Chương 88: Chân là chân tốt
Sau một thoáng mất trọng lượng ngắn ngủi, tầm nhìn của Thư Thủy Thủy đổi mới, dưới chân là đá cuội lành lạnh trơn bóng, có lớn có nhỏ, Thư Thủy Thủy cúi đầu nhìn một chút, sau đó hơi cuộn tròn đầu ngón chân, cảm xúc không tốt lắm, Thư Thủy Thủy có chút không quen, lúc còn là móng vuốt, cho dù là đứng trên dưỡi dao cũng không có cảm giác cấn chân mãnh liệt như vậy.
Nhìn xung quanh, ánh mắt Thư Thủy Thủy tập trung vào một tảng đá cao cỡ nửa người, tảng đá này tuy rất lớn nhưng cũng được mài nhẵn nhụi như mớ đá cụi dưới chân.
Thư Thủy Thủy vội vàng nhón mũi chân, hai ba bước nhảy tới gần tảng đá, trực tiếp nhảy lấy đà lao tới, lúc đôi chân giẫm lên tảng đá thì bắt đầu ngồi xổm bất động như lúc còn hình thái chuột.
Một thoáng sau Thư Thủy Thủy mới phản ứng được, từ ngồi xổm biến thành ngồi bình thường, hai chân thả lỏng đặt trên tảng đá, mắt chớp chớp đánh giá đôi chân của mình, ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng không thèm để ý.
Chân đúng là chân tốt, Thư Thủy Thủy chỉ có thể phán đoán như vậy, từ hình dạng, tỷ lệ tới phẩm chất đều làm Thư Thủy Thủy hài lòng, chỉ là hình như đây không phải chân 1m8! Có vẻ hơi thiếu một xíu!
Nhận thức này giống như sấm sét giữa trời quang, đối với Thư Thủy Thủy mà nói, trong chuột sinh của mình nó có không nhiều bạn bè cho lắm, Thư Bảo 1m83, Cổ Lan Cốt 1m87, ngay cả Dư Tẫn và Nam Ca cũng hơn 1m8, về phần Tạ Phong và Nam Phương thì cũng gần 1m8, hơn nữa nhân loại là chủng tộc thần kỳ không biết khi nào sẽ cao lên, không như nó, sau khi biến hóa sẽ cố định!
Vì thế tính đi tính lại, mình rất có thể sẽ là người lùn nhất! Không được 1m8! Không có đôi chân dài 1m8! Thư Thủy Thủy cứng ngắc trên tảng đá.
Sao có thể?
Ba chữ này nặng nề đè trên đầu Thư Thủy Thủy, làm nó cảm thấy thẹn với tộc chuột, càng thẹn với tộc chuột sóc, người ta nói chất lượng giấc ngủ tốt sẽ dễ dàng cao lớn, sao tới lượt nó lại không linh?
Thư Thủy Thủy bị đả kích sâu sắc, qua thật lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, mãi tới khi từ phía xa truyền tới âm thanh núi đá vỡ toạc vang dội và mặt đất chấn động mới gọi lại tâm thần của Thư Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy ngẩng đầu nhìn lại, trước mắt là một hồ nước, mặt nước gợn sóng chuyển động lăn tăn theo làn gió. Đối diện hồ nước là một mảnh núi rừng xanh biên biếc, dãy núi đột nhiên từ mặt đất mọc lên, giống như dựng thành một tấm lá chắn ở bên ngoài hồ nước, thực vật trong dãy núi rất phong phú, tùng bách mọc lan tràn như đang nâng đỡ làn mây mù trong núi.
Trên núi không có nước nhưng sương mù dày đặc che chắn đi tình huống xảy ra bên trong. Ngay cả Thư Thủy Thủy có ngũ giác nhạy bén cũng không có cách nào thấy rõ.
Thư Thủy Thủy từ tảng đá đứng dậy, theo thói quen nhón chân lên quan sát. Quang cảnh rất đẹp, còn có chút hoang dã, thảm thực vật phát triển rất tự nhiên.
Rừng núi xung quanh thường xuyên truyền ra tiếng kêu của chim thú, hết thảy mọi thứ làm Thư Thủy Thủy có ảo giác tiến vào rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa trên địa cầu, cho dù là Amazon cũng không có được không khí tinh khiết như vậy.
Nhất là đối với Thư Thủy Thủy vừa du lịch hơn một tháng trong thế giới trắng đen, khung cảnh màu sắc phong phú ở trước mắt có lực k*ch th*ch quá mạnh mẽ, làm chuột, không đúng, làm người ta nhìn tới say mê.
Thư Thủy Thủy chà chà chân, cảm xúc gan bàn chân chạm vào nhau một lần nữa nhắc nhở Thư Thủy Thủy, hiện giờ nó là người, cảm giác lạnh lẽo trên chân nhắc nhở nó, là người thì sẽ mặc quần!
Thư Thủy Thủy: “…”
Một hồi lâu sau, Thư Thủy Thủy từ trên tảng đá nhảy xuống, kéo kéo vạt áo, vạt áo chỉ có thể che khuất tới vị trí trên đầu gối hai gang tay: “Lúc chạy đi vội quá, quên lấy quần rồi.”
Ngoéo ngoéo đầu ngón chân: “Cả giày và vớ nữa.” Lần đầu tiên làm người, chuột nhỏ cảm thấy khá phiền phức với vấn đề quần áo của mình, trong linh phủ không có quần áo phù hợp kích cỡ, quần áo nhỏ thì chỉ có thể mặc vừa bàn tay. Chẳng lẽ tìm kiếm nguyên liệu ngay tại đây rồi làm thành quần áo? Nhưng Thư Thủy Thủy còn phải tìm Cốt Cốt, bằng không Cốt Cốt sẽ rất lo lắng.
Nói tiếp thì không biết phó bản này dịch chuyển giống như phó bản của Lê Mộng hay dịch chuyển tập thể theo đội ngũ, đáng tiếc Thư Thủy Thủy đã tách khỏi mọi người, không có cách nào xác định.
Thư Thủy Thủy đang suy ngẫm xem có nên tiêu hao linh lực mượn ngoại vật làm thủ thuật che mắt hay không thì phía sau truyền tới một trận tiếng bước chân hoảng loạn, hình như có người đang cuống cuồng từ khu rừng phía sau chạy tới.
Cây cỏ lay động, một bóng người lao vọt ra, hình như người nọ đang bị thứ gì đó đuổi theo, vẻ mặt căng thẳng, cho dù đang chạy như điên cũng không quên văng tục: “Cái đệt! Cái quỷ gì vậy chứ? Đời này ông đây không bao giờ muốn ăn thịt ếch nữa!”
Người đang chạy trốn thấy có người bên hồ nước thì ánh mắt sáng ngồi, vội vẫy tay hô to: “Người anh em, cứu tui với, không thì mau chạy thôi, phía sau…” Đang gấp gáp nói thì người này chợt khựng lại, ánh mắt lộ rõ nghi hoặc, hiển nhiên bị cách ăn mặc của Thư Thủy Thủy chấn động.
Thông thường thì trước khi tiến vào trận pháp dịch chuyển ăn mặc thế nào thì sau khi dịch chuyển sẽ ăn mặc thế ấy, rốt cuộc người anh em này đã trải qua chuyện gì vậy?
Có lẽ vì quá khiếp sợ nên mãi tới khi vọt tới bên cạnh Thư Thủy Thủy người nọ mới kịp phản ứng, bổ sung nốt lời nhắc nhở: “Phía sau có một con ếch biến dị, đã ăn thịt hai người rồi, mau chạy thôi.”
Không cần nhắc nhở, Thư Thủy Thủy cũng đã cảm nhận được mặt đất chấn động rất có tiết tấu, quả thực giống như có một sinh v*t t* l*n nào đó đang nhảy trên mặt đất, khu rừng cách đó không xa lay động, kinh động đám chim bay tứ tán: “Màu đỏ?”
“Sao cậu biết?” Người nọ thấy Thư Thủy Thủy không nhúc nhích thì bước chân cũng chậm lại.
Thư Thủy Thủy chỉ tay, người nọ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con ếch biến dị kia đã nhảy ra khỏi phạm vi rừng rậm, tiến tới chỗ bãi cạn cát trắng, màu đỏ rực đặc biệt bắt mắt, giống như một căn phòng nhỏ màu đỏ. Sắc mặt người nọ lập tức thay đổi, không ngờ tốc độ của con ếch này nhanh như vậy, lúc này vị trí đứng của hai người không hề an toàn, người nọ đã từng thấy chiếc lưỡi dài của con ếch này.
Ánh mắt Thư Thủy Thủy biến đổi, con ếch này không chỉ đơn thuần là biến dị, nó có thể xem là sinh vật linh thú! Thế nhưng chuyện này sao có thể? Sinh vật trên tinh cầu Thương Chiến cũng chỉ mới bắt đầu biến dị, thậm chí còn chưa vượt qua giai đoạn thích ứng, cao nhất là thú hỗn độn, còn cần cơ hội và thời gian để tiến hóa thành linh thú.
“Người anh em.” Người bên cạnh không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì con ếch ở bìa rừng kia vẫn đang kêu ộp ộp không ngừng, mắt nhìn chằm chằm về phía hai người, tựa hồ có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào. Người nọ nhìn chằm chằm con ếch lớn màu đỏ kia, đồng thời nhỏ giọng bắt chuyện với Thư Thủy Thủy ở bên cạnh.
Thư Thủy Thủy ừ khẽ một tiếng, ánh mắt đặt trên người con ếch.
Người nọ thở phào một hơi, ít nhất có thể trả lời chứng minh Thư Thủy Thủy không sợ tới choáng váng, thần trí rất tỉnh táo: “Đừng làm bậy nhé người anh em, thị lực ở trạng thái động của nó cực kỳ nhạy bén, nhưng ở trạng thái tĩnh thì chỉ bình thường, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Thư Thủy Thủy ồ một tiếng, sau đó đưa tay lên quơ quơ với con ếch ở bìa rừng: “Nè, anh ếch, thấy tôi không?”
Người bên cạnh suýt chút nữa đã trượt chân ngã sấp mặt, cảm thấy vừa nãy mình phán đoán sai rồi, người này không phải bị sợ tới choáng váng, người này vốn đã là người điên, khó trách không mặc quần, cũng không mang vớ, kích cỡ chiếc áo kia cũng không vừa người, cũng không biết trộm ở đâu, người này sao lại tiến vào không gian mô phỏng? Lẽ nào đắc tội ai? Trong đầu người nọ tự bổ não một câu chuyện hục hặc đặc sắc, đồng thời tinh thần cũng căng thẳng, dưới chân vận sức chờ phát động, chuẩn bị thừa dịp con ếch tấn công người điên này mình sẽ nhân cơ hội chạy trốn.
Kết quả cho dù thế nào cũng không ngờ được, con ếch kia ngừng kêu vài giây, sau đó bắt đầu ộp ộp ộp vài tiếng, giống như đang trả lời.
Thư Thủy Thủy thầm thở phào nhẹ nhõm, có thể giao tiếp thì tốt rồi. Dù sao mọi người đều là yêu tinh, chính mình còn có thể hóa hình, rõ ràng cấp bậc cao hơn một chút. Chỉ cần là sinh vật có linh thức đều có khả năng nhận thức căn bản, bình thường sẽ không xảy ra xung đột với linh thú cấp cao.
“Anh ếch, tôi vừa mới tới quý địa nên đã làm phiền, xin hỏi đây là nơi nào?” Thư Thủy Thủy nhớ tới lễ nghi mà Thư Bảo từng dạy mình, chắp tay nói.
Con ếch đỏ to lớn kia đơ người, tựa hồ không thể trả lời vấn đề phức tạp như vậy, đột nhiên con ếch đỏ tươi kia bắt đầu kêu ộp ộp dồn dập, tiết tấu âm thanh rất nhanh, giống như đang hối thúc gì đó.
Thật ra Thư Thủy Thủy không hiểu ngôn ngữ loài ếch, nó chỉ thử thông qua linh thức giao tiếp, nhưng linh thức của con ếch hiện giờ đang dao động bất an, có vẻ rất lo sợ.
Trong ánh mắt khó hiểu của Thư Thủy Thủy và khiếp sợ của người nọ, con ếch đỏ to lớn kia quay đầu, xoay người nhảy đi, cấp tốc biến mất vào trong khu rừng.
Người nọ nghẹn họng trân trối, câm nín một hồi mới lắp bắp: “Người anh em à, xảy ra… chuyện gì vậy? Sao nó lại quay đầu bỏ chạy vậy? Sao trông như nó nghe hiểu lời cậu vậy? Mà người anh em à, sao cậu không mặc quần vậy?”
Liên tục hỏi một loạt vấn đề, rõ ràng người đặt câu hỏi đang khá mờ mịt.
Thật ra Thư Thủy Thủy cũng rất nghi hoặc, vì sao con ếch kia lại quay đầu bỏ chạy? Hơn nữa dáng vẻ trông rất gấp gáp, rất sợ hãi. Nói tiếp thì sau khi từ trong rừng đuổi tới, hình như nó không chịu đặt chân vào chỗ nước cạn. Giống như Thư Bảo từng nói, linh thú mạnh mẽ thường có ý thức lãnh địa rất mạnh, nhưng mà con ếch kia thế mà lại không ở trong nước mà ở trong rừng?
Thư Thủy Thủy quay đầu nhìn lại hồ nước sau lưng, hô hấp lập tức dừng lại.
Người nọ vì động tác của Thư Thủy Thủy mà cũng quay người chuyển ánh mắt sang hồ nước sau lưng, sau đó lập tức hoảng sợ tới lui về sau một bước rồi bị trượt đá cuội ngã ngồi xuống đất.
Trong hồ nước phía sau có một con dị thú cực kỳ to lớn im hơi lặng tiếng thò đầu lên, cơ thể nó được phủ đầy lớp vảy màu xanh đậm và cái đầu lớn ở ngay phía sau bọn họ.
Đôi mắt to như đèn pha đang đánh giá hai người.
Giọng nói của người nọ không nhịn được run rẩy: “Này này này… là thứ gì vậy? Rắn… là rắn hả? ! Sao nó có sừng? Còn có chân? Phần vây lại có móng vuốt?” Người nọ hoảng loạn không biết nên hình dung như thế nào, sinh vật này chưa từng xuất hiện trong nhận thức của hắn, cơ thể giống như rắn, nhưng không biết vì sao hắn có trực giác mãnh liệt là thứ trước mặt không phải rắn.
“Là giao long, thanh giao.” Thư Thủy Thủy lẩm bẩm nói.
Người nọ hiển nhiên không biết giao long là thứ gì, nhưng Thư Thủy Thủy biết, cho dù chưa từng thấy nhưng từng nghe Thư Bảo phổ cập kiến thức về thần thú và các loại linh thú lợi hại, lúc này Thư Thủy Thủy cảm thấy cực kỳ may mắn khi mình không thất thần khi được dạy mấy thứ này.
Truyền thuyết, giao sống ở vùng nước cạn, ngàn năm sẽ hóa thành rồng, Thư Bảo từng nói đây chỉ là cách nói sơ lược, thật ra ở đại lục tu chân thật sự, mỗi chủng tộc đều có rất nhiều nhánh, đây là biểu hiện của đại lục phồn thịnh. Mà con giao im hơi lặng tiếng xuất hiện này đã có sừng rồng, hiển nhiên không bao lâu nữa nó sẽ hóa rồng.
Phần cơ thể lộ ra trên mặt nước của Thanh giao dài hơn mười mét, phần bên dưới thì vẫn chưa biết. Thanh giao thì cái đầu to lớn của mình lên bờ.
Thư Thủy Thủy không thể hiểu được đôi mắt màu da cam đang nhìn mình có cảm xúc gì, Thư Thủy Thủy chợt có xúc động muốn lôi hoa khô trong linh phủ ra rồi nằm bẹp xuống chuẩn bị chờ chết, dù sao với tu vi hiện tại của nó, muốn đánh bại một con giao gần hóa rồng là suy nghĩ viễn vông.
Nhưng Thanh giao không tấn công Thư Thủy Thủy, nó chỉ tò mò đảo quanh Thư Thủy Thủy quan sát một phen, cơ thể dài đong đưa không ngừng, thậm chí suýt chút nữa đã cọ trúng người ngã ngồi dưới đất, người nọ cứng đơ người, biểu cảm như sắp chết tới nơi, một cử động nhỏ cũng không dám.
Bị nhìn chằm chằm như vậy có chút xấu hổ, dù sao thì Thư Thủy Thủy vốn là một nhóc chuột sóc rất ngượng ngùng: “Hi!” Thư Thủy Thủy nhếch môi, lộ ra nụ cười mỉm bắt chuyện.
Thanh giao hơi khựng lại động tác, sau đó nó rụt cổ lui về trong hồ nước, chỉ để lại từng đợt gợn sóng lan tràn.
Thư Thủy Thủy: “…” Mình đã làm gì sao?
Người xa lạ: “…” Lại xảy ra chuyện gì vậy? Cảm giác bộ não không thể theo kịp.
Trên bờ lặng ngắt như tờ, một hồi lâu sau, gợn nước trên mặt hồ cũng dần lắng xuống, người ngã ngồi kia run rẩy đứng dậy: “Người anh em à, cậu đúng là quá trâu bò! Chỉ chào hỏi thôi đã dọa lui hai sinh vật biến dị rồi!”
Thư Thủy Thủy: “…” Phải không? Hình người của mình còn có năng lực này? Vậy tìm được Cốt Cốt có cần chào hỏi không? Lỡ như dọa Cốt Cốt thì sao đây? Không đúng! Mình trưởng thành hung ác cỡ nào mới có thể dọa chạy linh thú chứ? Còn cả một con giao long nữa?
“Người anh em à, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi, đáng sợ quá, vừa nãy tôi cảm thấy hít thở không thông luôn rồi.” Người nọ hối thúc, đang định đi thì trong hồ nước trồi lên một cái đầu to, bước chân của người nọ lại cứng ngắc.
Thư Thủy Thủy cũng nhìn thấy, là con Thanh giao kia! Tựa hồ Thanh giao nghe thấy bọn họ muốn rời đi nên mới cẩn thận ló đầu lên, chỉ lộ ra cái đầu nhìn Thư Thủy Thủy.
Trong con ngươi của nó, Thư Thủy Thủy nghi hoặc thấy được chút oan ức?
Oan ức? Thư Thủy Thủy đưa tay lên dụi mắt, lúc mở mắt ra, cái đầu Thanh giao đã một lần nữa tiến tới gần, dọa cho người bên cạnh một lần nữa hoảng sợ biến thành khúc gỗ.
Thanh giao tò mò quấn quanh, tựa hồ đang thử, đang làm quen, lại giống như đang xác định gì đó. Qua một hồi lâu thì nó để đầu mình nằm bẹp trên vũng nước cạn, đối diện với Thư Thủy Thủy.
Dáng vẻ này sao giống muốn được sờ đầu vậy? Thư Thủy Thủy dò xét giơ tay lên, mắt Thanh giao cũng sáng lên, thậm chí phun ra một luồng hơi ở mũi để hối thúc.
Thư Thủy Thủy xoa trán Thanh giao, cũng không có cách nào, không thể nào với cao hơn nữa. Xoa vài cái thì Thanh giao thoải mái nhắm hai mắt lại, thậm chí cái đuôi trong hồ nước cũng đong đưa trái phải tạo ra gợn nước không ngừng.
Thư Thủy Thủy: “…” Thư Bảo gạt người! Lớn lên có bộ dáng này căn bản không phải giao long mà là một con mèo lớn có hình dáng như sợi dây dài!
Sờ đầu một hồi lâu, Thanh giao phát ra tiếng thở phì phò. Thư Thủy Thủy phồng má, cảm thấy không có lông xù sờ không thoải mái, nhưng nghĩ tới mình đang sờ một con giao long thì lại có chút huyền ảo.
Mỗi khi Thư Thủy Thủy thử ngừng lại, giao long trông thoải mái như sắp ngủ liền mở mắt ra nhìn Thư Thủy Thủy, giống như đang nói, sờ tiếp đi, đừng có ngừng.
Thư Thủy Thủy giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay đỏ bừng của mình nói: “Không thể sờ nữa, trán mày sắp trọc rồi kìa.”
Giao long nghe vậy thì theo bản năng dời ánh mắt, tựa hồ đang quan sát đầu mình.
Thư Thủy Thủy: “…” Giao long đều giống thế này à? Trông không được thông minh lắm.
[hết 88]