Chương 93: Chín ngàn năm
Sâu khác? Thư Thủy Thủy nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Châu chấu có tính không?”
Sắc mặt Đại Bạch tối sầm, hiển nhiên không ngờ Thư Thủy Thủy thật sự có con khác: “Mấy con?”
Thư Thủy Thủy thành thật nói: “Hiện giờ không có bao nhiêu.”
“Hiện giờ?” Ánh mắt Đại Bạch trở nên nguy hiểm, làm một con mọt sách từ khi sinh ra đã không rời khỏi phòng sách, ký ức sâu sắc nhất của Đại Bạch đại khái là lúc mình vừa có linh thức, mỗi ngày đều trốn trong trang sách lén nghe người tới người đi trong phòng sách, và cả Ly Mộng và vị kia trò chuyện, thảo luận, biên soạn sách, kế hoạch du lịch tiếp theo, nơi nào có linh quả ăn ngon, nơi nào có thủy sản phong phú.
Mãi cho tới một ngày, Đại Bạch đang nhàm chán uốn éo trong một quyển sách thì đột nhiên quyển sách bị cầm lên, Đại Bạch bối rối, cẩn thận núp vào trong khe hở của quyển sách.
Từng tờ bị lật qua, hình như có người đang lật xem. Cuối cùng Đại Bạch cảm thấy hai mắt sáng ngời, không gian trống trải, ngay cả hít thở cũng dễ dàng hơn, đồng thời động tác của người lật sách cũng dừng lại.
Đại Bạch ngẩng đầu, cố gắng mở to cặp mắt ti hí của mình để nhìn rõ người nọ.
Đó là một người nhẹ nhàng phóng khoáng như làn gió, có điều lúc này người nọ đang kinh ngạc nhìn nó, sau đó còn vươn đầu ngón tay tới chọc nhẹ vào cơ thể Đại Bạch.
Đại Bạch hơi nhăn nhó một chút, sau đó dùng bàn tay ngắn cũn của mình sờ đầu ngón tay người nọ.
Ánh mắt người nọ sáng ngời, sau đó quay đầu sang bên cạnh hưng phấn hô lên: “Lam Lam, Lam Lam, Lam Lam, anh mau tới xem nè, chúng ta có con trai rồi!”
Bên cạnh vang lên âm thanh, hình như có người suýt ngã nhào, rất nhanh sau đó có tiếng bước chân truyền tới, một người mặc quần áo trắng viền xanh đậm xuất hiện trong tầm mắt, người này rất cao, thân hình vạm vỡ hơn, ánh mắt có ba phần trong trẻo lạnh lùng, giống như một vị thần cao cao tại thượng kiệm lời nói: “Xấu như vậy? Không có khả năng.”
Khi đó Đại Bạch vẫn chưa phân biệt được đẹp và xấu nhưng nó cảm nhận được sự ghét bỏ, vì thế nó oan ức rúc đầu vào trong khe hở của quyển sách.
Phía sau có một ngón tay chạm nhẹ vào chóp đuôi Đại Bạch, Đại Bạch rút đầu ra khỏi khe hở, quay lại thì thấy một gương mặt cười xán lạn lấp lánh ánh sao, đôi mắt kia còn mềm mại hơn cả giấy Tuyên Thành: “Ánh mắt Lam Lam không tốt lắm, rõ ràng rất đáng yêu mà, không hổ là mọt sách sinh ra trong phòng sách của ta, trắng trẻo mập mạp, hợp sở thích!”
Vị được gọi là Lam Lam có chút bất đắc dĩ: “Ừ, quả thực rất hợp sở thích của em.”
Cái đầu nhỏ của Đại Bạch không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người, khi đó vì muốn được khẳng định mà nó thực cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, Đại Bạch đáng thương khi đó không hề biết cái gọi là hợp sở thích chỉ đơn thuần là hợp sở thích.
Những ngày tiếp theo chính là những ngày vui sướng nhất trong cuộc đời chín ngàn năm của Đại Bạch, mỗi ngày nó tỉnh lại trong hương sách, sau đó có một người vui vẻ chào hỏi mình: “Chào buổi sáng nha bé cưng, hôm nay tròn trịa thêm một chút rồi, rất tốt.”
Mặc dù Đại Bạch vẫn chưa thể nói chuyện nhưng rất vui vẻ quơ quơ bàn tay ngắn ngủn của mình để đáp lại người nọ.
Trong phòng sách của Ly Mộng thường đốt lư hương mùi lan, mùi hương không nồng, nhàn nhạt như có như không làm thể xác và tinh thần người ta rất thoải mái, trong bầu không khí đó, Đại Bạch vui vẻ được người tự xưng là cha kia cầm một quyển sách, dùng âm thanh thanh nhã lại phóng khoáng kể lại câu chuyện xưa, tựa hồ trải qua lời kể của người này, chữ viết cứng ngắc thoáng chốc trở nên sống động tràn đầy sức sống.
Trong phòng sách được thiết lập đủ loại linh trận, tự nhiên không thể nào sinh ra sâu mọt, Đại Bạch có thể được thai nghén sinh ra là dựa vào thư hương linh mặc, vì thế Đại Bạch rất nhạy cảm và yêu thích chữ viết trong sách, tính cách đơn thuần có chút ngượng ngùng, mỗi ngày ngoại trừ nằm trên trang sách đọc sách thì chính là chờ nghe đọc sách, thỉnh thoảng to gan một chút sẽ bò ra khỏi trang sách, sau đó lén nếm thử linh quả và quả hạch.
Loại quả thường thấy nhất trong phòng sách là quả phỉ, một loại quả không tính là linh quả, cho dù dùng linh lực nâng cao thì cũng chỉ có kích cỡ to hơn một chút, hơn nữa lớp vỏ ngoài cứng rắn, Đại Bạch nằm úp sấp bên trên gặm một hồi lâu mới gặm được một cái lỗ nhỏ rồi chui vào. Nói sao nhỉ, hương vị quả thực không tệ, hơn nữa từ đó chiếc vỏ quả phỉ kia trở thành bất động sảng tư nhân của Đại Bạch, được đặt trên kệ sách lầu hai, mỗi khi không muốn ở trong sách, Đại Bạch sẽ chui vào trong vỏ quả phỉ, bên trong có sợi giấy Tuyên Thành trải thành chiếc ổ mềm nhũn.
Buổi tối khi gần tới lúc nghỉ ngơi, người nọ sẽ dùng gương mặt dịu dàng với nụ cười xán lạn của mình nói: “Bé cưng ngủ sớm một chút, ngủ ngon mới lớn nhanh, trưởng thành cường tráng, tốt nhất là cao như Lam Lam vậy.”
Trong giọng nói dịu dàng đó, Đại Bạch sẽ thỏa mãn lăn đi, hài lòng chìm vào giấc ngủ, cầu nguyện mình mau chóng lên lên.
Thế nhưng cuối cùng, cuộc sống lý tưởng của Đại Bạch bị rối loạn, một ngày nọ vị cha kia đột nhiên mất tích, để lại vị Lam Lam kia phát điên. Đại Bạch không dám đi ra ngoài phòng sách, chỉ có thể thông qua những người tới báo cáo với người đàn ông Lam Lam kia để biết được thông tin.
Phòng sách không còn mở cửa, nhưng từ cửa sổ Đại Bạch có thể nghe được, thấy được rất nhiều thứ.
Sinh linh đồ thán, luân hồi sụp đổ, nhật nguyệt điên đảo, linh lực trôi mất, tử khí xâm nhiễm, tai họa tận thế ập xuống… thế giới đổ nát…
Vô số người trốn chạy kêu khóc, oán giận thiên đạo bất công, vô số người quỳ rạp xuống đất cầu xin trời cao thương hại, cũng có vô số người tuyệt vọng chửi bới, nguyền rủa trời đất chư thần không cứu giúp loài người trong cơn hoạn nạn.
Đại Bạch rất sợ, thật ra nó không biết Lam Lam có thân phận gì nhưng lại có trực giác là Lam Lam có thân phận rất cao. Vì thế mặc dù người này trên danh nghĩa cũng là cha Đại Bạch, cho dù người này đối xử với nó không tồi nhưng nó chưa từng dám làm càn hay làm nũng trước mặt người này, Đại Bạch rất nhớ vị cha thích cười kia.
Trong sự nhớ mong của Đại Bạch, cha Lam mất tích một thời gian, đóa tựa hồ là những ngày tháng dài đằng đẵng, nói chung là Đại Bạch cứ chờ, chờ mãi tới khi thế giới bên ngoài yên tĩnh. Không còn ai khóc nữa, không còn ai cầu nguyện hay nguyền rủa nữa, bởi vì không còn người nào sống sót.
Thành phố lặng ngắt như tờ, thi thể trên đường chậm rãi mục nát chỉ còn xương trắng, cuối cùng ngay cả xương trắng cũng không còn. Đại Bạch ước tính sơ sơ có lẽ khoảng mấy trăm năm.
Cả thành phố tựa hồ cũng biến mất theo thời gian, chỉ có phòng sách này được trận pháp bảo hộ nên không bị quấy nhiễu.
Một ngày nọ, Đại Bạch biến hóa, biến thành một cục nắm chỉ lớn cỡ bàn tay, nó đứng trước gương đồng soi thật lâu, nó thực sự không hài lòng với chiều cao của mình. Lúc này cha Lam tới, hai người không nói gì.
Cuối cùng, Đại Bạch tiến tới, lạch bạch nhảy xuống bàn, đứng bên chân cha Lam giơ tay ước lượng chiều cao, ừm, nhón chân lên cũng chỉ tới được mắt cá chân của cha Lam.
Đại Bạch cố gắng bảo trì nụ cười thì được cha Lam nâng lên đặt lại trên bàn, người đàn ông có biểu cảm lạnh lùng mở miệng, âm thanh trầm khàn như đã mấy trăm năm không lên tiếng: “Phòng sách để lại cho con quản, trông coi nơi này cho tốt, chờ em ấy trở về, ta để lại một miếng vảy ngược thay ta trông coi phòng sách và thế giới này, nếu em ấy trở về… thôi bỏ đi…”
Người đàn ông đưa tay xoa đầu Đại Bạch, sau đó xoay người rời đi.
Đại Bạch cho rằng mình sẽ không khóc, dù sao vị này vẫn luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, không kể chuyện xưa, cũng không cười, gương mặt lạnh lùng dọa người, thậm chí ngay cả chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cũng không biết nói…
Rõ ràng là đang liệt kê khuyết điểm của người ta, thế nhưng nghĩ một hồi nước mắt của Đại Bạch lại trào ra. Khó khăn chạy xuống lầu, chạy tới cửa thì vừa vặn nhịn thấy bóng lưng của người nọ thì nhịn không được òa khóc.
Người nọ dừng bước, quay đầu nhìn Đại Bạch nhưng không có ý định dỗ dành. Đại Bạch thầm nghĩ, xem đi, chính là đáng ghét như vậy, không dịu dàng chút nào cả, nhưng vì sao lại luyến tiếc đến thế: “Người xấu! Đều đi hết cả rồi! Gạt người! Người nào cũng bảo con chờ cả! Oa oa oa… con muốn nghe cha kể chuyện xưa…”
Nhưng cuối cùng người nọ cũng không dừng lại, chỉ lẳng lặng chờ Đại Bạch khóc mệt rồi tiếp tục rời đi, không rõ đi đâu, nhưng Đại Bạch không thể nào đuổi kịp bước chân của hắn.
Cứ vậy, Đại Bạch xoay vòng trong tòa thành trống rỗng yên tĩnh này thật lâu, dụi đôi mắt xưng đỏ cẩn thận tìm kiếm từng ngõ ngách, cuối cùng xác định được thật sự chỉ còn lại một mình mình.
Đại Bạch sinh ra từ phòng sách Ly Mộng, vừa mới hóa hình nên không thể rời khỏi phòng sách quá lâu, cộng thêm thế giới bên ngoài lúc này tràn đầy ma chướng và tử khí, Đại Bạch chỉ có thể ủ rũ quay trở về phòng sách Ly Mộng, bò lên cửa, leo vào trong phòng sách.
Cánh cửa phòng sách khép lại, lần này Đại Bạch sẽ không chủ động mở cửa, sau đó qua thật lâu, Đại Bạch nghe thấy tiếng gõ cửa, một con thanh giao chui vào, khi đó thanh giao chưa lớn như bây giờ, chỉ to bằng ngón tay.
Mấy ngàn năm tiếp theo, Đại Bạch sống trong phòng sách, mỗi ngày có sách bầu bạn, số sách này bị đọc hết lần này tới lần khác, học hết lần này tới lần khác, chỉ có thanh giao thường xuyên tới bầu bạn. Thanh giao ngày càng lớn nhưng nó không thích thu nhỏ thân hình, vì thế liền không tiến vào phòng sách nữa.
Ngày qua ngày, tới hôm nay Đại Bạch lại nghe thấy tiếng mở cửa, cứ tưởng là thanh giao nên Đại Bạch cũng không quá để ý, nhưng qua một hồi lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh nên Đại Bạch mới xuống lầu kiểm tra. Nháy mắt nhìn thấy Thư Thủy Thủy, Đại Bạch cảm thấy thể giới đột nhiên thực yên tĩnh, hô hấp tựa hồ cũng ngừng lại.
Có lẽ vì đã đợi quá lâu, lâu đến mức tất cả phẫn nộ, oan ức đều bị nhớ nhung và yêu thương thay thế, nỗ lực nhắc nhở chính mình đã không còn là đứa bé chỉ cao tới mắt cá chân mà đã trở thành một người trưởng thành cao lớn, nhờ vậy mới không nhào tới.
Đại Bạch nhìn người ngồi bên cạnh bàn, cuối cùng ấm ức nói: “Người không muốn xoa đầu con à? Không phải người vẫn luôn hy vọng con trưởng thành à?”
Thư Thủy Thủy ngồi ngay ngắn, cố gắng để mình trông nghiêm túc một chút: “Cậu thật sự đã nhận nhầm người rồi, tôi là Thư Thủy Thủy, là vì nhẫn à?”
Đại Bạch phản ứng thực lạnh nhạt: “Con biết người tên Thụy Thụy. Không phải Lam… vẫn luôn gọi người như vậy à?”
Thư Thủy Thủy sửng sốt, tên của cậu quả thực có nghĩa là yên tâm thoải mái ngủ: “Vì sao phòng sách này lại tên là Ly Mộng?”
“Không phải người nói không thể cứ đắm chìm trong giấc ngủ mơ, phải rời khỏi giấc mơ để du lịch được nhiều hơn, cùng Lam Lam đi xem ba ngàn thế giới à?” Đại Bạch vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ hăng hái của cha khi giải thích về ý nghĩa của phòng sách này.
Thư Thủy Thủy cảm thấy khá hỗn loạn, nói cách khác Lê Mộng còn một cái tên khác là Thụy Thụy? Nhưng vì phòng sách Ly Mộng nên đã đặt tên là Lê Mộng: “Tên đầy đủ của tôi và vị kia là gì?”
Đại Bạch câm nín, nói thật thì Đại Bạch phát hiện tên đầy đủ của hai người cha trong chín ngàn năm đọc sách chứ không phải được hai người trực tiếp thông báo: “Mạnh Mạch Ly, bút danh Lê Mộng, chỉ có cha Lam gọi người là Thụy Thụy. Tên của cha Lam là Lam Cốt, cốt của vạn vật, căn nguyên của vạn vật, bản thể là thần thú thanh long, chí tôn của bản giới, có thể nói mảnh đại lục này là một tay hắn tạo dựng.”
“Thú con, cậu khoan nói đã, tôi muốn im lặng một chút.” Thư Thủy Thủy cảm thấy thế giới quan của mình tràn đầy nguy cơ. Thụy Thụy? Là trùng hợp thôi sao? Mạnh Mạch Ly mới là tên thật của Lê Mộng? Chẳng lẽ hai chữ Lê Mộng thật sự chỉ đơn giản là muốn ngủ ít một chút? Mạnh Mạch Ly… Ly Mạch Mạnh, Lê Mộng, đang nhắc nhở điều gì?
Tim Thư Thủy Thủy đập hơi nhanh, giống như cậu đã quên mất điều gì đó trong dòng thời gian dài đằng đẵng, muốn tìm lại cũng không có cách nào. Nếu thật sự có luân hồi, như vậy cậu, Lê Mộng và Mạnh Mạch Ly có phải là cùng một người hay không? Hay chỉ là trùng hợp…
Về phần Lam Cốt, Lam Lam, Cốt Cốt… không quản thế nào, cậu cũng phải tìm được Cổ Lan Cốt đã. Thư Thủy Thủy cố gắng để mình không suy nghĩ quá phức tạp, dự định hỏi một chút về tình huống căn bản của thế giới này.
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng rít, là âm thanh của thanh giao, có chút gấp gáp, có chút nôn nóng, có chút phẫn nộ.
Thư Thủy Thủy nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy bóng dáng nhanh chóng rời đi của thanh giao, nó thế mà lại một mình bay đi! Thư Thủy Thủy vội vàng chạy ra ngoài cửa, thanh giao đã biến thành một chấm đen nhỏ trên không trung, hình như đã chạy ra ngoài thành.
“Nó làm sao vậy?” Cổ Lan Ý cũng đi ra ngoài, không hiểu vì sao thanh giao lại bay đi.
Đại Bạch bước ra khỏi cửa, bởi vì lâu rồi không tiếp xúc với ánh nắng nên mắt hơi híp lại, thở dài một câu: “Đã chín ngàn năm rồi.”
“Con có biết bé nhõng nhẽo đi đâu không? Dẫn cha đi đi thú con, cha yêu con.” Thư Thủy Thủy có hơi lo lắng cho thanh giao, dù sao thì tiếng rít khi nãy nghe không ổn lắm.
Đại Bạch bĩu môi: “Bé nhõng nhẽo? Sao tên nó lại nhiều chữ hơn tên con?”
Thư Thủy Thủy: “…” Đây là trọng điểm sao?
Cổ Lan Ý: “…” Bé nhõng nhẽo nghe hay lắm hả? Này mà cũng ghen tỵ? Điên rồi sao?
Đại Bạch không điên, hiện giờ cậu đã không phải cục nắm nhỏ không thể rời khỏi phòng sách quá lâu như trước kia nữa, tu vi chín ngàn năm đủ để cậu trèo núi vượt biển, ngự không mà đi.
Đại Bạch phóng ra pháp khí hình dáng như quyển sách, sau khi pháp khí biến lớn thì có thể chở được Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Ý bay lên trời, nhanh chóng đuổi theo thanh giao.
Cổ Lan Ý hết cưỡi rồng không có dây an toàn, bây giờ lại ngồi trên thiết bị phi hành phản khoa học hình quyển sách, may mắn là chỉ số an toàn có vẻ khá cao: “Người anh em Thư à, cậu nghĩ động lực của quyển sách to bự này nằm ở đâu vậy? Thiết bị động lực hay thiết bị chuyển đổi năng lượng?”
Thư Thủy Thủy: “…” Cốt Cốt à, Thủy Thủy nhớ anh, mấy người có chỉ số thông minh đăng xuất này đúng là quá kém cỏi so với Cốt Cốt.
Tốc độ của Đại Bạch rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới nơi. Đó là một một ngọn núi cao hiểm trở có vách núi dựng đứng vọt thẳng lên trời không thể nhìn thấy đỉnh, chỗ sườn núi có rất nhiều vết lõm do va chạm gây ra.
Trong lúc Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Ý ngẩn người, thanh giao ở phía trước không hề giảm chậm tốc độ, nó hướng thẳng tới tông mạnh vào vách đá dựng đứng!
“Bé nhõng nhẽo! Trở lại đi.” Thư Thủy Thủy suýt chút nữa đã lao tới, nhưng vì vừa mới hóa hình nên ngay cả ngự không cũng không biết, may mắn có Đại Bạch ở bên cạnh kéo lại.
Một tiếng vang vang dội chấn động lòng người, vách đá phía trước văng ra đá vụn tạo thành một đống hỗn loạn.
Thanh giao đụng đầu vào vách đá, gắng gượng tạo thành một vết lõm, mà bên cạnh vết lõm này có rất nhiều vết lõm tương tự.
Cổ Lan Ý nhịn không được bịt tai lại nhưng vẫn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, suýt chút nữa bị chấn động ngất đi.
Đại Bạch thấy vậy thì vung ống tay áo, khởi động trận pháp trong quyển sách ngăn chặn phần lớn âm thanh.
Thế nhưng thanh giao giống như đã nhận định vách đá kia, không ngừng lao nhanh tới dụng vào, trên vách xuất hiện vết máu loang lổ.
Vẻ mặt Đại Bạch buồn bã: “Đừng lo lắng, cứ cách một ngàn năm lại phải trải qua một lần, nó quen rồi.”
Thư Thủy Thủy mờ mịt: “Có ý gì?”
“Nó là do vảy ngược của thanh long biến thành, huyết mạch định sẵn ngàn năm sau nó sẽ hóa thành rồng, mà linh lực ở thế giới này không thể nào chống đỡ hai thanh long cùng tồn tại, nếu thanh giao hóa rồng thì nhất định phải phi thăng rời đi, tới một đại thế giới cao cấp hơn. Vì thế cứ một ngàn năm thanh giao sẽ húc rụng sừng rồng gần trưởng thành, như vậy nó sẽ không hóa rồng, ngàn năm một lần, hôm nay vừa vặn là chín ngàn năm.”
Thư Thủy Thủy nhớ tới đống sừng rồng mà thanh giao đẩy cho mình lúc ở hồ nước, vừa vặn là tám cặp, cứ một ngàn năm một cặp.
“Thanh giao chính là Lam Cốt, nhất định phải bảo vệ đại lục này, bảo vệ phòng sách của Ly Mộng, nếu hai người không trở lại, nó vẫn sẽ tiếp tục như vậy, mãi tới khi thế giới này hoàn toàn bị hủy diệt, không còn gì tồn tại, con… cũng vậy.” Ánh mắt Đại Bạch nhìn về phía trước, thanh giao lại một lần nữa tăng tốc tông thẳng vào vách đá dựng đứng.
[hết 93]