lớn! Hơn nữa còn rất quen mắt: “Cốt Cốt, đây là người tuyết chúng ta đắp trên đường di chuyển hả?”
Cổ Lan Cốt rụt rè gật đầu: “Ừm, là người tuyết Thủy Thủy đắp.”
Trước nay Thư Thủy Thủy chưa từng thấy qua người tuyết lớn như vậy, ít nhất cũng cao tới hai tầng lầu, hơn nữa chi tiết được phục hồi rất chuẩn. Thư Thủy Thủy nhịn không được tới gần, giơ móng vuốt sờ sờ, sau đó ngạc nhiên nói: “Cốt Cốt, người tuyết này ấm nha!”
Cổ Lan Cốt lại gật đầu: “Ừm, ấm áp, rất thích hợp để ngủ đôg.”
Thư Thủy Thủy đi tới dùng gương mặt cọ cọ, rất kỳ quái, có cảm giác của tuyết nhưng lại rất thoải mái ấm áp, hơn nữa không hề có dấu hiệu hòa tan. Thư Thủy Thủy cảm thấy mới lạ vây quanh người tuyết vài vòng, sau đó chuyển tới phía trước, móng vuốt nhỏ chỉ người tuyết kinh ngạc nói: “Cốt Cốt, ở đây có cửa nè!”
Cổ Lan Cốt dè dặt gật đầu: “Ừm, có cửa.”
Thư Thủy Thủy không chút keo kiệt khen ngợi: “Cốt Cốt lợi hại quá!”
Khóe môi Cổ Lan Cốt nhếch lên: “Tôi dẫn Thủy Thủy vào trong.”
Thư Thủy Thủy lập tức lạch bạch chầm chậm đi tới, Cổ Lan Cốt khom người vớt lấy chuột nắm, sau đó đi tới trước người tuyết, đẩy cánh cửa nằm trên bụng người tuyết.
Sau khi đi vào bên trong mới phát hiện bên trong người tuyết là một chốn bồng lai khác, không phải chỉ là người tuyết to lớn đơn thuần, mà là một căn lầu hai tầng, tầng hai là phần đầu người tuyết, cửa sổ là mắt, cái mũi dài chính là khoảng sân thượng.
Không gian tầng hai nhỏ hơn tầng một một chút, thế nhưng cũng rộng bốn năm mươi mét vuông, có đồ đạc và vật dụng hằng ngày, thoạt nhìn rất ngăn nắp sạch sẽ ấm áp, có điều tất cả đồ dùng ở đây đều được làm bằng tuyết trắng tinh, bàn tuyết, ghế tuyết, thậm chí là giường tuyết.
Tuyết trắng ở dưới chân giống như thảm lông dê, cảm xúc mới lạ, nhiệt độ ấm áp, mọi thứ đều làm thể xác và tinh thần Thư Thủy Thủy thả lỏng: “Cốt Cốt, tôi thật sự rất thích nơi này!”
Kỳ thực lúc ở địa cầu, Thư Thủy Thủy cũng rất thích tuyết, trong chuyến du lịch từng dừng lại khá lâu ở hai cực nam bắc, nhưng cho dù là Thư Thủy Thủy lông xù cũng sợ lạnh, vì thế cuối cùng Thư Thủy Thủy mới chọn định cư ở vùng đông bắc, như vậy ít nhất vào mùa đông có thể làm phòng tuyết.
Mắt của Cổ Lan Cốt vì ý cười mà tạo thành độ cung, Thư Thủy Thủy nhất thời có hơi dại ra: “Cốt Cốt, mắt anh khi cười trông như vầng trăng nha, còn có má lúm đồng tiền nữa! Cốt Cốt, răng của anh trắng thật nha!”
Cổ Lan Cốt: “…” Thực ra trước khi thành bán người máy, anh cũng không cười thường, nguyên nhân là cười rộ lên sẽ không còn uy nghiêm nữa.
“Cốt Cốt không cần xấu hổ, răng của Thủy Thủy cũng trắng lắm! Anh xem nè!” Thư Thủy Thủy nhếch miệng lộ ra răng cửa trắng tinh của mình, còn dùng móng vuốt gõ gõ.
Nhìn dáng vẻ của Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt nhịn không được lại bật cười.
Khoảng chừng sáu ngày trước, Cổ Lan Cốt vẫn không ngừng thử cải tạo không gian đăng nhập, sau khi tinh thần lực cạn kiệt, không gian đăng nhập vẫn không có thứ gì.
Lúc Cổ Lan Cốt cho rằng minh lại thất bại thì khắp nơi có bông tuyết li ti rơi xuống.
Cổ Lan Cốt ngẩng đầu, thấy được trong bóng tối vô tận bắt đầu có tuyết rơi. Thời khắc này trong mắt Cổ Lan Cốt thậm chí còn không kiềm được mà trở nên ươn ướt.
Bông tuyết từ khoảng không hư vô trên đỉnh đầu rơi xuống khoảng hư vô dưới chân, trong bối cảnh tối đen, từng bông tuyết trong suốt lóng lánh giống như vật trang sức đẹp nhất. Cổ Lan Cốt chưa bao giờ biết được, trong nội tâm mình lại có thời khắc duy mỹ tới vậy.
Rất nhanh sau đó, bởi vì tinh thần lực đạt tới cực hạn, Cổ Lan Cốt bị đá ra khỏi không gian mô phỏng, thế nhưng bắt đầu từ ngày đó, Cổ Lan Cốt giống như mở ra được cánh cửa tới thế giới mới, không gian đăng nhập biến hóa từng chút một. Đây cũng là nguyên do mấy ngày nay Cổ Lan Cốt nhiều lần mất tích.
“Cốt Cốt, sau này nơi này gọi là thành người tuyết được không?” Thư Thủy Thủy đứng trên một chiếc bình hoa, vươn móng vuốt chỉnh lạ mấy ‘bông tuyết’ trắng tinh.
Thư Thủy Thủy nghiêng cái đầu nhỏ: “Cốt Cốt, mọi thứ ở nơi này đều làm bằng tuyết, vậy lúc tắm bằng vòi sen có phải sẽ phun ra tuyết không?”
Cổ Lan Cốt sửng sốt, anh thật sự không nghĩ tới vấn đề này: “Chúng ta có thể thử xem.”
Thư Thủy Thủy lập tức nóng lòng muốn thử: “Tốt lắm!”
Một người một chuột cấp tốc chuyển tới phòng tắm, Thư Thủy Thủy chỉ bồn cầu hỏi: “May mắn tuyết ấm áp, bằng không Cốt Cốt đi WC bị đông hỏng thì biết làm sao?”
Cổ Lan Cốt: “…” Cũng may không có người nào thật sự đi WC ở không gian mô phỏng.
Trong ánh mắt tò mò của Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt mở vòi sen. Ngay lập tức, từng bông tuyết nhỏ vụn nhẹ nhàng rơi xuống, bông tuyết rất nhẹ, thậm chí vì hơi thở của Thư Thủy Thủy mà bay đi thật xa, lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, cố phòng má thổi hơi về phía vòi sen.
Bông tuyết trong phòng tắm bay tán loạn, ánh sáng lóng lánh như kim cương vỡ nát, cả phòng rực rỡ xán lạn.
Thư Thủy Thủy xòe móng vuốt nhỏ chụp được vài bông tuyết, nhỏ giọng nói: “Cốt Cốt xem nè, mỗi bông tuyết đều không giống nhau!”
Cổ Lan Cốt tỉ mỉ quan sát, phát hiện quả thực giống như Thư Thủy Thủy nói, mỗi bông tuyết đều không giống nhau.
Chờ hai người từ phòng tắm ra ngoài, Thư Thủy Thủy đã chân thành cảm thán, đây là tuyết đẹp nhất mà nó từng thấy.
Sự rụt rè của Cổ Lan Cốt sớm đã bị ném bay, nhếch miệng cười khúc khích.
Xem phòng tắm xong, Thư Thủy Thủy lại thử uống nước từ ly tuyết, ăn bánh quy bông quyết, vùi mình trong bông tuyết…
Bởi vì mục tiêu chủ yếu của hai người khi tiến vào máy mô phỏng là ngủ đông, vì thế hoàn toàn không gấp gáp đăng nhập, chỉ giống như lần trước, dừng lại ở không gian đăng nhập, Thư Thủy Thủy chơi mệt thì hai người trực tiếp nằm ngủ trên giường tuyết ấm áp.
Mà trong thung lũng, từ khi mặt trời lên tới tận trưa cũng không thấy Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, nhóm người tìm tới cửa thì phát hiện bên ngoài lều treo tấm bảng ‘Đang ngủ đông, xin đừng quấy rầy’.
Dư Tẫn kinh hãi tới rớt cằm: “Không thể nào! Đột ngột quá vậy?”
Nam Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không phải không có khả năng, dù sao thì Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy đều không lo đói khát trong một khoảng thời gian ngắn mà không cần ăn uống, Thủy Thủy chắc chắn đã chuẩn bị linh thạch để cung cấp năng lượng, rất có thể hai người sẽ ngủ tới khi mùa đông kết thúc: “Vậy cũng tốt, dù sao thì chúng ta cũng cần đăng nhập không gian mô phỏng, trước đó cứ để lão đại làm quen hoàn cảnh một chút.”
Dư Tẫn bất đắc dĩ: “Em cảm thấy anh không nên ôm hy vọng quá lớn, có lẽ đến khi chúng ta login, lão đại vẫn còn lắc lư ngoài khu đăng nhập đấy.”
Nam Ca: ? ? ?
Tạ Phong cảm khái nhìn lều vải nói: “Vậy tức là sẽ rất lâu không được ăn cơm Thủy Thủy làm đúng không? Không gian mô phỏng có thể làm cơm không vậy?”
“Người anh em à, ông nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Nam Phương vỗ vai Tạ Phong: “Có điều nếu vậy thì lão đại không thể cùng chúng ta thảo luận phó bản rồi, trước lúc rời đi không phải Lưu Pha nói phó bản kia sắp mở rồi à, nghe nói tới giờ vẫn chưa có người nào qua ải. Ài? Nói chứ như chúng ta đi chơi game vậy, rõ ràng là đi bán mạng.”
Nam Ca dẫn nhóm người rời khỏi lều vải của Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy: “Sở dĩ thiết lập như vậy để người ở các tầng lớp khác nhau dễ dàng tiếp nhận thế giới mô phỏng hơn, nếu sử dụng công nghệ kỹ thuật cao để trần thuật thì chẳng có mấy người hiểu được, dần dần những từ ngữ như qua ải, phó bản, nhiệm vụ được phần lớn mọi người đón nhận.” Nói trắng ra là tất cả mọi người đều hiểu được mấy từ qua ải, phó bản, nhưng không nhất định hiểu được thời không vặn vẹo, thế giới đa duy, không gian cong…
Lúc này Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt vẫn còn đang nằm trên giường lớn trắng như tuyết ở không gian đăng nhập, Thư Thủy Thủy đắp mền tuyết, nằm trên gối tuyết, trong lòng còn ôm một người tuyết mini, là Cổ Lan Cốt vừa mới làm cho Thư Thủy Thủy trước khi ngủ.
Chuột nhỏ ôm người tuyết trở mình, hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm: “Cốt Cốt… Cốt Cốt… ôm… ôm…”
Cổ Lan Cốt vẫn chưa ngủ lập tức mở mắt, khóe môi cong lên, đang định đưa tay ôm lấy chuột nhỏ thì nghe chuột nhỏ nói tiếp: “Gối ôm… Cốt Cốt… đừng cướp… gối ôm của Thủy Thủy…”
Khóe miệng Cổ Lan Cốt giật một cái, nhưng vẫn đưa tay vuốt chuột, chuột nhỏ nhanh chóng an tĩnh lại.
[hết 75]