Trong khoảng thời gian hai đứa bé được đưa đi tắm, Đường Mạc Long sai người chuẩn bị cho hai đứa bé một bàn thức ăn, đến khi hai đứa bé đã được chuẩn bị chỉnh chu lại và đến phòng ăn thì đôi mắt nhỏ xinh như phát sáng.
Tuy không là sơn hào hải vị cũng như không phải long trọng, nhưng nó ấm cúng giống như một gia đình nhỏ bốn người hạnh phúc.
Nhưng đó chỉ là trong tưởng tượng, còn sự thật lúc nào cũng tàn khóc và cũng rất đau lòng, hai đứa bé nhìn bàn đồ ăn trước mặt vừa buồn vừa vui.
Buồn ở đây là cảm giác nhớ nhà, nhớ a phụ và a mẫu, nhớ những món ăn ngon do a mẫu nấu nhớ những hương vị bị a phụ mắng lúc đó chỉ có giận và không thèm nghe lời, nhưng giờ muốn giây phút ấy cũng đã không được nữa.
Điều này đối với đứa trẻ chỉ vỏn vẹn 7 tuổi thật là tàn nhẫn, ác độc.
Còn vui là do hôm nay được ăn no, cũng không phải chịu trận giá rét của ngày đầu đông khi đêm đến.
- A Thanh, A Trì lại đây, sao lại đứng ngây ra đó.
Gương mặt xinh đẹp và khí chất của Bạch Hi Vân đúng là rất tuyệt diệu, cô của lúc này rất giống với hình tượng người mẹ dịu dàng của đàn con thơ.
Hai đứa bé này lần đầu gặp đã cho cô có cảm giác rất thân thuộc khiến cô chỉ muốn gần bọn chúng." Lạ thật, kiếp trước ta chưa từng gặp qua hai đứa trẻ này, nhưng sao chúng lại mang đến cho ta một cảm giác rất thân thuộc nhỉ".
Suy nghĩ hồi lâu nhưng cô không biết lý do tại sao nhưng cô vẫn rất nhẹ nhàng với hai đứa bé.
Duyên số thật sự rất kì diệu, lại để cho hai đứa bé này đến gần cô và Đường Mạc Long.
Hai đứa bé này sau này sẽ là trụ cột vững chắc của nước nhà, một người là nữ tướng quân nối tiếp Điền Khê Hà, người còn lại sẽ là nhân tài hiếm có của nước Thanh.
- Tỷ tỷ huynh đệ muội có thể ngồi thật sao ạ.
Đôi mắt cô bé có màu xanh long lanh, trong trẻo trông rất cuốn hút, giọng điệu của cô bé vẫn rất tự nhiên và có chút đáng yêu.
Còn cậu bé kia vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn quan sát nét mặt của Bạch Hi Vân.
- Sao muội lại hỏi như thế, mau đến đây nào đồ ăn sắp nguội hết rồi.
Đường Mạc Long với dáng vẻ điềm đạm ngồi gần Bạch Hi Vân, ánh mắt thâm tình nhìn dáng vẽ ân cần của cô.
Bạch Hi Vân cảm nhận được điều đó, cô quay qua khẽ cười với Đường Mạc Long, thấy cô nương trong lòng đang ngồi trước mặt còn cười với hắn, gương mặt thoáng chốc đã đỏ bừng lên, tránh ánh nhìn của Bạch Hi Vân.
- Ca ca có phải huynh bị bệnh rồi không, mắt huynh đỏ lắm.
Bị nói trúng tim đen, Đường Mạc Long xấu hổ quay đi chỗ khác." Sao muội ấy đột nhiên lại cười như thế, nụ cười ngọt ngào của muội ấy làm mặt mình nóng quá đi mất.
Liệu có khi nào muội ấy thật sự đã nhận thấy tình ý của ta, mong suy nghĩ này của ta sẽ là đúng, Hi Vân đây là muội đã cho ta hy vọng, muội đừng hòng chạy trốn khỏi ta".
Tiếp đó ngại ngùng khẽ lên tiếng trả lời câu hỏi của cô bé.
- Không có.
Cô bé tò mò khi thấy mặt Đường Mạc Long dần đỏ lên, không dừng lại ở đó.
Bé con tò mò quay qua Bạch Hi Vân hỏi:
- Tỷ tỷ ca ca làm sao thế???
Bạch Hi Vân nghe thế thì phì cười, vì cô biết đó là do nụ cười khi nãy của cô.
Cô rất tự nhiên kéo lấy tay áo của Đường Mạc Long, ghé lại gần đôi tai đỏ ửng mà thì thầm:
- A Thanh hỏi huynh bị sao thế kìa.
Bạch Hi Vân được đà lấn tới trêu chọc Đường Mạc Long.
" Phản ứng của huynh ấy quá là đáng yêu rồi, ayza gương mặt hại nước hại dân này đúng là chỉ huynh ấy mới có.
Làm sao đây, nhìn dáng vẻ hiện giờ của huynh ấy thật muốn trêu chọc thêm chút nữa".
Cô cứ nhìn Đường Mạc Long làm cho hắn càng không muốn quay lại nhìn cô.
Hắn cứ sợ bị cô nhìn thấy giây phút đáng xấu hổ của hắn, cô cũng biết khi bên cạnh người khác hắn lúc nào cũng là một Đường Mạch Long lạnh lùng, đáng sợ.
Nhưng ít ai biết đấy chỉ là vỏ bọc bên ngoài của hắn, vì để người khác không đoán được suy nghĩ của bản thân, nên hắn ép buộc bản thân hắn phải làm thế, đơn giản vì hắn là nhiếp chính vương uy phong anh dũng dưới một người trên vạn người.
Hắn có tài đảm đương việc nước lẫn chỉ huy quân doanh, nhưng vì hắn không thích bị ràng buộc bởi hoàng vị.
Hiểu ý nhi tử nên thái thượng hoàng cũng không ép buộc gì hắn, được phụ hoàng yêu thương đã đành, hắn còn giành được cả sự yêu thương của đại hoàng tử cũng tức hoàng đế hiện tại.
Hắn không vì thế mà hắn ăn chơi lêu lỏng, ngược lại còn quan tâm quân dân, giúp hoàng huynh giải quyết vấn đề triều đình nên dành được rất nhiều sự yêu quý từ nhân dân.
Còn điều này chắc chỉ có mình Bạch Hi Vân biết, bên trong vỏ bọc lạnh lùng đó là chính là một người vô cùng chu đáo, ấm áp, dịu dàng.
Cũng chỉ có cô biết, cũng chỉ có cô mới được nhận ân điển đó từ Đường Mạc Long.
*Cùng lúc đó, ở phủ Tam Bình
( Tam Bình thương nhân khá có tiếng trong kinh thành nước Thanh, tên đầy đủ Hàn Tam Bình biểu đệ của Hàn Gia Quý).
- Ta nghe nói ngươi rất uy phong ai nghe danh cũng phải sợ.
- Biểu huynh sao lại nghe vào tin đồn thất thiệt đó chứ.
Hàn Gia Quý cười lạnh nhìn Hàn Tam Bình, ánh mắt không khác gì thanh kiếm sắc bén nhìn thẳng vào Hàn Tam Bình.
Do Hàn Gia Quý là con đại phòng ( đại phòng là con của dòng chính, con cả), là gia chủ đáng sợ nhất trước giờ của Hàn gia nguy nga đồ sộ nên có rất nhiều người sợ đắc tội với Hàn Gia Quý.
Mà Hàn Tam Bình bị Hàn Gia Quý đích thân đến hỏi tội làm hắn rất lo lắng và sợ.
Đến cả a phụ và a mẫu Hàn Tam Bình rất lo sợ nhưng cũng không làm được gì.
- Ồ tin đồn thất thiệt.
- Đúng, chỉ là tin đồn nhảm thôi huynh đừng hiểu lầm ta.
- Ha, hoá ra cũng chỉ vậy.
Điền Khê Hà khinh bỉ nhìn Hàn Tam Bình, Hàn Gia Quý càng âm u hơn vì người của Hàn Tam Bình dám ức hiếp tiểu quỷ của hắn.
Lúc này Hàn Tam Bình chưa biết thân phận của Điền Khê Hà nên nét mặt rất khó coi khi Điền Khê Hà khinh bỉ hắn, giọng điệu ngứa đòn coi thường Điền Khê Hà nói:
- Biểu huynh sao huynh lại để cho một người hầu trèo lên đầu huynh vậy.
- Ngươi có ý gì.
Hàn Gia Quý nổi đóa lên, lại có người muốn tìm đường chết đến thế, dám sỉ nhục người hắn yêu thương, bảo vệ, đến mắng cũng không nỡ vậy mà có người dám mắng đến tận hai lần.
- Ngươi nói ai là người hầu.
Ánh mắt Hàn Gia Quy lúc này như muốn "Nhai Tươi Nuốt Sống " tên đang đứng trước mặt.
- Hàn Gia Quý bình tĩnh đi.
Điền Khê Hà sợ Hàn Gia Quý lại làm gì quá quắt nên vội khuyên can, Hàn Gia Quý nghe thấy liền bình tĩnh lại, hẳn giọng lại rồi nói:
- Hàn Tam Bình ngươi có biết cô ấy là ai không mà dám nói cô ấy như thê.
- Tam Bình không biết, xin cô nương hãy nói rõ danh tính của mình.
Hàn Tam Bình nhìn thấy chỉ một câu nói có thể khiến Hàn Gia Quý bình tĩnh được liền cảm thán," Xong rồi, xong rồi, xong rồi, thân thế của cô nương này không tầm thường, có thể làm biểu ca bình tĩnh chỉ trong một câu nói ta xong đời rồi".
- Điền Khê Hà con gái tướng quân Điền Sơn, tướng quân trấn giữ phương Bắc.
Nghe xong sắc mặt Hàn Tam Bình tái nhợt," Khỉ thật vậy mà là tướng quân triều đình, xong thật rồi nhị phòng bị ta phá hủy thật rồi".
- Hàn Gia Quý sỉ nhục ta hai lần ngươi liệu mà xử lý chuyện này đi.
Nói xong cô đứng dậy đi ra trước sân phủ của Hàn Tam Bình.
Hàn Gia Quý thấy Điền Khê Hà đi thì con quỷ trong hắn liền xuất hiện.
- Người đâu, đem Hàn Tam Bình đánh 100 roi, quỳ trước đại phòng 3 ngày 3 đêm không được ăn uống bất cứ thứ gì cũng không được bôi thuốc cho hắn, đánh ngất thì làm mọi cách để hắn tỉnh lại rồi mới đánh tiếp.
Hàn Tam Bình nghe xong như muốn sụp đổ, quay sang muốn cầu cứu a phụ và a mẫu, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của hai người thì hắn đã sụp đổ hẳn.
- Thuộc hạ tuân mệnh gia chủ.
Xử lý xong Hàn Tam Bình, Hàn Gia Quý trở lại nét mặt hiền hoà đi lại gần Điền Khê Hà.
Hắn như hoá thành một chú cún con, ngoan ngoãn nghe lời.
- Xong rồi à.
- Ừm, xong rồi.
- Đi về thôi.
- Ừm..