Chương 86: Cho cái lớn nhất
Sau khi Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt rời đi, nhóm người bàn bạc một chút về thời gian hành động lần sau. Một khi quý đóng băng tới, tất cả mọi liên lạc ở thế giới bên ngoài đều bị đứt đoạn, không ai có thể ở lâu ở bên ngoài, vì thế máy mô phỏng trở thành phương thức giao lưu duy nhất của nhóm người.
Lưu Pha tỏ vẻ sẽ sắp xếp người chú ý động tĩnh của không gian mô phỏng, nếu xuất hiện phó bản thích hợp sẽ thông qua máy mô phỏng liên hệ Nam Ca.
Sau khi hai bên bàn bạc xong thì lục tục đăng xuất. Dù sao thì bọn họ vừa kết thúc một phó bản, so với bị người ta chú ý, yên tĩnh một thời gian ngắn cũng rất tốt.
Thời gian của phó bản này trong hiện thực không tới hai ngày, nhưng khoảng thời gian trải qua trong phó bản tựa hồ đã qua vài năm, thậm chí là cả đời. Mặc dù cơ thể tiêu hao không lớn nhưng tinh thần uể oải vẫn cần điều chỉnh, bằng không rất dễ xuất hiện vấn đề tâm lý và cảm nhận sai lầm.
Chờ nhóm Nam Ca rời khỏi trò chơi thì phát hiện Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy rời đi sớm nhất vẫn chưa ra ngoài, chỉ là rời khỏi phòng, hiện giờ vẫn còn đang ở trong máy mô phỏng, có điều theo tình huống trước đó, có lẽ hai người đang ở trong không gian đăng nhập.
Nam Phương hơi do dự hỏi: “Anh, có cần gọi anh Cổ Lan với Thủy Thủy không?” Dù sao thì trước đây không lâu, anh trai nhà mình còn tận tình giáo dục cậu một phen, gì mà quá dựa dẫm vào máy mô phỏng là không tốt.
Nam Ca tự nhiên biết Nam Phương đang nghĩ gì: “Bọn họ thì được nhưng em thì không, hơn nữa Thủy Thủy chỉ ngủ đông chứ không phải tham gia phó bản, không cần lo lắng.”
Nam Phương cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng có chút nghi hoặc, trong mắt anh trai nhà mình, mình còn không đáng tin bằng một con chuột.
Thế giới trong máy mô phỏng quả thực tràn ngập nguy cơ, thế nhưng đối với người không cần tham gia phó bản có thể thu hoạch thức ăn trong máy mô phỏng chuyển hóa thành tinh thần lực để hấp thu, giảm thiểu thức ăn tiêu hao trong thế giới hiện thật. Ngoài ra thì nhiệt độ trong máy mô phỏng rất vừa phải, hơn nữa chỉ cần có khả năng thì máy mô phỏng là một nơi sống không tệ, khách sạn, quán rượu, nhà hàng thoạt nhìn gần giống trong các trò chơi 3D. Vì thế vẫn có một số ít người muốn trốn tránh hiện thực sẽ đắm mình trong không gian mô phỏng.
Chẳng qua đối với Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt thì không tồn tại vấn đề này. Cổ Lan Cốt thì không cần phải nói, có quá ít thứ có thể làm anh sinh lòng h*m m**n, sở dĩ ở lại không gian mô phỏng vì muốn ngủ đông cùng Thủy Thủy.
Đối với Thủy Thủy, nơi này chính là một cái ổ ngủ đông, mặc dù cái ổ này khá đặc biệt, là một ổ người tuyết khổng lồ có hai tầng lầu, nhưng tới mùa hè thì chuột sóc vẫn là một con chuột sóc chăm chỉ, sẽ theo quy luật tỉnh lại, sau đó trải qua một mùa hạ tràn đầy cảm giác nghi thức, chăm chỉ gom góp thức ăn tới đầu thu, sau đó lại tiếp tục ngủ đông.
“Cốt Cốt, anh cảm thấy sao?” Ở bên cạnh gối đầu mềm xốp của chiếc giường trắng tinh như tuyết của tầng hai, Thư Thủy Thủy đang xây dựng một cái ổ tuyết nhỏ.
Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt vỗ ổ tuyết hình bán cầu gần hoàn thành của mình, cái ổ này trông rất chính quy, còn có một cánh cửa vòm hướng về phía cuối giường, thoạt nhìn rất tiêu chuẩn.
Bên chân Thư Thủy Thủy là một cái xẻng nhỏ trông rất quen mắt, chỉ là nó có vẻ rất sạch sẽ, hình như vẫn chưa sử dụng.
Cổ Lan Cốt ngồi trên giường, lưng dựa vào tường, đôi chân dài tùy ý đặt trên giường, một chân cong lên, một tay gác bên trên, một tay chống lên giường quay đầu nhìn kiệt tác của Thư Thủy Thủy, sau đó khẳng định gật đầu: “Rất đẹp, Thủy Thủy rất có tài năng.”
Thư Thủy Thủy khiêm tốn xua tay: “Cũng thường thôi, đáng tiếc Cốt Cốt không thể vào ở, bên trong ấm áp lắm.” Nói xong, tựa hồ muốn kiểm tra lời nói của mình, chuột nhỏ liền chui đầu vào trong, cơ thể lông xù vẫn còn ở bên ngoài, cái đuôi dài cũng vì vui vẻ mà lắc qua lắc lại.
Cổ Lan Cốt vô thức đưa tay tới, sau đó nắm lấy chóp đuôi đung đưa của Thư Thủy Thủy. Chuột nhỏ rốt cuộc cũng chui ra khỏi ổ tuyết, lắc lắc cái đầu nhỏ quay đầu nhìn lại: “Cốt Cốt đừng quậy mà.”
Cổ Lan Cốt ừ khẽ một tiếng, sau đó buông đầu ngón tay. Chóp đuôi lông xù lập tức trốn thoát. Chuột nhỏ một lần nữa quay đầu, chui vào trong ổ tuyết nhỏ, móng vuốt nhỏ bận bịu ở bên trong, cũng không biết đang làm gì.
Đột nhiên động tác của chuột nhỏ hơi khựng lại, sau đó một lần nữa từ trong phòng tuyết chui ra, quay đầu nhìn về phía đuôi mình, chóp đuôi lại bị Cổ Lan Cốt nắm lấy. Chuột nhỏ dùng hai chân trước ôm ngực, suy ngẫm một hồi rồi lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cốt Cốt thích đuôi tôi hả?”
Cổ Lan Cốt gật đầu: “Ừm, thích.”
Thư Thủy Thủy gãi đầu: “Được rồi, để Thủy Thủy bứt ra cho Cốt Cốt.”
Cổ Lan Cốt hoảng sợ buông lỏng tay, ngoan ngoãn để tay xuống: “Không cần, tôi thích nó ở trên người Thủy Thủy.”
Thư Thủy Thủy lại nghiêm nghị nói: “Không cần khách khí, đuôi chuột có thể rụng xuống như thằn lằn vậy, hơn nữa đuôi của Thủy Thủy có thể sống nha.” Chuột sóc quả thực có năng lực kim thiền thoát xác này, năng lực của Thư Thủy Thủy thì càng mạnh hơn một chút.
Từ trước đến giờ Cổ Lan Cốt chưa từng nghe nói loài chuột có năng lực này, anh kiên định lắc đầu, sau đó thành khẩn xin lỗi: “Tôi sai rồi, không nên nắm đuôi Thủy Thủy, Thủy Thủy không cần bứt đuôi.”
Chuột nhỏ nghiêng đầu, nghiêm túc suy ngẫm một hồi, sau đó thở dài: “Ầy, được rồi, lần sau không được viện lý do này nữa nhé.” Nói xong chuột nhỏ lạch lạch chạy tới chỗ Cổ Lan Cốt, sau đó đặt mông ngồi trên bàn tay Cổ Lan Cốt, cái đuôi lông xù lắc lắc, rõ ràng biểu hiện, bây giờ anh có thể sờ đã luôn.
Vì thế dưới sự quấy rối của Cổ Lan Cốt, tiến độ công trình của ổ tuyết bị trễ nãi, chiếc gối nhỏ bên trong vẫn chưa trải xong. Vì thế đêm đó, Thư Thủy Thủy làm ổ trên hõm vai Cổ Lan Cốt ngủ.
Cổ Lan Cốt cảm thấy mỹ mãn, tuy chiếc ổ tuyết ở bên cạnh gối rất đáng yêu, nhưng nếu sau này mỗi ngày chuột nhỏ đều ngủ ở bên trong thì không thích nữa. Nếu không phải sợ chuột nhỏ đau lòng, Cổ Lan Cốt thật sự rất muốn giả vờ lơ đãng xoay người đè bẹp chiếc ổ tuyết nhỏ hình bán cầu kia.
Không gian trong máy mô phỏng quả thực rất thần kỳ, chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh mẽ, chỉ cần trí tưởng tượng đủ phong phú, khả năng sáng tạo là vô hạn.
Có điều chỉ một chút thay đổi đã là một bước tiến rất to lớn đối với Cổ Lan Cốt, tuy không gian đăng nhập không có thứ gì, chỉ nhìn tuyết một thời gian dài thì thị giác sẽ mệt mỏi. Cổ Lan Cốt rất sợ Thư Thủy Thủy sẽ ghét bỏ không gian đăng nhập của mình, vì thế mỗi ngày anh đều tiêu hao một phần tinh thần lực tiếp tục cải tạo.
Tất nhiên, hiệu quả vẫn rất bé nhỏ, có điều cũng có thay đổi. Thông qua thay đổi mật độ bông tuyết, Cổ Lan Cốt đã sáng tạo được ly tuyết, bàn tuyết, ghế tuyết, thềm tuyết.
Trong không gian đăng nhập, màu trắng tinh đã lan ra ngày càng xa, thậm chí một ngày nào đó, lúc Thư Thủy Thủy chống chiếc xẻng nhỏ đi dạo ở bên ngoài thì phát hiện một cái cây nhỏ ở cách tòa lầu người tuyết vài bước chân. Chuột nhỏ cực kỳ hưng phấn, bởi vì nó nhận ra loại mầm cây này, đó là mầm cây phỉ, tuy mầm cây này cũng có màu trắng.
Chuột nhỏ lạch bạch nhún nhảy quay về tòa lầu tuyết, sau đó kéo ống quần Cổ Lan Cốt, kéo anh tới bên cạnh cây con, chỉ cho anh xem: “Cốt Cốt xem nè! Ở đây có một cây mầm nhỏ, không biết lúc nào mới được ăn quả phỉ, Thủy Thủy chưa từng ăn quả phỉ vị tuyết, cũng chưa từng được ăn quả phỉ dạng tuyết.” Khóe môi Cổ Lan Cốt nhếch lên, ý cười tràn đầy, xem ra sự cố gắng mấy ngày nay là không uổng phí, tuy cây này quả thực là do tuyết tạo thành, thế nhưng Thủy Thủy không ghét bỏ, đối với Cổ Lan Cốt, đây chính là sự khích lệ lớn nhất.
Cây con lớn rất nhanh, cộng thêm Thư Thủy Thủy thường xuyên cầm bình nước tưới tuyết. Không tới một ngày mà cây con đã cao hơn Thư Thủy Thủy, ngày hôm sau cây con đã cao hơn một mét, ngày thứ ba, cây con đã chắc khỏe hơn rất nhiều, cũng cao hơn nhiều…
Cứ vậy cây coi sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, tới ngày thứ năm, cây con đã phát triển thành cây to, trên cây bắt đầu kết quả. Lúc này Thư Thủy Thủy chỉ hận không thể nằm trên tán cây mỗi ngày để chờ đợi quả phỉ chín.
Lúc Cổ Lan Cốt đi vào phòng ngủ phát hiện Thư Thủy Thủy đang cuộn chăn nệm, anh có chút hoảng hốt: “Thủy Thủy làm sao vậy? Muốn đi đâu? Nếu một cây không đủ thì chúng ta trồng nhiều hơn được không?” Cổ Lan Cốt không dám nói nếu màu sắc quá đơn điệu, chúng ta có thể trồng cây màu khác.
Chuột nhỏ lắc đầu: “Không cần, một cây là đủ rồi, quả phỉ trên cây sắp chín rồi, Thủy Thủy muốn lên cây ở, Cốt Cốt ở lại ngoan ngoãn giữ nhà nha.”
Cổ Lan Cốt: “…” Trước đó là ổ tuyết, hiện giờ là cây phỉ. Cổ Lan Cốt suy ngẫm một hồi lâu, rốt cuộc lúc chuột nhỏ ôm cuộn chăn rời đi, Cổ Lan Cốt cũng cuộn chăn mền rồi cùng Thư Thủy Thủy đi ra ngoài.
Chuột nhỏ leo lên cây, Cổ Lan Cốt cũng bò lên theo, chuột nhỏ tìm một cành cây chắc khỏe trải mền ra, Cổ Lan Cốt cũng trải chăn ở bên cạnh.
Chăn cũng được làm từ tuyết, có màu trắng tinh, mềm mại ấm áp, giống như vải bông thượng đẳng làm người ta yêu thích không nỡ buông tay. Chuột nhỏ nhìn Cổ Lan Cốt ở bên cạnh: “Cốt Cốt cũng muốn ở trên cây hả?”
Cổ Lan Cốt gật đầu: “Ừm, giúp Thủy Thủy canh quả phỉ.”
Thư Thủy Thủy lạch bạch chạy tới, sau đó ôm lấy ngón tay Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt ngủ trên cây à? Đừng ngã xuống nha, Thủy Thủy không kéo nổi Cốt Cốt đâu.”
Cổ Lan Cốt tỏ vẻ, ngủ trên cây chỉ là chuyện nhỏ.
Cứ vậy, địa điểm ngủ đông của hai người từ trong người tuyết chuyển lên cây, đồng thời ngày hôm sau, trên cây cũng xuất hiện một chiếc tổ chim thật to, là tổ chim thật sự, mặc dù là có màu trắng tinh.
Tổ chim nằm trên chạc cây lớn nhất của cây phỉ, ổ có hình tròn, bên trong phủ rất nhiều ‘lông chim’ lớn màu trắng cực kỳ mềm mại.
Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy nằm ở bên trong, làm lúc Thư Thủy Thủy tỉnh dậy còn có chút ngơ ngác, Cổ Lan Cốt nằm ở ngay bên cạnh, tổ chim khổng lồ chứa một người một chuột quả thực là chuyện dễ dàng, Cổ Lan Cốt thậm chí có thể duỗi thẳng người. Chuột nhỏ lạch bạch chạy một vòng trong tổ chim, đây có lẽ là chiếc tổ chim to nhất mà nó từng thấy.
Cổ Lan Cốt thức dậy nhận được cái ôm nhiệt tình của chuột nhỏ, cộng với những lời khích lệ nhiệt liệt.
Cổ Lan Cốt cũng cảm thấy bất ngờ, bởi vì tổ chim này không phải được tạo thành từ ý thức chủ quan của anh, nó lẳng lặng xuất hiện vì tiềm thức của anh. Hết thảy nói rõ, thế giới nội tâm của Cổ Lan Cốt đang chậm rãi khôi phục, bởi vì thế giới nội tâm của người bình thường chính là như vậy, không chỉ có những khát vọng mà bạn có thể hiểu rõ, nó còn có rất nhiều tiềm thức chợt lóe.
Có tổ chim, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt có thêm niềm vui mới. Chuột nhỏ thậm chí còn làm một chiếc cột phơi quần áo ở trên ổ, vắt chiếc chăn nhỏ lên trên, sau đó vỗ vỗ một chút, cũng không sợ chiếc chăn bị tan chảy.
Thế giới Cổ Lan Cốt sáng tạo ra không có mặt trời, mặc dù không có ánh nắng nhưng vẫn có thể nhìn rõ sự vật, cũng có buổi tối, chỉ là không có sao và trăng. Thư Thủy Thủy chưa từng lên tiếng hỏi vì sao, mỗi ngày đều vui vẻ nghiên cứu mỗi món đồ trong thế giới trắng tinh này, có đôi khi chỉ ôm chiếc cốc mà chuột nhỏ cũng có thể nghiên cứu cả một ngày.
Chờ đến buổi tối, Cổ Lan Cốt tìm kiếm chuột nhỏ ở khắp nơi, sau đó ở trong chăn phát hiện một cốc chuột. Chuột nhỏ thế mà lại chui vào cốc để ngủ, cái đầu nhỏ gác lên vành cốc, cơ thể thì hoàn toàn nằm gọn trong cốc.
Không có cách nào, Cổ Lan Cốt chỉ có thể cầm chiếc cốc trở về tổ chim, sau đó cẩn thận đổ chuột nhỏ trong cốc ra. May mắn một khi Thư Thủy Thủy đã ngủ thì rất khó tỉnh lại, vì thế chuột nhỏ thuận theo từ trong cốc trượt ra, trở mình một cái trong tổ chim mềm mại, móng vuốt nhỏ thuần thục kéo một miếng lông chim khá to đắp lên người.
Lông chim này tự nhiên cũng được làm từ tuyết, nhưng lại tỏa ra hơi thở ấm áp như lông chim, đắp lên người làm chuột nhỏ nhanh chóng ngủ say.
Tâm trạng hoảng hốt bất an của Cổ Lan Cốt được Thư Thủy Thủy trấn an, nhất là sau khi bình tĩnh lại, đồ vật được tiềm thức chế tạo ra ngày càng nhiều. Có đôi khi là một vài túi hạt giống, có đôi khi là một xấp chăn nhỏ, có khi là một mảnh ruộng.
Cứ vậy, gần như mỗi ngày Thư Thủy Thủy đều có chuyện phải làm, ví dụ như nhảy nhót hái quả phỉ sinh trưởng vô hạn ở trên cây, ví dụ như gom quả phỉ lại xếp thành một ngọn núi nhỏ để trong tòa nhà người tuyết.
Ví dụ như cùng Cổ Lan Cốt đi cày ruộng, sau đó gieo túi hạt giống trắng tinh xuống.
Thời gian dần trôi qua, ngoại trừ thế giới vẫn là một mảnh trắng tinh như cũ, những cái khác gần như không có gì khác biệt với bên ngoài. Có ruộng đất có cây cối, thậm chí còn có cả dãy núi.
Chuột nhỏ đeo ba lô trên lưng, Cổ Lan Cốt chỉnh lại hành lý, một người một chuột dự định đi dã ngoại trên núi, đã chuẩn bị sẵn lều vải và thức ăn.
Âm thanh nhắc nhở của thiết bị liên lạc vang lên, là Nam Ca gửi tin tới, bọn họ dự định lần thứ hai tiến vào phó bản, còn gửi thời gian phó bản mở ra.
Phó bản đều mở ở quảng trường trung tâm, chỉ là thời gian mở ra khác nhau, hơn nữa số lượng phó bản xuất hiện ở trung tâm quảng trường thành phố mô phỏng là có hạn.
Nói cách khác, một ngày không thể thông qua quá nhiều phó bản, cũng tức là phó bản bọn họ có thể chọn lựa cũng càng ít, hơn nữa phó bản mới có thể xuất hiện cũng ngày càng ít. Vì thế sức mạnh tổng hợp của thành phố mô phỏng có thể đảm bảo số lượng tài nguyên thu hoạch được, tuy thực lực quá mạnh sẽ gia tăng cạnh tranh nội bộ, nhưng tổng thể thì sức cạnh tranh cũng mạnh mẽ hơn.
Cổ Lan Cốt hỏi thăm tình huống phó bản lần này, biết được độ khó của phó bản không cao, là một phó bản vừa đổi mới hai tháng trước, cứ cách hai mươi ngày sẽ xuất hiện một lần, tuy đến giờ vẫn chưa có người nào qua ải nhưng căn cứ theo manh mối Lưu Pha cung cấp, Nam Ca đã suy đoán phương pháp qua ải đại khái.
Nghe phân tích của Nam Ca xong, Cổ Lan Cốt tỏ ra vui vẻ: “Mấy người đã nắm chắc như vậy thì lần này ta và Thư Thủy Thủy sẽ không đi, chúc mấy người tham gia vui vẻ.”
Nhận được lời đáp, Nam Ca câm nín một hồi lâu, có cảm giác người cầm đầu của bọn họ đang nắm bắt tất cả thời cơ để gạt bọn họ qua một bên. Cổ Lan Cốt không tới cũng tức là Thư Thủy Thủy không tới, đối với chuyện này, Nam Ca có chút thất vọng, dù sao thì Thủy Thủy vẫn luôn rất may mắn, có Thủy Thủy ở có cảm giác trò chơi cũng đơn giản vài phần.
Thất vọng nhất đương nhiên là Lưu Độ, ỉu xìu theo đám người tiến vào phó bản.
Lúc những người khác cố gắng vượt qua phó bản, Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy cũng chuẩn bị xong tất cả, sau đó giẫm lên con đường tuyết trắng, đi về phía dãy núi xa.
Thư Thủy Thủy không biết chuyện truyền tin, có điều nó tiến vào máy mô phỏng vốn để ngủ đông, Thư Thủy Thủy sẽ không để ý chuyện mình cụ thể phải làm gì, ở không gian đăng nhập cũng được, ở không gian phó bản cũng được, nhàn nhã đạp tuyết dạo chơi cũng được, mạo hiểm vượt ải cũng được, Thư Thủy Thủy đều có thể tiếp nhận.
Có điều Cổ Lan Cốt hiển nhiên lại càng yêu thích thế giới hai người hơn, cho dù mỗi ngày phơi nắng dưới ánh mặt trời không tồn tại, hái quả phỉ, thu hoạch lương thực trắng cũng cảm thấy mỹ mãn.
Cứ vậy, sau khi Thư Bảo rời đi, Thư Thủy Thủy một lần nữa bắt đầu du lịch với Cổ Lan Cốt, tuy không phải du lịch vòng quanh thế giới nhưng vẫn đặc biệt hồi vị, chuột nhỏ bò l*n đ*nh núi, đứng đón gió xúc động nói: “Có cảm giác trở lại năm đó, tuổi trẻ thật tốt.”
Cổ Lan Cốt cười cười: “Thủy Thủy già lắm à?” Anh nhớ hình người của Thư Thủy Thủy thoạt nhìn chỉ mới hai mươi bốn hai mươi lăm thôi.
Thế nhưng Thư Thủy Thủy lại gật đầu: “Ừm, già lẩm cẩm luôn rồi, ài ôi! ! ! Là lão yêu rồi.” Nói xong, nó đưa móng vuốt ra sau lưng, dáng vẻ cố chống đỡ.
Cổ Lan Cốt: “…”
Chuyến du lịch của hai người rất vui vẻ, nhưng đây là một chuyến du lịch khá biến động, hai người không hề biết sáng sớm hôm sau, ở một hướng nào đó sẽ xuất hiện thêm một ngọn núi chờ bọn họ khám phá báu vật.
Về phần những người khác, tự nhiên vẫn còn đang vùng vẫy trong phó bản, vắt hết óc nghĩ cách qua ải. Cũng may tin tức của Lưu Pha khá chính xác độ nguy hiểm của phó bản quả thực không cao, tiểu đội không xuất hiện tình trạng nhân viên thương vong.
So với tiểu đội vất vả, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt quả thực là hưởng thụ nhân sinh, vừa đi vừa quan sát khung cảnh trắng tinh, khu rừng trắng tinh như được mài dũa từ bạch ngọc, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp cực kỳ thánh khiết. Cỏ xanh trắng như tuyết không hề sắc bén, ngược lại nhẹ nhàng lay động theo cơn gió.
Thần kỳ nhất là trong núi xuất hiện một con sông trắng tinh, trong nước có cá trắng tinh.
Sau khi Thư Thủy Thủy câu được thì có chút đắn đo, con cá này rốt cuộc nên nướng hay hầm cách thủy? Có điều không quản xử lý thế nào, con cá này đều có khả năng bị tan chảy, cuối cùng lỗ tai chuột nhỏ run lên, vậy dứt khoát hầm canh cá vậy.
Vì thế Cổ Lan Cốt may mắn nếm được một nồi nước cá tuyết.
Ngoài dự đoán của Thư Thủy Thủy, cá tuyết trong canh cá không vì bị đun nóng mà tan chảy, đại khái là vì ngay cả lửa thật ra cũng là tuyết.
Những trải nghiệm ở nơi này làm Thư Thủy Thủy tò mò không thôi, hào hứng muốn thăm dò thế giới này.
Cổ Lan Cốt rất vui vẻ, cảm xúc kích động trong lồng ngực rất rõ ràng. Điểm tiếc nuối duy nhất là Thư Thủy Thủy không thể hóa thành hình người trong không gian máy mô phỏng. Nguyên nhân là máy mô phỏng chỉ cho phép một người sử dụng, cùng lắm chỉ có thể dẫn theo một con thú cưng, đây cũng là lý do vì sao Thư Thủy Thủy có thể dễ dàng dung chung một máy mô phỏng với Cổ Lan Cốt.
Vì thế, chỉ cần còn ở trong máy mô phỏng thì bọn họ phải chịu hạn chế, Thư Thủy Thủy cũng cam chịu làm thú cưng, sau khi kết nối thể tinh thần, không có gì bất ngờ, Thư Thủy Thủy sẽ luôn bị tinh thần lực hạn chế, chỉ có thể xuất hiện với hình thái thú cưng.
Tuy tạm thời không thể nhìn thấy hình thái nhân loại của Thư Thủy Thủy nhưng nếu để Thư Thủy Thủy một mình dùng một chiếc máy mô phỏng thì Cổ Lan Cốt lại càng không yên lòng, vì thế anh quyết định chọn vế trước.
Kế tiếp, việc vận hành căn cứ ở thế giới hiện thực dần bước vào quỹ đạo, lương thực được trồng đã nảy mầm thành cây con, khí hậu dễ chịu trong thung lũng giúp bọn họ không lo lắng vấn đề chết lạnh.
Trước khi quý đóng băng ập tới, người của căn cứ Phỉ Lạc và căn cứ Đổng Thời quân đã tới, căn cứ Phỉ Lạc mang theo đầy đủ đồ dùng, sau đó vội vàng mang theo nông trường mini và trận pháp tinh lọc trao đổi được rời đi. Người căn cứ Đổng Thời Quân thì khá lúng túng, dù sao trước đó không lâu, bọn họ từng tự nhận mình thông minh đi trước một bước giành lấy địa điểm trú đông mà Nam Ca phát hiện.
Kết quả lúc bọn họ tiến vào khe núi ấm áp, gương mặt lập tức nóng hừng hực, giống như bị tát một phát thẳng mặt làm bọn họ tỉnh táo lại. Bọn họ cướp được tiên cơ chỗ nào? Rõ ràng là người ta không thèm.
Có mối làm ăn tới cửa tự nhiên không có đạo lý chặn lại ở ngoài cửa, có điều giá cả thì cần phải bàn lại. Nam Ca định giá rất khéo léo, đều là giẫm nát giới hạn của đối phương, giành được lợi ích lớn nhất cho mình.
Sau hai đội ngũ này lại lục tục có người của hai căn cứ khác tới, hiển nhiên bọn họ cũng biết chuyện nông trường mini và trận pháp tinh lọc. Nam Ca chính là muốn hiệu quả như vậy, hơn nữa chỗ Tạ Phong cũng có đột phá trọng đại, nông trường mini hiện giờ đã không cần Thư Thủy Thủy tham gia toàn bộ quá trình, dù sao thì hiện giờ Tạ Phong cũng có thể kết nối linh lực. Thư Thủy Thủy chỉ cần vùi linh thạch vào bên trong, những chuyện khác đã có Tạ Phong và khoa học của cậu giải quyết.
Tất cả những chuyện xảy ra trong thế giới hiện thực, Nam Ca đều báo cáo lại cho Cổ Lan Cốt, mà sau phó bản Lê Mộng, Cổ Lan Cốt không còn tham gia phó bản, chỉ tập trung đi du lịch với Thư Thủy Thủy.
Hôm nay lúc Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt băng qua một khu rừng trúc bạch ngọc thì đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn làm bè trúc, sau đó ngồi trên bè xuôi dòng, cũng không có mục đích cố định, đi tới đâu hay tới đó, đường về không thành vấn đề, chỉ cần một ý nghĩ của Cổ Lan Cốt thì bọn họ có thể lập tức quay trở lại tòa nhà người tuyết.
Trên bè trúc, Thư Thủy Thủy giơ chiếc cần câu nhỏ, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành, cơ thể nhỏ bé ngồi ngay ngắn, dáng vẻ như thế ngoại cao nhân nhập định.
Cổ Lan Cốt ở ngay bên cạnh, cũng không nhúc nhích ngồi ngay ngắn, trong tay cũng là một chiếc cần câu, lẳng lặng chờ cá mắc câu.
Rất nhanh, cần câu của chuột nhỏ chìm xuống, Thư Thủy Thủy lập tức kéo lên, một con cá tuyết nhỏ bị câu lên. Gỡ cá nhỏ ra ném xuống chén nước ở bên cạnh, sau đó tiếp tục vung cần câu, động tác thành thạo liền một mạch.
Cổ Lan Cốt rốt cuộc ngồi ngay ngắn.
Tới trưa, trong chiếc thùng lớn của Cổ Lan Cốt ở bên cạnh vẫn không có gì, mà chiếc chén nhỏ của Thư Thủy Thủy đã đầy ắp. Chuột nhỏ duỗi người, thấy Cổ Lan Cốt ở bên cạnh vẫn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, chuột nhỏ lặng lẽ bò lên thùng lớn, phát hiện bên trong không có con cá nào.
Thư Thủy Thủy dạo bước một chốc, sau đó lặng lẽ lôi con cá lớn nhất trong chén của mình ra, lén bỏ vào thùng lớn của Cổ Lan Cốt. Chỉ tiếc, cho dù là con lớn nhất thì cũng thực lẻ loi đáng thương trong thùng lớn.
[hết 86]