“Mạnh miệng lắm!” Gia Cát Phong thật sự bị sự cuồng vọng của La Chinh làm cho tức đến nghẹn họng.
Đúng vào lúc này đột nhiên lại nghe thấy một tiếng xé gió vang lên.
“Vèo!”
Một chiếc phi tiêu lá liễu vừa mỏng vừa hẹp bắn về phía La Chinh từ hướng cửa chính.
La Chinh mặt không đổi sắc, duỗi ngón tay đẩy nhẹ chiếc phi tiêu lá liễu kia ra ngoài.
Sau đó một hình bóng yểu điệu xinh đẹp bước vào: “Phong ca, giết hắn đi!”
Cô ả này chính là Trác Phi – người từng gặp La Chinh ở phòng đấu giá lúc trước. Không nghĩ tới cô ả thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt, nhưng tính tình lại nóng nảy như thế. Gia Cát Phong còn chưa động tay mà nàng ta đã ra đòn trước rồi.
Người đàn bà của mình cũng đã ra tay rồi nên đương nhiên Gia Cát Phong cũng sẽ lên luôn. Trong tay Gia Cát Phong lóe ra một luồng ánh sáng màu cam, sau đó một thanh kiếm lớn liền ngưng kết trong tay hắn.
Đây chính là “Thất Huyền Yêu Kiếm” – tuyệt kỹ thiên giai cực mạnh của Gia Cát gia. Thanh cự kiếm kia vừa ngưng kết xong liền bị Gia Cát Phong thuận tay phóng ra, lơ lửng giữa không trung, nhằm thẳng về phía La Chinh.
Kì lạ chính là, thanh cự kiếm như được một kẻ vô hình cầm trong tay vậy.
Hơn nữa, cự kiếm còn không chỉ có một thanh.
Sau khi Gia Cát Phong triệu hồi ra một thanh cự kiếm, những luồng ánh sáng màu cam trong tay vẫn tiếp tục lập loè, không ngừng tạo ra thêm những thanh cự kiếm khác.
Cuối cùng, bên người Gia Cát Phong xuất hiện bảy thanh cự kiếm, mà những thanh cự kiếm đó lại cứ như có người đứng đằng sau điều khiển.
“Lên!”
Gia Cát Phong ra lệnh một tiếng, bảy kiếm sĩ vô hình kia liền giơ cự kiếm xông về phía La Chinh.
Có kiếm đâm ngang, có kiếm chẻ dọc, bảy kiếm sĩ vô hình cực kì đồng lòng, khóa chặt lại hết các phương hướng xung quanh La Chinh.
Cùng lúc đó, bóng dáng Trác Phi chợt lóe lên, bàn tay ngọc búng ra liên tục, từng chiếc phi tiêu lá liễu lập lòe ánh sáng tử vong bay thẳng về phía La Chinh.
Sau lưng La Chinh, Tần Mộc đương nhiên cũng không dám dừng lại, hắn nhận lợi ích lớn như vậy của Gia Cát gia thì giờ phút này cũng phải ra tay đóng góp chút công sức. Lấy chân nguyên làm mực, hắn giơ chiếc bút Phán Quan trong tay lên giữa không trung, viết ra một chữ “phong” thật lớn.
“Phong ấn!”
Chữ “phong” vừa mới xuất hiện thì lập tức biến mất trong không trung, nháy mắt đã tới trước mặt La Chinh. Rõ ràng chiêu này phát ra sau bảy thanh cự kiếm của Gia Cát phong và phi tiêu lá liễu của Trác Phi, vậy mà lại đến trước.
Chữ “phong” đó vừa đến trước mặt thì chân nguyên Thiên Ma trong tay La Chinh cũng đột nhiên biến mất.
“Ha ha. Phong Tự Quyết này của ta có thể phong ấn chân nguyên của ngươi, để ta xem ngươi định lấy cái gì ra chống cự!” Tần Mộc cười đắc ý nói.
Mặt La Chinh vẫn không biến sắc. Nếu Phong Tự Quyết này có thể phong ấn lại chân nguyên thì cũng coi như là một loại kết giới, vậy tinh thạch Huyết Phỉ trong cánh tay mình cũng có đất dụng võ rồi!
“Hừ! Trò mèo mà thôi. Phá cho ta!” Tay trái La Chinh đánh ra một quyền về phía chữ “phong” to lớn kia
“Vô dụng thôi! Muốn dùng sức mạnh cơ thể để phá vỡ phong ấn của ta? Mơ mộng hão huyền!” Tần Mộc lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.
Nhưng nắm đấm La Chinh vừa mới va chạm vào chữ “phong “ kia thì tức khắc có một luồng năng lượng màu đỏ tuôn ra. Luồng năng lượng màu đỏ này lan lên chữ “phong” lập tức tạo thành những vết rạn nứt màu đỏ trông như mạng nhện.
Ngay sau đó là sức mạnh từ cú đấm của La Chinh.
“Đùng...”
Chữ “phong” kia lập tức bị La Chinh nện nát bấy, biến mất sạch sẽ.
La Chinh dùng ánh mắt xem thường, liếc Tần Mộc một cái, sau đó mới xoay người tránh phi tiêu lá liễu mà Trác Phi liên tiếp bắn ra.
Những phi tiêu lá liễu này không có uy hiếp gì lớn với La Chinh, mà thực lực của Trác Phi cũng không coi là mạnh, nên cho dù có bị phi tiêu lá liễu bắn trúng thì cũng chỉ bị phiền phức một chút thôi.
Điều thực sự uy hiếp La Chinh chính là bảy thanh cự kiếm mà Gia Cát Phong triệu hồi ra. Những cự kiếm này có uy lực không tầm thường.
Có thể được đánh giá là công pháp thiên giai thì hẳn là phải có chỗ độc đáo của nó.
Bảy thanh cự kiếm kia đều là được bảy bóng dáng vô hình điều khiển, đối mặt với bảy vị kiếm sĩ vốn không tồn tại thì dù có là ai cũng cực kì đau đầu.
Tuy vẫn có thể tránh được, nhưng phía sau cự kiếm làm gì có ai, làm sao có thể tiêu diệt được chúng?
Đối với người khác mà nói, có thể đây là một chuyện tương đối phiền phức, nhưng đối với La Chinh thì hắn lại có phương pháp phá giải từ lâu.
“Vù vù!”
Một thanh cự kiếm bổ xuống đầu La Chinh.
Hắn không tránh không né mà khẽ vươn tay, trực tiếp dùng tay không đỡ kiếm. Hắn dùng một chiêu đơn giản nhất, cũng thực dụng nhất chính là “tay không đón dao sắc”!
“Keng!”
Hai tay La Chinh kẹp chặt thanh cự kiếm này!
Gia Cát Phong híp mắt, nâng tay chỉ vào La Chinh: “Ngươi có thể đỡ được một thanh kiếm của ta, chứng tỏ cũng không tệ. Đáng tiếc ngươi chỉ có một đôi tay, không biết ngươi định đỡ sáu thanh kiếm còn lại thế nào?”
Dưới sự chỉ huy của Gia Cát Phong, sáu thanh cự kiếm còn lại bổ nhào về phía La Chinh theo những phương hướng khác nhau.
“Không đỡ được thì khỏi phải đỡ!” La Chinh bỗng nhiên mỉm cười, chân nguyên Thiên Ma trong tay cuồn cuộn tuôn ra chui vào thanh cự kiếm trong tay.
Chỉ chốc lát, thanh cự kiếm chầm chậm biến sắc, toàn thân đang màu cam dần chuyển hóa thành một màu tím đen.
Đợi đến lúc La Chinh buông tay ra, quyền khống chế cự kiếm cũng đã bị La Chinh nắm giữ.
Ngón tay La Chinh vẽ một vòng tròn, thanh cự kiếm này cũng lướt theo vòng tròn đó rồi nằm ngang ra trước mặt La Chinh.
“Keng! Keng! Keng!”
Sáu thanh cự kiếm khác do Gia Cát Phong điều khiển đều chém vào thanh cự kiếm màu tím đen ấy, công kích mạnh mẽ đều bị cự kiếm màu tím đen cản lại.
Gia Cát Phong thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến. Hắn thật sự không ngờ, La Chinh lại có thể cướp đoạt cự kiếm của mình!
Rốt cuộc La Chinh tu luyện loại công pháp quái dị gì vậy?
Gia Cát Phong không kịp nghĩ nhiều, giờ phút này hắn chỉ một lòng muốn giết chết La Chinh. Tuy tổn thất mất một thanh cự kiếm nhưng hắn còn có sáu thanh cự kiếm khác mà.
Vì vậy Gia Cát Phong lại vung tay, sáu thanh cự kiếm lại lần nữa được những người vô hình nhấc lên, chuẩn bị công kích La Chinh lần nữa!
Nhưng vào lúc này, trên bề mặt sáu thanh cự kiếm kia bỗng nhiên xuất hiện một vài điểm màu tím đen lấm tấm, chúng từ từ mở rộng, chỉ chốc lát sau liền lan ra toàn bộ thân kiếm.
“Chuyện gì thế này?”
Gia Cát Phong trợn trừng hai mắt. Cảnh tượng xảy ra trước mắt thật không thể tưởng tượng nổi. Hắn cảm nhận được sáu thanh cự kiếm còn lại đều mất liên hệ với hắn cùng một lúc.
Hắn trơ mắt nhìn cả sáu thanh cự kiếm đều biến thành một màu tím đen...
La Chinh thờ ơ nhìn Gia Cát Phong: “Ta nói rồi, ngươi đã không còn tư cách để lấy mạng của ta nữa. Với thực lực ngươi hiện giờ, nhìn thấy ta có lẽ nên nhấc chân bỏ chạy, đáng tiếc... Ngươi không thông minh như vậy!”
Chân khí Thiên Ma sau khi chuyển hóa thành chân nguyên Thiên Ma thì sức chiếm đoạt lại càng thuần túy, càng kinh khủng hơn, tốc độ cắn nuốt cũng tăng lên rất nhiều.
Khi La Chinh sử dụng thanh cự kiếm đầu tiên ngăn cản sáu thanh cự kiếm còn lại, hắn đã tranh thủ lúc lưỡi kiếm của chúng chạm vào nhau, điều khiển chân nguyên Thiên Ma trong thanh cự kiếm đầu tiên tràn qua lỗ hổng trên mũi kiếm, chui vào trong sáu thanh cự kiếm còn lại.
Tuy nói bên trong sáu thanh cự kiếm chỉ có một tia chân nguyên Thiên Ma truyền vào, nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ rồi.
Chân nguyên Thiên Ma sẽ không ngừng mà chiếm đoạt chân nguyên của Gia Cát Phong, sau đó tốc độ tăng trưởng sẽ tăng lên theo cấp số nhân, cho nên quyền khống chế sáu thanh cự kiếm mau chóng thuộc về La Chinh.
Hai tay La Chinh vung vẩy một hồi, bảy thanh cự kiếm vây quanh hắn bắt đầu không ngừng xoay quanh, sau đó tất cả cự kiếm đều tập trung trên đỉnh đầu La Chinh.
Giờ phút này, cô ả Trác Phi kia còn chưa chịu từ bỏ việc công kích hắn. Nàng ta vung tay một cái là lại có mười phi tiêu lá liễu hiện lên. Nhưng La Chinh chỉ hờ hững nhìn cô nàng nóng tính mà lẳng lơ này một cái rồi lạnh lùng cười, một thanh cự kiếm nhẹ nhàng vung lên trước mặt hắn, nhẹ nhàng đánh rụng hết mấy cái phi tiêu lá liễu này.
Sau đó thanh cự kiếm ấy lại trở về trong đội hình.
Tay La Chinh vẫn tiếp tục vung vẩy, mũi của bảy thanh cự kiếm hướng lên trên, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, khoảng cách giữa các thanh cự kiếm càng lúc càng gần, cuối cùng chúng hợp lại với nhau, ngưng kết thành một thanh cự kiếm siêu lớn.
“A! Đây là... Thiên Kiếm! Sao ngươi lại biết Thất Huyền Yêu Kiếm của Gia Cát gia chúng ta được!” Mặt Gia Cát Phong hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Thì ra chiêu cuối cùng của công pháp thiên giai Thất Huyền Yêu Kiếm này, chính là bảy thanh kiếm được hợp nhất lại, được xưng là “Thiên Kiếm“. Đây là sát chiêu mạnh mẽ nhất trong Thất Huyền Yêu Kiếm, cực kỳ khó tu luyện, chỉ khi đạt tới Chiếu Thần Cảnh thì mới có thể hoàn thành.
Vậy nên chính bản thân Gia Cát Phong cũng không thể thi triển ra được, chỉ có một vài trưởng bối Chiếu Thần Cảnh của Gia Cát gia mới dùng được chiêu này.
Thế nhưng sau khi cướp đoạt bảy thanh cự kiếm của Gia Cát Phong, không ngờ La Chinh lại hợp nhất chúng thành một thể, thi triển ra Thiên Kiếm trứ danh!
Cũng khó trách tại sao Gia Cát Phong lại khiếp sợ như thế.
La Chinh đương nhiên không hiểu được công pháp Thất Huyền Yêu Kiếm. Về phần Thiên Kiếm này, thật ra chỉ là mô phỏng được bề ngoài, chỉ là La Chinh lợi dụng đặc điểm của chân nguyên Thiên Ma, đơn thuần hợp nhất bảy thanh kiếm này lại mà thôi.
Thiên Kiếm thực sự còn ẩn chứa một tia Thiên Đạo Chân Ý! Lúc này làm sao La Chinh có thể lĩnh ngộ được?
Nhưng cự kiếm cực lớn trên đỉnh đầu La Chinh dù không chứa Thiên Đạo Chân Ý, nhưng bàn về uy thế hay độ lớn đều khiến người khác cảm thấy sự áp bách mãnh liệt.
Mà chính cảm giác áp bách này đã dọa Gia Cát Phong đến bối rối. Hắn cứ một mực cho rằng La Chinh đã hiểu được Thiên Kiếm.
Gia Cát Phong là người biết rõ nhất uy lực của Thiên Kiếm, hắn từng tận mắt nhìn thấy trưởng bối nhà mình thi triển Thiên Kiếm, chỉ một luồng Thiên Đạo Chân Ý cũng mang đến cảm giác áp bách mãnh liệt.
Gia Cát Phong bị dọa đến hồ đồ, không thể phân biệt nổi uy thế mà cự kiếm kia phát ra liệu có phải Thiên Đạo Chân Ý thật hay không. Vậy nên đối mặt với thanh cự kiếm này, hắn liền co giò bỏ chạy.
“Muốn đi? Muộn rồi!” La Chinh vung tay lên, thanh cự kiếm dài đến một trượng, rộng chừng mấy mét liền chém về phía Gia Cát Phong.
“A! Tuyệt đối không được! Nếu ngươi giết hắn thì chết cả vạn lần cũng không đủ!” Tần Mộc thật không ngờ, La Chinh lại dám ra tay giết Gia Cát Phong thật. Chẳng lẽ trong lòng tên nhóc này thật sự không kiêng dè chút nào sao? Ở trong Thanh Vân Tông mà giết Gia Cát Phong thì ai có thể bảo vệ hắn?
“Phong ca, đừng chạy, liều mạng với hắn!” Trong đôi mắt Trác Phi cũng là một mảng đỏ rực, hẳn là đã thúc giục bí thuật nào đó. Trên làn da trắng như tuyết kia cũng hiện lên những điểm màu đỏ tươi, cả người đắm chìm trong một luồng yêu khí quỷ dị, những chiếc phi tiêu lá liễu trong tay cũng nhiễm từng luồng khí huyết sát.
“Hừ!”
La Chinh hừ lạnh một tiếng, thanh cự kiếm lướt qua một cái liền chặn hết những phi tiêu lá liễu kia, đồng thời cắn nuốt toàn bộ luồng khí huyết sát trên những chiếc phi tiêu lá liễu đó.
Cự kiếm quét ngang qua, thân kiếm khổng lồ giống như một cánh cửa, đập vào thân thể Trác Phi – một thân thể xinh đẹp vô cùng khiến phần lớn cánh mày râu ngày nhớ đêm mong.
“Ầm!”
Thân thể Trác Phi bay ra ngoài, đâm vào tường, phát ra một tiếng trầm đục, đầu nghẹo sang một bên, ngất đi.