Kiếp trước, hạt châu này đã mang lại tai họa cho Vương Đạo Viễn, cho dù nó có bị tàn phá thế nào cũng không hề hấn gì, mà không nghĩ rằng hạt châu này lại là bảo vật không gian.
-Nếu không gian này là ở trong hạt châu, vậy đây là Linh Châu Không gian a! - Vương Đạo Viễn lẩm bẩm.
Bên trong Linh Châu không gian, có một phòng nhỏ bằng cỏ tranh, không có gì đặc biệt, nhưng lại cho Vương Đạo Viễn một cảm giác vô cùng thân thuộc.
Thần thức tiến vào nhà tranh, nhìn đồ đạc bày biện trong phòng, Vương Đạo Viễn ngây ngẩn cả người, đây rõ ràng là căn phòng mà hắn và lão đạo sĩ đã ở nhiều năm trong kiếp trước. Mà năm ấy, sau khi lão đão sĩ qua đời, hắn đến để kiểm kê tài sản của lão, mới bị sét đánh chết.
Ngay giữa phòng có một bàn bát tiên cũ kỹ, sát bên tường là một cái bàn thờ, bên trên còn có bài vị có ghi: "Tiên sư vương công kiêng kị diễn chi linh vị trí".
Tất cả vẫn như lúc trước, chẳng qua là lão đạo sĩ giờ đã hóa kiếp đầu thai, còn hắn cũng luân hồi đến thế giới tu tiên này.
Trên bàn bát tiên có để lại một di vật của lão đạo sĩ, một vài cuốn sách cũ.
Vương Đạo Viễn xúc động, quyển sách vừa nhìn thấy trên bàn biến mất, vừa hay lại xuất hiện trong tay hắn. Sau đó, sách trong tay lại biến mất, đồng thời xuất hiện trên bàn bát tiên.
Tâm niệm hắn lại xúc động, quyển sách lại biến mất rồi xuất hiện trên tay hắn, sau đó biến mất trong tay hắn rồi lại xuất hiện trên bàn.
Rõ ràng, bên trong Linh Châu không gian có thể lấy được vật phẩm. Vương Đạo Viễn dị thường hưng phấn: Không gian khoảng chừng mười mẫu này, nếu giấu vật phẩm thì cũng có thể giấu được bản thân mình đi.
Vương Đạo Viễn tận lực thử đem thân thể mình thu vào, đáng tiếc, hắn cố gắng thế nào cũng không hề có động tĩnh gì, xem ra bản thân là không thể vào được không gian này.
Hơn mười năm tu hành, đọc các loại sách vở, Vương Đạo Viễn cũng chưa từng thấy ghi ghép gì về Linh Châu không gian này.
Tu tiên giới, túi bảo vật cũng có nhiều loại, ví như cấp thấp nhất thì không gian không quá nhiều, có tải trọng hạn chế, vật phẩm gửi quá nặng, có thể làm túi không gian tan vỡ.
Nhưng chẳng qua đó là túi không gian cấp thấp, nguyên lý dùng bí thuật đem không gian nhỏ biến thành không gian lớn. Luyện khí sư cấp hai có thể luyện được, yêu cầu không có gì nhiều, chỉ cần chắc chắn là được, giá cả không quá cao.
Trên thị trường túi trữ vật cũng khoảng một trượng vuông, có thể gửi từ ba đến năm trăm cân đồ vật, giá trị tầm mấy khối linh thạch; loạt tốt hơn khoảng hai trượng vuông, gửi được cả nghìn cân đồ, cần mấy chục linh thạch, loại này ít, tu sĩ Luyện khí khó làm được, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ thường dùng.
Nếu muốn có túi không gian lớn để gửi được nhiều vật, thì lúc luyện cũng nhiều yêu cầu, giá lại cao, không bằng mang một lúc nhiều túi trữ vật cấp thấp.
Cao cấp hơn một chút thì có Càn Khôn giới, Càn không trạc các loại, gửi vật phẩm không hạn chế, bên trong không gian vượt qua năm trượng vuông. Luyện loại này cần có tài liệu hướng dẫn, kèm theo đá Không Minh, liễu rỗng ruột các loại. Ngoài ra, người luyện phải có trình độ kỹ thuật cao, có thể luyện được loại này thì không có nhiều Luyện khí sư có thể làm được. Cho nên, loại túi này vô cùng ít, chỉ có tu sĩ Tử phủ mới có được.
Cao cấp nhất là đỉnh cấp không gian bảo vật, bên trong giống như một thế giới thu nhỏ, sinh linh có thể ở trong đó sinh sôi nảy nở.
Nhưng mà loại bảo vật này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là tiên nhân đã vượt thoát luân hồi luyện chế, phương pháp luyện thì chưa từng nghe nói đến.
Ngoài ra, còn có một loại bảo vật không gian gọi là Linh Thú Đại, cũng có thể dung nạp vật còn sống, nhưng lại không giống như đỉnh cấp không gian bảo vật. Linh Thú Đại chỉ đảm bảo vật còn sống, nhưng không gian hoạt động không có, đừng nói chi đến việc sinh sôi nảy nở. Linh Thú Đại cũng giống như bảo vật không gian cấp thấp, nhưng mà tải trọng càng lớn thì thành phẩm cao, có rất ít bảo vật không gian cao cấp.
Linh Châu không gian tầm Càn không giới, nhưng không hề giống nhau, bên trong chẳng qua là một mảnh đen kịt, rõ ràng có thể thấy được bùn đất cùng linh khí mỏng manh.
Trong đó mặc dù có mặt trăng và mặt trời, nhưng độ sáng cũng gần giống như thời tiết mưa dầm vào ban ngày ở bên ngoài túi.
Vương Đạo Viễn suy đoán: Linh Châu không gian so với Càn không giới chắc chắc cao cấp hơn, thậm chí có thể là như trong truyền thuyết về túi không gian bảo vật cao cấp nhất.
Vì để nghiệm chứng cái suy đoán này, Vương Đạo Viễn ra ngoài động, tiện tay bắt mấy côn trùng, để vào trong Linh Châu không gian. Lại lấy trong túi ra mấy hạt ngũ cốc, trồng vào không gian bên trong hạt.
Quan sát mấy canh giờ, côn trùng vẫn như cũ vui vẻ, vậy là rõ ràng động vật có thể sinh tồn trong không gian này, nhưng ngũ cốc lại không hề có động tĩnh gì.
Một ngày sau đó, ngũ cốc nảy mầm, nhưng mấy con côn trùng lại ăn hết, Vương Đạo Viễn thuận tay diệt mấy con côn trùng.
Trong không gian của bảo vật, có thể gieo trồng ngũ cốc, nuôi dưỡng côn trùng, này nhất định là không gian bảo vật cao cấp trong truyền thuyết rồi.
Vương Đạo Viễn mừng thầm: Linh Châu không gian có mười mẫu ruộng, nhưng linh khí mỏng manh, chỉ thích hợp gieo trồng ngũ cốc thông thường, nhưng vậy cũng ổn rồi.
Ngũ cốc bình thường một mẫu thu được khoảng hai trăm cân, mười cân thì bán được một khối linh thạch. Một quý, mười mẫu ruộng có thể thu được hai nghìn cân, đem bán cũng được hai trăm linh thạch. Ngũ cốc gieo xuống sau ba tháng có thể thu hoạch, một năm bốn mùa, chính là tám trăm linh thạch, những tu sĩ chưa đạt tới tu vi Trúc cơ mà nói, có thu nhập như vậy cũng không tệ.
Khặc khặc...
Có số linh thạch đó trong tay, con đường tu tiên tưởng chừng u ám của hắn bắt đầu xuất hiện chút ánh sáng buổi rạng đông.
Nghĩ đến đây, Vương Đạo Viễn không khỏi cảm thán:
-Hôm nay đẹp trời a...
Một phen đắc ý, hắn cảm thấy tiếc cho lão đạo sĩ ở kiếp trước.
Hắn bây giờ tu hành có thể hiểu rõ, biết rõ lão đạo sĩ có tu vi, nhưng tầm Luyện khí tu sĩ cấp hai hoặc cấp ba, nếu lão có thể tu luyện tới cấp bốn, thì hẳn lão sẽ phát hiện được bí mật của viên minh châu này. Rồi lão chỉ cần tiến vào Luyện Khí cảnh, có linh châu cung cấp tài nguyên, thì sớm muộn cũng đạt được tu vi của Trúc Cơ tu sĩ, mở ra tu vi Tử Phủ cũng không khó.
Nghĩ tới công ơn nuôi dạy của lão đạo sĩ, hắn cảm thấy tiếc hận, hai mắt bắt đầu nhòe lệ.
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, hình ảnh lão đạo sĩ dốc lòng dạy hắn vẽ bùa lúc năm tuổi, nhờ vậy mà kiếp này hắn có thể trở thành một pháp sư có thể vẽ bùa a.
Sáu tuổi, lão dạy hắn võ nghệ, bảy tuổi dạy hắn đạo lý đối nhân xử thế, người giúp đời, súng bắn chim đầu đàn, tài không hiển lộ...
Nghĩ đến tài không hiển lộ, Vương Đạo Viễn suy tư, hắn liên tưởng đến hình ảnh chú tiểu ôm bình bát ngồi giữa phố, Hoài Bích kỳ tội...hắn lại không phát giác từ lúc nào mồ hôi đã thấm đẫm áo.
Vương thị gia tộc là một tộc tu tiên bình thường, chỉ có tộc trưởng Vương Chí An đạt đến Trúc Cơ tu sĩ, tại giới tu tiên này xem như hàng dưới trung lưu, không thể so sánh với các thế gia tu tiên khác.
Như vậy, chỉ dựa vào chút thực lực này, nếu trong tay sở hữu đỉnh cấp không gian bảo vật, hơn cả Càn Khôn giới, nếu việc này lộ ra ngoài, cả Vương tộc sẽ bị diệt môn.
Nếu muốn sống, tuyệt đối không được nhiều chuyện.
Vậy là, mộng trồng ngũ cốc đem đi bán lấy linh thạch đã tan tành.
Bởi vì ngũ cốc giá cả thấp, rồi tu sĩ cấp thấp tự trồng trọt nhiều, thì việc mua bán hẳn cũng không thuận lợi.
Huống chi, một mình Vương Đạo viễn mà có trong tay mấy ngàn cân, tung ra thị trường, ắt hẳn khiến mọi người chú ý, nếu họ cố tình đi tìm hiểu, dễ dàng phát hiện nguồn gốc.
Đến lúc đó, đừng nói cái mạng nhỏ của hắn khó bảo toàn, mà gia tộc cũng có thể rơi vào cảnh diệt môn.
Vì vậy, để đảm bảo tính mạng cho mình và cả gia tộc, hắn tuyệt đối không để cho người khác biết về món bảo vật này, tuyệt đối không để cho ngoại nhân chú ý.