Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 94

Chương 94: Mọt có văn hóa

Thư Thủy Thủy im lặng, không thể nói rõ trong lòng có cảm xúc gì, tuy chỉ vừa quen biết thanh giao, thế nhưng hình dáng làm nũng của thanh giao vẫn luôn hiện rõ trước mắt. Thanh giao ngốc nghếch lăn lộn trong hồ nước lúc này lại cố chấp tới mức hung ác đáng sợ.

“Vách đá dựng đứng này từng là chỗ ở của thanh long Lam Cốt, núi này không thể nào phá vỡ, chín ngàn năm trước vẫn sừng sững không ngã, cũng chỉ có thanh giao có thể lưu lại dấu vết, cũng chỉ có nơi này có thể chịu được sừng của nó húc mạnh không ngừng.” Đại Bạch bình tĩnh nói.

“Cậu cố ý đúng không? Vì muốn để người anh em Thư mềm lòng.” Tuy bị cảnh tượng trước mắt dọa hoảng nhưng phản ứng của Cổ Lan Ý cũng không chậm.

Thư Thủy Thủy sao lại không biết chút tâm tư của Đại Bạch, thế nhưng… cậu không thể từ chối, chỉ có thể vừa mềm lòng lại đau lòng.

Lúc này thanh giao giống như mất đi thần trí, sừng rồng ngàn năm chính là lúc tiến hóa ở ngay trước mắt, hóa rồng vốn phải thừa nhận nỗi khổ thăng cấp, thế nhưng trong lúc này vẫn phải giữ lại một tia thần trí mà khống chế bản năng, nghịch thiên không ngừng tông đầu vào vách đá dựng đứng hiểm trở.

Đất rung núi chuyển nhưng thế giới vẫn thực yên tĩnh. Cho dù là ngọn núi mà thanh long Lam Cốt từng cư ngụ thì đám chim chóc, linh thú cũng đều tuyệt tích, ngay cả cây tùng cây bách sinh trưởng cũng đặc biệt xa xỉ.

“Người anh em Thư ơi, cứ tiếp tục như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?” Nửa giờ trôi qua, thanh giao đã bể đầu chảy máu nhưng tốc độ húc vào vách đá không giảm mà còn tăng nhanh. Tuy Cổ Lan Ý không thân thiết gì với thanh giao nhưng nhìn tình cảnh thảm khốc này vẫn có chút run sợ.

Ánh mắt Thư Thủy Thủy vẫn còn tập trung trên người thanh giao ở trước mặt, nếu lúc này là hình thái chuột, có lẽ lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy lúc thì rũ sát bên đầu, lúc lại lo lắng dựng thẳng.

Rốt cuộc sau hai lần thanh giao lao tới thật nhanh, một tiếng rắc trong trẻo vang lên, sừng rồng gần trưởng thành đứt gãy, sừng rồng bong ra khỏi đầu rồi rơi xuống dưới.

Thanh giao bám sát phía sau, sau đó há miệng ngậm cặp sừng vừa húc gãy của mình, vui vẻ bay tới bên cạnh Thư Thủy Thủy. Thanh giao nhẹ nhàng cọ vai Thư Thủy Thủy, dáng vẻ cầu khen ngợi.

Thư Thủy Thủy đưa tay tới, theo lệ thường xoa đầu thanh giao nhưng lại sờ được máu tươi ấm nóng.

Thanh giao không thèm để ý, miệng thả lỏng, cặp sừng máu me vừa húc gãy rơi xuống bên chân Thư Thủy Thủy, máu tươi đọng lại thành hạt châu rơi xuống sách linh khí.

Đại Bạch há miệng, nhưng nhìn phần đầu máu của thanh giao thì cuối cùng cũng không nói ra lời ghét bỏ, chỉ hừ nhẹ thầm mắt thanh giao không có tiền đồ.

Thanh giao không có tiền đồ đẩy cặp sừng về phía Thư Thủy Thủy, động tác không khác gì trước kia nhưng Thư Thủy Thủy lại cảm thấy trái tim mình nhói đau. Cậu đau lòng nhưng thanh giao lại không hề để ý tới tình trạng bản thân, thậm chí còn rất vui sướng, đôi ngươi màu cam lộ rõ sự ngây thơ.

Thư Thủy Thủy đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí sừng rồng của thanh giao trước đó, phần sừng ở đó có dấu vết gồ ghề vì bị gãy.

Thanh giao chớp chớp mắt nhưng vẫn rất ngoan ngoãn không nhúc nhích, đưa đầu tới trước mặt Thư Thủy Thủy.

“Ngốc quá, bị đau sao không trốn?” Thư Thủy Thủy than nhẹ một tiếng.

Thanh giao phát ra tiếng khò khè thật khẽ, tựa hồ đang làm nũng, cũng tựa hồ đang giải thích rõ.

Nháy mắt đó, Thư Thủy Thủy tựa hồ nhìn thấy được bóng dáng Cổ Lan Cốt trên người thanh giao, chiếc nhẫn trên tay hơi nóng lên, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Thư Thủy Thủy.

“Thủy Thủy?” Là giọng nói của Cổ Lan Cốt. Thư Thủy Thủy sửng sốt, rất nhanh sau đó liền hiểu được, không biết vì sao chiếc nhẫn bên Cổ Lan Cốt cũng đã kích hoạt, thời không cũng không thể cản trở, chỉ cần tâm ý hai người tương thông thì có thể giao tiếp: “Cốt Cốt, Thủy Thủy đây.”

Âm thanh trong đầu yên lặng vài giây: “Anh biết là em, em sao rồi?”

Thư Thủy Thủy nhếch khóe môi, sờ mũi thanh giao: “Thủy Thủy không sao, còn Cốt Cốt?”

Thư Thủy Thủy nhìn thanh giao ngoan ngoãn: “Ngốc y như nhau, đầu còn đau không?”

Giọng nói trong đầu im lặng, hiển nhiên đã bị Thư Thủy Thủy nói trúng, hiện giờ có lẽ Cổ Lan Cốt cũng không tốt đẹp gì, đồng thời cũng xác nhận thân phận của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt. Cổ Lan Cốt chính là Lam Cốt, Thư Thủy Thủy là Mạnh Mạch Ly, Đại Bạch không nhận nhầm người, thanh giao cũng không đưa quà sai người.

“Thủy Thủy, anh đau đầu lắm, muốn Thủy Thủy xoa xoa phù phù.” Mặc dù Cổ Lan Cốt không biết Thư Thủy Thủy làm sao biết được, nhưng nếu đã lộ, che giấu không bằng không biết xấu hổ, huống chi chiếc nhẫn thần kỳ này chỉ cần dùng ý thức giao tiếp, những người khác căn bản không nghe được.

Suy đoán của Thư Thủy Thủy rốt cuộc cũng được xác nhận, không biết là nặng hơn hay nhẹ hơn: “Cốt Cốt ngoan, Thủy Thủy sẽ nhanh chóng tìm được anh.”

Cổ Lan Cốt nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngoan ngoãn hệt như thanh giao ở trước mặt.

Ánh mắt Thư Thủy Thủy đảo một vòng: “À đúng rồi Cốt Cốt, chờ gặp mặt Thủy Thủy sẽ có niềm vui lớn bất ngờ cho anh.”

“Anh rất chờ mong.” Cổ Lan Cốt không nhận ra có gì khác thường, hoàn toàn tín nhiệm Thư Thủy Thủy vô điều kiện, không biết bất kia thật sự rất bất ngờ.

Cuộc nói chuyện của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cũng không duy trì quá lâu, dù sao trước mặt vẫn còn một con giao ngốc to lớn cần băng bó.

Sau khi nhẫn kích hoạt nhận chủ, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt có thể cảm nhận được vị trí đại khái của nhau, hơn nữa theo khoảng cách rút ngắn, cảm giác lại càng rõ ràng hơn. Năng lực cảm ứng này không bị thời gian hay không gian hạn chế, cho dù cách xa cả vũ trụ, nhẫn cũng tự động chỉ dẫn cho hai người gặp nhau.

Chấm dứt cuộc nói chuyện trong đầu, Thư Thủy Thủy tiến tới trước, dùng chóp mũi thanh tú đụng vào chóp mũi của thanh giao. Cái đuôi to của thanh giao bắt đầu không thể khống chế vung qua vung lại trong không trung, ngoại trừ phần đầu trông khá thảm thiết, trông nó thật sự không buồn không lo chút nào.

“Chỗ tôi có băng keo cá nhân, để tôi xem nào…” Thư Thủy Thủy tìm kiếm đồ xử lý vết thương trong linh phủ, phát hiện đồ dùng của mình khá thiếu thốn, dù sao với hình thể của mình trước kia, một miếng băng dán cá nhân là đủ rồi.

Thư Thủy Thủy lôi ra hết số băng keo cá nhân mà mình có, sau đó lại tìm khăn tay để lau phần đầu thảm tới không nỡ nhìn của thanh giao. Huyết mạch của thanh giao rất mạnh mẽ, tuy sừng bị đụng gãy không thể mọc lại ngay được nhưng miệng vết thương đang nhanh chóng khép lại.

Chỗ sừng gãy đã cầm máu, đồng thời đang nhanh chóng hồi phục: “Bé nhõng nhẽo ráng chịu một chút nhé, tôi lau sạch rồi dán băng cho bé.”

Đại Bạch ở bên cạnh không mấy vui vẻ nói: “Đúng là giống như tên, yếu nhớt.” Nói xong Đại Bạch ngồi xếp bằng đưa lưng về phía Thư Thủy Thủy, dáng vẻ không muốn xem.

Thư Thủy Thủy: “…” Dáng vẻ của bé mọt này có vẻ không được vui thì phải, sao lại có mọt kiêu ngạo như vậy nhỉ? Hay là mọt có văn hóa thì như vậy?

Cổ Lan Ý không có chuyện gì làm, vốn định giúp Thư Thủy Thủy một chút, nhưng vừa mới tiến tới gần thì sợi râu của thanh giao đã vung tới gạt cậu ta qua một bên, thái độ từ chối quá rõ ràng.

Cổ Lan Ý đen mặt: “Rồi rồi, bạn có râu, bạn lợi hại!”

Con ngươi màu cam của thanh giao khinh thường liếc nhìn Cổ Lan Ý, hình như đang nói, biết vậy thì tốt.

Cổ Lan Ý: “…” Cổ Lan Ý tự kỷ đi tới bên cạnh Đại Bạch, cũng ngồi xếp bằng nhìn phương xa mà đờ ra.

Đại Bạch liếc nhìn Cổ Lan Ý, không nói gì.

Cuối cùng Cổ Lan Ý nhịn không được mở miệng trước: “Người anh em, thiết bị phi hành này của cậu tốt đấy, bộ phận phát động lực nằm ở đâu vậy? Sách trong phòng sách kia là do cậu sửa sang đấy hả? Cậu hiểu hết những gì viết trong sách không vậy? Nè nè… tui còn chưa nói xong mà…”

Đại Bạch đứng dậy, đổi hướng rồi tiếp tục ngồi xếp bằng.

Cổ Lan Ý: “…”

Thư Thủy Thủy lắc đầu, bé mọt này quả thực không dễ ở chung. Bận rộn nửa ngày, Thư Thủy Thủy rốt cuộc cũng dán xong: “Được rồi bé nhõng nhẽo, xem thử xem thế nào?”

Mắt của thanh giao trợn lên như mắt gà chọi cũng không thấy rõ dáng vẻ của mình. Thư Thủy Thủy tri kỷ lấy ra một cái gương nhỏ trong linh phủ, là loại được người bán tặng kèm khi mua hàng trên mạng.

Thanh giao tiến tới trước chiếc gương nhỏ, mở to hai mắt, phát hiện cái gương này chỉ có thể soi được đôi mắt mình, lại còn là loại không thể thấy toàn bộ.

Thư Thủy Thủy bảo thanh giao lui về sau một chút: “Bé nhõng nhẽo lùi lại một chút đi, đúng rồi! Lui lại thêm chút nữa…”

Lui hơn mười mấy mét, thanh giao dựa vào thị lực siêu tốt của mình rốt cuộc thấy rõ mình trong tấm gương nhỏ kia, cái đầu nhịn không được lắc lư nhưng sau đó vội vàng dừng lại, tựa hồ sợ mình sẽ làm rớt mấy miếng băng cá nhân.

Đại Bạch hơi nghiêng đầu, nhìn rõ bộ dáng của thanh giao thì hừ một tiếng: “Xấu muốn chết.”

Thanh giao vui vẻ xoay một vòng trên không trung, lúc có một miếng băng keo hơi bong ra, nó còn sáp đầu mình tới gần củng củng Thư Thủy Thủy, ý bảo Thư Thủy Thủy dán chặt lại giúp mình.

Thư Thủy Thủy ôm đầu thanh giao cọ cọ, hai người chơi đùa rất vui vẻ, Đại Bạch kích hoạt linh khí nói: “Sắc trời đã tối, chúng ta về phòng sách thôi.”

Thư Thủy Thủy gật đầu: “Nghe lời thú con.”

Đại Bạch chở Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Ý quay trở về tòa thành chết tan hoang, thanh long theo sát phía sau, thường xuyên nhặt một ít đồ giống như hiến bảo mà giao cho Thư Thủy Thủy.

Lúc này Cổ Lan Ý mới thoát khỏi trạng thái bị đả kích, tò mò quan sát mấy thứ thanh giao đã nhặt.

Đại Bạch thờ ơ nhắc ở: “Gần vạn năm rồi, đừng nói phàm vật, ngay cả linh vật cũng có rất nhiều thứ không chịu nổi tai họa mà tổn hại biến mất, có thể tồn tại đến bây giờ đều không phải vật tầm thường.”

Ý của Đại Bạch rất rõ ràng, trải qua vạn năm, những thứ thanh giao tìm thấy và đưa cho Thư Thủy Thủy đều là báu vật hiếm có.

Cổ Lan Ý khó hiểu, không phải vật tầm thường? Mấy thứ chai lọ hay quần áo này á? Thậm chí còn vật trang sức bằng đá…

Thư Thủy Thủy cất kỹ những món đồ thanh giao nhặt được: “Sau này dùng mấy thứ này làm của hồi môn cho Cốt Cốt!” Cuối cùng những thứ này cũng trở lại với mình, có lời!

Thanh giao vui vẻ lăn lộn xoay tròn trên không trung, sau đó càng tích cực tìm kiếm hơn nữa.

Hành trình trở về cũng không có gì gấp gáp, tốc độ tự nhiên cũng chậm một chút, chờ tới khi về tới phòng sách thì sắc trời cũng đã tối sầm.

Nhóm người vào trong, ngay cả thanh giao cũng tự động thu nhỏ thân hình bay vào phòng, sau đó cuộn tròn nằm trong một cái chén, động tác có vẻ rất thuần thục.

Cổ Lan Ý chỉ thanh giao giống như một chén đồ ăn nói: “Nó…”

Đại Bạch hơi hất đầu: “Phòng sách của ta, cho nó vào đây đã không tệ rồi, ở trong bát như vậy tránh nó làm loạn hết cả lên!”

Cũng không biết trong khoảng thời gian chín ngàn năm dài đằng đẵng này, một mọt một giao rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì mà tạo thành thói quen như vậy.

“Sau khi trời tối đừng đi ra ngoài, bên ngoài không an toàn.” Đại Bạch thắp đèn trong phòng sách, ngọn đèn dầu màu sắc ấm áp xua tan đi bóng đêm bên ngoài.

“Cậu nói vậy làm tui hơi sợ.” Cổ Lan Ý run rẩy.

Đại Bạch hiển nhiên không thèm để ý tới Cổ Lan Ý, chỉ lo sắp xếp dọn dẹp phòng sách, chỉ là trong lúc lơ đãng ngón tay bị cạnh bàn quẹt bị thương, Đại Bạch liếc nhìn mớ băng keo cá nhân trên đầu thanh giao nằm trong chén. Thanh giao cảm nhận được ánh mắt của Đại Bạch, nó co rụt dấu phần đầu đi, chỉ lộ cơ thể ở bên ngoài.

Thư Thủy Thủy: “…” Tình cảnh này có chút quen thuộc! Không hổ là thú con của Cốt Cốt.

[hết 94]

Bình Luận (0)
Comment