Chương 85: Ghen tỵ khiến chuột xù lông
Thư Thủy Thủy vô tình thả thính, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nó đeo nhẫn vào ngón vô danh của Cổ Lan Cốt. Nhóm người kinh ngạc phát hiện, chiếc nhẫn vốn không vừa tay bất cứ ai lúc này gần như hoàn mỹ dán vào ngón tay Cổ Lan Cốt, giống như được đặc biệt thiết kế riêng cho anh.
Lưu Độ không cam lòng, không hiểu vì sao nhẫn lại vừa đến như vậy. Có điều sau khi ngẫm lại, dù sao Thư Thủy Thủy cũng không thể nào mang vừa chiếc còn lại, làm vòng tay cũng quá to, làm vòng cổ thì quá nhỏ, nghĩ như vậy làm Lưu Độ cảm thấy cân bằng một chút.
Thư Thủy Thủy cũng nghĩ rất nhiều, hai chiếc nhẫn này giống hệt cặp nhẫn của Úy Lan và Lê Mộng, vì thế trước đó Thư Thủy Thủy mới nói là vật phục chế. Thư Thủy Thủy rất tự tin với khả năng quan sát của mình, kích cỡ và kiểu dáng không sai chút nào.
Sao lại trùng hợp như vậy? Nhẫn của Cổ Lan Cốt và Úy Lan đeo giống như đúc, đột nhiên lỗ tai chuột nhỏ run lên, sau đó lông cũng hơi xù lên làm phần má phình to gấp đôi, im lặng không nói tiếng nào cất chiếc nhẫn còn lại vào không gian linh phủ.
Thư Thủy Thủy đang tức giận, chiếc nhẫn còn lại rốt cuộc là ai đeo? Người có mặt ở đây không ai đeo vừa cả, tức là người đeo cặp với Cốt Cốt không có mặt ở đây, ngẫm tới thôi đã thấy không vui rồi. Thư Thủy Thủy nghĩ tới kích cỡ của chiếc nhẫn, đáng tiếc chuột không thể khống chế biến hóa, bằng không có thể để tay mình lớn vừa với chiếc nhẫn.
Nhóm người không thể nào ngờ được tư duy của chuột nhỏ đã chạy tới tận chín tầng mây, bọn họ tiếp tục thảo luận về phó bản. Cuối cùng mọi người nhất trí cho rằng độ khó của phó bản này nằm ở thời gian và không gian hỗn loạn, tiêu chuẩn thời gian, tốc độ trôi qua của thời gian, thậm chí là phương hướng trôi qua của thời gian đều hoàn toàn độc lập với vũ trụ này.
Cảm giác giống như nó từ một vũ trụ nào quấy nhiễu và xâm nhập vào vũ trụ này, vì thế nó có được thời gian không gian độc lập. Nếu đúng như suy đoán này, như vậy thân phận bí ẩn của Lê Mộng có lẽ vốn không thuộc về thiên hà Thương Hải, thậm chí không thuộc về vũ trụ này.
Lê Mộng tới từ một vũ trụ nào đó, có lẽ là không gian song song, rất có thể vũ trụ ở thời không đó phát triển cao hơn tinh cầu Thương Chiến rất nhiều, vì thế mới có thể bảo lưu được quy tắc thời không của mình, để Lê Mộng vẫn bảo lưu hướng đi trong thời không của mình.
“Nói vậy, chẳng phải trong thời không của Lê Mộng, tất cả mọi người đều từ già trưởng thành về trẻ à? Như vậy thực không hợp lý.” Dư Tẫn thật không thể tưởng tượng trên thế giới này tồn tại một nơi như vậy.
Tạ Phong ở bên cạnh chỉnh lời: “Cũng không thể nói sinh mệnh từ già đi tới trẻ, thời gian và không gian là tương đối, nếu không có so sánh, chúng ta căn bản không biết thời gian của chúng ta đi về phía nào. Lê Mộng cũng vậy, có lẽ chỉ là hướng đi thời gian của hai thời không không giống nhau, điểm bắt đầu và điểm kết thúc sinh mạng giống nhau. Nhưng Lê Mộng tới nơi này, mọi việc liền có sự so sánh, thời không của vũ trụ này bị hỗn loạn, nó đã đánh giá sai thời điểm bắt đầu và kết thúc sinh mệnh của Lê Mộng, dẫn tới sinh mệnh của Lê Mộng bị đảo ngược, vì thế lúc chúng ta đi theo hướng già đi cũng tương đương Lê Mộng đang trẻ lại.”
“Được rồi, được rồi, nhà khoa học vĩ đại của tôi ơi, mấy thứ học thuật này của ông để dành cho phòng thí nghiệm đi, nói một đống mà tui càng nghe lại càng hồ đồ.” Dư Tẫn bó tay toàn tập, vội vàng ngắt ngang chương trình phổ cập khoa học của Tạ Phong.
Tạ Phong không để tâm nhún vai: “Được thôi, với chỉ số thông minh của ông, nghe không hiểu cũng chẳng có gì lạ.”
Dư Tẫn cảm thấy hành vi cắt ngang vừa nãy của mình quá ôn hòa, cậu nên trực tiếp nhào tới đập người này một trận mới đúng.
Nhóm người sớm đã quen với tình cảnh Dư Tẫn và Tạ Phong cãi võ mồm, từ sau lần Tạ Phong vì nghiên cứu mà phá hoại nông trường mini của Dư Tẫn, mỗi lần hai người gặp nhau, nói không được mấy câu sẽ bắt đầu tranh cãi.
Thật ra lời giải thích của Tạ Phong khi nãy đã đơn giản hóa rất nhiều, mọi người cũng hiểu được đại khái. Vũ trụ quá phức tạp, thời không lại càng là lĩnh vực hiện giờ bọn họ không thể chạm tới, đối với những thứ không biết thì việc lý giải vẫn luôn khá trừu tượng.
Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên một chút, sau đó giống như thực suy ngẫm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Nói cách khác, một đường thẳng kéo dài theo hai hướng, thông tới hướng khác nhau, từ góc độ của chúng ta thì hai hướng này là trái ngược nhau, thế nhưng ở hai đầu thì nó đang đi theo một hướng duy nhất.”
Dư Tẫn từ bỏ hành động liều mạng đấu mắt với Tạ Phong, chuyển sang vỗ mông chuột: “Thủy Thủy nói vậy thì tôi hiểu ngay, vẫn là Thủy Thủy tốt nhất.”
Học dốt khoa học kỹ thuật Thư Thủy Thủy: “…”
Thư Thủy Thủy bị khen mà cảm thấy có hơi chột dạ, vì che giấu mà lạch bạch chạy tới chỗ tay Cổ Lan Cốt. Bàn tay đeo nhẫn của Cổ Lan Cốt đang để trên bàn, tay còn lại cầm đóa hoa nhỏ nhận được từ Thư Thủy Thủy khi nãy, đang nghiêm túc quan sát, cũng không biết đóa hoa kia có gì đáng để nghiên cứu.
Bàn tay có cảm giác ấm áp, một cục bông mềm mại sáp tới gần, sau đó nâng ngón tay Cổ Lan Cốt rồi chui vào trong lòng bàn tay.
Chuột nhỏ luồng đầu mình ra khỏi kẽ ngón tay Cổ Lan Cốt, sau đó nghiên cứu chiếc nhẫn đeo trên ngón vô danh. Chiếc nhẫn này chắc chắn không chỉ là vật trang sức, một chiếc nhẫn có thể xoay chuyển quy tắc thời không sao có thể đơn giản?
Bây giờ suy nghĩ lại, phó bản này thoạt nhìn đang thử thách người chơi, nhưng thực ra nó cũng đang thử thách Lê Mộng và Úy Lan. Hơn nữa phó bản này tồn tại là vì chấp niệm và sự kiên trì của Lê Mộng và Úy Lan.
Vì thế có lẽ lúc ban đầu, chiếc nhẫn này chỉ là chiếc nhẫn cầu hôn bình thường mà Úy Lan đã mua. Thế nhưng sau khi Úy Lan chết đi, Lê Mộng bắt đầu thử nghiệm phương pháp cứu chữa, Thư Thủy Thủy không cho rằng Lê Mộng thử một lần là thành công ngay. Lúc đầu có lẽ Lê Mộng còn ôm ảo tưởng, muốn trọn vẹn đôi bên, vừa có thể quen biết yêu nhau với Úy Lan, vừa có thể đảm bảo tính mạng của hai người.
Thế nhưng sau nhiều lần thử nghiệm, quy tắc thời không của vũ trụ không dễ dàng phá vỡ như vậy, Lê Mộng bắt đầu lùi lại một bước, cho dù không thể gặp nhau yêu nhau nhưng được ở bên cạnh Úy Lan cũng đủ rồi, nhưng ước muốn này vẫn thất bại.
Mãi tới cuối cùng, Lê Mộng không thể chịu nổi sự đau đớn vì không ngừng mất đi, anh đã lựa chọn buông tay, cũng không gặp nhau nữa, không quen biết, không được nhìn nhau, nhưng không có cách nào không yêu.
Thư Thủy Thủy rất may mắn, ngay từ lần dịch chuyển đầu tiên đã biết được kết cục của Lê Mộng và Úy Lan, đã biết kết cục, muốn suy đoán căn nguyên cũng đơn giản hơn. Hơn nữa không biết vì sao, Thư Thủy Thủy và Lê Mộng tựa hồ có mối liên hệ nào đó, giống như bật phần mềm hack trong trò chơi vậy, sẽ không bao giờ bị lệch đường như những người khác.
Lúc Lê Mộng hết lần này tới lần khác thử nghiệm, thời không cũng không ngừng hồi tưởng, không ngừng cải tạo. Thời không độc lập mà mỗi người chơi được đưa tới hẳn là thời không mà Lê Mộng cố gắng thử nghiệm thay đổi kết cục, mà cách qua ải chính là để hai người đeo nhẫn.
Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Lòng bàn tay Cổ Lan Cốt ngứa ngứa, anh hơi run nhẹ một chút, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình. Trong khoảnh khắc vừa nãy, Cổ Lan Cốt có cảm giác lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy xẹt qua lòng bàn tay mình, có điều chỉ một chớp mắt thì cảm giác đó đã biến mất.
“Sao phó bản này giống như đang luyện khí vậy nhỉ?” Thư Thủy Thủy đột nhiên nghĩ tới kiến thức về phương diện luyện khí mà Thư Bảo từng nói.
Nhóm người đang thảo luận phó bản nghe vậy thì chuyển ánh mắt sang chuột nhỏ trong lòng bàn tay Cổ Lan Cốt.
“Luyện khí? Từ ngữ rất mới lạ, ý là luyện vũ khí à? Hay dụng cụ?” Lưu Pha cảm thấy khá hứng thú, vội hỏi.
Thư Thủy Thủy tiếp tục để cái đầu nhỏ của mình ở giữa kẽ ngón tay: “Thật ra tôi cũng không quá xác định, bởi vì tôi chưa thử luyện khí bao giờ, chỉ biết lý thuyết. Khí tức là linh khí, chia ra thành ba cấp hạ trung thượng, trên ba cấp bậc này là siêu phàm. Linh khí cấp bậc càng cao thì việc chế tạo lại càng khó, nhưng công năng cũng sẽ càng mạnh hơn.”
“Mỗi loại linh khí có phương pháp luyện chế khác nhau, có một loại là dùng đồ cúng tế, tức là dùng sinh linh làm vật tế để nuôi dưỡng linh khí, có khi dùng linh thú làm vật tế, có khi cùng những kẻ hung ác tàn hại người làm vật tế, còn một loại la dùng chính mình làm vật tế.”
“Quá trình tế khí rất dài, cũng cần tuân thủ những quy tắc khác nhau, còn phải đạt được điều kiện nhất định, nghe Thư Bảo nói, từng có một vị tu sĩ khổ luyện linh kiếm nhưng không thành, cuối cùng tự mình lao vào trong lò đúc kiếm, máu thịt của hắn tiến nhập vào linh kiếm, trở thành kiếm linh.” Thư Thủy Thủy nói xong, tựa hồ cũng hiểu được mình đã nói quá nhiều từ mới lạ: “Không hiểu cũng không sao, tôi cũng không hiểu lắm, chỉ suy đoán thôi.”
Những người khác quả thực choáng váng muốn ngất, cũng may những từ này tuy xa lạ nhưng không phải không thể hiểu được gì.
Thậm chí Tạ Phong có thiên phú về khía cạnh tu hành vẫn biểu hiện cực kỳ hứng thú: “Ý của Thủy Thủy là, phó bản mà chúng ta tham gia rất có thể là quá trình luyện chế nhẫn linh khí của Lê Mộng và Úy Lan. Lê Mộng và Úy Lan bị hạn chế, không có cách nào tự chủ hoàn thành quá trình, cần phải mượn ngoại lực, mà ngoại lực này chính là chúng ta.”
Thư Thủy Thủy cứng ngắc gật đầu một cái: “Đúng rồi á, Tiểu Phong Phong quả thực rất có thiên phú. Linh khí cấp bậc cao muốn luyện thành cần trải qua lôi kiếp, trong lôi kiếp có loại khảo nghiệm thực lực, cũng có loại thử thách tâm cảnh. Có lẽ phó bản chúng ta tham gia là ảo cảnh tâm kiếp cần trải qua để luyện thành linh khí. Mà Lê Mộng và Úy Lan rất có thể là chấp niệm không tan biến, không tiến vào luân hồi, bởi vì theo quy tắc thời không của bọn họ, cho dù luân hồi cũng không có khả năng gặp lại nhau, đời này gặp nhau là ngẫu nhiên, bỏ qua chính là vĩnh viễn không còn cơ hội. Không ai nỡ buông bỏ, không ai muốn bỏ qua, vì thế cam nguyện dùng linh hồn làm tiền cược, luyện ra một cặp nhẫn linh khí có thể phá vỡ quy tắc thời không của vũ trụ, một cặp nhẫn có thể cân bằng thời gian không gian, một cặp nhẫn linh khí siêu phẩm bất chấp cả thiên đạo.”
Đầu óc Tạ Phong xoay chuyển rất nhanh: “Nghe có vẻ rất trâu bò, một vật có thể phá vỡ quy tắc thời không của vũ trụ, thứ này có thể tồn tại sao? Tôi chưa từng tiếp xúc qua, bất quá lôi kiếp là gì vậy? Là sấm sét mà tôi biết ấy hả?”
“Chỉ cần thực lực và cơ duyên đủ, linh khí đột phá quy tắc thời không vũ trụ vẫn có thể tồn tại. Vì chúng ta quá nhỏ yếu mới không thể phá vỡ được quy tắc, không thể nhìn thấy thế giới lớn hơn. Về phần lôi kiếp, nói đơn giản thì chính là bị sét đánh, có điều lôi kiếp không phải sấm sét bình thường, đó là hai thứ khác biệt.”
Tạ Phong không ngờ Thư Thủy Thủy lại nói ra những lời triết lý đến vậy: “Vì chúng ta quá nhỏ yếu nên không thể phá vỡ được quy tắc?”
Điểm chú ý của Dư Tẫn khác Tạ Phong: “Bị sét đánh? Nhẫn dẫn điện à, sét đánh vậy có bị hư không?”
Thư Thủy Thủy không thể giải thích rõ ràng sự khác biệt của lôi kiếp và sấm sét bình thường trong một vài câu nói, chỉ có thể nói: “Đúng vậy, là nhẫn dẫn điện, mọi người cũng dẫn điện, vì thế nếu sau này tu vi của mọi người đạt tới cảnh giới nhất định cũng sẽ dẫn sấm sét tới, cũng sẽ bị sét đánh.”
Dư Tẫn không tin tưởng xua tay: “Sao có thể chứ? Xác suất bị sét đánh trúng còn nhỏ hơn khả năng bị phi thuyền vũ trụ rơi trúng, hơn nữa nếu thật sự có lúc đó, làm một cây cột thu lôi không phải tốt rồi à?”
Thư Thủy Thủy sờ cái cằm nhỏ của mình: “Yên tâm, với tu vi hiện giờ của mọi người thì chuyện bị sét đánh còn xa xôi lắm. Luyện Khí Kỳ còn chưa đạt được, Trúc Cơ còn xa lắm.”
“Luyện Khí Kỳ là cái gì? Trúc Cơ lại là gì? Phân chia cấp bậc tu vi à?” Nam Ca cũng bị gợi lên hứng thú, tuy hiện giờ anh vẫn chưa cảm ứng được thứ gọi là linh lực.
Bị hỏi như vậy, Thư Thủy Thủy cũng ý thức được mình không phải một vị sư phụ tốt, vì thế liền đơn giản nói cho mọi người biết những kiến thức thông dụng về cấp bậc tu hành và sự khác biệt của các cấp bậc.
Nhóm người nghe tới sửng sốt, càng nghe lại càng cảm thấy không thích hợp, giống như một con chuột bán hàng đa cấp đang nói những chuyện phản khoa học. Gì mà lên trời xuống đất, dời núi lấp biển, phá vỡ hư không, không cần ngồi phi thuyền vũ trụ cũng có thể du lịch vũ trụ…
Chờ đến khi Thư Thủy Thủy nói xong, không gian cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Thư Thủy Thủy nghiêng cái đầu nhỏ nhìn nhóm người: “Mọi người làm sao vậy? Nghe không hiểu à?”
Nhóm người: “…” Không phải nghe không hiểu, chỉ là có một số quan điểm bị sụp đổ, cảm thấy chuyện Thư Thủy Thủy nói căn bản không có khả năng thực hiện. Lôi kiếp, phi thăng, thành tiên, trường sinh bất lão, bạn thử hỏi ý kiến của tế bào mình chưa?
Lỗ tai chuột nhỏ run lên, suy ngẫm một phen, chẳng lẽ mình thật sự không phải sư phụ tốt? Còn đang nghi hoặc thì cảm nhận được bàn tay đang ụp trên người mình hơi siết lại một chút, sau đó vuốt hai cái. Giọng nói của Cổ Lan Cốt truyền tới: “Nghe hiểu, Thủy Thủy nói rất dễ hiểu.”
Nhóm người cũng kịp phản ứng, đều tỏ vẻ mình nghe hiểu, đồng thời cũng tỏ vẻ cám ơn Thư Thủy Thủy đã giải thích.
Chuột nhỏ quan sát vẻ mặt của mọi người, cũng hiểu được vấn đề nằm ở đâu, tu chân quả thực quá xa vời với thế giới này: “Mọi người không cần lo lắng, dù sao nơi này cũng không phải là đại lục tu chân chân chính, điều kiện hoàn cảnh không ủng hộ, chúng ta đi một bước nói một bước, không vội.”
Nghe tới đây thì nhóm người thở phào một hơi, đồng thời cũng có chút áy náy với sự tri kỷ của Thư Thủy Thủy. Thư Thủy Thủy không cưỡng chế truyền tải những quan điểm hoàn toàn khác biệt của thế giới kia cho bọn họ. Tuy nghe có vẻ tràn đầy hy vọng nhưng bọn họ dù sao cũng không phải thiếu niên đơn thuần, cho dù có nhiệt huyết nhưng sẽ không mê muội liều mạng.
Thư Thủy Thủy không nghĩ nhiều như vậy, dù sao lúc ở địa cầu, Thư Bảo đoán mộng cho người ta cũng bị xem là lừa gạt, huống chi là thời đại vũ trụ có khoa học phát đạt như ở đây.
Không tiếp tục dây dưa vấn đề tu hành, sự chú ý của mọi người quay trở lại vấn đề phó bản, thảo luận phó bản xong, kết luận đưa ra là trong phó bản đó, Lê Mộng và Úy Lan là người nắm giữ quy tắc, bọn họ cũng cần tuân thủ quy tắc, cả hai bên đều đang đánh cược.
Vấn đề qua ải đại khái đã được làm rõ, kế tiếp là vấn đề phần thưởng. Ngoại trừ Thư Thủy Thủy, tất cả mọi người đều được hệ thống máy mô phỏng khen thưởng. Mọi người thông qua mức độ cống hiến khác nhau mà nhận được đủ loại phần thưởng, từ túi lương thực tới dụng cụ quý hiếm, ngay cả khoáng sản cũng có.
Trong phó bản này, phần thưởng của Lưu Pha không lớn bằng Lưu Độ. Lưu Độ quả thực nở mày nở mặt, cảm thấy đi theo Thủy Thủy quả thực có thịt ăn: “Thủy Thủy, chúng ta kết nghĩa kim lan đi?”
Thư Thủy Thủy lờ mờ nhớ tới Hồ Tư Thần, cũng là một vị rất yêu thích chuyện này. Thư Thủy Thủy còn chưa kịp trả lời, Cổ Lan Cốt trên đỉnh đầu đã nói: “Không, Thủy Thủy không có thời gian, nếu phó bản đã kết thúc, tôi dẫn Thủy Thủy về đây.”
Nói xong, anh vội vàng đăng xuất, cứ như sợ người ta đuổi theo vậy.
Lưu Độ đờ đẫn nhìn chiếc ghế trống của Cổ Lan Cốt, sau đó yên lặng câm nín, mình bị ghét bỏ.
[hết 85]