Không ngờ Triệu Đa Phúc bỗng nhiên ngăn lại, giơ hay tay ra, khẩn trương nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Kỳ sợ hãi, liền thu con dao lại, sợ làm tổn thương tới Triệu Đa Phúc, kinh ngạc nói:
- Cắt bánh. Chuyện này vẫn do thần làm mà. Trẻ con không được dùng dao.
Triệu Đa Phúc nói:
- Ai …. Ai nói muốn cắt bánh?
- Không cắt thì ăn thế nào?
- Ta không nói muốn ăn mà!
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Người không ăn? Vì sao? Lẽ nào người không thích?
Triệu Đa Phúc nói:
- Ngươi quản ta, bánh sinh nhật của ta nếu ngươi đã tặng cho ta rồi, đó là chuyện của ta.
Lý Kỳ nói:
- Thần biết, nhưng ….
- Đây là của ta.
- Thần không nói không phải của người. Nhưng, chiếc bánh này không ăn cũng sẽ hỏng.
Trong mắt Triệu Đa Phúc hiện lên chút do dự, lại kiên trì nói:
- Đây là của ta.
Mẹ kiếp! Lý Kỳ chửi thầm một câu, nói:
- Nhưng ….
- Của ta.
Ây da, ta điên mất. Lý Kỳ giơ một tay lên, nói nhanh:
- Thần nói lại một lần nữa. Thần biết chiếc bánh này là của người. Nhưng, chiếc bánh này nếu bây giờ người không ăn, chờ tới khi bị hỏng rồi, người mới ăn, sẽ bị đau bụng.
Triệu Đa Phúc không nhịn được nói:
- Được rồi. Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Ngươi như vậy, ta dám đi ra ngoài, ngộ nhỡ ngươi ăn bị đau bung, tôi này ta một mình phải gánh! Lý Kỳ nói:
- Vậy người nói cho thần biết, người định khi nào xử lý chiếc bánh này?
- Ta …. Ta …. Ta mang đi cho cá ăn, không được sao?
- Cá ăn?
Lý Kỳ liền có chút lúng túng, lùi xuống nói:
- Vậy, điều này có lẽ là người nói. Nếu tối nay người không ăn, thì đem đi cho cá ăn. Người chớ có ăn nữa.
- Ngươi thực là lắm chuyện, mai đi ra ngoài đi.
- Vậy …. Vậy thần đi.
- Đi mau, đi mau.
Như vậy, Lý Kỳ bị Triệu Đa Phúc vô tình đuổi đi. Nhưng trước khi hắn đi, vẫn còn dặn dò mấy nữ tì trông chừng Triệu Đa Phúc. Nếu đêm nay không ăn bánh ngọt, thì quyết không thể ăn tiếp nữa.
Sau khi dặn dò xong, Lý Kỳ trở về ngự thiện phòng.
Tả Bá Thanh cười hỏi:
- Thế nào? Nhu Phúc Đế Cơ có thích chiếc bánh sinh nhật của ngươi không?
Lý Kỳ nhún vai, nói:
- Tả đại ca, ta thấy câu hỏi này của ca có chút dư thừa rồi.
Tả Bá Thanh sao mà ngờ được Lý Kỳ bị đuổi đi. Nhưng y vẫn không hề nghi ngờ gì về tài nghệ nấu bếp của Lý Kỳ, liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, chiếc bánh sinh nhật đó ngươi làm, ta nhìn là đã thấy vô cùng kinh ngạc rồi. Nói vậy Nhu Phúc Đế Cơ nhất định rất thích.
Lý Kỳ khoát tay nói:
- Tả đại ca chớ nói nữa, ta sẽ kiêu ngạo.
Tả Bá Thanh nhìn vẻ mặt hắn, thật sự một chút cũng không muốn nói thêm nữa, liền nghiêm mặt nói:
- Còn có khoảng hai tháng nữa sẽ tới tết. Yến tiệc Nguyên Đán hội triều năm nay, Hoàng thượng có lẽ đã giao lại cho ngươi toàn quyền làm chủ rồi. Ngươi cũng nên bắt đầu chuẩn bị đi.
Lý Kỳ không nói thêm lời nào, chỉ xòe bàn tay ra.
Tả Bá Thanh kinh ngạc nói:
- Đây là ý gì?
Lý Kỳ hừ một tiếng nói:
- Tả đại ca, nếu ca không phải đã quên, Hoàng thượng hạn định một người 500 văn tiền.
Tả Bá Thanh nói:
- Chuyện này ta sao quên được? Cho nên, ta mới vô cùng chờ đợi.
Chờ đợi? Ngươi là chờ đợi xem chuyện cười của ta. Lý Kỳ tức giận nói:
- Tả đại ca, trước đây các ngươi làm bữa tiệc này, đều là chê món tiền khổng lồ, món ăn nhiều, ta không nhớ được có bao nhiêu loại rồi. Đương nhiên, được chuẩn bị trước 1, 2 tháng. Nhưng chỉ thị một người 500 văn tiền, đệ tính đi làm vài món ăn. 500 văn tiền này lại có thể làm được vài món. Đệ chuẩn bị trước 1 tháng làm gì? Củi gạo dầu muối?
Tả Bá Thanh sửng sốt, nói:
- Đệ nói cũng có lý.
Lại thấy sắc mặt Lý Kỳ có oán khí, trong lòng cười thầm vài tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Lý Kỳ thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Ca yên tâm đi, đệ đã có dự tính rồi.
Lý Kỳ ở ngự thiện phòng không bao lâu, đây tuyệt đối không giống với tác phong của hắn trước đây. Nguyên nhân chính là bịTả Bá Thanh nhìn chằm chằm. Ngoài ra, trước đấy không lâu hắn cũng đã tìm được không ít loại thuốc bổ quý từ bên phía Vương Phủ. Đến giờ vẫn không cần bổ sung hàng gấp.
Từ sau khi ra khỏi cung, Lý Kỳ liền đi thẳng tới Thương vụ Cục. Khi hắn không ở đây, Thương vụ Cục này đều do Tần Cối quản lý.
Tần Cối vừa thấy Lý Kỳ tới liền nói:
- Đại nhân, nghe nói Thị vệ bộ Quánh Phó soái đã rời khỏi kinh thành rồi?
- Chuyện này đừng nhắc tới nữa.
Lý Kỳ bình thản đáp lại một câu, trong lòng lại nghĩ, thằng nhãi này cũng khá là nhạy cảm với đối phương diện này đấy chứ. Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì tới hắn. Hắn còn có thể cảm thấy chút dấu hiệu, liền hỏi:
- Gần đây Phi tiền Cục làm việc thế nào?
Tần Cối thấy Lý Kỳ không muốn nói nhiều, cũng không dám hỏi tiếp nữa, liền nghiêm túc nói:
- Đại nhân, Phi tiền Cục hiện giờ đang phải đối mặt với một vấn đề.
Lý Kỳ nói:
- Nói nghe xem.
Tần Cối nói:
- Hiện giờ gần như là thương nhân hoặc những quan lớn trong kinh thành chúng ta đi ra ngoài làm ăn. Cho nên, họ đều mong chờ ngày khởi động Phi tiền Cục này. Tuy nhiên, rất nhiều quan phủ địa phương đều rất thiếu tiền. Nếu bây giờ Phi tiền Cục mở cửa, Phi tiền Cục kinh thành lập tức sẽ xuất hiện hiện tượng bành trướng. Nhưng, thương nhân đi ra ngoài căn bản là không thể kiếm được tiền.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Cho nên, chúng ta trước tiên phải đảm bảo khoản phí vận chuyển.
Tần Cối gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Dù sao khoản phí vận chuyển này cũng không thể thiếu được. Dù là buôn bán gì cũng cần có giá thành. Vì vậy phải cố gắng theo sát, trước tiên là khai thông tuyến đường từ Đông Kinh tới Hàng Châu. Phí vận chuyển tới Hàng Châu, sau đó chia ra thành hai đường đi tới các nơi.
Tần Cối nói:
- Đúng vậy. Hạ quan biết nên làm thế nào rồi.
Lý Kỳ bỗng nhớ ra chuyện gì đó, liền nói:
- Ngoài ra, trước tiên sẽ khai trương Phi tiền Cục ở Đăng Châu và Lai Châu.
Tần Cối ngẩn người ra nhìn Lý Kỳ có chút kinh ngạc.
Lý Kỳ giải thích:
- Chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn xem trọng Giang Nam. Nhưng, bắt đầu từ bây giờ, ta định bắt đầu khai thác Lai Châu, Đăng Châu, cũng chính là khu vực từ phía đông Đông Kinh. Sẽ biến họ thành trạm đầu tiên của tân pháp phương bắc.
Tần Cối không khỏi sửng sốt. Y đi theo Lý Kỳ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy Lý Kỳ thực sự đề cập tới việc mở rộng tân pháp ở tây bắc. Y cảm thấy có chút đột ngột, liền nói:
- Đại nhân, nếu muốn mở rộng tân pháp ở Hoàng Hà, hạ quan thấy có thể lấy phủ Đại Danh làm điểm thí nghiệm. Một là phủ Đại Danh rất gần kinh thành, thuận tiện cho việc khống chết. Hai là, phủ Đại Danh bản thân có thực lực tương đối, nhân khẩu nhiều, tân pháp có thể kịp thời phổ cập. Ba là, chúng ta còn có thể lấy phủ Đại Danh làm trung tâm, thúc đẩy mở rộng tân pháp theo kiểu thúc tiến tới khu vực phía đông Đông Kinh.
Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta có nói muốn mở rộng tân pháp ở phương bắc sao?
Tần Cối a lên một tiếng, nói:
- Vậy không biết ý của đại nhân là gì?
Lý Kỳ nói:
- Chỉ là nhằm vào Đăng Châu và Lai Châu. Những việc khác không cần quan tâm. Ngược lại, chúng ta còn phải xây dựng vùng đất này thành trung tâm kinh tế và trung tâm quân sự phương bắc.