Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 87

Chương 87: Cần ở nhờ trên ngực tôi không

Vì thế trong khoảng thời gian kế tiếp, có thể thấy Cổ Lan Cốt ngồi ngay ngắn không nhúc nhích trên bè trúc, giống như một pho tượng cứng ngắc. Ngược lại chuột nhỏ giả vờ câu cá, sau đó lặng lẽ kẹp cần câu cỏ của mình vào bè trúc, chính mình thì lén lút đứng dậy, lấy con cá lớn nhất trong chén của mình lén bỏ vào thùng nước bên cạnh Cổ Lan Cốt.

Một lần, hai lần, ba lần…

Mỗi lần chuột nhỏ bám rìa thùng nhìn vào trong, ánh mắt vẫn luôn lóe lên sự bất mãn, cho dù trút hết cả chén cá nó câu được vào thùng thì vẫn trông trống rỗng như cũ.

Chờ Thư Thủy Thủy lại một lần nữa ôm cá lén chuyển vào thùng nước, cá nhỏ vừa thẩy vào thùng thì ánh mắt của Cổ Lan Cốt cũng chuyển sang.

Thư Thủy Thủy lông xù vẫn còn treo bên mép thùng, bàn chân nhỏ giơ lên chà chà, sau đó quơ móng chào hỏi Cổ Lan Cốt, đồng thời chỉ vào trong thùng: “Cốt Cốt thực lợi hại, câu được nhiều cá như vậy, hơn nữa con nào cũng lớn hơn cá Thủy Thủy câu được.”

Cổ Lan Cốt nhìn về phía chiếc cốc nhỏ của Thư Thủy Thủy, bên trong chỉ còn vài con cá nhỏ ốm nhom nhàn nhã bơi tới bơi lui, không hề có chút chen chúc chật chội nào. Lại nhìn thùng nước của mình, bên trong có đám cá lớn nhỏ vui vẻ bơi bội, đàn cá cũng có chút quy mô.

Cổ Lan Cốt có chút chấn động, ánh mắt lóe lên ý cười: “Là Thủy Thủy lợi hại.”

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, sau đó nghiêm túc lắc đầu: “Không không không, là Cốt Cốt lợi hại.”

Cổ Lan Cốt nhịn không được bật cười khẽ, cũng cắm cần câu vào bè trúc, xoay người nâng chuột nhỏ lên cao, nghiêng đầu dán tai tới, để lỗ tai áp vào lồng ngực lông xù của chuột nhỏ.

“Cốt Cốt muốn dựa vào lòng Thủy Thủy hả? Được nha, Thủy Thủy cho Cốt Cốt dựa!” Thư Thủy Thủy cố gắng ưỡn phần ngực lông xù của mình.

Cổ Lan Cốt lại nhịn không được mỉm cười: “Tôi muốn nghe thử xem nhịp tim của Thủy Thủy có nhanh hơn không.”

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, nháy mắt kịp phản ứng, dùng móng vuốt ôm ngực mình: “Thủy Thủy không có nói dối, Cốt Cốt câu được cá to hơn cá Thủy Thủy câu, Cốt Cốt lợi hại lắm.”

Ý cười trong mắt Cổ Lan Cốt sớm đã tràn đầy, cũng không làm khó chuột nhỏ, nâng chuột nhỏ lên ngang tầm mắt mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Thư Thủy Thủy một lần nữa bị mỹ sắc mê hoặc, lỗ tai nhỏ run rẩy không ngừng: “Hèn chi bầu trời không gian này không có sao trời, thì ra tất cả đều chạy hết vào trong đôi mắt của Cốt Cốt rồi.”

Cổ Lan Cốt cảm thấy trái tim mình co rút kịch liệt, thế mà lại có cảm giác kích động muốn rơi lệ.

Lời tâm tình quê mùa như vậy lọt vào tai Cổ Lan Cốt lại cực kỳ đặc biệt, hình như cả đời này chưa từng có người nào nói như vậy với anh, người đời chỉ biết khen ngợi chiến tích của anh, nhấn mạnh sự hung ác của anh, khẳng định năng lực của anh, chỉ có mỗi mình Thư Thủy Thủy nhìn thấy ánh sao trong mắt anh, thậm chí ngay cả chính bản thân anh cũng không biết trong mắt mình cũng có ánh sao.

Cổ Lan Cốt nhích đầu tới trước, để trán mình áp lên phần đầu lông xù của chuột nhỏ mà cọ cọ.

Thư Thủy Thủy thực ngoan ngoãn phối hợp cọ cọ: “Cốt Cốt làm sao vậy?”

Cổ Lan Cốt dựa vào đầu chuột nhỏ, tâm trạng nặng nĩu lúc này cực kỳ thỏa mãn, thỏa mãn hơn cả lúc chiến thắng thiên hà Tiên Ca, thỏa mãn hơn cả lúc tung hoành trên chiến trường, oanh tạc ngân hà, tựa hồ chỉ cần làm như thế này thì không cần phải chú ý việc nào khác: “Thủy Thủy, khi nào em mới có thể trưởng thành.”

Chuột nhỏ sờ lỗ tai nhỏ của mình: “Chắc là sắp rồi, tôi có cảm giác nhưng không thể xác định là khi nào, sao vậy, Cốt Cốt cũng chờ mong hình dáng 1m8 của Thủy Thủy hả?”

Khóe miệng Cổ Lan Cốt lại nhếch lên: “Ừm, Thủy Thủy phải mau lớn lên.”

Thư Thủy Thủy vươn móng vuốn xoa trán Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt yên tâm, sẽ không lâu quá đâu, Thủy Thủy sẽ cao như Cốt Cốt.”

Lúc này Cổ Lan Cốt không lên tiếng, bởi vì anh không biết nên làm sao thuyết phục Thư Thủy Thủy, thật ra 1m78 và 1m87 cũng không chênh lệch quá nhiều.

Chuột nhỏ vuốt một hồi, đột nhiên móng vuốt nhỏ hơi khựng lại: “Cốt Cốt, đột nhiên phát hiện mép tóc của Cốt Cốt cũng thực xuất sắc nha.”

Cổ Lan Cốt: “…” Sao trọng điểm chú ý của chuột nhỏ vẫn luôn lệch như vậy, chẳng lẽ vì văn hóa khác biệt dẫn tới gu thẩm mỹ khác biệt? Ví dụ như lí luận dưới cổ đều là chân…

Chờ Cổ Lan Cốt đặt chuột nhỏ xuống bè trúc, bè trúc cũng chậm rãi trôi đi rất xa.

Một người một chuột không tiếp tục câu cá nữa, Thư Thủy Thủy trực tiếp ngửa mặt nằm bẹp xuống bé trúc, nhìn bầu trời đen nhánh. Cổ Lan Cốt cũng nằm xuống, con ngươi sâu thẳm nhìn hư không vô tận.

“Cốt Cốt, nơi đó có gì vậy?” Móng vuốt nhỏ của Thư Thủy Thủy chỉ vào hư vô đen kịt, tò mò hỏi.

Cổ Lan Cốt lẳng lặng nhìn một hồi: “Nơi đó là hư không vô tận, cũng có khả năng vô hạn.”

Chuột nhỏ giống như hiểu được gật đầu, sau đó đứng dậy, lạch bạch chạy tới chỗ ba lô nhỏ của mình, mở khóa, từ bên trong lôi ra vài quả phỉ trắng như tuyết.

Cầm lấy quả phỉ, chuột nhỏ lại lạch bạch chạy tới bên cạnh đầu Cổ Lan Cốt nằm xuống, sau đó đưa một quả phỉ cho anh.

Cổ Lan Cốt nhận lấy, nghiên cứu quả hạch trong tay. Thật ra quả phỉ này không có mùi vị gì, bởi vì Cổ Lan Cốt chưa từng ăn quả phỉ, tự nhiên không thể tạo ra, quả phỉ mà Thư Thủy Thủy cho trước đó, Cổ Lan Cốt không nỡ ăn, vẫn luôn cất giữ.

Thư Thủy Thủy không chút để ý, xem quả phỉ như kem đá mà gặm rôm rốp, vừa gặm vừa ngắm bầu trời đen kịt và những bông tuyết rơi lả tả.

Số bông tuyết này rơi không ngừng, mặc dù rất nhỏ nhưng mỗi mảnh đều rất tinh xảo, mỗi khi phát hiện bông tuyết nào đặc biệt xinh đẹp hay khá đặc biệt, Thư Thủy Thủy đều hưng phấn giơ móng vuốt nhỏ chỉ cho Cổ Lan Cốt xem.

Cổ Lan Cốt chuyển động quả phỉ bạch ngọc trong tay, ánh mắt đuổi theo từng hành động của Thư Thủy Thủy, mỗi khi Thư Thủy Thủy chỉ một bông tuyết, anh sẽ nghiêm túc quan sát, hy vọng ngày mai, tiềm thức sẽ sáng tạo ra bông tuyết như vậy, cho dù có khả năng ngày mai Thư Thủy Thủy sẽ không còn chú ý tới bông tuyết nữa.

Trong không gian rộng lớn bao la, bầu trời đen kịt, tuyết rơi lả tả, sáng và tối đối lập mãnh liệt, nhưng số bông tuyết rơi lả tả này không hề có chút kỳ dị.

Trong dãy núi trắng tinh, một con sông trắng lóng lánh chậm rãi chảy xuôi, trên mặt sông, chiếc bè trúc bạch ngọc chậm rãi trôi đi, không cần mục tiêu, không có giới hạn, hết thảy tùy ý, tùy tâm.

Trên bè trúc, một người gối đầu lên hai tay mình, cơ thể cao lớn hoàn mỹ nằm thẳng trên bè trúc, bên cạnh đầu là một con chuột nhỏ nằm ngửa mặt, mặc dù chuột nhỏ không gối đầu lên móng vuốt của mình nhưng có chiếc đuôi to của mình.

Một người một chuột nói chuyện vui vẻ, thường xuyên vì thảo luận mà quay đầu sang liếc nhìn nhau, khi thì cười to, khi thì kinh ngạc, khi thì trầm tư. Cuối cùng, không biết từ khi nào, một người một chuột cứ vậy ngủ trên bè trúc.

Tuy thế giới có tuyết rơi không ngừng nhưng không hề rét lạnh, vụn tuyết trắng xóa giống như một tầng chăn bông mỏng nhẹ nhàng trùm lên người hai người.

Ngày hôm sau khi Cổ Lan Cốt tỉnh lại, quay đầu sang thì phát hiện chuột nhỏ không thấy đâu, anh giật mình bật dậy, bởi vì động tác quá kịch liệt làm bè trúc lay động một phen trên mặt nước, gợn nước lan ra.

Thư Thủy Thủy đang ngủ say bị quấy nhiễu nhưng vẫn không tỉnh lại, chỉ trở mình ngủ tiếp.

Trên bè trúc thuần một màu trắng, một cục lông xù màu nâu ấm áp lăn nửa vòng. Lúc này Cổ Lan Cốt mới thấy rõ, thì ra không phải bên cạnh không có Thư Thủy Thủy, là Thư Thủy Thủy bị tuyết bao phủ, chỉ có mỗi cái mũi nhỏ lộ ra bên ngoài, cả cục bông trắng bóc gồ lên, vì thế anh mới không phát hiện.

Tuyết ở thế giới này sẽ không tan, tuyết rơi tích góp tới một độ dày nhất định sẽ tự động biến mất, vẫn luôn duy trì một độ dày nhất định này.

Cổ Lan Cốt đưa tay tới, nhẹ nhàng phủi đi tuyết trắng trên người cục lông, có điều muốn phủi sạch là không thể nào, Cổ Lan Cốt chỉ có thể đưa một tay đỡ phía sau Thư Thủy Thủy, tay còn lại chắn trước mặt chuột nhỏ, nhẹ nhàng đẩy Thư Thủy Thủy trở mình.

Cứ vậy, chuột nhỏ ngủ say lăn vào tay Cổ Lan Cốt.

Cổ Lan Cốt bận bịu một phen, rốt cuộc cũng xử lý sạch sẽ toàn bộ tuyết đọng trên người Thủy Thủy trong điều kiện không đánh thức Thủy Thủy. Nhìn cục nắm màu nâu ấm áp trên lòng bàn tay, Cổ Lan Cốt không khỏi cảm khái chất lượng giấc ngủ của Thư Thủy Thủy, tối hôm qua bị tuyết chôn vùi cũng không tỉnh lại.

Cổ Lan Cốt không hề biết, không chỉ Thư Thủy Thủy, hầu như tất cả chuột sóc đều không tỉnh lại trong mùa đông nếu bị tuyết chôn vùi. Chủng tộc thần kỳ này cho dù bị đông chết đói chết cũng cố chấp chết trong giấc ngủ.

Không bao lâu sau, Thư Thủy Thủy từ cơn mơ tỉnh lại, bốn chân chống đất bắt đầu duỗi dài cơ thể, cảm nhận được cảm giác mềm nhũn dưới móng vuốt, Thư Thủy Thủy mới nhận ra mình đang duỗi người trên tay Cổ Lan Cốt.

Thư Thủy Thủy quơ móng vuốt nhỏ: “Buổi sáng tốt lành nha Cốt Cốt.”

“Buổi sáng tốt lành, Thủy Thủy.” Cổ Lan Cốt nhẹ nhàng đưa tay xuống bè trúc, Thư Thủy Thủy tự động bước xuống.

Một người một chuột bởi vì không có mục tiêu, ngay từ sáng sớm đã bắt đầu nhàn nhã đi chơi, hoàn toàn không thấu hiểu được tâm trạng vất vả vượt ải phó bản của những người khác.

Cổ Lan Cốt không quá hứng thú với phó bản, tiểu đội đã có Lưu Pha và Nam Ca, bọn họ sẽ không chọn khiêu chiến những phó bản quá khó, tuy có nguy hiểm nhưng sẽ không trí mạng.

Cổ Lan Cốt cũng không có thói quen chăm sóc trẻ con, hơn nữa đối với những người ở bên cạnh, không nói tới Tạ Phong gia nhập sau này. Thực lực của Nam Ca, Nam Phương và Dư Tẫn đều được Cổ Lan Cốt công nhận.

Cứ vậy mãi tới khi quý đóng băng hoàn toàn tiến tới, Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy chỉ mới tham gia mỗi phó bản đầu tiên.

Nhưng Nam Ca, anh em Lưu Pha khu B và Trình Khuyết đã thành công vượt qua được năm phó bản, giành được phần thưởng cao thấp khác nhau, tất cả đều là phần thưởng của liên minh thiên hà.

Có đôi khi nhóm người không khỏi cảm khái, chưa có người nào mò ra phương pháp kích hoạt phần thưởng, tuy Thư Thủy Thủy nhận được một cặp nhẫn trong phó bản nhưng lại không biết công dụng cụ thể của nó.

Ngày thứ bốn mươi hai tiến vào máy mô phỏng, Cổ Lan Cốt một lần nữa nhận được lời mời tham gia tổ đội vượt phó bản, vẫn là Nam Ca gửi tin giải thích kỹ càng về phó bản. Lần này là phó bản tập thể, hơn nữa có phần thưởng rõ ràng, người góp sức qua ải có thể nhận được máy mô phỏng không thời hạn.

Tin tức này làm không gian máy mô phỏng bùng nổ, hơn nữa không chỉ mỗi thành phố mô phỏng thuộc về tinh cầu Thương Chiến, tính toán cẩn thận, ít nhất có năm thành phố mô phỏng sẽ tham gia lần phó bản cỡ lớn này. Một thành phố mô phỏng là năm mươi hành tinh bỏ hoang, tinh cầu Thương Chiến chỉ là một trong năm mươi, thoạt nhìn thực nhỏ bé không đáng kể.

Bọn họ quả thực đã góp nhặt được rất nhiều máy mô phỏng, thế nhưng tất cả số máy mô phỏng này đều có tuổi thọ sử dụng, một khi tới kỳ hạn, máy mô phỏng sẽ tự hủy. Vì thế tuy lần này chỉ khen thưởng một chiếc máy mô phỏng nhưng ba chữ không kỳ hạn kia đủ làm mọi người đổ xô tới.

Các thế lực lớn đều sôi trào, tìm kiếm người có thực lực mạnh mẽ ở khắp nơi kết thành tổ đội, không ai muốn bỏ qua cơ hội này.

Người của căn cứ Cổ Lan Cốt tự nhiên cũng vậy, nhất là Tạ Phong, từ khi biết tin thì vẫn luôn trong trạng thái phấn khích, đích thân tới tìm Nam Ca để biểu đạt hy vọng của mình.

Với tư cách là nhân tài khoa học kỹ thuật hàng đầu, Tạ Phong sớm đã tò mò về máy mô phỏng, đồng thời cũng đang nghiên cứu, ngoại trừ thời gian tham gia phó bản, sau khi đăng xuất Tạ Phong đều dành phần lớn thời gian trong nhà mình để nghiên cứu máy mô phỏng, hiện giờ đã có chút thành quả, ít nhất hiện giờ Tạ Phong đã nắm chắc tám mươi phần trăm, cho dù hủy máy mô phỏng thì cũng có thể chữa trị lại như cũ.

Nghe nói hiện giờ ở tinh cầu Thương Chiến vẫn chưa có ai làm được quá trình tháo dỡ lắp ráp máy mô phỏng này. Kết cấu bên trong máy mô phỏng rất phức tạp, hơn nữa còn có nhiều cấu tạo không thể đảo ngược, quá trình tháo gỡ lại càng khó khăn hơn, lắp ráp lại thì phải trải qua cả mấy vạn thao tác, hơn nữa còn phải đảo bảo không đụng tới trang bị tự hủy trong máy mô phỏng, nói tháo gỡ máy mô phỏng giống như gỡ bom cũng không quá đáng.

Tất nhiên, tỷ lệ hồi phục như cũ không có khả năng đạt tới trăm phần trăm, Tạ Phong sẽ không tùy tiện tháo gỡ máy mô phỏng, dù sao cũng từng có bài học đau đớn là nông trường mini, trước đó vì hủy nông trường mini mà rước lấy một đống phiền phức, nếu hủy máy mô phỏng chỉ sợ sẽ bị hành hung một trận.

Lúc nghiên cứu máy mô phỏng, vấn đề Tạ Phong muốn giải quyết nhất chính là trang bị tự hủy, thứ này buộc chặt với hệ thống sao có thể an toàn loại bỏ mà không ảnh hưởng tới công dụng của máy mô phỏng, chỉ là cậu vẫn chưa tìm được điểm đột phá.

Không ngờ không gian mô phỏng đột nhiên công bố nhiệm vụ phó bản tập thể, mà phần thưởng nhiệm vụ chính là một chiếc máy mô phỏng không kỳ hạn, lực hấp dẫn của thứ này thật sự quá lớn, nếu có thể nghiên cứu triệt để, Tạ Phong có thể thay đổi tất cả máy mô phỏng trong căn cứ, không còn bị vấn đề tuổi thọ sử dụng hạn chế nữa.

Vì thế Nam Ca đã liên lạc Cổ Lan Cốt, muốn lấy được máy mô phỏng không kỳ hạn này.

Thời gian khởi động phó bản là ba ngày sau, liên minh thiên hà đưa ra manh mối về phó bản rất ít, chỉ biết bối cảnh là một thiên hà bị hủy diệt, bởi vì phạm vi quá rộng, không gian quá lớn, vì thế mới có lần triệu tập phó bản tập thể này.

Cổ Lan Cốt đồng ý chuyện lập đội tham gia phó bản này, đồng thời cũng thông báo cho Thư Thủy Thủy biết.

Một người một chuột đã du lịch trong thế giới tuyết một thời gian, tuy biên giới của thế giới tuyết vẫn còn kéo dài vô hạn, màu trắng cũng có nhiều tông bậc, thế giới thuần trắng này dần có phong cách của tranh thủy mặc. Nhưng cứ đối mặt với hai loại màu sắc trắng hoặc đen mãi khó trách thị giác mệt mỏi.

Thư Thủy Thủy cũng vui vẻ đồng ý, quyết định chuyển sang nơi khác ngủ đông. Phương thức ngủ đông năm nay khá kỳ lạ, Thư Thủy Thủy cũng khá hài lòng tiếp nhận, so với ngủ một giấc không tỉnh, cảm giác ngủ đông vừa đi vừa nghỉ như một giấc mơ chân thực này cũng rất thú vị, huống chi ở bên cạnh còn có Cổ Lan Cốt bầu bạn.

Tất cả đều được chuẩn bị tốt, ba ngày sau khi mọi người tới quảng trường trung tâm thì nơi này đã đầy ắp người, đặc biệt là xung quanh cửa vào phó bản, gần như không có chỗ đặt chân.

Đoàn người cũng không gấp gáp, lần này thời gian mở cửa tiến vào phó bản kéo dài tới một tiếng, trong khoảng thời gian này có thể dịch chuyển vào bên trong.

Lúc này Lưu Độ chỉ hận không thể ôm lấy chuột nhỏ x** n*n một phen, cậu không ngờ Thư Thủy Thủy lại có thể ở trong không gian đăng nhập hơn tháng trời, trong nhận thức của cậu, không có người nào sử dụng máy mô phỏng như vậy.

Trong đám người, người nào người nấy đều rất kích động, dù sao thì phần thưởng chính là máy mô phỏng không kỳ hạn, ai không động lòng?

Vì thế khi ánh sáng của cổng dịch chuyển sáng lên, đám người vây xung quanh liền gấp gáp nhảy vào, người phía sau đầy người phía trước, chỉ mới ba phút, quảng trường trung tâm đông nghìn nghịt khi nãy đã không còn mấy người.

Nhóm Cổ Lan Cốt cũng tiến vào, nhưng ngay khoảnh khắc dịch chuyển, chuột nhỏ trên bả vai Cổ Lan Cốt đột nhiên gấp gáp nhảy tới nhảy lui, cuối cùng vội vàng áp bên tai Cổ Lan Cốt nói: “Cốt Cốt, hình như Thủy Thủy phải biến hóa rồi, anh vào trước đi nhé, Thủy Thủy sẽ tự mình tiến vào phó bản rồi đi tìm anh.”

Quá bất ngờ, Cổ Lan Cốt thậm chí còn không kịp phát ra âm thanh thì trận pháp dịch chuyển đã khởi động, đồng thời trọng lượng trên bả vai cũng nhẹ đi, cục nắm lông xù đã biến mất.

Chuyện xảy ra quá đột ngột và quá nhanh, không chỉ Cổ Lan Cốt không kịp phản ứng, bản thân Thư Thủy Thủy cũng vậy. Lúc Thư Thủy Thủy bị ép đăng xuất khỏi máy mô phỏng thì phát hiện mình đang nằm dựa vào trên người Cổ Lan Cốt.

Cảm nhận được cơ thể biến đổi, Thư Thủy Thủy chống tay nhấc người dậy. Cổ Lan Cốt nhắm chặt mắt, lông mày nhíu lại, tựa hồ gặp phải chuyện không vui.

Thư Thủy Thủy không dám nán lại, vội vàng mở khoang mô phỏng của Cổ Lan Cốt rời đi, sau đó nhanh chóng từ linh phủ lấy ra một chiếc máy mô phỏng mới, tìm kiếm không gian thích hợp để khởi động, mở máy.

Không gian trong lều không đủ để chứa hai chiếc máy mô phỏng, Thư Thủy Thủy chỉ có thể khởi động máy mô phỏng ở bên ngoài. Trước khi rời khỏi lều vải, Thư Thủy Thủy lôi ra một chiếc áo khoác màu đen của Cổ Lan Cốt mặc lên người, đôi chân trần thon dài trắng nõn chạy thật nhanh tới bên cạnh khoang mô phỏng, dưới chân dùng lực nhảy lấy đà, mục tiêu chính là khoang mô phỏng.

Bùm một tiếng vang thật lớn, Thư Thủy Thủy nhảy vào trong khoang mô phỏng, may là chất lượng của máy mô phỏng tốt nên không bị đập hư.

Đứng trong khoang mô phỏng, lúc này Thư Thủy Thủy mới phản ứng được mình đã người, không còn là chuột, không cần phải chạy lấy đà nhảy vào, chỉ cần bước vào là được. Thư Thủy Thủy không quá quen thuộc với cơ thể con người nằm trong khoang mô phỏng.

Cũng may thao tác hoàn toàn là trí năng hóa, Thư Thủy Thủy chỉ cần dùng tinh thần lực khống chế. Đăng nhập vào trò chơi, trải qua một phen tiến vào, Thư Thủy Thủy tới một khu rừng quả phỉ to lớn khá quen mắt, trên cây có quả phỉ vàng lóng lánh to bằng nắm tay!

Thư Thủy Thủy cố khống chế d*c v*ng muốn leo lên cây của mình, đăng nhập thành phố mô phỏng, sau đó tiến thẳng tới quảng trường trung tâm, dọc theo đường đi, Thư Thủy Thủy thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Tới gần cổng dịch chuyển, chuột nhỏ không chút ngừng nghỉ, nhảy vọt vào cổng dịch chuyển hệt như lúc mình còn là chuột, người ở quảng trường không có dự định tham gia phó bản có hơi ngẩn người, thầm nghĩ vị chạy chân trần này có phải ngủ quên hay không, chạy nhanh như vậy ngay cả mặt mũi thế nào cũng không thấy rõ.

[hết 87]

Bình Luận (0)
Comment