...* Thư phòng Bạch Hi Vân...
- Haiz...!Mệt chết ta rồi.
" Cái tên Đường Thanh Hoa đó, sao lại đến đây, đúng là sợ thứ gì thì thứ đó sẽ đến".
Cô ngồi suy ngẫm mà không để ý rằng tay vẫn đang nắm chặt tay Đường Mạc Long.
Đường Mạc Long không hề có ý định rút tay lại.
Mà dùng một ánh mắt si tình nhìn cô nương trước mặt, gương mặt tuấn tú tựa thần tiên hạ phàm của hắn dần dần trở nên ửng đỏ.
Chắc bởi đây là lần đầu cô chủ động nắm tay hắn, nắm lấy tay hắn chạy khỏi người đàn ông mang tên Đường Thanh Hoa đó.
Dạo trước cô cứ mãi quẩn quanh bên cạnh Đường Thanh Hoa, là cái bóng bất di bất dịch của hắn si mê hắn không lối thoát, mãi chìm trong lời mật ngọt của hắn cô chưa bao giờ nhìn lại phía sau nên cô không biết có một người luôn sau lưng âm thầm bảo vệ, chiều chuộng yêu thương, nâng niêu cô chưa bao giờ có ý định xấu nào với cô, những thứ cô muốn hắn luôn trong bóng tối âm thầm làm rồi đưa đến cho cô một cách tự nhiên nhất không để cho cô có một chút nghi ngờ nào.
Nhưng đó chỉ là tình cảm từ một phía, đâu thể sánh được tình yêu cô dành cho Đường Thanh Hoa.
Ngồi càng lâu mặt hắn ngày càng đỏ chất giọng trầm ấm đột nhiên cất lên một cách chậm rãi.
- Hi Vân...!Muội cứ định nắm tay ta như thế à.
Bạch Hi Vân khựng lại rồi nhìn xuống phía dưới." Không ngờ theo trực giác ta lại nắm tay huynh ấy tới tận đây.
Mất mặt quá có khi nào huynh ấy hiểu lầm ta là kẻ bi3n thái không".
Cô nhìn hắn, thấy gương mặt lạnh băng của hắn, cô vội thấy chút sợ hãi, bây giờ gương mặt lạnh lùng ấy cũng đã đỏ hết lên vì cô.
Cô liền rút tay ra và vội nói:
- Xin...Xin lỗi huynh, ta nhìn nhầm tưởng huynh là Ngọc Lan nên thất lễ rồi.
Đường Mặc Long phì cười nhìn cô, ánh mắt hiện lên toàn là hình bóng cô, giọng điệu trêu chọc khẽ nói:
- Vậy muội định đền bù cho ta thế nào đây?!
" Đường Mặc Long đúng là Đường Mặc Long, bảo sao kiếp trước ta không ngoảnh đầu nhìn huynh dù chỉ một cái.
Dù là nhìn rất khôi ngô tuấn tú nhưng mà mặt như tảng băng rất ít biểu lộ tình cảm với người khác trừ ta ra.
May cho huynh là còn có chút tình người nếu không huynh chết chắc rồi, nhưng hình như đây là lần đầu huynh ấy nắm tay cô nương nhà người ta thì phải.
Phản ứng này cũng quá là đáng yêu rồi".
Sau hồi suy nghĩ cô cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, nhìn theo hướng đó cô nhìn thấy ánh mắt của Đường Mạc Long.
Khoảng khắc đó dường như ngưng đọng lại, hai người bất giác nhìn vào mắt nhau.
Mặt đỏ bừng lên vì e ngại đột nhiên có tiếng nói vang lên làm cắt ngang tình cảnh ngại ngùng trước mặt.
- Trưởng tỷ, thái tử điện hạ hẹn tỷ đến hoa viên đấy.
Mắt Bạch Hi Lâm lấp lánh ý nói rằng " Tỷ mau đi gặp thái tử điện hạ đi".
Càng nhìn càng thấy rõ sự phấn khích của cô, chắc là cô đã bắt đầu cảm nhận được sự quan tâm của tỷ tỷ đến cô ấy.
Sắc mặt Đường Mạc Long trầm xuống, gương mặt hắn bây giờ trông rất đáng sợ." Hừm, chắc muội ấy lại chạy đi thôi, đi tìm tên Đường Thanh Hoa kia.
Đúng thôi ta làm gì có ở trong lòng muội ấy, hơ đúng là ta đã quá ảo tưởng rồi".
Gương mặt hắn thoáng buồn đôi mắt lúc này không còn là một ánh mắt si tình mà nó đã trở thành vô sắc.
Trong mắt hắn không còn ánh sáng gì trong đó.
Bạch Hi Vân nhìn Đường Mặc Long, cô thấy gương mặt thất thần của hắn.
Cô có chút thấy đau lòng, cũng có phần phấn khởi.
Phấn khởi vì thấy sắc mặt của hắn khi nghe Đường Thanh Hoa mời cô đi, còn cô thấy buồn vì nhìn thấy gương mặt không chút thần sắc của hắn.
- Ta mệt lắm không đi đâu.
Muội đi tiếp thái tử giúp ta nhé.
Cô vừa nói vừa cười, gương mặt cô nhìn chằm chằm qua Đường Mạc Long.
Đường Mạc Long với ánh mắt ngạc nhiên nhìn vị cô nương trước mặt.
Hắn không thể ngờ cô ấy lại không đi, không bỏ mặt hắn, gương mặt hắn dường như đã lấy lại được chút thần sắc.
- Tỷ tỷ có ổn không.
- Ayza có gì mà không ổn, muội muội tiếp khách giùm tỷ tỷ là chuyện bình thường mà.
Bạch Hi Vân nhìn Bạch Hi Lâm, ánh mắt cưng chiều.
Có ý tác thành cho muội muội vì cô biết Bạch Hi Lâm có tình ý với Đường Thanh Hoa.
" Nếu kiếp trước không phải vì ta cố chấp một mực đòi gả cho Đường Thanh Hoa để mặc hắn lợi dụng thì chắc chắn Hi Lâm sẽ không lâm vào cảnh như thế.
Nhưng mà ta đúng là ngốc nghếch thật, lại đi giành nam nhân với muội muội trong khi tên đó còn lợi dụng thân phận của mình để củng cố địa vị của hắn.
Bạch Hi Vân ơi là Bạch Hi Vân sao ngươi có thể ngốc như thế".
Mang trong đầu là kí ức của kiếp trước nên cô vẫn căm phẫn tên thái tử tra nam Đường Thanh Hoa." Nhưng muội muội của ta vừa xinh đẹp lại hiền diệu tựa như mây như ngọc thì làm sao yên tâm để bên cạnh tên tra nam đó.
Chắc gì hắn chỉ yêu một mình muội muội ta, kiếp trước hậu cung của hắn có tận mấy trăm nghìn giai nhân chắc gì kiếp này hắn sẽ thay tính đổi nết chứ.
Vậy nên tốt nhất không cho Hi Lâm qua lại với tên tra nam đó".
Cô không nghĩ nhiều đứng lên, đi tới chỗ Bạch Hi Lâm.
- Hi Lâm muội đừng đi nữa.
- Sao thế tỷ.
Bạch Hi Lâm tròn mắt nhìn, gương mặt có chút không hiểu, không nhịn được quay mặt qua chuẩn bị hỏi Bạch Hi Vân thì bất ngờ Bạch Hi Vân lên tiếng.
- Hắn không tốt như vẻ bề ngoài đâu muội muội ngoan đừng giao du với hắn nữa.
Gương mặt Bạch Hi Lâm hiện rõ hai từ vui vẻ trên mặt." Tỷ tỷ đang quan tâm ta sao, đúng là ta không nằm mơ.
Dù sao ta chỉ lợi dụng tên thái tử đó để thu hút sự chú ý của tỷ tỷ, không lẽ tỷ ấy tưởng ta thích thái tử sao!? Ấy lại bị hiểu lầm rồi".Cô bình thản nhìn tỷ tỷ, giọng điệu nghiêm nghị nói:
- Muội biết rồi tỷ tỷ đừng lo, thôi tỷ cùng nhiếp chính vương điện hạ hàn huyên đi muội đi nghỉ ngơi.
- Được muội đi chậm thôi.
Bạch Hi Vân mê mẩn nhìn theo bóng lưng của muội muội đang dần đi ra khỏi thư phòng của cô.
Cô biết rằng muội muội muốn giành lấy sự chú ý của cô muốn học võ công và y thuật của cô.
Cô rất không nỡ nhìn Bạch Hi Lâm thay đổi, không muốn tình cảnh kiếp trước lập lại, không muốn muội muội ngoan phải chịu cảnh bị người thân quay lưng.
Thấy cô ngồi thẫn thờ Đường Mạc Long cũng cảm thấy bất an trong lòng quan tâm hỏi:
- Muội lo cho nhóc ấy.
- Ừm, bị huynh nhìn ra rồi.
Cô quay lại nhìn thẳng vào mắt Đường Mạc Long.
" Không sao rồi sẽ thay đổi được thôi, ông trời cũng đã cho ta lại một cơ hội mà.
Tại sao ta lại phải nghĩ tiêu cực như thế, thôi không sao dù gì ta cũng đã được trùng sinh rồi nhất định sẽ tiêu diệt được tên bạo quân kiếp trước ".
- Hôm nay ta hơi mệt, hẹn gặp lại huynh ở phủ nhiếp chính vương nhé.
- Ừm muội nghỉ ngơi đi nhé.
- Để muội tiễn huynh.
- Được.
...* Sau khi Đường Mạc Long đi...
Tuy cô lưu luyến không nỡ nhìn Đường Mạc Long đi, nhưng thâm tâm cô lúc này đang cần sự yên tỉnh nên đành tìm lý do để hắn ta về trước.
Cô buộc phải thay đổi được số mệnh thay đổi bi kịch kiếp trước.
- Tiểu thư còn thái tử điện hạ.
Mặt cô biến sắc " Đúng rồi quên mất, còn tên cặn bã đó đang đợi mà.
Nếu hắn đã muốn đợi cứ để cho hắn đợi".
Cô cười khẩy nói:
- Được rồi cứ để cho hắn đợi, ta mệt rồi muội lui ra đi ta muốn nghỉ ngơi..