La Chinh đứng nguyên tại chỗ, ngay cả chân nguyên bản mạng cũng không vận chuyển.
Bốn người hành hình cầm Thiên Tuyệt Bổng trong tay, đứng ở bốn vị trí khác nhau, vung gậy về phía La Chinh.
Thực lực bốn người này đều là Tiên Thiên Ngũ Trọng, lực đạo không thể coi là nhỏ, càng chết người hơn là đặc tính của Thiên Tuyệt Bổng, đánh vào người thì cực kỳ nặng nề.
“Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!”
Thiên Tuyệt Bổng quật vào người La Chinh, phát ra tiếng vang nặng nề.
“Huấn Giới Đường đúng là cũng có chút biện pháp, nếu như là cao thủ Tiên Thiên bình thường, với kiểu đánh này, chịu xong mấy trăm gậy thì chỉ sợ thật sự sẽ bị đánh chết.” La Chinh đứng nguyên tại chỗ, bất động như núi, trong lòng thầm nghĩ: Đáng tiếc, thân thể của mình chính là linh khí trung phẩm, bị đánh bằng gậy kiểu này, đối với mình mà nói, lực đạo vừa phải nên cũng không thể đả thương được mình.
Ngược lại, dưới những đòn đánh liên tiếp đó, từng luồng khí nóng sinh ra trong cơ thể La Chinh, không ngừng thấm vào đan điền hắn.
Được bốn vị cao thủ Tiên Thiên ra sức mà đánh như vậy, cơ hội này rất khó có được!
“Bụp! Bụp! Bụp!”
Bốn vị cao thủ Tiên Thiên kia một mạch nện hơn một trăm gậy lên người La Chinh.
La Chinh vẫn lù lù bất động, đứng thẳng tại chỗ, thần sắc lạnh nhạt nhìn Tần Mộc đang ngồi ở bên trên bục cao.
Tần Mộc có chút buồn bực. Thiên Tuyệt Bổng chính là vũ khí chuyên để đối phó với cao thủ Tiên Thiên, trước kia không biết bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên đã bị Thiên Tuyệt Bổng này đánh đến dở sống dở chết. Vì sao tên nhóc này đã trúng nhiều gậy như vậy, lại giống như không có chuyện gì?
“Dùng sức đánh cho ta, đánh thật mạnh vào!” Tần Mộc ra lệnh.
Bốn vị hành hình dù gì cũng là cao thủ Tiên Thiên Ngũ Trọng, sức mạnh trong cơ thể cuồn cuộn không dứt, lực đạo vốn là rất nặng, sau khi nghe Tần Mộc nói thì sức mạnh trong tay bốn người lập tức tăng lên ba phần. Chỉ chốc lát sau, trên trán bốn người kia đều xuất hiện một tầng mồ hôi, có thể thấy bọn họ ra sức nhiều thế nào.
“Bụp! Bụp! Bụp!”
Những chiếc gậy này quật vào người La Chinh chỉ làm cho hắn thấy thoải mái vô cùng, trong lòng cũng rất vui vẻ. Luồng khí nóng kia thấm vào đan điền khiến hắn cảm thấy quá thoải mái, quá sung sướng.
Nếu mỗi ngày đều được ăn gậy từ sáng đến tối, mặc cho những luồng khí nóng gột rửa đan điền, e rằng không bao lâu sau là hắn có thể từ cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng tiến đến Tiên Thiên Nhị Trọng.
Chỉ tiếc chuyện tốt này cũng không thường có nên hắn phải nắm chặt cơ hội.
Nếu bị bọn chúng nhận ra sự kì lạ, cơ hội để bị đánh sợ là sẽ không có. Nghĩ tới đây, sắc mặt La Chinh bỗng nhiên biến đổi, liền hét thảm lên.
“A... A...” La Chinh vừa cắn hàm răng vừa liên tục kêu lên thảm thiết, giống như sắp khó mà chống đỡ được nữa.
Tần Mộc thấy thế, sắc mặt lập tức càng hưng phấn, tên nhóc này cuối cùng cũng không chịu được rồi. Hắn lại liên tục kêu lên: “Đánh cho ta, đánh mạnh vào cho ta!”
Đánh chết La Chinh ở chỗ này, sợ là Tần Mộc hắn sẽ gặp chút phiền phức, dù sao theo đạo lý mà nói, Huấn Giới Đường không có quyền xử tử đệ tử.
Chẳng qua chút phiền toái ấy đối với Tần Mộc mà nói cũng không phải vấn đề lớn, dù sao cũng có người giúp hắn đỡ được.
“A… A...”
Từng đòn Thiên Tuyệt Bổng đánh vào người La Chinh, tiếng kêu thảm thiết của hắn quanh quẩn trong Huấn Giới Đường.
Cứ như vậy đánh một hai ngàn gậy, mấy vị hành hình dùng hết toàn lực, giờ phút này cũng đã mệt đến ngất ngây, đồng thời bọn hắn cũng phát hiện ra vài điểm không đúng.
Đánh lâu như vậy mà hai chân của La Chinh vẫn đứng vững vàng như cũ, vẻ mặt tuy là thống khổ, nhưng khí sắc vẫn tốt như trước, nào có giống như bị đánh? Ngược lại giống như là đang hưởng thụ hơn. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Tần Mộc cũng phát hiện ra điều bất thường, tiếng kêu của tên nhóc này hoàn toàn không thay đổi, lúc nào cũng là cái câu “A, ô!”, mà ngay cả giọng điệu cũng giống nhau, cái này cũng giả quá thể. Hẳn là tên nhóc này không sợ đánh?
Làm sao có thể?
Nếu nói Thiên Tuyệt Bổng không có hiệu quả với cường giả Chiếu Thần Cảnh thì Tần Mộc còn có thể tin được, thế nhưng trước đây không biết có bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên bị Thiên Tuyệt Bổng đánh cho mình đầy thương tích, quỳ xuống cầu xin.
Nhưng tại sao lại không có hiệu quả với La Chinh?
Không thể nào!
“Đánh mạnh vào cho ta! Ta không tin, ngươi thật sự không sợ đánh!”
Bốn vị hành hình càng ra sức hơn, độ mạnh của đòn đánh lại tăng lên vài phần.
Sức lực lớn như thế, nếu đánh vào tảng đá cũng có thể khiến nó hóa thành bột mịn, nếu đánh vào tấm sắt thì cũng có thể nện lõm. Nhưng hết lần này tới lần khác đánh trên người La Chinh mà lại không tạo ra vết thương gì!
Cho dù là cao thủ Tiên Thiên thì sức mạnh cũng không phải vô hạn. Sau khi dùng hết sức để đánh, sức lực của bốn người hành hình cuối cùng cũng cạn kiệt, đều mệt đến rụng rời tay chân.
Bóc lột sạch sẽ sức mạnh của bốn người này xong, La Chinh mới tháo bỏ lớp ngụy trang, cười hì hì nói: “Đánh đi. Đánh tiếp đi. Ta còn chưa đủ thỏa mãn đây này!”
Thấy biểu hiện của La Chinh, Tần Mộc hít vào một hơi khí lạnh, lúc này mới ý thức được, có lẽ mình đã gặp phải một con quái vật rồi.
Bốn người hành hình La Chinh lúc này cũng nghẹn họng không nói nên lời, cầm Thiên Tuyệt Bổng trong tay mà tiến thoái lưỡng nan.
Tiếp tục đánh thì tên nhóc này cũng chẳng sợ mà lại khiến bọn họ cảm thấy uổng phí sức lực. Còn nếu không đánh, vừa rồi Tần Mộc cũng chưa ra lệnh cho bọn họ dừng tay...
Cho nên mấy người vung Thiên Tuyệt Bổng lên nhưng sức lực cũng không có là bao.
“Nếu ngay cả chút sức lực đó cũng không có, ta thấy các ngươi hay là dừng tay đi!” La Chinh thở dài một hơi, lắc lắc đầu, sức mạnh toàn thân đột nhiên tăng mạnh, thân thể lập tức rung lên.
Thiên Tuyệt Bổng kia đánh vào người La Chinh thì lập tức bị luồng sức mạnh đó đánh bay, gãy thành vài đoạn, rơi trên mặt đất.
Sau đó hai tay La Chinh kéo nhẹ một cái, sợi dây gai bằng chân nguyên đang trói hai tay hắn bị kéo đứt một cách nhẹ nhàng.
“Thời gian của ta rất quý giá, quay trở lại Thanh Vân Tông không phải để chơi đùa vô nghĩa với các ngươi ở nơi này. Chuyện hôm nay, ta cũng biết là ai đã sai khiến ngươi, nhưng ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng nhúng tay vào, nếu không ngươi có hối cũng không kịp!” La Chinh chỉ một ngón tay vào Tần Mộc, lạnh lùng nói, sau đó quay đầu bước đi!
Mục đích hắn về Thanh Vân Tông không phải để tham dự trò khôi hài ở nơi này.
“Lớn... Lớn mật! Vậy mà dám công khai phản kháng. Ngươi định làm phản sao?” Tần Mộc thấy La Chinh cứ như vậy rời khỏi, trong lòng lập tức vui vẻ.
Vừa rồi, hắn thật sự không có cách nào để gây khó dễ cho La Chinh, và thật sự là hắn cũng không có đủ lý do để ra tay.
Cứ cho là La Chinh cấu kết với Yêu tộc, thì quyền lực để quy chụp cái tội danh này rồi xử tử La Chinh cũng không nằm trong tay Tần Mộc hắn. Cho nên hắn thêu dệt ra cái tội danh này cũng chỉ nhằm hy vọng mau chóng đánh chết thằng nhãi đó. Thế nhưng không biết thân thể của nó làm từ cái gì mà lại hoàn toàn không sợ ăn đòn.
Giả sử La Chinh ngoan ngoãn nghe phán tội, Tần Mộc cũng không có cách nào xử lý cả.
Thế nhưng lúc này La Chinh lại công khai phản kháng, căn bản không coi Huấn Giới Đường ra gì, điều này đã cho Tần Mộc một lý do đầy đủ!
“Dám phản kháng Huấn Giới Đường, còn muốn bỏ trốn? Theo quy củ, ta phải giết chết ngươi ngay tại chỗ!” Tần Mộc lớn tiếng, trong tay hắn liền xuất hiện một cây bút Phán Quan, định xông về phía La Chinh.
Cùng lúc đó, từ cửa ra vào bỗng nhiên có một bóng người bay vào, đồng thời cười nói: “Ai dà! Ta không cẩn thận đi ngang qua đây, Tần đường chủ, không biết vì sao ông lại hô to gọi nhỏ vậy?”
Người này, chính là Gia Cát Phong!
Gia Cát Phong xem như cực kỳ hận La Chinh.
Không chỉ có Gia Cát Phong, lần trước ở trong thử luyện trảm yêu, La Chinh đánh Gia Cát Diệp gần chết không nói, lại còn giết chết quân cờ quan trọng Gia Cát gia bố trí trong Đế Quân là Gia Cát Thanh Vân!
Chuyện này làm cho cả Gia Cát sĩ tộc đều hết sức tức giận. Trưởng bối trong tộc đã lên tiếng, chỉ cần nhìn thấy La Chinh, dù dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải lấy mạng hắn trước rồi nói.
Vì vậy Gia Cát Phong liền nghĩ ra một biện pháp, thông qua Tần Mộc, phái người trông coi ở dưới chân Tiểu Vũ Phong, đợi đến lúc La Chinh vừa xuất hiện thì đưa hắn đến Huấn Minh Sơn, cho dù làm cách nào cũng phải gán cho hắn một tội danh trước đã.
Dù hắn có nhận tội hay không thì cứ phải tìm cơ hội đánh hắn chết trước.
La Chinh không phản kháng thì đánh chết hắn, nếu phản kháng lại càng tốt. Tuy quy định của Thanh Vân Tông cấm chém giết lẫn nhau, nhưng bởi La Chinh phản kháng mệnh lệnh của Huấn Giới Đường nên có thể danh chính ngôn thuận giết chết ngay tại chỗ, dù là đang ở trong Thanh Vân Tông!
Đây là kết cục không lối thoát mà hắn cố ý thiết kế cho La Chinh.Giờ đây La Chinh công khai phản kháng nên Gia Cát Phong tự nhiên rất “trùng hợp” đi ngang qua, dĩ nhiên chính là vì mục đích này.
Đối với Gia Cát gia mà nói, muốn chỉnh đến chết một tên đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông thì quá dễ dàng.
“Gia Cát Phong công tử! Tiểu tử này không nghe Huấn Giới Đường xử lý, công khai phản kháng, còn muốn chạy trốn, hi vọng ngươi có thể giúp ta một tay!” Tần Mộc cũng cực kỳ phối hợp mà nhờ vả.
Sau khi nhìn thấy Gia Cát Phong, La Chinh quay đầu cười lạnh với Tần Mộc: “Diễn kịch mà cũng phải nghiêm túc như vậy sao?”
Gia Cát Phong lại cười hì hì: “Nghiêm túc hay không thì hôm nay ngươi cũng chết chắc rồi! Làm trò cho ngươi xem một chút, coi như là hưởng thụ cuối cùng trong đời ngươi!”
Nói xong, khí thế trên người Gia Cát Phong đột nhiên bạo phát. Đối với Gia Cát Phong, kết cục của La Chinh hôm nay chỉ có chữ chết. Dù là thần thánh phương nào cũng không cứu được hắn.
Đối mặt với thế đánh gọng kìm trước sau thế này, La Chinh cũng không hề bối rối.
Gia Cát Phong không phải là cường giả Chiếu Thần Cảnh, xem khí thế của hắn thì có vẻ trong khoảng thời gian này, thực lực cũng đã tăng tiến, nhưng cũng chỉ khoảng cảnh giới Tiên Thiên Cửu Trọng chưa đạt tới Tiên Thiên Đại Viên Mãn.
Còn cái vị Tần Mộc phía sau lưng kia, thực lực cũng chỉ ngang Gia Cát Phong chứ không hơn.
Chỉ cần không phải là cường giả Chiếu Thần Cảnh, thì La Chinh hiện tại dư sức ứng phó!
Từng luồng chân nguyên màu đen cuồn cuộn tuôn ra từ huyệt vị trên tay La Chinh.
“Gia Cát Phong, lần trước ta đã từng nói, mạng của ta nằm trong tay ta, ngươi muốn lấy, cứ thử xem... Đáng tiếc, ngươi lại bỏ lỡ cơ hội!” Chân nguyên Thiên Ma không ngừng cuộn trào trong tay La Chinh. Luồng chân nguyên tinh tế màu tím đen tản mát ra khí tức nguy hiểm, giống như lúc nào cũng có thể lấy mạng người ta. “Với thực lực của ngươi hiện nay đã không có tư cách để lấy mạng của ta rồi. Ngược lại chỉ cần ta vui vẻ, lúc nào cũng có thể lấy mạng ngươi!”
Nếu còn là ở khu bán đấu giá, La Chinh không thể nói với Gia Cát Phong những lời này, bởi vì lúc đó hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Gia Cát Phong.
Nhưng La Chinh hôm nay đã đột phá qua Nửa Bước Tiên Thiên, trở thành một cao thủ Tiên Thiên!
Từ chân khí đến chân nguyên, có thể nói là hoàn toàn lột xác!
Huống chi, hắn còn cướp đi tạo hóa của Tinh trong bức Nhật Nguyệt Tinh Thần nên uy lực của chân nguyên Thiên Ma cũng tăng mạnh.
Sắc mặt Gia Cát Phong trầm xuống. Thực sự hắn cũng cảm thấy cả người La Chinh đã thay đổi hoàn toàn, nhưng hắn có thể tạo nên tiếng tăm lớn như vậy ở trong Thanh Vân Tông thì thực lực cũng không tầm thường. Huống chi, thời gian gần đây thực lực của hắn cũng tăng lên: “Ha ha... Tên nhóc cuồng vọng, mới đột phá đến Tiên Thiên Nhất Trọng đã ngông cuồng như thế, thật không biết đến khi ngươi có cơ hội đột phá Chiếu Thần Cảnh, có phải là muốn diệt hết Gia Cát gia ta? Nhưng mà ta nghĩ ngươi cũng không có cơ hội đấy đâu. Bởi ngươi sẽ không sống được qua hôm nay!”
“Ồ? Đến khi ta đột phá Chiếu Thần Cảnh...” Lông mày La Chinh hơi nhíu lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Ta không chỉ muốn tiêu diệt hết Gia Cát gia ngươi, mà nếu bảy đại sĩ tộc chọc ta mất hứng, e rằng ta cũng sẽ khiến họ phải biến mất!”