- Giày?
Nếu nhìn từ bên ngoài, Nhu Phúc Đế Cơ không có nói sai.
Phía dưới chiếc chụp quả thực là một chiếc giày. Nói một cách chính xác là một chiếc giày thủy tinh. Càng nghiêm khắc hơn, có lẽ là một chiếc bánh ngọt thủy tinh hình giày.
Nhưng vừa thấy chiếc “giày thủy tinh” trong suốt này, hiện lên ánh sáng màu tím nhạt, chiếc giày cao gót, đầu mũi giày nhọn, cạnh xiên có hoa văn hình hoa mai, rất nông, rất mơ hồ, thể hiện dưới ánh sáng rất mê người.
Phía dưới “giày thủy tinh” là một chiếc kệ hình tròn, hiện lên hình trụ. Phía trên là hoa văn được làm từ bơ phết lên, có cảm giác tầng lớp, nhìn rất giống một chiếc váy màu trắng nón. Ngoài ra còn điểm xuyết hoa anh đào màu đỏ, đẹp vô cùng.
Sức quấn hút của chiếc giày thủy tinh này, dù là người hậu thế cũng không có thiếu nữ nào có thể cưỡng lại được, càng huống hồ là ở thời này.
Triệu Đa Phúc bất giác ngây người ra.
Lý Kỳ thấy bộ dạng ngây ra của Triệu Đa Phúc, không khỏi dương dương tự đắc, không phí công chút nào. Kỳ thực chiếc bánh ngọt này chính là hậu thế gọi là bánh ngọt pha lê. Chẳng qua là Lý Kỳ vận dụng độc đáo, làm thành giày thủy tinh.
Nên nhớ sự xuất hiện của bánh ngọt không phải vì hương vị, phần lớn là ở ý nghĩa. Cho nên, Lý Kỳ cảm thấy đối với thầy làm bánh ngọt mà nói đều muốn mỗi chiếc bánh ngọt tự tay mình làm đều có ý nghĩa riêng của nó. Như vậy mới có thể gọi là bánh ngọt. Nếu không, dù là ăn ngon, cũng mất đi bản chất thực sự của bánh ngọt.
Một lát sau, Lý Kỳ thấy Triệu Đa Phúc vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, do đó khẽ gọi:
- Nhu Phúc Đế Cơ, Nhu Phúc Đế Cơ?
Triệu Đa Phúc bỗng giật mình, trước tiên là dùng đôi bàn tay che cái miệng nhỏ lại, hai mắt trợn trừng lên, khiến Lý Kỳ kinh ngạc. Rất đáng yêu, khiến cho Lý Kỳ bật cười thành tiếng.
Nụ cười này của hắn, khiến Triệu Đa Phúc lập tức phản ứng lại, liền buông tay xuống, chỉ về phía chiếc bánh đó nói:
- Đây …. Đây là bánh sinh nhật sao?
Lý Kỳ lườm một cái nói:
- Đúng vậy.
Trong lòng lại còn cho rằng, câu trả lời này của hắn rất ngu ngốc.
Triệu Đa Phúc hiếu kỳ nói:
- Chiếc bánh sinh nhật này sao lại có bộ dạng như vậy? Vì sao lại khác với chiếc mà ta thấy lần trước?
Lý Kỳ cười giải thích:
- Chẳng phải thần đã nói rồi sao? Sẽ tặng người một chiếc bánh độc nhất vô nhị. Nếu giống với những chiếc bánh đó, sao còn có thể gọi là độc nhất vô nhị chứ?
Triệu Đa Phúc ngẫm nghĩ một hồi, nói:
- Điều này cũng đúng.
Dừng lại một chút, nàng lại hỏi:
- Nhưng, vì sao ngươi lại muốn làm thành hình chiếc giày? Còn làm đẹp như vậy.
Lý Kỳ không để ý tới câu phía sau, liền nói:
- Hỏi rất hay, kỳ thực phía sau chiếc bánh này còn ẩn chứa một câu chuyện. Người có muốn nghe không?
Trẻ con mà, đối với chuyện cổ tích sao mà kháng cự lại được? Triệu Đa Phúc cũng vậy.
Hai người ngồi quanh chiếc bàn, Lý Kỳ hắng giọng một cái, nói:
- Ngày xửa ngày xưa, ở phía tây có một đất nước tên gọi là Hy Lạp ….
Câu chuyện có thể liên quan tới giày pha lê, không cần nói, đương nhiên chính là chuyện [Cô bé lọ lem] được hậu thế say mê rồi.
Vì vậy có thể thấy, Lý Kỳ cũng đã tốn công sức, hòa nhập câu chuyện cổ tích vào trong chiếc bánh sinh nhật. Có thể nói là vì một thiếu nữ 13 tuổi này mà làm đấy.
Câu chuyện này rất ngắn. Nhưng Lý Kỳ lại kể rất lâu. Nguyên nhân chính là mỗikhi hắn nói tới những nguyên tố phương tây. Triệu Đa Phúc hầu đều phá ngang mà hỏi, thậm chí ngay cả chiều cao của cô nương cũng đều hỏi rất rõ ràng. Thường thường khiến cho Lý Kỳ chân tay luống cuống. Nếu đây đổi lại là Tiểu Lục Tử, có lẽ sớm đã bị hai cái bạt tai rồi.
Nhiều lần trắc trở, cuối cùng Lý Kỳ đã tuyên bố xong đoạn kết hoàn mỹ của cô bé lọ lem, không khỏi thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi, kể xong rồi.
Nhưng, lúc này, bên này Triệu Đa Phúc lại im lặng.
Không đúng rồi, lúc này nàng không phải nên nói là rất hay sao. Lúc lâu sau, Lý Kỳ hiếu kỳ nhìn Triệu Đa Phúc, thấy tiểu cô nương này ghé xuống bàn, vẻ mặt sớm đã đầy vui vẻ. Dường như là vẫn chìm đắm trong câu chuyện.
Không thể nào, tiểu ma nữ này nhạy cảm như vậy, lại nghe thấy tiếng khóc, hay là giọng nói của mình quá truyền cảm? Lý Kỳ sửng sốt, hô lên:
- Nhu Phúc Đế Cơ, người sao thế?
Triệu Đa Phúc liếc nhìn Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, ngươi nói trên thế giới này thực sự có tiên nữ chứ?
- Ách … về mặt lý luận, không có.
Triệu Đa Phúc dường như không hài lòng với câu trả lời này của Lý Kỳ, cong miệng liên, không nói gì nhiều:
- Cô bé lọ lem thật là may mắn, có thể gặp được tiên nữ.
Lý Kỳ cười nói:
- Nhu Phúc Đế Cơ, người không cần phải ngưỡng mộ cô ta như vậy. Cô ta chỉ là giả thôi, còn người mới là Đế Cơ thật sự. Phu quân tương lại chắc chắn là vương hầu, kém chút là chúng ta không cần.
Triệu Đa Phúc quẹt miệng nói:
- Ta mới không có gì lạ.
Điều đó cũng đúng, ngươi căn bản không có gì là lạ. Đồng thoại của người khác trong mắt ngươi có lẽ chính là bình thường. Lý Kỳ cười nói:
- Nhưng, câu chuyện này cũng cho chúng ta biết một đạo lý, đó chính là dù đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, chỉ cần trong lòng có khát khao về tương lai tươi đẹp, và giữ được tâm thái lương thiện và tích cực, cuối cùng sẽ có được cuộc sống hạnh phúc. Trong câu chuyện dù nói là tình yêu, nhưng cũng có thể tham khảo về mặt tình cảm.
Triệu Đa Phúc suy nghĩ một hồi, nói:
- Ngươi không phải là muốn ta giữ vứng tâm thái của cô bé lọ lem để đối mặt với chuyện tam ca đã rời xa ta chứ?
Lý Kỳ nói:
- Thông minh! Chỉ cần trong lòng người luôn nghĩ tới tương lai tươi đẹp, giữ vững tâm thái tích cực, sớm muộn một ngày nào đó, người và tam ca của người sẽ đoàn tụ. Người nên hiểu, dù cách xa nhau ngàn vạn dặm, tình cảm đều không thể dứt bỏ được.
- Chỉ biết người không có lòng tốt.
Ta đây là không có lòng tốt sao? Lý Kỳ hoang mang nói.
Triệu Đa Phúc lại thì thào lẩm bẩm:
- Nhưng ngươi nói cũng đúng. Nếu muốn tam ca biết Huyên Huyên không nghe lời, một lòng muốn đi trả thù người xấu, chắc chắn sẽ giận Huyên Huyên. Cùng lắm thì Huyên Huyên không đi tìm người xấu đó là được chứ gì.
Hóa ra là nàng nghĩ là chuyện này! Lý Kỳ không khỏi không kìm nổi tiếng cười. Không kìm nổi lòng liền đưa tay sờ đên đầu Triệu Đa Phúc, ánh mắt đầy trìu mến, có phần áy náy.
Triệu Đa Phúc bỗng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ bị nàng nhìn chằm chằm liền sửng sốt, thầm mắng mình, đáng chết. Đây có lẽ là đầu của Đế Cơ, sao có thể sờ loạn lên được? Mau chóng thu tay về, ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi.
Triệu Đa Phúc lơ đễnh, ngược lại còn có chút vui vẻ nói:
- Trước đây, tam ca cũng thường thích vuốt tóc ta. Nhưng, ta không thích, còn thường vì vậy mà nổi giận với tam ca. Còn bây giờ ….
Lý Kỳ cũng không biết nên nói thế nào mới được, chỉ nói:
- Đúng vậy! Trước đây thần cũng thường thích xoa đầu A Manh ….
Nói tới đây, hắn bỗng ngây người ra.
Triệu Đa Phúc lại hiếu kỳ nói:
- A Manh là ai?
- A Manh là ai?
Lý Kỳ cười khan vài tiếng, nói:
- Câu hỏi này quá hay …. Nhưng, thần thấy chúng ta nên ăn bánh sinh nhật trước đã.
Hắn nói xong liền cầm một con dao nhỏ lên, chuẩn bị cắt bánh.