Bắc Uyên Tiên Tộc (Dịch)

Chương 5 - Vương Thủ Nghiệp

Vương Đạo Viễn dù sao cũng là kẻ xuyên việt, có được trí nhớ kiếp trước. Hắn suy nghĩ một lúc, nhớ đến kiếp trước có đọc được một cuốn sách về quản lý tiền bạc có câu: "Không nên bỏ hết trứng vào một giỏ"

Nếu không thể trồng ngũ cốc để bán, vậy thì tìm cách khác vậy, bán linh dược so với bán linh cốc đỡ bị nghi ngờ hơn.

Vương gia có năm mươi mẫu linh điền, phân tán nhiều nơi tại Ngọc Tuyền Phong, nhưng lại không trồng nhiều loại linh dược, trong đó có Nhất giao linh dược, Hoàng Vân Thảo, Xích Huyết Tham tầm mười loại.

Hoàng Vân Thảo chủ yếu là dùng để chế tạo thành bùa, còn lại linh dược thì dùng để luyện chế Thanh Linh Đan, Tụ Linh Đan, Hồi Xuân Đan các loại, tu sĩ Luyện khí thường dùng nguyên liệu này để chế đan dược.

Chính mình với tư cách là tộc nhân Vương tộc, mà có thể trồng nhiều loại linh dược thế này, tương lai rất có thể sẽ trở thành trụ cột kinh tế của gia tộc...Trong đó, muốn trồng Nhất giai linh dược chắc cũng không khó.

Nghĩ kỹ đối sách, Vương Đạo Viễn kia tâm như "Một đám thái giám lên thanh lâu", kìm nén nội tâm kích động, lập tức chạy ra khỏi động, thẳng hướng chỗ ở của quản lý linh điền trưởng lão.

Trưởng lão quản lý linh điền tên là Vương Thủ Nghiệp, là thế hệ thứ mười hai của Vương tộc, mặc dù trẻ tuổi nhưng có thiên phú, vẫn chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng nghe bảo hắn hai mươi lăm tuổi đã đột phá Luyện khí cấp chín, hai mươi tám tuổi đạt tới Luyện khí đỉnh phong, tùy thời điểm có thể đột phá Trúc Cơ cảnh.

Nhưng mà, Vương thị gia tộc không có bí kíp để đạt tới tu vi Trúc Cơ, không có đan dược hỗ trợ, cưỡng ép đột phá mạo hiểm quá lớn, đột phá thất bại chính là thập tử nhất sinh.

Nhưng không vội, hiện giờ hắn còn trẻ, chỉ cần trước lúc khí huyết suy yếu ở tuổi bảy mươi mà đột phá cảnh giới thì xác xuất thành công cao, tương lai đường tu có thể đi càng xa.

Bởi vậy, Vương Thủ Nghiệp chậm chạp không có cưỡng ép đột giá cảnh giới tu luyện, vì để tạo điều kiện cho vị này có khả năng đột phá đến Trúc Cơ cảnh giới, gia tộc an bài cho hắn một chức vị thanh nhàn nhất, Đại tổng quản linh điền.

Nhiệm vụ chủ yếu của hắn là hàng năm kiểm tra đối chiếu sổ sách ruộng đất, nông sản, thảo dược, ghi chép phù hợp, còn những việc lặt vặt đã có cấp dưới xử lý.

Vị này trong gia tộc vốn nổi danh, nhưng mà Vương Đạo Viễn còn chưa thấy qua. Bởi vì Vương Thủ Nghiệp vốn yêu tự do, không thích bị trói buộc, tu vi lại khó có thể tiến thêm, cho nên lúc rảnh rỗi hắn lai vãng bên ngoài, chỉ khi trong tộc có sự vụ gì thì hắn mới trở về.

Lúc này đã đến cuối năm, gia tộc chuẩn bị đối chiếu thu chi cả năm, linh điền tổng quản phải trình diện, cho nên Vương Thủ Nghiệp rất có thể đang ở dưới chân núi.

Vương Đạo Viễn đi vào phủ của Vương Thủ Nghiệp, vừa muốn kêu cửa, chợt nghe có âm thanh lười nhác mà quen thuộc vang lên:

-Vào đi!

Vương Đạo Viễn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy động phủ bên trong ngoại trừ một cái giường bằng đá thì lỉnh kỉnh nào vạc rượu, vò rượu, bầu rượu cùng hồ lô rượu.

Trên bệ đá còn có một nam tử áo trắng nằm dài, vểnh hai chân lên, tay cầm hồ lô rượu, đang tu tu uống.

Thấy rõ tướng mạo của nam tử áo trắng, Vương Đạo Viễn có chút buồn bực, là "Tiên nhân" năm đó đem hắn lên núi.

Không nghĩ tới trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy, cùng với người cà lơ phất phơ kia lại là một.

Vương Đạo Viễn vội vàng khom lưng hành lễ:

-Tiểu tử Vương Đạo Viễn, bái kiến Thập Nhị thúc."

Vương Thủ Nghiệp không ngồi dậy, mà chỉ vung tay lên, một cái hồ lô rượu trên tường bay về phí Vương Đạo Viễn.

-Là tiểu từ nhà người, đừng vì những suy tư kia mà ưu phiền hỏng não, có gì uống trước hãy nói.

Vương Đạo Viễn không thích uống rượu, nhưng đến gặp người cầu việc, cũng không nên cự tuyệt.

Tiếp nhận hồ lô rượu, uống một hớp lớn, rượu vừa vào cổ, như là nuốt vào một đoàn lửa, hỏa diễm thiêu đốt yết hầu.

Cảm giác cháy bỏng dần dần thối lui, hóa thành một dòng nước ấm, chảy vào đan điền. Tu vi của hắn vậy mà tăng trưởng một tia, một ngụm rượu này vậy mà vượt qua công phu một ngày tu luyện.

Nếm một ngụm vừa rồi, hắn ngửa đầu uống một hơi sạch rượu trong hồ lô, chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào trong lò lửa, nhưng không có một chút men say nào.

-Ha ha ha, tiểu tử ngoan! Tửu lượng tốt lắm! Không hổ là người ta xem trọng, tiền đồ vô hạn a!

Vương Đạo Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ, không ngờ lão nhân phán đoán tiền đồ tu sĩ dựa vào tửu lượng a!

Vương Thủ Nghiệp từ trên giường đá ngồi dậy, hỏi:

-Tiểu tử ngươi đến tìm ta có việc gì?

Vương Đạo Viễn đáp:

-Tiểu tử muốn có linh dược, để tạo thêm thu nhập, cho nên mới tìm Thập Nhị thúc xin hạt giống Nhất giai linh!

Vương Thủ Nghiệp vỗ vỗ túi trữ vật bên hông, lấy ra hơn mười túi vải lớn bằng quả trứng gà.

-Trong tộc cũng chỉ có hơn mười loại Nhất giai linh dược này, muốn loại nào thì lấy a!

Vương Đạo Viễn thầm nghĩ: vừa rồi Thập Nhị thúc trực tiếp cầm một hồ lô linh tửu trân quý, chiêu đãi ta mà không chấp nhất chuyện ta là vãn bối. Ta uống một hơi cạn sạch, Thập Nhị thúc chẳng những không đau lòng, mà ngược lại còn thoải mái cười to, có thể thấy đây là một người hào sảng trong hào sảng. Trước hắn bày ra bộ dáng nhún nhường, chi bằng thoải mái cầm lấy.

Vì vậy, hắn đem hơn mười bao hạt giống tất thảy đều nhận lấy, nói:

-Đã như vậy, chất nhi không khách khí ạ!

Quả nhiên không ngoài Vương Đạo Viễn sở liệu, sau khi hắn thu hồi tất cả hạt giống, Vương Thủ Nghiệp cười ha ha:

-Hảo tiểu tử, quả nhiên là không chịu thiệt, thật nóng nảy!

Dứt lời, trong túi móc ra một trang giấy ném cho Vương Đạo Viễn:

-Nhìn ngươi tửu lượng không tệ, đây là ngươi vừa mới uống Xích Huyết Nhưỡng, tặng ngươi cách điều chế, sau này đừng quên tặng ta vài hũ!

Cách điều chế linh tửu cực kỳ trân quý, cách điều chế không chỉ có pha trộn nguyên liệu cho cân đối, còn phải có công thức chế tạo, quá trình cất rượu, trong đó chế men rượu là khó khăn nhất.

Tạo ra một công thức điều chế linh tửu chưa từng có, ngoài tiêu hao nhân lực, vật lực, so với sáng tạo ra một loại đan dược còn khó hơn nhiều.

Vương Đạo Viễn tiếp nhận cách điều chế, chắp tay nói:

-Đa tạ Thập Nhị thúc, chất nhi mãi mãi không quên ơn ngài. Tiểu tử không quấy rầy ngài uống rượu.

Vương Thủ Nghiệp gật gật đầu:

-Chiếm được tiện nghi liền muốn chạy, đừng để hạt giống lọt ra ngoài. Cút, đừng quên ngươi thiếu ta vài hũ Xích Huyết Nhưỡng.

Vương Đạo Viễn vội vàng nói:

-Tiểu tử nào dám quên ơn Thập Nhị Thúc?

Trở lại động phủ, thần thức Vương Đạo Viễn lập tức tiến vào không gian, lấy ra hạt giống rồi mang đến linh điền.

Với tư cách chủ nhân Linh Châu Không gian, Vương Đạo Viễn trồng trọt không cần cầm cái cuốc đi vào đào đào cuốc cuốc, hắn chỉ cẩn vận dụng lực thần thức, vung hạt giống, trong linh điền sẽ xuất hiện nguyên một đám hố nhỏ, lại dùng thần thức khống chế gieo hạt, vùi đất, tưới nước, chính là tiêu hạo chi lực thần thức tương đối lớn.

Mười mẫu linh điền, loại bốn mẫu linh cốc, hai mẫu rượng Hoàng Vân Thảo, một mẫu Xích Huyết Tham, còn lại ba mẫu đất dùng để trồng Linh Đan, Thanh Linh Đan, Hồi Xuân Đan mỗi loại một mẫu.

Bởi vì thiếu kinh nghiệm gieo trồng, Vương Đạo Viễn không dám đem hết hạt giống ra trồng một lần, mà chỉ trồng một ít, tích lũy kinh nghiệm.

Bởi vì học chế phù, hắn đối với Hoàng Vân Thảo hiểu rất rõ, cho nên trồng nhiều một chút. Hơn nữa hắn lại biết chế tác bùa, hoàn toàn có thể tự làm tự tiêu, chế thành lá bùa, lại luyện chế linh phù, đã có thể tăng thu nhập, lại không cần trực tiếp bán ra Hoàng Vân Thảo, giảm thiểu việc bị người ta chú ý gây nguy hiểm, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Xích Huyết Tham là nguyên liệu chủ yếu của Xích Huyết Nhưỡng, Vương Thủ Nghiệp cho hạt giống cũng cho phương pháp gieo trồng Xích Huyết Tham, hắn nhờ vậy mà có thêm một loại linh dược.

Lúc trước loại linh cốc đã tại không gian này mà nảy mầm thành công, Vương Đạo Viễn thêm được một ít. Bốn mẫu linh cốc, hắn về sau mỗi ngày ăn linh cốc, còn dư lại mang đi bán ra ở các địa phương, chắc chắn sẽ không mang đến động tĩnh gì.

Trồng hết linh dược, hắn lại quan sát xem vài cọng mầm của linh cốc. Mầm của linh cốc cùng Cẩu Vĩ Thảo ở kiếp trước rất giống, chẳng qua là cây to hơn, phiến lá như kiếm mà thẳng tắp.

Vài cọng linh cốc đã lớn lên nửa thước, lớn lên rất ...nhanh?

Hắn cảm thấy, cái này bất thường nha! Theo linh cốc nảy mầm đến giờ cũng đã một ngày rưỡi, chút thời gian như vậy, linh cốc đã cao nửa thước?

Bình Luận (0)
Comment