Chương 76: Đã là mùa hè rồi sao
Thư Thủy Thủy ngủ một giấc thật lâu, sau khi có suy nghĩ ngủ đông thì chuột nhỏ rất thả lỏng. Gối ôm người tuyết ở trong lòng đã trở thành tân sủng của Thư Thủy Thủy, lúc ngủ cũng không cần ôm đuôi của mình nữa.
Lần đầu tiên Cổ Lan Cốt được kiến thức Thư Thủy Thủy ngủ đông, cảm giác chuột nhỏ lúc ngủ cũng thực đáng yêu, sau khi Thư Thủy Thủy liên tục ngủ suốt ba ngày, Cổ Lan Cốt nhịn không được tiện tay kéo gối ôm người tuyết trong lòng chuột nhỏ.
Chuột nhỏ không mở mắt ra, gương mặt mũm mĩm tỏ ra oan ức: “Gối ôm… của Thủy Thủy… Cốt Cốt ngoan…”
Cổ Lan Cốt tiến tới bên tai Thư Thủy Thủy nhẹ giọng hỏi: “Gối ôm là của Thủy Thủy, vậy Thủy Thủy là của Cốt Cốt được không?”
Trong giấc mơ, Thư Thủy Thủy tựa hồ phản ứng chậm nửa nhịp, qua một hồi lâu mới rầm rì đáp lại: “Gối ôm… của Thủy Thủy… Cốt Cốt… cũng là của Thủy Thủy….”
Cổ Lan Cốt: “…” Được rồi, thật ra cũng không khác biệt bao nhiêu.
Ngày thứ năm, Thư Thủy Thủy tỉnh lại, lúc chuột nhỏ ôm gối ôm người tuyết mở mắt ra thì có chút ngơ ngác, mở trừng mắt hỏi Cổ Lan Cốt ở bên cạnh: “Cốt Cốt, đã hè rồi sao? Thủy Thủy tỉnh ngủ rồi.”
Cổ Lan Cốt đưa tay cà cà gò má chuột nhỏ, Thư Thủy Thủy theo bản năng cọ lại.
“Vẫn chưa, chỉ mới năm ngày thôi.”
Động tác của Thư Thủy Thủy hơi khựng lại: “Năm ngày? Thật sự không phải năm mươi ngày?”
Cổ Lan Cốt gật đầu: “Năm ngày.”
Thư Thủy Thủy có chút sợ ngây người, còn chưa qua mùa đông mà mình đã tỉnh ngủ rồi! Hơn nữa cảm giác không mệt chút nào, có điều khác với lần mất ngủ trước đó, Thư Thủy Thủy cảm thấy nếu mình nằm xuống thì vẫn có thể chìm vào giấc ngủ, có điều không cần thiết.
Chuột nhỏ trở mình ngồi dậy khỏi giường tuyết, trong lòng vẫn còn ôm gối ôm người tuyết, lanh lợi lăn vài vòng trên giường tuyết rồi mới vỗ móng vuốt: “Tôi biết rồi, khoang mô phỏng này vận hành bằng tinh thần lực, nếu chuột ngủ đông ở bên trong thì chính là làm ít công to, tinh thần đặc biệt đầy đủ, đúng không?”
Từ hành vi của Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt đã đoán được nguyên nhân, nghe Thư Thủy Thủy nói vậy liền tự nhiên gật đầu: “Thủy Thủy đoán không sai.” Tất nhiên Cổ Lan Cốt không giải thích, bởi vì thứ bị khoang mô phỏng tiêu hao là tinh thần lực của anh, Thư Thủy Thủy hoàn toàn không tổn hao nên mới gặp phải tình huống này.
Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt nâng mặt mình: “Vậy, chúng ta đi ném tuyết đi Cốt Cốt!”
Cổ Lan Cốt vui vẻ đồng ý, hoàn toàn không để ý tới danh bạ đang không ngừng lóe sáng của mình.
Hai người tiến hành chơi trò trốn tìm ném tuyết ở tầng một rộng rãi, cơ thể nhỏ bé linh hoạt của Thư Thủy Thủy khi thì núp dưới bàn, khi lại bò lên bàn đánh lén, ném cục tuyết to như hạt gạo vào mũi Cổ Lan Cốt.
Thư Thủy Thủy cười khanh khách, vừa né tránh cầu tuyết của Cổ Lan Cốt.
Trải qua nhiều lần chơi ném tuyết, Cổ Lan Cốt đã tìm được phương thức chơi chuẩn xác, đó là nặn ra cục tuyết to như hạt đậu tương, có đôi khi ném trúng Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy lại càng vui vẻ hơn, thậm chí còn khen ngợi kỹ thuật của Cổ Lan Cốt có tiến bộ.
Chờ chuột nhỏ chơi mệt, ngồi trên bàn ôm chiếc ly làm bằng tuyết uống nước, tất nhiên, nước ở nơi này cũng được làm từ tuyết, Thư Thủy Thủy uống vào chỉ là Cổ Lan Cốt dùng tinh thần lực huyễn hóa ra biểu hiện giả dối.
Thư Thủy Thủy cũng không phải khát thật, trong trạng thái ngủ đông, chuột sóc thông thường có thể không ăn không uống suốt mấy tháng, vì thế hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề ăn cơm của Thư Thủy Thủy.
Lúc chuột nhỏ nghiên cứu chiếc ly tuyết, Cổ Lan Cốt rốt cuộc dành ra chút thời gian mở danh bạ, bên trong có vài lời mời kết bạn, ngoại trừ người của căn cứ thì có thêm hai người, hẳn là Lưu Pha và Lưu Độ.
Cổ Lan Cốt đồng ý tất cả, sau đó mở thông tin Dư Tẫn gửi tới.
Lúc này lực chú ý của chuột nhỏ cũng chuyển tới màn hình, trong màn hình là một đoạn hình ảnh Dư Tẫn tự quay. Ý tứ đại khái là bảo bọn họ tới quảng trường trung tâm, chuẩn bị tham gia một phó bản, đồng thời giới thiệu sơ lược về tình huống của phó bản. Tất nhiên, bởi vì vẫn chưa có ai qua ải được nên manh mối cũng rất hiếm thấy.
Lỗ tai chuột nhỏ run run nhiều lần, hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với phó bản mà Dư Tẫn nói: “Cốt Cốt, phó bản là gì vậy? Là trò chơi à?” Thư Thủy Thủy từng thấy Thư Bảo dùng máy tính chơi trò chơi, tuy cảm thấy hứng thú nhưng đối với một con chuột như Thư Thủy Thủy thì chuyện này thật sự quá khó, muốn điều khiển thật sự là không có khả năng.
Mỗi lần chuột nhỏ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên vai Thư Bảo, xem Thư Bảo đại sát tứ phương, thực sự rất ước ao. Không ngờ ở tinh cầu Thương Chiến cũng có phó bản.
Cổ Lan Cốt do dự có nên nói cho Thư Thủy Thủy biết chân tướng vấn đề hay không, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật. Dù sao thì trong phó bản tràn ngập nguy cơ, có đủ loại người, cảnh giác một chút vẫn tốt hơn.
“Trong biển sao bao la tồn tại rất nhiều lĩnh vực hỗn độn và lĩnh vực không biết tên, ví dụ những khu vực nguy hiểm cao như khe nứt thời không, không gian thời không hỗn loạn, trùng động, lỗ đen… thế nhưng những khu vực nguy hiểm này thường cũng là điểm bùng nổ khoa học kỹ thuật.”
“Liên minh thiên hà vẫn không từ bỏ thăm dò khu vực này, tình huống bình thường sẽ có rất ít người muốn tiến vào lĩnh vực như vậy, vì thế có máy mô phỏng xuất hiện, chỉ cần thả tinh thần thể vào lĩnh vực này sẽ tránh được tổn thương cho cơ thể, đề cao năng lực sinh tồn, đồng thời cũng gia tăng năng lực thăm dò.”
Cổ Lan Cốt nói tới đây thì dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn Thư Thủy Thủy, sợ mình giảng một hồi thì chuột nhỏ sẽ ngủ thiếp đi mất. Có điều lần này chuột nhỏ vểnh tai nghe rất nghiêm túc.
Thư Thủy Thủy giống như một học sinh ngoan ngoãn nâng móng vuốt nhỏ của mình: “Tinh thần lực sẽ không bị tổn thương à?”
Cổ Lan Cốt sờ cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy: “Tất nhiên là có, vì thế máy mô phỏng chỉ đưa tới hành tinh bỏ hoang chứ không áp dụng quy mô lớn, khoang mô phỏng khác với khoang trò chơi thực tế ảo, chúng là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Thứ mà khoang mô phỏng đối mặt là thời không chân thật, thứ mà khoang trò chơi đối mặt là không gian giả thuyết, cái trước cực kỳ nguy hiểm, cái sau chỉ là giải trí.”
Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ, thì ra game online 3D thật sự tồn tại, nó chỉ mới nghe Thư Bảo nói qua khái niệm, vẫn chưa được thấy qua.
Mặc dù Cổ Lan Cốt vẫn chưa tiến vào không gian mô phỏng nhưng không có nghĩa là anh không biết, dù sao anh cũng từng có thân phận đặc biệt, cũng hiểu biết rất nhiều lĩnh vực.
Không gian mô phỏng rất phức tạp, Cổ Lan Cốt cũng không cưỡng chế nhồi nhét toàn bộ kiến thức cho Thư Thủy Thủy, anh dự tính sau khi dẫn Thư Thủy Thủy vào bên trong, lúc gặp phải vấn đề mới giải thích, để tránh chuột nhỏ bị buồn ngủ.
Thư Thủy Thủy cũng biết đại khái, cái gọi là phó bản không phải trò chơi, mà là một lĩnh vực chân thực không biết tên, lĩnh vực này có khả năng là thời không vỡ vụn, có khả năng tồn tại ở lỗ đen, thậm chí có khả năng tồn tại ở điểm liên tiếp thời không, có khả năng vô hạn, nhưng cũng có nguy hiểm vô hạn.
Đối với hành tinh bỏ hoang mà nói, liên minh thiên hà không thiết lập giới hạn an toàn, căn cứ theo suy đoán của Cổ Lan Cốt, có rất nhiều lĩnh vực mà liên minh thiên hà không thể dò xét được. Thời không mô phỏng là một thế giới thần kỳ, mở ảo, vô hạn, nơi ấy có khả năng phát hiện bất cứ sự việc gì mới mẻ, có khả năng nhìn được quá khứ, cũng có khả năng đoán được tương lai.
Thư Thủy Thủy đã hưng phấn tới mức chà chà móng vuốt, làm một con chuột đã từng quanh năm suốt tháng bầu bạn bên cạnh một con chuột tầm bảo, mưa dầm thấm đất, Thư Thủy Thủy cũng bắt đầu hứng thú với tầm bảo, đồng thời cũng học được chút bản lĩnh tầm bảo. Chủ yếu là nếu không gian mô phỏng có được khả năng vô hạn, như vậy có khả năng liên thông tới đại lục tu chân không?
Cổ Lan Cốt thấy chuột nhỏ hưng phấn tới mức chà vuốt thì cũng không trì hoãn nữa, hệ thống chuyển tiếp, chính thức đăng nhập vào không gian mô phỏng.
Cổ Lan Cốt vừa đăng nhập, những người khác đang ở trong không gian mô phỏng đều nhận được thông báo. Lưu Độ gần như vui tới phát khóc, kinh sợ hối thúc Nam Ca gửi thông tin vị trí cho Cổ Lan Cốt.
Chớp mắt đăng nhập, Thư Thủy Thủy liền đứng trên vai Cổ Lan Cốt, vịn đầu Cổ Lan Cốt cố nhón chân, hy vọng tầm mắt của mình càng rộng hơn.
Có điều trạng thái này chỉ giằng co được vài giây ngắn ngủi thì Thư Thủy Thủy đã bị người xung quanh nhìn tới ngượng ngùng, ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó chui vào cổ Cổ Lan Cốt, giấu mặt mình đi, làm bộ như không nhìn thấy.
Cổ Lan Cốt không ngờ hoàn cảnh xa lạ làm chuột nhỏ xấu hổ tới vậy, nhưng cảm xúc mềm mịn trên cổ làm anh không muốn phá vỡ.
Căn cứ theo thông tin Nam Ca gửi tới, Cổ Lan Cốt đi thẳng tới trung tâm quảng trường.
Theo Cổ Lan Cốt di động, Thư Thủy Thủy thận trọng từ khe hở của tóc Cổ Lan Cốt quan sát thế giới bên ngoài. Nói thế nào nhỉ, nếu không phải sớm biết đây là không gian mô phỏng, Thư Thủy Thủy còn cho rằng mình đã tới một thành phố lớn có lịch sử lâu đời.
Nơi này kết hợp giữa cổ điển và khoa học viễn tưởng, có thiết bị phi hành bay vọt trên không trung, cũng có kiến trúc và pho tượng tạo hình cổ xưa, phía xa hình như còn có một đấu trường lơ lửng thật lớn, Thư Thủy Thủy đã từng thấy qua đấu trường La Mã, tòa kiến trúc bị biết bao nhiêu năm tháng cọ rửa nhưng vẫn làm người ta phải chấn động, thế nhưng đấu trường ở nơi này tựa hồ lại càng to lớn hơn.
Bởi vì việc chém giết ở nơi đó diễn ra không ngừng nghỉ, mỗi phút mỗi giây đều diễn ra tranh đấu sinh tử, so với lịch sử, hiện thực lại càng làm người ta chấn động hơn.
Cổ Lan Cốt dần rời xa đấu trường, Thư Thủy Thủy cũng di chuyển tầm mắt, quan sát tình huống xung quanh, thỉnh thoảng tò mò ngẩng cái đầu nhỏ, cũng nhanh chóng vì người xa lạ tò mò chú ý mà rụt vào trong cổ Cổ Lan Cốt.
Cổ Lan Cốt gần như không nhịn được ý cười, không ngờ Thủy Thủy xấu hổ lại có phản ứng đáng yêu như vậy, nhưng cũng có chút nhát gan đặc thù của loài chuột.
Thư Thủy Thủy khá mẫn cảm với hoàn cảnh xa lạ, đó chính là thiên tính của loài chuột, đặc biệt cảnh giác với người và những chuyện xa lạ.
Thư Thủy Thủy duy trì tư thế vùi đầu vào cổ Cổ Lan Cốt, mông nhỏ lộ ra ngoài tới tận khi tới quảng trường trung tâm, nghe thấy tiếng gọi của nhóm Nam Ca, Thư Thủy Thủy mới chịu ngẩng cái đầu nhỏ, sau đó làm như không có chuyện gì ngồi ngay ngắn.
Cổ Lan Cốt cũng không đâm thủng hành động túng quẫn của Thư Thủy Thủy khi nãy, đưa tay lên vuốt Thư Thủy Thủy, vuốt chuột nhỏ từ đầu tới đuôi thiệt nhiều lần.
Cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy chui ra khỏi lòng bàn tay Cổ Lan Cốt, vẫn không quên nói: “Cốt Cốt, khi nãy nhiều người, nhất định là bọn họ muốn trộm chuột nên tôi mới trốn đi ấy.”
Cổ Lan Cốt thừa dịp lực chú ý của chuột nhỏ bị phân tán, động tác vuốt chuột vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ: “Ừm, Thủy Thủy thông minh nhất.”
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Có điều vì sao lại có nhiều người như vậy? Không phải nói năm nay tinh cầu Thương Chiến chỉ có một trăm máy mô phỏng thôi sao?”
Không gian mô phỏng giống như một thành phố lơ lửng to lớn, đá trắng bằng phẳng xếp thành con đường rộng mở thông tới bốn phương, hai bên con đường có đủ loại cửa hàng và chỗ ăn chơi. Có người gấp gáp vội vàng, có người nhàn nhã dạo bước, có người vẻ mặt nghiêm nghị, cũng có người thoải mái hưởng thụ.
“Không gian mô phỏng này không phải chỉ thuộc về tinh cầu Thương Chiến, cứ mười hành tinh bỏ hoang sẽ tạo thành một thành phố mô phỏng, vì thế Thủy Thủy mới thấy nhiều người như vậy. Những người này cũng chia ba bảy loại, có người đơn độc liều mạng, có đoàn đội vượt ải, cũng có người được thế lực lớn che chở, vì thế mới xuất hiện tình huống như vậy.
Thư Thủy Thủy giống như hiểu được gật đầu, chỉ một chốc sau liền tiến tới bên tai Cổ Lan Cốt: “Sau này tôi nuôi Cốt Cốt, Cốt Cốt cũng có thể nhàn nhã dạo chơi như vậy.”
Cổ Lan Cốt nhếch môi: “Ừm.”
“Thủy Thủy! Rốt cuộc cũng thấy được Thủy Thủy rồi! Không bao lâu nữa phó bản đã bắt đầu rồi!” Âm thanh bao hàm nhớ nhung thậm chí có chút vỡ âm cắt ngang cuộc trò chuyện của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt.
Còn không đợi hai người đi tới, Lưu Độ đã vội vàng chạy tới, nhịn không được vươn tay muốn vuốt chuột, thế nhưng bị Cổ Lan Cốt trừng mắt nên chỉ có thể khựng lại giữa chừng.
Lưu Độ mất mát chuẩn bị rụt tay lại, lúc này Thư Thủy Thủy lại vươn móng vuốt nhỏ cầm lấy ngón trỏ của Lưu Độ, lắc lắc nói: “Lâu rồi không gặp bụng nhỏ.”
Lưu Độ đã bắt đầu thích ứng với biệt danh của mình, thậm chí vài ngày không được nghe còn có hơi nhớ mong.
Nắm được móng vuốt, Lưu Độ cảm thấy tâm tư mình được xoa dịu rất nhiều: “Thủy Thủy, nhóc cũng cùng bọn tôi tiến vào phó bản hả? Nhóc yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ nhóc!”
Thư Thủy Thủy vui vẻ vỗ vuốt: “Được nha, bụng nhỏ bảo vệ Thủy Thủy, Thủy Thủy bảo vệ Cốt Cốt.”
Lưu Độ: “…” Đột nhiên cảm thấy vai nặng quá, cố gắng lược bỏ chút cảm giác ghen tỵ ở trong lòng.
Lưu Pha tiến tới kéo Lưu Độ đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt: “Thời gian không còn nhiều, nói ngắn gọn, năm phút nữa phó bản sẽ mở. Phó bản sinh tồn cỡ lớn, phó bản này đã bị phát hiện một năm rồi, năm ngoái tới giờ đã mở ra mười bốn lần, tới giờ vẫn chưa có người qua ải. Không gian tương ứng với hiện thực không rõ, văn hóa không biết, cách thức qua ải cũng không biết, độ nguy hiểm rất cao…”
Thư Thủy Thủy giơ móng vuốt: “Có mèo không?”
Lưu Pha: “…” Suy nghĩ một hồi mới đáp: “Có hay không không biết, có ngẫu nhiên dịch chuyển hay không cũng không biết, diện tích phó bản không biết…”
Thư Thủy Thủy nghe mà không hiểu, dù saop cũng chưa từng tham gia phó bản, không có cảm giác gì. Chỉ biết phó bản này có vẻ rất khó, vẫn chưa có ai qua ải. Làm một con chuột không hiểu thì phải hỏi, Thư Thủy Thủy lại giơ vuốt: “Nếu qua được ải phó bản thì sẽ thế nào?”
“Nếu qua được ải thì phó bản sẽ biến mất, không có cách nào tiến vào nữa. Có người suy đoán sau khi qua ải thì phó bản sẽ khôi phục về thời không bình thường, không tồn tại dao động khác thường nên sẽ không bị máy mô phỏng phát hiện, cũng có người suy đoán phó bản thật sự biến mất, trước mắt chỉ là suy đoán, vẫn chưa có kết luận.”
Lưu Pha giải thích xong, mặt đất ở quảng trường trung tâm đột nhiên xuất hiện một vòng sáng thật lớn. Bên trong vòng sáng giống như hoa văn đủ màu sắc phản chiếu trên bong bóng, nhẹ nhàng lay độc, tràn đầy cảm giác thần bí.
Xung quanh quảng trường đã có người chuẩn bị xong bắt đầu hành động, trực tiếp bước vào bên trong vòng sáng, cơ thể giống như một luồng sáng bị hút vào bên trong. Lúc này Thư Thủy Thủy mới nhận rõ, người xung quanh đều là thể tinh thần, không có hình thể trói buộc.
Ngày càng nhiều tia sáng chớp lóe biến mất, có điều cũng có người luẩn quẩn quanh vòng sáng, cũng có người nghiêm túc quan sát, lỗ tai nhỏ nhạy bén của Thư Thủy Thủy bắt được tiếng nhỏ giọng thảo luận ở xung quanh.
“Còn chưa từ bỏ ý định hiến mạng.”
“Lần này có mấy người sống sót ra ngoài đây?”
“Phó bản này căn bản rất khó giải, tuy phần thưởng ngày càng tăng nhưng cũng phải có mạng mới dùng được.”
“Còn có người mang theo thú cưng nữa, chuột Hamster hả? Có điều sao trông người này quen mắt thế nhỉ?”
“Đầu năm nay có thể nuôi thú cưng đều là ông lớn cả, có lẽ trước đây từng gặp qua ở phó bản nào đó.”
“…”
Tiếng nghị luận vẫn còn tiếp tục, nhóm Nam Ca cũng đã lục tục bước vào trong vòng sáng. Cổ Lan Cốt vẫn chưa động, Thư Thủy Thủy hơi rướn cơ thể tới trước, chờ một chốc vẫn không thấy Cổ Lan Cốt hành động: “Cốt Cốt sợ hả? Thủy Thủy có thể tự đi, phát hiện bảo vật sẽ mang về cho Cốt Cốt.”
Cổ Lan Cốt nghe vậy thì không do dự nữa, bước vào trong vòng sáng. Cổ Lan Cốt tất nhiên sẽ không sợ, nhưng anh không biết mình mang chuột nhỏ vào thế giới phó bản có phải quyết định chính xác hay không. Nhưng nhìn dáng vẻ của chuột nhỏ thì nhất định phải đi rồi.
Cảm giác mất trọng lượng truyền tới, Thư Thủy Thủy theo bản năng chụp lấy cổ áo của Cổ Lan Cốt nhưng không thành công, cơ thể nhỏ bé trôi lơ lửng. Đây là lần đầu tiên Thư Thủy Thủy có cảm giác này, hai cái chân sau cuống quít đạp loạn, muốn quay trở lại trên vai Cổ Lan Cốt.
Cảm giác mất trọng lượng không duy trì quá lâu, lúc tay Cổ Lan Cốt quơ tới, cảm giác mất trọng lượng biến mất, và cả người xung quanh cũng biến mất.
Tay Cổ Lan Cốt không thể quơ được cục nắm lơ lửng, anh nhướng mày xòe tay ra, bên trong trống rỗng, Thư Thủy Thủy đã biến mất! Hoặc nên nói là Thư Thủy Thủy không dịch chuyển tới cùng một chỗ với Cổ Lan Cốt, trong phó bản trò chơi, dịch chuyển là ngẫu nhiên.
Cổ Lan Cốt lập tức thử dùng máy mô phỏng liên hệ Thư Thủy Thủy, thế nhưng trong phó bản thời không độc lập, tín hiệu của máy mô phỏng bị mất hiệu lực, Cổ Lan Cốt chỉ có thể ngẩn ngơ vài giây rồi nhanh chóng hành động, không thể liên lạc với Thư Thủy Thủy thì chỉ có thể tự tìm.
Mà Thư Thủy Thủy, sau khi cảm giác mất trọng lượng biến mất thì nó liều mạng quơ quào móng vuốt nhỏ, hy vọng tìm được điểm mượn lực. Có điều cuối cùng vẫn bịch một phát ngã nhào xuống đất.
Cũng may là không cao lắm, Thư Thủy Thủy cấp tốc đứng dậy, dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ phủi bụi dính trên ngực, sau đó xù lông lên run rẩy một phen.
Chuột nhỏ run xong thì phát hiện Cổ Lan Cốt không thấy đâu, những người khác cũng không thấy. Thư Thủy Thủy nhanh chóng hiểu ra là chuyện gì, mặc dù không tham gia phó bản nhưng trận pháp dịch chuyển ngẫu nhiên thì Thư Thủy Thủy vẫn hiểu.
Xem ra vòng sáng thật lớn kia có công năng giống như trận pháp dịch chuyển cỡ lớn. Thư Thủy Thủy nhìn xung quanh quan sát hoàn cảnh một chút, phát hiện mình đang ở trong một rừng cây nhỏ. Quả thực là rừng cây ‘nhỏ’, bởi vì cây cối xung quanh chỉ là cây giống, chỉ lớn bằng ngón tay cái, bên trên là chiếc lá nhỏ, thậm chí bởi vì chưa kịp phát triển, bên ngoài mặt lá vẫn còn cảm giác bóng bẩy lóng lánh như được bôi dầu.
Thư Thủy Thủy tìm một cây nhỏ, linh hoạt trèo lên, cây này cao không tới hai mét, Thư Thủy Thủy leo tới ngọn cây thì cùng một móng vuốt ôm chặt thân cây, móng còn lại đưa lên che trên mắt, hy vọng mình có thể nhìn được xa hơn.
Thư Thủy Thủy thấy được một con bướm đang phá kén, thấy một ổ chim non, bên trong có vài quả trứng trắng như ngọc, có điều kỳ quái là ổ chim này nằm ở dưới đất. Ngoài ra, ở phía xa có một hồ nước nhỏ xanh thẳm.
Trèo xuống khỏi cây nhỏ, Thư Thủy Thủy không có mục tiêu gì, liền đi tới chỗ hồ nước.
Dọc theo đường đi, Thư Thủy Thủy đi ngang qua con bướm đang phá kén thì ngẩng đầu lên nhìn một hồi, phát hiện quá trình của con bướm này tựa hồ không được thuận lợi, thời gian hơi lâu, Thư Thủy Thủy liền lên tiếng hỏi: “Nè người anh em, có ổn không vậy? Có phải hơi khó sinh không?”
Bươm bướm hiển nhiên sẽ không đáp lại Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy giơ móng vuốt sờ cái đầu nhỏ của mình, sau đó nhìn tổ chim ở phía trước.
Đảo quanh tổ chim nằm dưới đất hai vòng, Thư Thủy Thủy không tùy tiện vươn vuốt, nó biết có vài loài chim có khứu giác rất nhạy cảm, nếu cảm nhận được hơi thở không thuộc về mình, có lẽ nó sẽ vứt bỏ tổ trứng chim non này.
Thư Thủy Thủy cẩn thận lắng nghe một chốc, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng dịch chuyển của cơ thể ở bên trong vỏ trứng, chuột nhỏ không ngừng lại quá lâu, rất nhanh sau đó đã tiếp tục bước từng bước nhỏ rời đi.
Tiến thẳng tới hồ nước xanh thẳm ở phía xa, dọc theo đường đi vẫn luôn nghiêm túc quan sát, cái đầu nhỏ tựa hồ không đủ dùng, lúc thì quay bên này, lúc lại quay bên khác.
Dọc theo đường đi, Thư Thủy Thủy nhìn thấy một nụ hoa chớm nở, thấy cỏ xanh đang nhú mầm, còn có con bọ nhỏ đang bò trên đất.
Căn cứ theo tình huống trước mắt, Thư Thủy Thủy nghĩ, phó bản này có khả năng là vào đầu xuân, khi vạn vật đang hồi phục, hơn nữa phải có người tồn tại, ít nhất một mảng cây con lớn như vậy không thể nào là tự nhiên, hẳn là phải có người trồng.
Điều duy nhất làm Thư Thủy Thủy sợ hãi chính là xung quanh rất an tĩnh, cho dù thỉnh thoảng có thể nghe thấy một ít động tĩnh nhưng vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Càng đi tới, lỗ tai của chuột nhỏ lại càng dựng thẳng, động tác móng vuốt nhỏ giẫm xuống lại càng nhẹ hơn.
Thư Thủy Thủy cảm thấy tiếng đập của trái tim nhỏ của mình ngày càng nhanh hơn, biết cứ tiếp tục như vậy là không được, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình cần phải gan dạ hơn một chút. Nghĩ tới mảnh cây giống vừa nãy, Thư Thủy Thủy hít sâu một hơi rồi bắt đầu hát: “Một sào tre ~ ~ gào a gào ~ ~ khó khăn trên đại dương mênh mông ~ ~ gào a gào ~ ~ mọi người chèo a chèo! ! ! ! ~ ~ gào a gào ~ ~ gào a gào ~ ~ gào a gào ~ gào a gào…”
Tiết tấu bài hát phần lớn đều là gào a gào, Thư Thủy Thủy cảm thấy bước chân của mình có lực hơn rất nhiều, khí thế cũng nhiều hơn.
Chờ Thư Thủy Thủy đi tới bên hồ, ca khúc kia hầu như đã bắt đầu phần tuần hoàn gào a gào. May mà Cổ Lan Cốt không nghe thấy, bằng không chỉ sợ lại cho rằng chuột nhỏ nco1 sở thích mới, sau đó sẽ bắt đầu bối rồi gào a gào là thứ gì.
Bài hát tăng lòng can đảm của Thư Thủy Thủy tạm thời dừng lại, chuột nhỏ đang nghiêm túc quan sát mặt hồ trước mặt. Rất tĩnh lặng, có điều không phải ao nước đọng, gần bờ hồ bên phải có hoa sen mới nhú, lá sen có màu sắc rất tươi non, vị trí ở khá gần bờ, Thư Thủy Thủy còn có thể nhìn thấy một hai con cá nhỏ đang bơi lội.
Ngoại trừ cá nhỏ, Thư Thủy Thủy còn thấy một đàn nòng nọc đã mọc chân, Thư Thủy Thủy quơ móng vuốt chào hỏi: “Chào các bé nòng nọc mọc chân nhé, không bao lâu nữa mấy bé sẽ biến thành quạ đen, à không, biến thành ếch con xanh xanh nha! Ếch con xanh xanh vui vẻ ~ ~”
Thư Thủy Thủy mở ra hình thức ca hát chiến thắng sợ hãi thực nghiêm túc nện bước đảo quanh hồ nước, trong lúc này Thư Thủy Thủy còn gặp một con nai con uống nước ở bên hồ, cuối cùng cũng gặp được động vật có vú thể hình lớn, Thư Thủy Thủy cũng thả lỏng không ít.
Dạo quanh hồ nước một vòng, Thư Thủy Thủy bùi ngùi nói: “Đáng tiếc không nhìn thấy rong biển! Không thể hát rong biển rong biển.”
Tuy nhớ rằng Lưu Pha nói phó bản có độ khó rất cao, có tồn tại tính nguy hiểm, thế nhưng Thư Thủy Thủy dạo qua một vòng cũng không phát hiện có gì nguy hiểm, ngay cả một con mèo cũng không có, có thể có nguy hiểm gì chứ?
[hết 76]