Tông Trạch quay đầu lại nhìn Triệu Tinh Yến đứng bên cạnh, bật cười ha hả.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Không biết Tông Tri phủ cười cái gì?
Tông Trạch liền nói:
- Đúng là như vậy, vừa rồi Yến Phúc Tông Cơ còn nói ngươi nhất định có thể đoán ra được chủ ý này của cô ta. Ta vốn còn không tin, bây giờ xem ra các ngươi thật sự là tri kỷ rồi.
Triệu Tinh Yến khẽ cười nói:
- Ta không phải là quân tử, không hiểu lòng quân tử. Nhưng, lòng tiểu nhân thì ta lại biết rất rõ.
Lý Kỳ tức giận liếc nhìn Triệu Tinh Yến, nói:
- Triệu cô nương, cô nói ta tiểu nhân không cần lo, đừng lấy thê tử của ta ra đệm sau lưng.
Triệu Tinh Yến Kinh ngạc nói:
- Khi nào ta lấy thê tử của ngươi ra đệm sau lưng chứ?
Lý Kỳ nói:
- Vậy ý câu đó của ngươi không phải rất rõ ràng rồi sao? Chính là đem phụ nữ ra luận cùng với tiểu nhân, nghĩ Thất Nương của ta dù là phụ nữ, nhưng trước mặt cô, quân tử cũng phải xấu hổ, không phải quân tử lại thắng tiểu nhân. Hai người chúng ta cũng là hiểu rõ nhau rồi, ngươi dứt khoát là nói giữa tâm liền tâm giữa tiểu nhân với tiểu nhân rồi. Ta lại không thể có ý kiến được.
Triệu Tinh Yến phì lên một tiếng, nói:
- Ai với ngươi tâm liền tâm, thật đúng là không biết xấu hổ.
Lý Kỳ hừ lên một tiếng, nói:
- Cũng thế, cũng thế.
Tông Trạch đứng bên cạnh nhìn mà ngây người ra, không dám tin và mắt mình. Chuyện …. Chuyện này quả đúng là Tông Cơ và tam phẩm đương triều sao?
Tuy nhiên, lúc này Lý Kỳ và Triệu Tinh Yến cũng đều thấy sắc mặt của Tông Trạch có sự biến đổi. Hai người bất giác đỏ bừng mặt lên, liếc nhìn nhau, đồng thời hừ lên một tiếng.
Tông Trạch bị kẹp ở giữa nhất thời vã mồ hôi hột, liền chuyển đề tài nói:
- Chúng ta đừng đứng nói chuyện nữa. Kinh tế sử, Yến Phúc Tông Cơ, các ngươi mau ngồi xuống đi.
- Vâng.
Hai người lại rất ăn ý chọn vị trí đối diện với Tông Trạch.
Lý Kỳ hắc lên một tiếng, nhíu mày nói:
- Ta nói Triệu cô nương, cô có phải là thật tâm muốn đấu với ta không?
Triệu Tinh Yến hừ lên một tiếng nói:
- Lời này lẽ nào không phải là ta nên nói sao?
Trong lúc nói chuyện, cô đã công khai ngồi xuống.
Ngươi …. Nha đầu ngươi ác độc. Lý Kỳ thầm nhủ:
- Đàn ông ta không chấp với phụ nữ.
Triệu Tinh Yến có lẽ cũng không nhượng bộ, thản nhiên nói:
- Vậy thì thật là ngạc nhiên.
- Ngươi …. Thôi đi.
Lý Kỳ trừng mắt lườm Triệu Tinh Yến, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Thấy Tông Trạch nhìn hai người với ánh mắt cổ quái, ngượng ngùng nói:
- Thật xin lỗi, để Tông Tri phủ chê cười rồi.
Tông Trạch hơi giật mình, cũng kịp phản ứng lại. Trong lúc thất ý, y đã đi khắp nơi phía bắc Giang Nam, sinh thời tính tình hảo sảng, không câu nệ tiểu tiết, bật cười ha hả, nói:
- Không sao, không sao, Kinh tế sử nói quá lời rồi.
Lý Kỳ bất giác đánh giá Tông Trạch. Năm đó gặp Tông Trạch đã râu tóc bạc phơ rồi, mặt đầy nếp nhăn, trong lòng ảm đạm. Một vi anh hùng như vậy, lại sống uổng phí mấy chục năm như vậy. Điều này thực sự là tổn thất của Đại Tống ta! CHờ tới lúc này lại bắt đầu dùng lại y, dù sao y cũng còn có thể phát huy được bao nhiêu khả năng còn lại của mình? Ôi, nói đi cũng phải nói lại, đây đều là triều đình tạo thành, thật là tự gây nghiệt!
Càng nghĩ Lý Kỳ càng thấy đáng tiếc cho Tông Trạch, trong lòng không khỏi thương cảm.
- Kinh tế sử, Kinh tế sử.
Tông Trạch thấy Lý Kỳ ngây người ra nhìn mình, sắc mặt lộ rõ sự nuối tiếc, trong lòng hiếu kỳ, khẽ gọi.
Lý Kỳ khẽ giật mình, tự biết có lỗi, liền mỉm cười xin lỗi, hỏi:
- Tông Tri phủ sức khỏe còn tốt chứ?
Tông Trạch sửng sốt, y không ngờ Lý Kỳ lại khỏi không phải là chuyện công, mà tình hình sức khỏe của y gần đây. Bởi vì giao tình của họ vẫn chưa tới bước này, lại liên tưởng tới sự thất thố vừa rồi của Lý Kỳ, liền hiểu ra mỉm cười nói:
- Kinh tế sử là muốn hỏi, Liêm Pha già rồi có thể làm được không?
Triệu Tinh Yến vừa nghe xong cũng tỉnh ngộ lại, trong lòng cũng thấy thương cảm, không khỏi liếc mắt nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy.
Tông Trạch nói:
- Vậy không biết ý của Kinh tế sử là gì?
Lý Kỳ thở dài nói:
- Thực không dám giấu, trước đây ta chỉ là muốn tận dụng nhân tài. Nhưng lại không để ý tới tình trạng thực tế. Nếu có ta thêm cơ hội nữa, ta sẽ thay đổi chủ ý.
Trên mặt Tông Trạch có chút không hài lòng, nhíu mày nói:
- Đúng vậy, ta bây giờ tuổi tác lớn rồi. Nhưng ta tuyệt đối sẽ dốc toàn bộ sức lực ứng phó. Nếu sức khỏe của ta không cho phép nhậm chức Đăng Châu, ban đầu ta cũng đã không tiếp nhận nhiệm vụ này rồi, tránh hại người hại mình.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Tông Tri phủ hiểu lầm rồi. Ta tuyệt đối không có ý này. Ngược lại, ta chính là sợ Tông Tri phủ có ý này. Điều này khiến cho ta rất lo lắng.
Triệu Tinh Yến nhíu mày, nói:
- Ngươi là sợ chính vụ bận rộn sẽ làm hao tổn sức lực của Tông bá bá.
- Đúng vậy.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Bắt đầu từ năm sau, Đăng Châu sẽ là khu khai thác của triều đình. Mà với tình trạng Đăng Châu hiện tại, cần phải cải thiện thực sự là quá nhiều. Hơn nữa, Tông Tri phủ còn phải biết chuyện quân Hà Sóc. Nhưng quân Hà Sóc hiện giờ tình hình thế nào, tin chắc Tông Tri phủ cũng đã nắm được rồi. Hay nói cách khác, Tông Tri phủ cũng vừa phải nắm bắt kinh tế, vừa phải quản lý quân sự, còn phải nắm bắt được dân sinh, thậm chí còn phải ứng phó với thương khách ngoài nước. Không chỉ như vậy, hơn nữa triều đình cho Tông Tri phủ thời gian cũng sẽ rất gấp, không được trì hoãn chút nào.
Triệu Tinh Yến nghe thấy thế cũng lộ rõ vẻ mặt âu sầu, nói:
- Đâu chỉ có như vậy, thực lực của Đăng Châu rắc rối phức tạp, e là Tông bá bá đối mặt với vấn đề nan giải càng ngày càng nhiều hơn.
Tông Trạch có lẽ cũng là một người đàn ông sắt đá, nghe nọi nói hình như mình giống như một phế nhân, lòng kiêu ngạo bỗng bật cười ha hả.
Lý Kỳ và Triệu Tinh Yến nhìn nhau, đều nghĩ, ta liệu có phải đã nói sai rồi không?
Lát sau, Tông Trạch liền ngừng lại, nói:
- Tông mỗ một đời cần cù tìm kiếm đạo trị quốc, không dám nói là học phú ngũ sa, chỉ hy vọng có một ngày nào đó có thể đem kiến thức bình sinh, vận dụng vì Đại Tống chúng ta. Mặc dù cũng có một khoảng thời gian đã từng nản lòng thoái chí, nhưng nếu triều đình thực sự cần đến Tông mỗ, Tông mỗ không thể từ chối được. Cho dù là dùng cả cái mạng già này cũng không hề hối tiếc. Dù Tông mỗ có chết cũng không hề oán hận. Dù sao cũng còn dễ chịu hơn những tháng ngày ở biên giới tây nam hoang mang không tìm ra lối thoát.
Y nói xong liền quay về phía Lý Kỳ chắp tay nói:
- Được Kinh tế sử để mắt tới, Tông mỗ nhất định không có nhục sứ mệnh.
Lý Kỳ liền hồi một lễ, nói:
- Không dám, không dám. Kỳ thực ta không nghi ngờ về khả năng của Tông Tri phủ, cũng tuyệt đối không dùng phép kích tướng gì. Chỉ là ta lo Tông Tri phủ tới Đăng Châu rồi, không chăm sóc được bản thân, suốt ngày bận rộn vì công việc. Nếu Tông Tri phủ vì vậy mà xảy ra chuyện gì không may, ngươi bảo ta sao mà yên tâm được. Nên nhớ, sức khỏe mới là tiền vốn của biến pháp.
Tông Trạch nghe thấy thế trong lòng sinh nghi, nói:
- Vì sao Kinh tế sử lại để mắt tới Tông mỗ?
Ôi trời! Nếu ta ngay cả ngươi cũng khinh thường, vậy thì thiên hạ còn ai có thể lọt vào mắt ta chứ. Lý Kỳ cười nói:
- Ta không phải kẻ điếc, cũng không phải kẻ mù. Chuyện trước đây Tông Tri phủ làm quan ở các nơi, ta đều đọc làu làu. Nếu không vì vậy, ta sao có thể đề bạt Tông Tri phủ với Thái tử điện hạ chứ? Cũng chính vì vậy, ta cũng nghe nói Tông Tri phủ khi ở huyện Dịch đã từng lấy bổng lộc của mình quyên góp cho người dân và binh sỹ. Điều này quả thực đã khiến người ta kinh phúc. Nhưng, đồng thời cũng khiến người ta lo lắng. Cho nên, ta quyết định tặng Tông Tri phủ bốn người đầu bếp, hai lang trung. Họ sẽ chăm lo miếng ăn giấc ngủ cho Tông Tri phủ. Ngoài ra, chi phí cuộc sống thường ngày của Tông Tri phủ, ta cũng sẽ giao cho họ. Đương nhiên, ta không thể phủ nhận, trong chuyện này không hề có ý giám sát nào. Bởi vì, bình thường họ sẽ nhắc nhở Tông Tri phủ giờ giấc nghỉ ngơi. Hơn nữa, ta tin họ nhất định cũng sẽ luôn chú ý tới chuyện này. Bởi vì tính mạng của họ gắn liền với Tông Tri phủ.
Tông Trạch nghe xong mà ngây người ra. Y làm quan cả đời, cũng thấy không ít kỳ văn. Nhưng chuyện này vẫn là gặp phải lần đầu tiên, liền nói:
- Chuyện …. Chuyện này sao mà được chứ? Tông mỗ quyết không thể nhận.
Lý Kỳ cười nói:
- Nếu như vậy, vậy Tông Tri phủ đừng đi nữa. Ta lập tức dâng tấu lên triều đình, cử người khác đi Đăng Châu. Tông Tri phủ ở lại kinh thành thôi. Dù sao, môi trường kinh thành cũng tốt hơn nhiều.
Người này thật là thú vị, cũng dám uy hiếp Tông bá bá. Triệu Tinh Yến mím môi cười nói:
- Tông bá bá, cháu khuyên bá nên đồng ý với hắn đi. Theo như cháu hiểu về hắn, hắn thật sự là sẽ làm được việc này. Hơn nữa tiền nhiều không có chỗ tiêu, bá không cần phải tiết kiệm cho hắn. Huống hồ, bình thường hắn cũng keo kiệt, khó mà được hào phóng một lần.
Tông Trạch làm sao muốn ở lại kinh thành. Khi y tiếp nhận thánh chỉ, cảm giác mình bình sinh đã học cuối cùng đã có thể phát huy được rồi, vui sướng vô cùng. Hơn nữa, y cũng nghe tiếng Kinh tế sử tung hoành xuất thế này, hành sự quái dị, thường xuất chiêu không theo lẽ thường, còn thật sự sợ hắn nói được làm được, liền gật đầu, cười khổ nói:
- Vậy Tông Trạch từ chối là thất kính rồi.
Y thực sự không muốn nhiều lời như vậy, thầm nghĩ tới những giọt nước mắt chua cay, nói:
- Kinh tế sử, chúng ta nên bàn tới chuyện công đi.