Trực tiếp!
Quá trực tiếp!
Trực tiếp đến mức Đoàn Thế Văn không thể tin được lỗ tai của mình, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, giống như mình đang nằm mơ.
Mỗi người đều nói sở dĩ Lý Kỳ có thể làm Kinh tế sử, toàn bộ là do hắn khôn khéo, tranh từng chút một, buôn bán cái gì đều làm, chỉ cần buôn bán mà không lỗ.
Nhưng, qua hôm nay xem ra, đây tuyệt đối là gièm pha trắng trợn!
Đoàn Thế Văn đích thực là muốn vay tiền, về phần nhiều hay ít y còn chưa mởmiệng tính, có thể mượn ít thì lấy ít, y vừa rồi thậm chí còn xấu hổ không dám mở miệng, nói rõ ràng thì, Đại Tống dựa vào cái gì cho ngươi vay tiền.
Nhưng, y thật không ngờ, Lý Kỳ lại khéo hiểu lòng người như thế, lại còn thoải mái, mở miệng chính là năm trăm ngàn quan.
Năm trăm ngàn quan đối với Đại Tống lúc này mà nói, tuy rằng không ít, nhưng cũng không tính là một khoản tiền lớn, số tiền hàng năm cống cho Kim quốc còn nhiều hơn, nhưng đối với một quốc gia nhỏ như Đại Lý, khoản tiền kia thật sự rất lớn, có thể đập chết một đám người.
Con số này đã vượt qua dự đoán của Đoàn Thế Văn, phải biết rằng đây là đối phương nói ra, y một chữ cũng không nói.Nhưng mà, Đoàn Thế Văn trầm mặc, lại làm cho Lý Kỳ cảm thấy có chút buồn bực, khẽ nhíu này, nói:
- Thế nào? Chê ít sao?
Đoàn Thế Văn chợt ngẩn người, bấu mạnh ở bắp đùi mình một cái, đau đớn lan truyền toàn thân khiến y mừng rỡ như điên, y cũng không phải là người thích SM, chỉ là y muốn biết mình có nằm mơ hay không, vội hỏi:
- Vậy ---- không không không --- không phải --- ngươi, à không --- ta ---.
Chuyện này Lý Kỳ cũng hiểu, bàn tay trên bàn duỗi ra, nói:
- Ngươi uống ngụm trà trước đã, nhuận họng đã rồi nói sau.
- Dạ dạ dạ.Đoàn Thế Văn vội vàng bưng ly trà lên, nhưng tay run run, cố gắng lắm mới uống vào hơn phân nửa, phục hồi tâm trạng, nuốt nước miếng, vẫn còn không tin:
- Kinh tế sử, ngươi mới vừa rồi --- nói là năm trăm ngàn quan, hay là năm mươi ngàn quan?
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Là năm trăm ngàn quan, ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này mượn năm mươi ngàn quan, trừ khi là một cá nhân muốn mượn, còn nếu ngươi là đại diện của Đại Lý tới, vậy cũng quá xem thường Đại Tống rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Đoàn Thế Văn vừa rồi khóc như mưa, hai mắt vừa đỏ vừa sưng, hiện giờ lại cười đến mức không khép nổi miệng. Vẻ mặt thật sự là rất buồn cười, nhưng y lúc nàylàm sao e dè mấy chuyện đấy, cảm động nói:
- Quý quốc đã khẳng khái tương trợ như thế, ta --- ta thật sự không biết nói gì hơn.
Lý Kỳ lắc đầu, nói:
- Ta không cần ngươi nói cái gì, cái ta cần là ngươi phải làm gì đó. Chúng ta giúp ngươi, đều không phải là xuất phát từ đạo đức, chỉ là quốc vương các ngươi từ trước tới nay đều nỗ lực giao hảo với Đại Tống, thậm chí còn tự mình gửi thư, nguyện ý nhận sắc phong của hoàng đế chúng ta, điều này nói lên quốc vương các ngươi luôn một lòng hướng về Đại Tống. Chỉ dựa vào điểm này, chúng ta sẽ giúp đỡ các ngươi. Không, phải nói là đầu tư mới đúng, nếu là đầu tư, như vậy chúng ta sẽ tính ra xem khoản đầu tư này đáng hay không đáng, lòng trung thành của quốc vương các ngươi, chúng ta đều biết, nhưng cố gắng của quốc vương các ngươi --- ha ha, chúng ta sẽ không đầu tư trên một người nản lòng thoái chí. Cho nên, các ngươimuốn mượn năm trăm ngàn quan này, vẫn phải có điều kiện.
Trong lòng Đoàn Thế Văn rùng mình, nói:
- Điều --- điều kiện gì?
Lý Kỳ nói:
- Rất đơn giản, chính là quốc vương các ngươi phải thể hiện rõ cố gắng tranh giành cao thấp với Cao thị, nếu quốc vương các ngươi là một bãi bùn lầy, năm trăm ngàn quan của chúng ta chẳng phải trôi theo dòng nước sao?
Đoàn Thế Văn lập tức nói:
- Các ngươi cứ yên tâm, bệ hạ chúng ta tuyệt đối là một quốc vương có tài hoa phi thường, chỉ tiếc vẫn bị Cao thị áp chế, vì vậy ---.Lý Kỳ nhấc tay, nói:
- Đây chỉ là lời từ một phía là ngươi, không có bất cứ điều gì có thể chứng minh thuyết phục được năng lực, dù sao, ta và quốc vương ngươi chưa từng gặp nhau.
Hắn nói cũng đúng. Đoàn Thế Văn gật đầu, nhưng Lý Kỳ cũng không thể đến Đại Lý, không chỉ có nghe mỗi lời y được, lại vứt vấn đề đơn giản này cho Lý Kỳ, nói:
- Vậy không biết Kinh tế sử muốn sức thuyết phục như thế nào?
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:
- Hiện giờ quốc vương các ngươi chỉ có quyền ngoại giao, còn lại đều bị Cao thị nắm trong tay, bao gồm cả binh quyền, đúng không?Đoàn Thế Văn gật gật đầu nói:
- Không sai.
Lý Kỳ gật đầu, lại hỏi:
- Lúc nãy ngươi nói Đại Lý có phản loạn, là thật hay giả?
Đoàn Thế Văn nói:
- Đương nhiên là thật, nhưng quy mô không lớn, rất nhanh sẽ bị dẹp.
Lý Kỳ lại gật đầu, nói:
- Ngươi cũng đã nói, phản loạn đều do nội chiến Cao thị dựng lên, ta không nghe lầm chứ?
Hỏi liên tiếp những vấn đề này, khiến Đoàn Thế Văn không hiểu ra sao cả, nóithành thật:
- Vâng. Ta vừa rồi quả thật đã nói như vậy, cái này cũng là tình hình thực tế, bệ hạ cần chính yêu dân, nếu bệ hạ có thể cầm quyền, sao có thể xảy ra phản loạn.
Lý Kỳ cười nói:
- Theo ý của ngươi, một vài phản loạn lần này đều nhằm vào Cao thị.
Đoàn Thế Văn thành thật nói:
- Cũng có một vài, một vài là vì lợi ích của bản thân.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Quyền lực Cao thị nắm giữ rất lớn, trên một mức độ lớn mà nói, là do bọn chúng còn nắm giữ binh quyền, ngươi có đồng ý với cách nói của ta?Đây không phải là lời thừa sao, nếu bệ hạ nắm giữ binh quyền, thì Cao thị không dám kiêu ngạo như vậy. Đoàn Thế Văn gật đầu, nói:
- Kinh tế sử nói không hề sai.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Đổi lại mà nói, bệ hạ các ngươi muốn đoạt lại quyền lực, nhất định phải đoạt lại binh quyền trước tiên.
Đoàn Thế Văn lại gật đầu nói:
- Đương nhiên phải thế.
- Ta xin hỏi Cao thị sẽ dễ dàng nhường lại binh quyền sao?
- Cái này --- có lẽ không.- Không phải là có lẽ, mà mà tuyệt đối sẽ không. Lý Kỳ cười, nói tiếp:
- Một khi đã như vậy, muốn đoạt lại binh quyền, nhất định phải dựa vào vũ lực để giải quyết.
Đoàn Thế Văn bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Nếu đã không như thế, năm trước ta tới quý quốc mượn binh làm gì.
- Được!
Lý Kỳ bỗng nhiên hô to một tiếng, làm cho Đoàn Thế Văn hoảng sợ.
Lý Kỳ cười ha ha, nói:
- Ngươi đừng khẩn trương.Dừng lại một lúc, hắn nói tiếp:
- Ta có kế này, có thể giúp quốc vương các ngươi đoạt lại quyền lực, chính là xem quốc vương các ngươi có cam đảm hay không.
Đoàn Thế Văn hỏi vội:
- Xin lắng tai nghe.
Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên, nói:
- Tạo phản!
Đoàn Thế Văn trừng mắt nhìn. Mù mờ không biết hắn đang nghĩ gì, nói:
- Tạo --- tạo phản? Ai --- ai tạo phản?
Lý Kỳ thưởng thức một ngụm trà. Cười hì hì nói:- Đương nhiên là --- quốc vương các ngươi tạo phản.
- Cái --- cái gì?
Đoàn Thế Văn nghe xong, thiếu chút nữa hai con mắt lồi ra.
Lý Lý khẳng định nghiêm túc nói:
- Ngươi tuyệt đối không nghe lầm, ta nói phải do quốc vương các ngươi tạo phản.
Bộ não Đoàn Thế Văn căng thẳng cảm thấy không đủ dùng, hoảng sợ nói:
- Quốc vương tạo phản? Đây chẳng phải là phản chính mình.
Lý Kỳ ha ha nói:- Ngoài mặt thì có thể nói là vậy, nhưng thật ra là phản Cao thị. Ngươi hẳn không quên những vấn đề ta đã hỏi?
Đoàn Thế Văn chậm chạp gật đầu.
- Trong đó đã bao gồm mấu chốt, thứ nhất, quốc vương các ngươi không có bất kỳ quyền lực nào, nói cách khác cũng không có bất kỳ thế lực. Thứ hai, những người tạo phản là nhằm vào Cao thị, cuối cùng, quốc vương các ngươi muốn đoạt quyền, ta không nói nhất định, nhưng khả năng lớn sẽ phải sử dụng vũ lực. Ba điểm này ta nói có sai không?
Đoàn Thế Văn nói:
- Có thể nói như vậy.- Vậy thì giải quyết xong ba điểm này, quốc vương các ngươi cũng giành lại quyền lực rồi.
Lý Kỳ bày mưu nghĩ kế nói:
- Nhưng, muốn giải quyết ba điểm này, đầu tiên, phải xây dựng thế lực cho chính mình; tiếp theo, phải thu được lòng dân; cuối cùng, muốn đánh bại Cao thị phải nắm giữ quân đội.
Đoàn Thế Văn gật đầu, mơ hồ có thể hiểu được ý của Lý Kỳ.
Lý Kỳ lại nói:
- Xây dựng thế lực, điều này cần cả tiền và người, tiền ta có thể cho các ngươi mượn, vấn đề không lớn, mấu chốt là người. Triều đình và quân đội đã bị Cao thị nắm giữ, cho nên quốc vương các ngươi khó có thể làm chuyện này. Nhưng Cao thị không thể thu mua bách tính trăm dân, không những thế, bọn chúng còn mất đi lòngdân, đây chính là cơ hội cho quốc vương các ngươi. Có câu là, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, hơn nữa, người tạo phản cũng là con dân Đại Lý, quốc vương các ngươi lý ra phải mang lại cuộc sống an ổn cho nhân dân, một khi đã như vậy, vì sao không đoàn kết họ lại, cộng đồng bài trừ Cao thị, còn dân chúng thiên hạ là một vòng Càn Khôn sáng.
Đoàn Thế Văn nghe xong trầm ngâm không nói, hai hàng lông mày nhíu chặt, y cũng hiểu được kế này của Lý Kỳ, vô cùng tuyệt vời, hơn nữa còn có hy vọng, nhưng lời này dù nói thế nào, hoàng đế tạo phản, xưa nay chưa từng có.
Lý Kỳ liếc mắt một cái đã nhận ra trong lòng y đang lo lắng, nói:
- Thử hỏi thiên hạ có vương giả nào chật vật hơn quốc vương ngươi không, nếu không có quyền lực, thì cần gì phải đội cái mũ hoàng đế này? Đây không phải là lừa mình dối người sao? Nếu quốc vương các ngươi muốn đoạt quyền lực, thì cuộcchiến này không thể tránh được, hơn nữa, phản quân do quốc vương các ngươi lãnh đạo, thì không thể xưng là phản quân, quân đội Cao thị mới là phản quân.
Đoàn Thế Văn nghe xong, trong lòng sáng tỏ, nói:
- Kinh tế sử nói rất đúng, Cao thị bọn chúng mới là tặc tử phản quân, quốc vương chúng ta kêu gọi dân chúng tiêu diệt tặc tử phản thần, chuyện này là đương nhiên, không sai chỗ nào cả.
Cũng với một chuyện, đổi lại cách nói, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Lý Kỳ cười gật đầu nói:
- Ngươi cuối cùng cũng hiểu.
Đoàn Thế Văn ngượng ngùng cười, nói:- Đoàn mỗ ngu dốt, vinh hạnh được Kinh tế sử đánh thức. Chỉ có điều, không biết việc này nên sắp xếp thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Đầu tiên, các ngươi sắp xếp người mình tin tưởng nhất đi xúi giục người dân, nhớ kỹ, phải là phải người ngươi tín nhiệm nhất, nếu không, quốc vương các ngươi sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta cũng sẽ âm thầm phái người giả trang thành thương nhân lẫn vào người Đại Lý, cung cấp vật tư giúp đỡ các ngươi, năm trăm ngàn quan ta sẽ chia thành ba lần đưa tới tay các ngươi, thứ nhất là lương thực, trong những người dân nghèo khổ, ngươi cho họ lương thực, họ sẽ coi ngươi là thượng đế, mệnh cũng bắt đầu từ đây, các ngươi có thể dùng lương thực để thu mua lòng dân, nhưng vừa mới bắt đầu không được rêu rao quá mức, phải âm thầm tiến hành, phân tán thế lực ra khắp mọi nơi, đợi cho thế lực các ngươi đủ hùng mạnh, thì ta sẽ đưa nhóm thứ hai là vũ khí đến tận tay các ngươi, còn về phần nhóm thứ ba, để cam đoantuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, chúng ta sẽ căn cứ vào tình huống, quyết định có mang viện binh đến giúp các ngươi hay không.
Đoàn Thế Văn nghe xong mừng rỡ, nhưng sau lại cau mày nói:
- Nhưng Cao thị và Nam Ngô ---
Lý Kỳ đã cắt đứt lời y, nói:
- Ngươi yên tâm, chỉ cần Nam Ngô dám xuất binh, Đại Tống chúng ta tuyệt đối sẽ không ngồi im, ta hiện tại dám cam đoan với ngươi, Nam Ngô dám xuất binh với Đại Lý, chúng ta sẽ xuất binh với Nam Ngô, vừa lúc ta và Nam Ngô còn có một khoản nợ chưa thanh toán. Trong lòng còn bổ sung một câu, nếu có thể ngăn cản được quân Kim, ta sẽ không buông tha cho Nam Ngô,Nói đến nước này rồi, Đoàn Thế Văn không còn gì để nói nữa, đứng dậy, vái chào, nước mắt lại rơi xuống, nhưng trong nước mắt không hề có chua xót, mà là cảm kích.
Lý Kỳ nâng y dậy, lời nói thành khẩn:
- Trở về chuyển lời cho quốc vương các ngươi, nói rằng Hoàng thượng chúng ta vẫn coi ngài là huynh đệ ruột.
Đoàn Thế Văn nghẹn ngào không nói lên lời, chỉ có thể gật đầu thật mạnh.