Kỳ thật về chuyện Đại Lý, Lý Kỳ đã sớm với Tống Huy Tông mưu đồ với nhau, bởi vì Tống Huy Tông từ trước tới giờ vẫn luôn ủng hộ Đoàn Chính Nghiêm, nếu không phải là quan hệ giữa hai người tốt, thì cũng không ngấm ngầm đồng ý Lý Kỳ làm như vậy, dù sao việc này cũng trái với đạo đức, không nên tuyên dương, cho nên, việc này chỉ có đôi quân thần này biết được, bất cứ kẻ nào cũng không biết, mặc dù là Thái Tử Triệu Hoàn.
Nhưng, liên tục hai ngày đàm phán, đã khiến Lý Kỳ sức cùng lực kiệt, chạng vạng một ngày, hắn kéo cái thân mệt mỏi của mình từ trong cung về Bạch phủ.
Vừa tới trong viện, Lý Kỳ chợt thấy một vệt trắng mờ, ngẩng đầu nhìn lên, thì thầm nói:
- A! Tuyết rơi.- Tuyết rơi.
Gần như cùng một lúc, bên trái cũng có người kêu lên.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thoáng sửng sốt, chỉ thấy một giai nhân mặc áo lông chồn đứng dưới mái hiên hành lang, vươn bàn tay trắng thon mềm hứng tuyết rơi, trong xinh đẹp còn mang theo ba phần hồn nhiên, vị giai nhân này đúng là Tần phu nhân. Hắn vẫy tay cười nói:
- Sớm thế, Tần phu nhân!
Bây giờ là buổi tối, còn sớm à? Tần phu nhân thả tay xuống, khẽ vuốt cằm nói:
- Ngươi đã trở về rồi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, đi tới, nói:- Hồng Nô đâu rồi?
- Ở trong phòng chăm sóc Chính Hi rồi.
Tần phu nhân nói xong chợt nhớ tới cái gì, nói:
- Đúng rồi, có một chuyện muốn nói với ngươi một tiếng.
Lý Kỳ thấy Tần phu nhân nghiêm túc, hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện gì?
Tần phu nhân nói:
- Là thế này, ta muốn đưa một phần cổ phần Túy Tiên Cư cho Chính Hi, cũng coi như là lễ vật mẹ nuôi đưa cho thằng bé, về phần còn lại sẽ giao cho mẹ ta.Lý Kỳ nhất thời ngây ra như phỗng. Một lúc lâu sau, mới mở to hai mắt, không kìm lòng nổi vươn tay ra sờ khuôn mặt xinh đẹp làm người ta thất hồn của Tần phu nhân.
Tần phu nhân tuyệt đối không nghĩ Lý Kỳ có lá gan này, nhanh chóng lùi lại một bước, quát:
- Ngươi muốn làm gì?
Nàng vừa quát xong, Lý Kỳ cũng giật mình tỉnh lại, vội vàng thu tay, ngượng ngùng nói:
- Phu --- phu nhân chớ trách, ta chỉ muốn biết ngươi có bị bệnh hay không thôi.
Tần phu nhân lườm hắn một cái, hừ nói:- Ngươi mới bị bệnh ấy.
- Ta không bị bệnh cũng bị ngươi dọa cho bị bệnh.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Phu nhân, ngươi có biết hiện nay một cổ phần của Túy Tiên cư là bao nhiêu tiền không?
Tần phu nhân nói:
- Ta biết điều này làm gì?
Lý Kỳ hai tay che đầu, vẻ mặt cực kỳ khoa trương nói:
- Ta hôm nay mới phát hiện, ta con mẹ nó thực sự là một thiên tài.
Người này đến tột cùng còn có xấu hổ hay không vậy. Tần phu nhân cảm thấyxấu hổ thay hắn, nói:
- Có người tự tâng bốc mình như ngươi sao?
Lý Kỳ dang hai tay ra, nói:
- Không phải là ta tự tâng bốc mình, ngươi nghĩ thử xem, ta và người không biết gia sản của mình bao nhiêu hợp tác với nhau. Lại có thể thu được thành công như thế, đây không phải thiên tài thì là gì?
Tần phu nhân sửng sốt, chợt hiểu ra, thằng nhãi này đang nói móc nàng ngu xuẩn, nhưng nàng sớm đã không để ý tất cả, cũng không buồn bực. Thản nhiên nói:
- Túy Tiên cư có thể có được ngày hôm nay, toàn bộ là do ngươi có bản lĩnh, không liên quan gì đến ta, ta đây trong lòng tự biết.
Lý Kỳ xua tay nói:- Ta có bản lĩnh, ngươi có tiền vốn, chúng ta cũng coi như là hợp cạ --- ngươi đừng lườm ta, ý ta là. Ngươi không cần nói mình không có công gì cả. Nhưng, phu nhân, Túy Tiên cư này là tổ nghiệp của Tần gia, ngươi nói muốn là muốn được ấy.
Tần phu nhân than nhẹ một tiếng, chán nản nói:
- Không được thì làm thế nào, chung quy cũng có một ngày, ta sẽ rời khỏi đây, một khi đã vậy, còn cưỡng cầu làm gì.
- Nhưng khoản tiền này cũng không nhỏ, có muốn ta nói số tiền ra không, đảm bảo hù chết ngươi.
- Số tiền bên cạnh ta đủ để ta sống mười đời rồi, cho dù tiền nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ là phế đồng, còn dùng được gì?- Điều này cũng đúng.
Tần phu nhân lại nói:
- Việc này ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi, đầu năm ta sẽ nhượng lại toàn bộ cổ phần.
- Đừng.
Lý Kỳ vội nói:
- Thật không dám giấu diếm, ta còn định đầu năm để phu nhân đến Giang Nam giúp Thất nương, tiện mang theo Hồng Nô các nàng đi chơi, cứ ngây ngốc ở nhà mãi cũng rất nhàm chán. Sang năm là một năm quan trọng, hắn vẫn còn đang suy nghĩ ứng đối thế nào, nhưng bất kể thế nào, hắn quyết không cho phép Hồng Nô các nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào, rời xa kinh thành là lựa chọn bảo đảm nhất, đây cũng là nguyên nhânhắn không muốn kêu Bạch Thiển Dạ trở về.
Tần phu nhân hơi do dự, cười nói:
- Ý tốt của ngươi ta nhận, nhưng ta đã sớm không còn tâm tình kia, ngươi để cho Hồng Nô và Cốt Dục các nàng đi thôi, hơn nữa chuyện này không hề liên quan đến chuyển nhượng cổ phần, tâm ý ta đã quyết, lần này cũng không phải là muốn thương lượng cùng ngươi, chỉ là muốn báo trước với ngươi một tiếng.
Nàng trời sinh tính không màng danh lợi, đối với tiền tài, nàng không hề hứng thú, thứ duy nhất nàng muốn là có thể thanh tịnh vượt qua quãng đời còn lại, không phải vượt qua con sóng nào, phải biết rằng, nàng từng có ý định xuất gia làm ni cô. Hơn nữa, từ sau khi Vương phu nhân thầm thả ra tin tức muốn chọn rể, người tới cầu hôn chưa bao giờ ngừng, trong đó phần lớn người tới là nhằm vào tài sản của nàng, nàng đã sớm muốn thoát khỏi “gông xiềng” này rồi.Lý Kỳ thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, biết là rất khó thay đổi quyết định của nàng, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu Tần phu nhân nhắc đến chuyện này, chẳng qua trước kia chỉ thoáng đề cập qua, không nghiêm túc như hôm nay, gật đầu nói:
- Đây là tiền của ngươi, ngươi đương nhiên có quyền làm chủ, nhưng Chính Hi là con ta, ta tuyệt đối không cho phép nó nhận một phần cổ phần của ngươi, lễ vật này quá nặng, thằng bé chịu không nổi, ngươi đưa toàn bộ cho nhà mẹ đẻ đi, nhưng, về chuyện chuyển nhượng hợp đồng, ta vẫn phải suy nghĩ cẩn thận, Túy Tiên Cư bây giờ không phải là Túy Tiên Cư ngày xưa, đây không phải là việc nhỏ.
Tần phu nhân chần chừ một lát, gật đầu nói:
- Tùy ngươi, ta về trước, cáo từ.
Sau khi cáo biệt Tần phu nhân, Lý Kỳ đi tới phòng của Quý Hồng Nô, nhẹ nhànggõ cửa, nói:
- Hồng Nô, muội có bên trong không?
Rất nhanh, cửa đã mở ra, Lý Kỳ đi vào bên trong, thấy Quý Hồng Nô bên trong mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác, hơn nữa động tác còn nhẹ vô cùng, vì thế nhỏ giọng hỏi:
- Con ngủ rồi à?
Quý Hồng Nô gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Lý Kỳ bế lên, nàng nhất thời trở tay không kịp, ngay tức khắc hô lên hoảng sợ, nhưng lập tức ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn vào, khẩn trương liếc mắt nhìn Lý Chính Hi đang nằm trên giường, thấy con vẫn chưa tỉnh lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nhìn Lý Kỳ. Giống như đang trách cứ, rồi lại giống như làm nũng.Lý Kỳ cười hì hì nói:
- Hiện tại chúng ta có thể hưởng thụ thế giới hai người được rồi.
Quý Hồng Nô đỏ mặt lên, khẽ ừ.
Lý Kỳ đương nhiên không đến mức háo sắc giành giật với con trai từng giây, ôm Quý Hồng Nô đi đến bên giường, nhanh chóng cởi áo khoác ra, chui vào trong chăn, lẳng lặng nhìn đứa con đang ngủ say, trong mắt tràn đầy yêu thương. Qua mấy ngày chăm sóc cẩn thận của Quý Hồng Nô, Tần phu nhân, Lý Chính Hi hiện giờ đã lớn hơn mập mập trắng trắng, cực kì đáng yêu.
Một nhà ba người nằm ở trên giường, thật ấm áp.
Quý Hồng Nô nằm trong lồng ngực Lý Kỳ, ánh mắt luôn nhìn về con trai, tronglòng chỉ có cảm ơn, cảm thấy rằng có giây phút này, cuộc đời thế là đủ.
Hai người không nói gì cả, chi lẳng lặng hưởng sự yên bình không dễ có này, có lẽ chỉ ở trước mặt người thân, Lý Kỳ mới có thể quên đi phiền não, cho nên hắn vô cùng quý trọng giờ khắc này, cũng không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp này.
Qua một lúc lâu, Quý Hồng Nô đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Đại ca, phu nhân --- phu nhân trước đó vài ngày nói muốn đưa một phần cổ phần Túy Tiên Cư cho Chính Hi, nhưng muội không đồng ý.
Lý Kỳ nói:
- Việc này ta vừa mới biết, muội làm tốt lắm, lễ vật này chúng ta không thể nhận được.Quý Hồng Nô đối với mấy thứ này cũng không có hứng thú. Khẽ ừ. Lúc này, Lý Chính Hi bỗng nhiên giật mình. Rù rì một tiếng, làm cho sắc mặt hai người Lý Kỳ, Quý Hồng Nô sợ tới mức căng thẳng, sợ mình nói chuyện sẽ đánh thức Lý Chính Hi, như vậy thì thế giới của hai người sẽ bị tan vỡ, thấy Lý Chính Hi vẫn còn ngủ say, hai người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, bất giác nhìn nhau cười.
Quý Hồng Nô dán khuôn mặt đỏ rực của mình vào ngực Lý Kỳ, nhỏ giọng hỏi:
- Đại ca, huynh hi vọng Chính Hy sau này sẽ làm gì?
Lý Kỳ thật ra vẫn chưa từng nghĩ tới, đối với chuyện này cũng không yêu cầu quá lớn, hắn hy vọng con trai mình có thể lựa chọn, hỏi ngược lại:
- Muội thì sao?
Quý Hồng Nô ngẫm nghĩ một lát, nói:- Muội hy vọng tương lai Chính Hi có thể làm đầu bếp.
Đáp án này thật ra ngoài dự liệu của Lý Kỳ, bởi vì đầu năm nay, không nói tới làm tướng quân hay tể tướng, người làm phụ mẫu đều hy vọng con mình có thể thi đỗ lấy công danh, nhưng Quý Hồng Nô lại muốn con mình làm đầu bếp, nghề mà mọi người luôn xem thường. Điều này làm cho Lý Kỳ cảm thấy ngạc nhiên:
- Tại sao?
Quý Hồng Nô nói:
- Đại ca, không phải huynh nói mình sinh ở đầu bếp thế gia sao. Chính Hi là đứa con cả, phải kế thừa nha.
Cô nàng này đúng là biết kiếm nước mắt người khác, so với năng lực kiếm tiền của ta còn mạnh hơn, tuy nhiên, điều này cũng thật sự làm khó nàng, ta lúc trướcthuận miệng nói vậy, mà nàng vẫn nhớ rõ ràng. Trong lòng Lý Kỳ cực kỳ cảm động, khẽ vuốt khuôn mặt của Quý Hồng Nô, khẽ cười nói:
- Muội chẳng lẽ không hy vọng con mình đỗ đạt có công danh sao?
Trong lòng hắn vẫn nghĩ Quý Hồng Nô là vì hắn, mới hi vọng sau này Chính Hi làm đầu bếp.
Nhưng, Quý Hồng Nô lại không nghĩ vậy, nàng lắc đầu, đơn thuần nói:
- Làm quan rất phức tạp, muội hy vọng Chính Hi sau này có thế sống như người bình thường, làm đầu bếp cũng rất tốt, ít nhất sẽ không bị đói bụng.
Đều nói mong con hơn người, xem ra hiện nay, cũng không phải thế. Lý Kỳ cười cười, nói:
- Để xem, nếu tương lai thằng bé thích làm bếp, ta đương nhiên đồng ý cho nóhọc nấu ăn, nếu nó thích phương diện khác, vậy cũng tùy nó đi.
Quý Hồng Nô ừ một tiếng.
Lý Kỳ bỗng cảm thấy đầu mình mơ hồ, thầm nghĩ, xem ra mình mệt muốn chết rồi! Vỗ vỗ mông của Quý Hồng Nô, cười nói:
- Chúng ta ngủ đi.
Quý Hồng Nô thấy vẻ mặt Lý Kỳ mơ màng, lúc này gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu nói:
- Không được, không được, đại ca, hay ra huynh ra phòng riêng ngủ đi.
- Vì sao? Chẳng lẽ muội không muốn ta ở đây?
Lý Kỳ kinh ngạc nói.- Không --- không phải. Quý Hồng Nô lắc đầu liên tục, vẻ mặt khẩn trương, vội giải thích nói:
- Đêm Chính Hi còn phải bú sữa mẹ, đến lúc đó sẽ làm ầm ĩ đến huynh, đại ca huynh công sự bận rộn, nhất định phải ngủ ngon, nếu không sẽ dễ dàng bị sinh bệnh.
Lý Kỳ cười nói:
- Không sao, đến lúc đó không chừng ta còn có thể giúp đỡ việc gì, hơn nữa ngày mai ta cũng không có việc gì.
Quý Hồng Nô hơi do dự một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
- Đại ca, nếu Chính Hi ầm ĩ đến huynh nghỉ ngơi, mẹ con muội cũng không an tâm.
- Không khoa trương vậy chứ?- Mẹ nuôi nói giờ huynh đang phải gánh vác thiên hạ xã tắc, nhất định phải chăm sóc kĩ sức khở mình.
Mẹ vợ này quả thật là không có giảo hảo. Trong lòng Lý Kỳ tuy không muốn, nhưng vẫn không đành làm phật lòng ý tốt này, vì thế gật đầu nói:
- Được rồi, nhưng ta vẫn muốn ôm muội một lúc nữa.
Kỳ thật Quý Hồng Nô cũng không muốn rời khỏi lồng ngực của Lý Kỳ, chỉ vì nàng tâm địa thiện lương, vĩnh viễn sẽ không tranh giành việc gì cho mình, sự ích kỉ của nữ nhân, đều không thấy trên người nàng, có lẽ cả đời này nàng không biết cái gì là đố kị. Nàng khẽ ừ một tiếng, lại rúc vào trong lồng ngực Lý Kỳ.
Nhưng, Quý Hồng Nô lo lắng không có gì sai, thật vất vả mới có được một đêm Lý Kỳ nghỉ ngơi, trong đầu vẫn còn đang mộng đẹp, Tần Cối đã tìm tới cửa.Lý Kỳ mặc dù rất buồn bực, nhưng không còn cách nào, hắn cũng biết cuối năm nay, chắc chắn sẽ rất bận rộn, nói mấy câu bực tức, rôi đi đến tiền sảnh.
- Hạ quan bái kiến đại nhân.
- Miễn lễ, miễn lễ Lý Kỳ giơ tay ra hiệu, nhíu mày hỏi:
- Nói đi, chuyện gì? Có phải đặc phái viên Đại Thực lại tới nữa không, ta đã nói rồi, nghỉ ngơi một ngày, rồi tiếp đón bọn họ, lẽ nào một ngày bọn họ cũng không chờ được?
Tần Cối ngượng ngùng nói:
- Đặc phái viên Đại Thực thật ra chưa tới, nhưng việc thì quả thật có liên quan đến bọn họ, hạ quan thấy bọn họ một khắc cũng không chờ nổi rồi.Lý Kỳ ngạc nhiên, hỏi:
- Có ý gì?
Tần Cối nói:
- Sáng nay hạ quan nhận được tin tức, hôm qua đặc phái viên đại thực và đặc phái viên Byzantine tạo ra ván bài năm vạn quan ở sòng bạc Hồng Vạn.