* Trên xe ngựa
- Khê Hà, giờ đi đâu, về phủ hay tới Đỉnh Hương Lâu.
Ánh mắt mang vẻ thương xót nhìn Điền Khê Hà ngồi đối diện, hắn vẫn đang trong trạng thái tự trách vì trước mặt hắn lại có người dám bắt nạt người con gái hắn yêu.
- Tới phủ nhiếp chính vương điện hạ đi, để xem Hi Vân định sắp xếp hai đứa bé đó thế nào.
Ánh mắt Điền Khê Hà trở nên suy tư nhưng cũng có chút mệt mỏi.
Cô phải chạy về kinh thành ngay trong đêm, chưa được nghỉ ngơi đã phải vào thượng triều, vừa được nhậm chức ban thưởng thì tức tốc chạy đến phủ thượng thư tìm Bạch Hi Vân, dự tính ăn mừng nhưng lại gặp phải một mớ hỗn độn vừa xảy ra.
Nhận ra có điều không đúng Hàn Gia Quý với vẻ lo lắng hỏi:
- Khê Hà muội sao thế, sao thần sắc lại tiều tụy thế này.
- Không sao, không sao, đừng lo ta chỉ là chưa được nghỉ ngơi vài ngày thôi.
Điền Khê Hà với vẻ mệt mỏi, không muốn nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Hàn Gia Quý nên cô đành khua tay định cho qua vấn đề.
- Chưa được nghỉ ngơi là sao, Khê Hà trước khi ra chiến trường đã hứa với ta thế nào muội quên rồi sao.
Càng nói ánh mắt Hàn Gia Quý ngày càng đỏ, dường như mắt hắn đã ngấn lệ.
Đây là lần đầu hắn thấy sắc mặt Điền Khê Hà tiều tụy như thế, cũng là lần đầu cảm thấy lòng mình như đang bị một con dao sắc bén đâm vào.
Nhận thấy có điều không đúng Điền Khê Hà nhìn thẳng vào mắt Hàn Gia Quý, gương mặt cô bất ngờ nhìn đôi mắt như sắp khóc của hắn.
Cô cũng không hiểu lý do vì sao chàng trai trước mặt lúc nãy còn thay cô trút giận mà giờ người ngồi trước mặt này lại có dáng vẻ như sắp khóc.
- Ây ây đừng khóc chứ, chẳng phải ta còn ngồi đây hay sao.
Do lần này vừa thắng trận lại nhận được thánh chỉ triệu kiến của bệ hạ nên ta không có thời gian nghỉ ngơi thôi.
Ta hứa không có lần sau đâu nha.
Giọng điệu của Điền Khê Hà lúc này thật giống với dáng vẻ an ủi một đứa nhóc 3 tuổi.
Nhưng nhìn gương mặt như cún con của Hàn Gia Quý không nhìn được mà cảm thán," Cái gương mặt này là sao đây, sao lại như trẻ con thế này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao dạo gần đây tên này có vẻ quan tâm đ ến ta thế nhỉ?, không biết lại có ý đồ gì đây".Nghe xong bất giác Hàn Gia Quý đưa tay ra định sờ vào mặt Điền Khê Hà.
Nhìn thấy Điền Khê Hà né tránh gương mặt đỏ bừng lên vì sự ngại ngùng trước mắt.
- Này...Này...Này huynh định chiếm tiện nghi của ta đấy à.
Hàn Gia Quý giật mình, rút tay lại, mặt cũng nóng ran lên.
" Vậy mà bất cẩn định sờ vào mặt của muội ấy, ta điên thật rồi.
Muội ấy sẽ không tức giận mà tránh mặt ta chứ, ayza đúng là tự mình hại mình mà".
Hàn Gia Quý vừa nghĩ vừa tự mình vò đầu bức tóc bản thân.
- Muội...Muội đừng hiểu lầm....Ta...ta...
Điền Khê Hà nhìn nét mặt căng thẳng của Hàn Gia Quý, không nhịn được mà cảm thán " Chết mất!!! Gương mặt anh tuấn của Hàn Gia Quý khi đỏ lên trông thật đáng yêu, ayza thật là muốn trêu chọc tên này quá đi.
Gia Quý à chắc huynh không giận ta đâu nhỉ".
Hồi suy ngẫm kết thúc, Điền Khê Hà bày ra nụ cười nham hiểm nhìn vào Hàn Gia Quý.
- Ta cái gì mà ta, huynh chính là muốn chiếm tiện nghi của ta.
Nghe Điền Khê Hà nói thế gương mặt Hàn Gia Quý ngày càng đỏ lên, Đúng lúc đó đã đến cửa phủ nhiếp chính vương Hàn Gia Quý vội chuyển chủ đề.
- À à tới phủ Mạc Long rồi xuống thôi, chẳng phải muội nói muốn gặp tiểu Hi Vân sao.
Hàn Gia Quý đứng dậy định đi xuống kiệu, thấy thế Điền Khê Hà vội nắm tay Hàn Gia Quý lại.
Theo quán tính Hàn Gia Quý té bật lại gần Điền Khê Hà.
Cô dùng ánh mắt cùng giọng nói trêu ghẹo ghé lại gần tai Hàn Gia Quý.
- Hàn Gia Quý, huynh muốn chạy sao?.
Hàn Gia Quý mặt đỏ bừng lên cúi mặt xuống không không dám nhìn vào mặt Điền Khê Hà.
Thấy dáng vẻ ngại ngùng của Hàn Gia Quý, Điền Khê Hà cười lớn.
- HA HA HA, Hàn Gia Quý mặt huynh đỏ hết lên rồi kia kìa.
Nghe câu nói của Điền Khê Hà mặt Hàn Gia Quý ngày càng đỏ hơn rõ rệt.
- Muội, muội trêu ta.
- Ha ha ha, đi xuống thôi.
Điền Khê Hà thông thả đi xuống xe ngựa, trên mặt vẫn còn đang lộ rõ sự vui vẻ.
Hàn Gia Quý mặt vẫn đỏ ngồi không nhúc nhích trên xe ngựa, đôi tay từ từ đưa lên sờ vào mặt.
" Sao mặt ta lại nóng thế này, ôi chết rồi, muội ấy thấy gương mặt đáng xấu hổ của ta rồi.
Sau này làm sao ta dám đối diện với muội ấy nữa đây".
- Hàn Gia Quý huynh không xuống à.
Nghe tiếng thúc dục của Điền Khê Hà, Hàn Gia Quý mới định hình lại thở dài một hơi.
Ngại ngùng bước xuống.
- Ta xuống ngay.
Khi về tới phủ của Đường Mạc Long, bước vào cửa phủ nhiếp chính vương Điền Khê Hà đứng ngây người ra khi thấy cảnh Bạch Hi Vân đang cười đùa cùng hai đứa trẻ Đường Mạc Long thì ánh mắt nuông chiều nhìn Bạch Hi Vân.
" Nhìn cảnh tượng này thật giống một gia đình hạnh phúc nhỉ, Hi Vân thật sự rất thích hai đứa bé đó, lại còn dịu dàng với hai đứa bé đó như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt nhiếp chính vương nhìn Hi Vân không bình thường chút nào, chẳng lẽ vương gia đã mến mộ Hi Vân nhà ta sao, đúng thật là chấn động quá đi mà".
Bận suy đoán là thế, cô không hề để ý Hàn Gia Quý cũng đang nhìn cô với ánh mắt như Đường Mạc Long nhìn Bạch Hi Vân.
- Bọn ta về rồi này.
Điền Khê Hà lấy lại tinh thần, bước vào trong phủ, dáng vẻ vẫn rất ngạo nghễ, cũng không hề giống với dáng vẻ khi ở phủ của Hàn Tam Bình.
- Xử lý xong rồi.
- Ừm, chút chuyện nhỏ thôi mà.
Hàn Gia Quý bất lực thở dài," Thế mà tiểu quỷ này lại dành hết công lao của ta, cũng đành chịu thôi cô nương nhà ta thì ta chìu vậy".
Nhìn thấy Hàn Gia Quý thở dài, Bạch Hi Vân liền chú ý, không nhịn được mà hỏi:
- Gia Quý mặt huynh làm sao thế, đỏ hết lên rồi kìa.
Nghe Bạch Hi Vân nói trúng tim đen Hàn Gia Quý liền quay người đi, thỏ thẻ nói:
- Ta không sao.
Bạch Hi Vân nhìn dáng vẻ đắc ý của Điền Khê Hà cô liền biết đây là thành quả mà chị em tốt của cô gây ra, cô hằng giọng lại nói:
- Khê Hà tỷ muội tốt, làm hay lắm.
- Hi Vân à, cô đúng là tỷ muội tốt của ta lại có thể đoán được đường đi nước bước của ta.
Điền Khê Hà vỗ vai Bạch Hi Vân, gương mặt ngày càng đắc ý hơn.
Đang vui vẻ là thế đột nhiên Ngọc Lan chạy nhanh lại chỗ Bạch Hi Vân, hớt ha hớt hở truyền tin đến.
- Tiểu thư lão phu nhân ngất rồi.
Nghe tin tổ mẫu ngất Bạch Hi Vân đứng chết lặng, không màng đến những người xung quanh, chạy nhanh lên xe ngựa sốt ruột hét lên:
- NHANH VỀ PHỦ CHO TA!!!..