Chương 92: Người còn con sâu nào nữa à?
Trong phó bản đó, Lê Mộng đã mở một phòng sách, cũng tên là Ly Mộng. Hơn nữa khi lấy được nhẫn, Thư Thủy Thủy liền có cảm giác phó bản kia vì luyện nhẫn mà sinh ra.
Thư Thủy Thủy giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của mình. Một cặp nhận siêu thoát sinh tử luân hồi, không bị thiên đạo trói buộc, điều kiện luyện thành tất nhiên rất khắt khe, bao gồm cả người luyện, vật liệu, hoàn cảnh, hạn chế.
Nếu luyện thất bại thì tổn hại có lẽ không chỉ là nhẫn, còn là linh hồn của Lê Mộng và Úy Lan, hoặc là một cái giá khác.
Nếu Lê Mộng thật sự tới từ thế giới tu chân thì thực lực của Lê Mộng có lẽ rất kh*ng b*, bởi vì phải như vậy thì Lê Mộng mới có thể phá vỡ hư không tiến tới thế giới khác, cũng chỉ có như vậy mới có tư cách và năng lực luyện ra một cặp nhẫn như vậy.
Cổ Lan Ý cũng phát hiện sự khác thường của phòng sách trước mặt, so với nơi đổ nát này, phòng sách này tuy phủ đầy bụi bặm nhưng không hề có hơi thở mục nát.
Cổ Lan Ý nhịn không được đưa tay chạm nhẹ vào cửa phòng sách, sau đó theo bản năng ngừng thở, nhưng chờ một hồi mà lầu các không hề có dấu hiệu sụp đổ hay tiêu tán: “Thật sự kỳ quái, đây là gỗ gì vậy? Sao công năng chống phân hủy lại tốt như vậy? Từ mức độ phong hóa ở xung quanh thì tòa thành này cũng phải hoang phế mấy ngàn năm rồi.”
Cổ Lan Ý đứng trước cửa tấm tắc kỳ lạ, thời gian lâu như vậy, đừng nói gỗ, cho dù là gang cũng bị ăn mòn sạch sẽ rồi. Cổ Lan Ý nghiên cứu cửa phòng sách một phen, hiển nhiên muốn mở ra xem thử.
Thư Thủy Thủy cũng tới gần cửa chính, đưa tay quơ nhẹ qua mặt tường, cảm nhận được linh lực vẫn còn sót lại ở bên trên. Nếu giống như Cổ Lan Ý đã nói, tòa thành trì này đã hoang phế mấy ngàn năm, vậy rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể thiết lập trận pháp kéo dài mấy ngàn năm?
“Không có khóa sao không mở ra được?” Cửa phòng sách không quá nặng, phía trên khắc hoa văn tinh xảo, thông qua khe hở có thể nhìn thấy tình huống ở bên trong. Cổ Lan Ý nhịn không được áp sát tới gần để nhìn vào trong.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Cổ Lan Ý đã vội vàng lui về sau một bước, thậm chí bởi vì bước chân bất ổn, suýt chút nữa đã vấp té.
“Sao vậy bé ngoài ý muốn?” Thư Thủy Thủy đưa tay tới đỡ Cổ Lan Ý.
Cổ Lan Ý hít một hơi để mình tỉnh táo lại: “Bên trong có người! Tôi nhìn thấy có người ở trên lầu.”
Thư Thủy Thủy nhìn về phía cửa phòng, đi tới thông qua khe hở nhìn vào trong lầu các.
Nhưng Thư Thủy Thủy không phát hiện được gì, có lẽ Cổ Lan Ý bị hoa mắt, có lẽ người nọ ở trên lầu hai nên không thấy được. Có điều không quản là cái nào, Thư Thủy Thủy nhất định phải vào lầu các này một lần, dù sao thì Thư Thủy Thủy cũng muốn xác định thân phận của Lê Mộng.
Đồng thời phần lớn nhà cửa trong tòa thành trì này đều bị phong hóa nghiêm trọng, đụng một cái sẽ hóa thành bột mịn, phòng sách này là kiến trúc duy nhất có thể bảo tồn hoàn hảo.
Lầu các có thiết lập trận pháp kết giới, Thư Thủy Thủy chưa phá giải trận pháp, không thể xác định mình có thể thành công hay không, hai tay đặt trên cánh cửa, bắt đầu vận chuyển linh lực, dự định cưỡng chế phá trận.
Cổ Lan Ý thấy động tác của Thư Thủy Thủy thì nhắc nhở: “Không mở được đâu, vừa nãy tôi thử rồi, không biết cửa này…”
Một tiếng két nhỏ vang lên, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Thư Thủy Thủy cũng cảm thấy bất ngờ nhìn tay mình, chẳng lẽ mình đã mạnh như vậy rồi sao? Còn chưa dùng lực thì cửa đã mở ra rồi.
“Cửa này còn biết nhận người à?” Cổ Lan Ý kinh ngạc, không thể nào nghĩ ra nguyên do.
Thư Thủy Thủy sờ mặt mình: “Có lẽ cửa này mê người đẹp.”
Cổ Lan Ý: “…”
Cửa phòng sách hoàn toàn mở ra, sau mấy ngàn năm, ánh sáng một lần nữa ồ ạt tràn vào trong phòng, chiếu rọi lên mặt sàn, tựa hồ đang hòa tan một tảng băng ngàn năm.
Bước qua cửa, Thư Thủy Thủy tiến vào bên trong. Sàn nhà rất sạch sẽ ngăn nắp, không có một hạt bụi, giống như có người quét dọn mỗi ngày, hoặc đây là tác dụng của trận pháp.
Cổ Lan Ý cẩn thận đi theo, lúc giẫm lên mặt sàn, Cổ Lan Ý lo sợ thời gian quá lâu sẽ làm sàn nhà biến chất, bước chân của mình có thể sẽ giẫm thụng mặt sàn, thế nhưng ngoài suy đoán của mọi người, sàn nhà cực kỳ chắc chắn, thậm chí không phát ra chút âm thanh nào.
Ngắm nhìn bốn phía, bố cục lầu một cũng không phức tạp, vài chiếc bàn gỗ hình vuông, mỗi chiếc bàn có bốn chiếc ghế dài, hẳn là cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho người đọc sách.
Trên bàn còn bày đồ uống trà, Thư Thủy Thủy kiểm tra một chút, phát hiện trên đồ uống trà cũng có trận pháp, cũng không phải trận pháp phức tạp gì, là trận pháp giữ ấm mà bản thân Thư Thủy Thủy cũng có thể làm được.
Ngoại trừ mấy chiếc bàn, cách đó vài mét có một loạt kệ sách màu nâu sậm, trên kệ chất đầy sách cổ, so với bộ đồ uống trà kia, trận pháp trên giá sách có vẻ tỉ mỉ và phức tạo hơn, tránh bụi, chống phân hủy, khử trùng, phòng cháy, không thấm nước… gần như là dự phòng mọi tình huống ngoài ý muốn.
Trên kệ sách phân biệt đặt các loại vật phẩm ghi chép không cùng loại như thẻ tre, sách buộc chỉ, da dê, thẻ ngọc, mỗi loại đều được bảo tồn xử lý cẩn thận, không hề bị tổn hại một chút nào, giống như thời gian chưa từng trôi qua ở nơi này.
Phát hiện số sách này, hai mắt Cổ Lan Ý tỏa sáng, lập tức chạy tới kệ sách gần nhất, vừa lật xem vừa không quên nói ra nghi vấn của mình: “Phòng sách này chắc chắn có vấn đề, bên trong không có chút mục nát nào, ngay cả số sách bằng giấy dễ bị phong hóa nhất cũng được bảo tồn hoàn hảo…”
Rất nhanh sau đó đã im lặng, Thư Thủy Thủy nhìn sang, chỉ thấy Cổ Lan Ý đã đắm chìm trong thế giới sách, hơi nhíu mày, tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó khó hiểu. Thư Thủy Thủy có thể hiểu được vì sao Cổ Lan Ý lại nói mình chuyên nghiên cứu phương diện văn hóa, có cảm giác người này rất giống với Tạ Phong, một khi gặp phải thứ mình hứng thú thì sẽ nháy mắt đắm chìm trong thế giới riêng của mình, thậm chí còn quên mất bóng dáng đã dọa mình trước đó.
Thư Thủy Thủy cũng không gấp gáp đọc sách, dù sao nhiều sách như vậy cũng không thể đọc xong ngay được, hiện giờ đã có không gian vô hạn, nếu cần thiết có thể đóng gói mang đi.
Ngược lại bóng dáng mà Cổ Lan Ý thấy trước đó càng làm người ta chú ý hơn, Thư Thủy Thủy xoay người đi về phía cầu thang, dự định lên lầu hai kiểm tra một chút, kết quả vừa mới đặt chân lên bậc thang đầu tiên thì trên lầu đã truyền tới tiếng bước chân thật nhẹ, rất nhanh sau đó, một người mặc quần áo trắng xuất hiện ở lầu hai.
Thư Thủy Thủy dừng bước, duy trì động tác leo lên cầu thang, cảnh giác nhìn lên lầu. Từ nơi này nhìn lên chỉ cảm thấy người này khá cao, thân hình thon gầy, cẩn thận quan sát thì trên tay người này còn cầm một quyển sách, ngược sáng nhìn sang chỉ cảm thấy nho nhã tới đỉnh điểm.
Người nọ nhìn thấy Thư Thủy Thủy ở dưới lầu thì cũng sửng sốt, qua một hồi lâu vẫn không có động tác, tiếp theo vài hơi thở, người nọ mới nhướng mày, tựa hồ có chút ngoài ý muốn lại có chút trêu đùa: “Đã về rồi à.”
Thư Thủy Thủy: ? ? ?
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc không phản ứng của Thư Thủy Thủy, người nọ bước từng bước xuống cầu thang.
Thư Thủy Thủy không khỏi lui về sau một bước, là một con chuột, lúc này không nhấc chân bỏ chạy chứng tỏ biến hóa khá hữu dụng.
Lúc người nọ bước xuống lầu một, Thư Thủy Thủy mới phát hiện người này cao hơn mình, nghĩ tới chiều cao sau khi biến hóa, Thư Thủy Thủy có chút nghẹn lòng.
“Sao hả? Mấy ngàn năm không gặp, không nhận ra à?” Toàn bộ khí thế của người nọ đều khai hỏa.
Thư Thủy Thủy nhịn không được lui về sau một bước: “Cậu tức giận à? Có phải nhận nhầm người không? Mấy ngàn năm? Tôi chỉ mới mấy trăm tuổi thôi, vẫn còn là con nít.”
Người nọ bị dáng vẻ nghiêm nghị của Thư Thủy Thủy chọc cười: “Tức giận? Nhận nhầm người? Con nít mấy trăm tuổi? Người nói cho con biết đi, ngay cả cha mình mà con cũng có thể nhận nhầm à?”
Thư Thủy Thủy lảo đảo, lần đầu tiên bị người ta dỗi nên có hơi ngơ ngác, cái đầu nhỏ vẫn luôn thông minh hơi khựng một chút. Chờ đã! Cha, thú con lớn vậy á? Làm sao giải thích với Cốt Cốt đây, không đúng, này rõ ràng là có vấn đề!
“Người anh em à, cậu chắc chắn đã nhận nhầm người rồi, tôi thấy cậu mi thanh mục tú như vậy không giống chuột chút nào, chúng ta chắc chắn không phải cùng loài!”
“Không có khả năng!” Người nọ phản bác, sau đó lại tiến tới một bước, đảo mắt nhìn chằm chằm Thư Thủy Thủy: “Cho dù người hóa thành tro thì con cũng không nhận sai đâu.”
Nghe thấy lời này, Thư Thủy Thủy lại càng muốn nhấc chân bỏ chạy, nghe giống như có thù oán quá. Nói tới thì từ khi tiến vào phó bản này tới nay, hình như thanh giao cũng nhận nhầm mình là ai đó, còn cho rằng mình mười ngàn ruổi.
Có lẽ cảm nhận được sự bất an của Thư Thủy Thủy, bên ngoài tòa lầu truyền tới một tiếng rít gào trầm thấp, là thanh giao.
Thư Thủy Thủy quay đầu nhìn lại, phát hiện thanh giao hạ thấp đầu nằm bẹp ở ngoài cửa, đôi mắt to đang nhìn mình, tầm mắt đảo về phía thanh niên áo trắng thì nặng nề phì ra một hơi, tựa hồ đang cảnh cáo.
Thanh niên vốn làm dáng chất vấn hỏi tội hừ nhẹ một tiếng: “Tưởng mình là bản tôn thật đấy à?”
Thư Thủy Thủy nhìn thanh giao, lại nhìn thanh niên áo trắng, rốt cuộc xác định hai vị này quen biết nhau. Hơn nữa thanh niên áo trắng bị thanh giao kiềm chế, ít nhất sau khi bị thanh giao cảnh cáo, khí thế đã giảm bớt.
Thanh niên bước tới vài bước, đặt sách trong tay lên chiếc kệ bên cạnh, động tác rất quen thuộc, sau khi sách được đặt vào thì vừa khít như được khắc bằng dao.
Thư Thủy Thủy thấy vậy liền hỏi: “Sách ở đây là do cậu xử lý à?”
Thanh niên hơi nghiêng đầu, không quay lại nói: “Đúng vậy, người đi nhàn nhã như vậy, con không quản thì ai quản?”
Thư Thủy Thủy có chút suy ngẫm, hẳn là nói Lê Mộng nhỉ?
“Cậu vẫn luôn ở trong phòng sách này à? Đã bao lâu rồi?”
“Gần chín ngàn năm rồi đi, dù sao thì con chỉ là một con mọt sách, không ở đây thì có thể đi đâu?” Vẻ mặt thanh niên bình tĩnh, giống như không phải chín ngàn năm mà chỉ là chín ngày vậy.
Thư Thủy Thủy lại yên lặng nửa ngày, thật sự không biết nên làm thế nào ở chung với một người tự xưng là thú con của mình, lại còn là thú con lớn như vậy.
“Về thì tốt rồi, đã về thì người đừng đi nữa! Kể chuyện xưa cho con đi.” Không biết từ khi nào người nọ đã ôm một chồng sách trên kệ đi tới bên cạnh Thư Thủy Thủy, sau đó đẩy số sách vào lòng Thư Thủy Thủy, chính mình thì tìm một chiếc bàn ngồi xuống, rót một tách trà, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Thư Thủy Thủy ngơ ngác, tình huống gì đây?
Thư Thủy Thủy đi tới cạnh bàn đặt số sách xuống, tiện tay cầm lấy một quyển, là quyển sách viết về những chuyện kỳ lạ. Lật trang sách, Thư Thủy Thủy bắt đầu đọc nội dung trong ánh mắt mong chờ của thanh niên.
Từng được Thư Bảo kiên trì bồi dưỡng, Thư Thủy Thủy có thể dễ dàng đọc mớ cổ văn này, một số thời điểm còn có thể lý giải.
Trong phòng sách rất yên tĩnh, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy tiếng lật trang sách và tiếng đọc sách của Thư Thủy Thủy.
Nội dung ghi chép trong sách rất hấp dẫn, đọc một hồi thì Thư Thủy Thủy cũng bắt đầu đắm chìm trong những câu chuyện cổ, trong sách viết về một người cùng du lịch khắp đại thế giới với bạn thân của mình, bọn họ đã gặp gỡ rất nhiều chuyện thú vị, trong chuyến đi bọn họ tùy ý trảm yêu trừ ma, ghi lại những chuyện về con người, linh thú, linh thực, còn cả tu sĩ. Cả một thế giới tu hành sống động hoàn chỉnh được biểu hiện thông qua từng câu chuyện.
Quyển sách này cũng không dày, cộng thêm cổ văn vốn đơn giản, Thư Thủy Thủy nhanh chóng đọc hết, sau đó không khỏi ngậm ngùi: “Quyển sách này viết rất hay.”
Thanh niên áo trắng hừ một tiếng: “Mèo khen mèo dài đuôi.”
Thư Thủy Thủy trừng to mắt, lật lại trang đầu, vị trí tác giả chính là tên Lê Mộng…
Tức là quyển sách này viết về Lê Mộng và bạn mình đang du lịch khắp vũ trụ?
Thư Thủy Thủy ngồi thẳng người, cảm thấy hai người cũng đã quen biết, cần phải làm quen đàng hoàn: “Vị này… thú con… tên là gì?”
Thanh niên áo trắng liếc nhìn Thư Thủy Thủy: “Người còn chưa đặt tên cho con đã đi mất rồi.”
Thư Thủy Thủy: “…”
Thanh niên áo trắng nhìn thanh giao nằm ngoài cửa phòng sách, sau đó nhìn lại Thư Thủy Thủy: “Bây giờ đặt cho con đi!”
Thư Thủy Thủy: “…”
Hai người không nói gì, đột nhiên bên cạnh truyền tới âm thanh nghi hoặc, Cổ Lan Ý cầm một quyển sách đi tới gần: “Người anh em Thư, mấy chữ này có nghĩa gì vậy, dương cực hóa âm, âm cực hóa dương là cái gì? Là khẩu lệnh uốn lưỡi hả? Quao quao quao! Ai đây? Cậu là ai? Tới hồi nào vậy?”
Cổ Lan Ý ngẩng đầu lên, liếc mắt liền nhìn thấy thanh niên mặc đồ cổ trang như đang đóng phim ở bên cạnh bàn.
Đột nhiên Thư Thủy Thủy rất nhớ Cổ Lan Cốt, ít nhất nếu Cổ Lan Cốt ở đây chắc chắn sẽ không phản ứng trì độn như Cổ Lan Ý.
Thanh niên áo trắng nhìn Thư Thủy Thủy hỏi: “Đây là ai? Người nhặt được ở đâu đấy? Người lại nhặt đồ lung tung nữa à?”
“Nói gì đó? Nhặt đồ lung tung là sao? Tôi là người đấy được không?” Cổ Lan Ý không vui.
Thanh niên giống như không nghe thấy, tiếp tục hối thúc: “Mau đặt tên cho con đi, đặt tên.”
Thư Thủy Thủy tựa đầu vào bàn, một chốc sau hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu lên: “Gọi là Đại Bạch được không?”
Im lặng.
Qua một hồi lâu, người bên cạnh mới hừ mạnh một tiếng: “Vẫn khó nghe như thế.”
Thư Thủy Thủy rất muốn dùng nắm tay nhân loại để đánh người, không biết so với móng vuốt thì cái nào dễ dùng hơn: “Đại Bạch, bây giờ có thể kể chuyện của cậu không?”
Thanh niên ngồi ngay ngắn, lộ ra vẻ mặt phong độ của người trí thức: “Có gì đáng để nói đâu, trước đó không phải con nói rồi à? Con chính là một con mọt sách được người dưỡng, người luôn kể chuyện xưa cho con nghe tới khi lớn, kết quả đảo mắt một cái người đã đi mất, nói là sẽ về nhanh thôi, kết quả chờ ròng rã chín ngàn năm, người đi thì nhàn nhã rồi, để lại vị kia phát cuồng, cộng thêm mạt thế ập xuống, thiên hạ đại loạn, sau đó chính là bộ dáng này.”
“Mọt sách? Chính là mọt sách mà tôi hiểu đó hả? Còn vị kia? Vị nào?” Thư Thủy Thủy có chút do dự, dù sao thì ở trên địa cầu, mọt sách không phải chỉ có một nghĩ.
Thanh niên trừng mắt: “Còn có thể là mọt sách nào? Người còn con sâu nào nữa à?”
[hết 92]