Hóa ra như vậy, chiêu này thực sự ác độc vô cùng, tin tưởng vào sự thông minh của đối phương nhiều đều không thể đoán được quả trứng thối này đại nhân ném kỳ thực là có chất kịch độc. Tới khi đó đắc ý vênh váo chúng nhất định sẽ quên mất đạo lý cây to đón gió, có lẽ sẽ vì vậy mà rước họa sát thân. Thật sự khiến người ta không thể phòng bị được, có lẽ là tới khi đó nếu thành công, vậy thì Đại Tống ta sẽ được gì từ đó? Hơn nữa mậu dịch với Nhật Bản cũng nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Lẽ nào …. Lẽ nào đại nhân là muốn xuất binh với Phù Tang sao? Nếu thật sự có khả năng này, đại nhân đã nhiều lần đề nghị xây dựng Thủy sư, chớ không phải là muốn mở rộng bờ biển sao! Tần Cối nghĩ tới đây, sau lưng bỗng thấy có cơn gió lạnh thổi tới, nhưng vẫn không dám ngắt lời. Bởi vì theo y thấy, mở rộng ra biển, còn không bằng tập trung thực lực mở rộng về phía bắc hoặc tây bắc, tây nam. Ngoài ra, Đại Tống bây giờ nào có thực lực gì chứ! Do đó lại phủ quyết suy nghĩ trong lòng mình, thăm dò:
- Đại nhân, vì một quốc đảo cỏn con, bỏ ra nhiều công sức như vậy có đáng không?
Lý Kỳ có thâm ý liếc nhìn y, giải thích:
- Mục tiêu cải cách của Đại Tống ta chính là muốn trở thành một cường quốc kinh tế. Thế nào gọi là cường quốc kinh tế? Đó không chỉ là mình đủ cơm no áo ấm, mà còn phải lấy kinh tế làm thủ đoạn chiến lược, thẩm thấu tới nước khác. Tốt nhất có thể khống chế được nền kinh tế của các nước khác, ảnh hưởng tới chính trị của họ. Đó mới là một cường quốc kinh tế về mặt ý nghĩa thực sự.
Đúng rồi, nước Phù Tang về mặt kinh tế bản thân đã rất ỷ lại vào Đại Tống ta rồi. Tới khi đó gia tộc Bình Thị chắc chắn sẽ lợi dụng hàng hóa mà đại nhân ban cho, mở rộng thế lực của mình. Song, đó cũng là tầm ảnh hưởng của Đại Tống ta ở Phù Tang. Người được lợi cuối cùng vẫn luôn là chúng ta. Tuy nhiên … thật sự đơn giản như thế sao?
Đúng lúc Tần Cối đang nghi ngờ không hiểu, Mã Kiều bỗng đi vào, nói:
- Bộ soái, vừa rồi có người tới đưa thư cho người.
Lý Kỳ liền lấy thư xem, cười nói:
- Cuối cùng đã tới rồi.
Tin vừa nhận được, quay đầu nhìn về phía Tần Cối với ngữ khí rất đáng tin cậy:
- Tần Cối, trong cải cách của chúng ta, Phù Tang đã chiếm vị trí quan trọng rồi. Ta không mong muốn giữa chừng xảy ra bất kỳ sai sót nào. Ngươi nhất định phải đích thân giám sát, hiểu chưa?
Tần Cối nhướn mày, tỏ ý kinh ngạc, liền tuân lệnh nói:
- Đại nhân cứ yên tâm, hạ quan biết nên làm thế nào rồi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Ta còn có việc, đi trước đây, ở đây giao lại cho ngươi.
- Đại nhân đi thong thả.
……..
Từ sau khi từ Thương vụ Cục bước ra, Lý Kỳ dưới sự dẫn sắt của người đưa tin đó, đi tới một chiếc hồ ở ngoại ô cách đó 10 dặm. Nhưng, thấy bên hồ có một chiếc chòi nhỏ, trong chòi có một lão già đang ngồi, còn phía sau y có ba người đang đứng.
Lý Kỳ nhìn thấy lão già đó, mắt liền sáng lên, bước nhanh về phía trước, hỏi:
- Vị lão tiên sinh này chính là Tông Trạch, Tông Tri phủ vừa mới từ Đăng Châu tới phải không?
Người này chính là Tông Trạch.
Mặc dù Tông Trạch đã biết đối phương là ai, nhưng câu hỏi của Lý Kỳ quá bất ngờ, y chỉ có thể gật đầu theo bản năng.
Lý Kỳ vái chào một cái, vô cùng cung kính nói:
- Vãn bối Lý Kỳ tham kiến Tông Tri phủ.
Nếu chỉ là luận về bối phận, Tông Trạch tuyệt đối nhận được một bái này của Lý Kỳ. Nhưng, nên nhớ Lý Kỳ là đại nhân tam phẩm, còn cao hơn Tông Trạch mấy bậc, bái này y sao dám nhận được, liền bước lên phía trước đỡ Lý Kỳ đứng lên nói:
- Không dám nhận, không dám nhận, điều này khiến cho Tông Trạch sao dám nhận lễ này của Kinh tế sử chứ?
Y khác với Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo ban đầu mặc dù cũng là rảnh rỗi ở nhà, nhưng danh tiếng ở bên ngoài, hơn nữa lại là danh một thế gia. Trong triểu có rất nhiều đại thân đều phải gọi y một tiếng Chủng Công, đương nhiên là nhận được rồi.
Nhưng, Tông Trạch xuất thân hàn môn. Hiện tại xem như là tầm thường vô vi, cũng không có danh vọng, sao mà nhận nổi.
Cõ lẽ theo người ngoài thấy, đây thực sự có chút không thể tưởng tượng được. Nhưng, trong lòng Lý Kỳ hiểu, vị lão già trước mặt này tuyệt đối có tư cách nhận một bái này của hắn. Đang định mở lời, bỗng nghe thấy từ phía sau Tông Trạch vang lên một tiếng cười trong trẻo:
- Tông bá bá, chỉ dựa vào ông lúc trước giúp Nhạc Phi bình bàn, bái này ông tuyệt đối có tư cách nhận rồi.
Mẹ kiếp! Kẻ nào? Sao bỗng nhiên lại cướp lời của ta? Lý Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt thoải mái, không khỏi cười khổ nói:
- Sao lại là ngươi?
Trên thế giới này có thể khiến cho Lý Kỳ vừa gặp đã cảm thấy bất đắc dĩ thì duy chỉ có hai người. Một người chính là cực phẩm nhị hóa trung – Cao Nha Nội. Một người còn lại chính là người này, giống như hoa hồng có gai Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến mỉm cười hỏi:
- Thế nào? Điều này cũng có thể khiến ngươi cảm thấy kinh ngạc chứ?
Do vì lúc trước nàng quay lưng về phía Lý Kỳ, cho nên Lý Kỳ mới không chú ý tới. Mãi cho tới khi nàng mở miệng nói chuyện, mới phát hiện ra còn có một ái nam ái nữ ở đây.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Kinh ngạc thì cũng không phải, chính là vô cùng khâm phục sự giao lưu rộng rãi của cô.
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Đa tạ quá khen.
Dừng lại một lúc, cô lại giải thích:
- Kỳ thực giữa ta và Tông bá bá sớm đã quen biết nhau rồi.
Tông Trạch cũng gật đầu nói:
- Yến Phúc Tông Cơ nói rất đúng, lúc trước, cô ấy cũng đã giúp ta không ít việc.
- Hóa ra là vậy.
Lý Kỳ mỉm cười, thầm nhủ, người con gái này nhìn người rất chuẩn. Người kết giao ai nấy cũng đều là nhân tài, bao gồm cả mình trong đó. Liền quay sang Tông Trạch nói:
- Tông Tri phủ, sao ngài lại không vào thành? Có lẽ ta nên chuẩn bị rượu ngon, món ngon để chiêu đãi ….
Vừa nói tới đây, hắn bỗng a lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Triệu Tinh Yến, nói:
- Ta biết rồi, lại là cô đưa ra chủ ý vớ vẩn này.
Số là sau khi tin triều đỉnh bổ nhiệm Tông Trạch truyền đi, Lý Kỳ liền cử người đi tìm Tông Trạch, để khi ông ta tới Đăng Châu nhậm chức, đi về phía Đông Kinh, gặp mình trước.
Tông Trạch liền nói:
- Điều đó cũng không đúng. Kỳ thực Tông mỗ cũng không muốn làm phiền Kinh tế sử, hơn nữa ….
Y muốn nói nhưng lại thôi. Lý Kỳ rất hiểu, có lẽ Đăng Châu là nơi chính khách giao tranh. Nếu y vào kinh gặp Triệu Hoàn, vậy thì các đại thần con lại và các đại thần vương công đó nhất định sẽ mời y. Hơn nữa còn tạo áp lực cho y, chưa tới 7, 8 ngày đã phải nghĩ cách rời khỏi kinh thành rồi, cố gắng còn có thể xảy ra không ít phiền phức, chi bằng nên tránh không gặp. Hắn liền cười nói:
- Hơn nữa vị Yến Phúc Tông Cơ này còn cho ngươi biết, nói nếu ngươi vào thành, trước tiên sẽ phải đi gặp Thái tử điện hạ. E là sẽ vì vậy mà gặp nhiều trắc trở, cho nên Tông Tri phủ này mới chọn mời ta ở đây, không phải là ta nói sai chứ?