Bách Luyện Thành Thần

Chương 389

<!---->Bên dưới cổng vòm, mấy vị tông chủ và trưởng lão Phí Hàm đã đứng ở đó chờ từ lâu.

Trong năm vị tông chủ, sắc mặt khó coi nhất là Thạch Kinh Thiên.

Ba đệ tử của Thanh Vân Tông đều đi vào đường chết, đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào, không biết sống chết ra sao, mà khả năng lớn nhất chính là toàn quân bị diệt.

Tường Vân Tông, Thải Vân Tông và Vân Điện chỉ có một đệ tử đi vào, mặc dù toàn là tinh anh, nhưng ít ra tình hình vẫn tốt hơn Thanh Vân Tông rất nhiều, ít nhất tông môn bọn họ không có chuyện toàn quân bị diệt.

Thạch Kinh Thiên vốn đã gửi gắm rất nhiều hy vọng!

Ba vị đệ tử lần này của Thanh Vân Tông, cho dù túm ai ra thì e là đều có thể xếp hàng thứ nhất, thứ hai trong những tông môn khác.

Lần Thử Luyện Giả Chi Lộ này vốn hẳn là danh tiếng của Thanh Vân Tông sẽ được đề cao, cũng là lúc Thạch Kinh Thiên hắn sẽ nổi danh hơn.

Kết quả lại bởi vì một con “đường chết”, tổn thất thảm trọng!

Sắc mặt Thạch Kinh Thiên không tốt nên mấy vị tông chủ khác và Phí Hàm cũng rất yên lặng.

Mặc dù Trác Bất Phàm chết thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị trưởng lão của Phí Hàm, nhưng mà chỗ Trác đại tiên sinh thì cuối cùng vẫn cần Phí Hàm lão phải tự mình đi nói rõ.

Ở nơi này đang yên lặng như tờ thì tinh thạch trên cổng vòm bỗng nhiên sáng lên, tốc độ xoay tròn của vòng xoáy kia cũng tăng nhanh.

“Ồ?” Trên mặt trưởng lão Phí Hàm lộ ra vẻ quái dị: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có người ra rồi sao?”

“Sao có thể chứ? Không lý nào lại nhanh như vậy được!” Trên mặt Thạch Kinh Thiên cũng đầy vẻ kinh ngạc.

Có điều đám tông chủ này đều là người vô cùng thông minh, sao suy nghĩ trong đầu lại không chuyển nhanh cho được? Thông qua Tín Khuê, bọn họ biết rõ phần lớn đệ tử vẫn còn đang cố gắng ở cuối tầng thứ tư, vẫn còn cách một tầng thứ năm của Thử Luyện Giả Chi Lộ nữa mới tới cửa ra, ít nhất phải mất hơn mấy canh giờ nữa mới có thể ra ngoài.

Nếu như lúc này có người đi ra... rất có thể là đám người Trác Bất Phàm!

“Bọn hắn thông qua đường chết rồi sao?”

Trong lòng mấy vị tông chủ vừa mới dâng lên ý nghĩ này thì một bóng người đã chui ra khỏi vòng xoáy.

“La Chinh!” Thạch Kinh Thiên hô to một tiếng.

Giờ phút này những người khác rất khó chấp nhận cái loại kích động mạnh mẽ trong lòng này.

Hắn vẫn luôn tin chắc rằng số La Chinh vô cùng may mắn, mỗi bước đi của tên nhóc này giống như đã được trời cao an bài rồi vậy. Vì thế sau khi biết La Yên là muội muội của La Chinh, có một dạo hắn còn nghi La Yên chính là người đã dẫn dắt La Chinh! Sau khi tiến vào Thần Đan Cảnh, rất nhiều võ giả tin tưởng vào vận mệnh, tin rằng thứ hư vô mờ mịt như số mệnh này tồn tại.

Trong mắt Thạch Kinh Thiên, La Yên gặp chuyện bi thảm như thế dường như là do vận mệnh cố ý an bài sẵn, là thứ hấp dẫn La Chinh chạy như điên trên con đường hướng đến đỉnh cao của võ đạo...

Cho dù chỉ là một phỏng đoán rất mơ hồ, nhưng Thạch Kinh Thiên cũng nguyện ý tin tưởng vào nó. Đúng ra là hắn cảm thấy La Chinh không có khả năng nào lại bỏ mạng trong Thử Luyện Giả Chi Lộ này!

Giờ phút này, Thạch Kinh Thiên đã nghiệm chứng được phỏng đoán của bản thân, tất nhiên vô cùng kích động. Hơn nữa điều khiến hắn kích động hơn chính là La Chinh nhẹ nhàng lấy được vị trí đứng đầu Thử Luyện Giả Chi Lộ!

Vị trí đứng đầu trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, từ trước đến nay đều do đệ tử Vân Điện đảm nhiệm hết đấy. Từ xưa đến nay đều vậy, không có ngoại lệ.

Trước đó đến nghĩ thôi Thạch Kinh Thiên cũng không dám nghĩ, nhưng mà La Chinh lại dễ dàng phá vỡ rào cản này, hơn nữa tốc độ lần này của hắn hình như nhanh đến mức không hợp với lẽ thường rồi.

Dựa theo tốc độ ngày trước, chân nguyên trong những khối đá chân nguyên cực phẩm ở trên cổng vòm kia phải mất khoảng 150 đến 160 khối thì mới có đệ tử đầu tiên đi ra. Nhưng mà lúc này chỉ mới tiêu hao khoảng 100 khối La Chinh đã chạy ra đến nơi, hắn phát hiện được con đường tắt nào sao?

Nhìn thấy La Chinh đi ra, đám người Long bà bà của Thải Vân Tông, lão già áo trắng của Tường Vân Tông cũng duỗi dài cổ, hy vọng có thể nhìn thấy đám Kim Xảo Ngưng, Bách Lý Hồng Phong sau lưng La Chinh.

Nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy vòng xoáy kia có bất kỳ phản ứng nào.

Sắc mặt Long bà bà tối sầm lại, lao ra nhanh như ma, chỉ nháy mắt đã đứng trước mặt La Chinh, cây gậy đầu rồng bất ngờ gác ngay trên cổ La Chinh, nghiêm nghị hỏi: “Nhóc con! Kim Xảo Ngưng của Thải Vân Tông ta đâu!”

Khí thế của cường giả Thần Đan Cảnh cường đại đến đâu chứ?

Thực lực của Long bà bà này cũng ngang ngửa với Thạch Kinh Thiên, khí thế bất ngờ tản ra giống như một ngọn núi lớn đè xuống vậy, khiến cho La Chinh khó có thể thở được. Nếu như là một số võ giả thực lực hơi yếu một chút mà bị áp chế như vậy, nhẹ thì khí huyết vận chuyển bị ngăn cản, ứ đọng ở ngực, nặng thì bị thương ngã ngay xuống đất.

Nhưng mà ở trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, linh hồn của La Chinh đã được tăng cường, thân thể lại còn được ngâm qua máu Giao Long, cũng từng ăn Huyết Phách Cửu Đầu Long nên hơi thở của La Chinh chỉ hơi bị cản lại, vẻ mặt cũng lập tức khôi phục lại như thường!

Lão thái bà này, ta cũng không nợ bà cái gì nhé. Tính tình La Chinh cũng vô cùng bướng bỉnh, nếu như Long bà bà hỏi hắn bình thường thì La Chinh sẽ báo một chút tin tức của Kim Xảo Ngưng, chuyện này cũng không có vấn đề gì. Nhưng hết lần này đến lần khác bà ta lại muốn lấy khí thế đè người, trên mặt La Chinh hiện lên vẻ châm biếm, thản nhiên nói: “Không biết!”

“Không biết?” Long bà bà cười lạnh một tiếng: “Rõ ràng người đi theo đám Trác Bất Phàm cùng vào đường chết, chẳng lẽ mắt bà lão ta đây bị mù, bị lé rồi sao? Nhìn nhầm? Nếu như ngươi không nói, e là hôm nay ngươi khó xong rồi đấy. Ta khuyên ngươi vẫn nên...”

Lời Long bà bà mới nói được phân nửa thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng cảm giác vô cùng nguy hiểm!

Bà ta hít sâu một hơi, bất ngờ lui về phía sau, sau đó chính là một đường quyền ảnh nổ tung dưới chân bà ta, lập tức tạo thành một cái hố sâu. Mà đá tảng, bùn đất vốn ở dưới đám gạch lát đó toàn bộ đều bị một quyền này nổ bay mất!

Một quyền này của Thạch Kinh Thiên chính là phát ra toàn lực, trên mặt hắn giăng đầy mây đen, hai mắt trợn lên, rõ ràng là đã phẫn nộ đến cực hạn. Có điều cho dù phẫn nộ đến như vậy thì sức mạnh trong một quyền này của hắn cũng được khống chế rất tinh chuẩn. Vừa rồi khoảng cách giữa La Chinh và Long bà bà chỉ khoảng vài thước, vậy mà lại không bị một quyền này ảnh hưởng đến chút nào.

“Tặc bà tử, ngươi thật sự coi Thạch Kinh Thiên ta là Bồ Tát đấy à?” Thạch Kinh Thiên cắn răng quát.

“Ngươi! Ngươi thật sự dám ra tay! Ngươi cho rằng lão thân ta sợ ngươi à!” Long bà bà vung cây gậy đầu rồng lên, muốn nhào về phía Thạch Kinh Thiên. Long bà bà cũng vừa sợ vừa giận, rõ ràng một quyền vừa rồi của Thạch Kinh Thiên đã xuất ra toàn lực, nếu không phải bà tránh vừa kịp lúc thì có lẽ một quyền này đã khiến bà bị thương nặng, thậm chí còn có thể lấy luôn cái mạng già này của bà ta.

“Vậy ngươi cứ thử xem!” Thạch Kinh Thiên siết chặt hai tay, đứng bất động như núi, trên mặt cười lạnh.

“Đủ rồi!” Phí Hàm bước lên một bước, đứng vững vàng giữa hai người, mặt hướng về Long bà bà lạnh lùng nói: “Long bà bà, đừng hồ đồ nữa! Nếu vẫn tiếp tục hồ đồ, ta sẽ không khách khí đâu!”

Trong mấy người này chỉ có Phí Hàm là trưởng lão, không chỉ có địa vị cao mà thực lực cũng không phải là loại Long bà bà và Thạch Kinh Thiên có thể so sánh.

Lúc đầu Phí Hàm vốn không định tức giận, nhưng Long bà bà này lại năm lần bảy lượt cố tình gây sự, Phí Hàm cũng không thể nhịn được nữa.

La Chinh chỉ là một vãn bối, vừa mới thông qua Thử Luyện Giả Chi Lộ đã bị Long bà bà đối xử như vậy, bị ép hỏi như thế đến Phí Hàm còn không nhìn nổi, huống chi bản thân lão cũng rất thích La Chinh. Dù ở bất cứ đâu thì tên nhóc La Chinh này cũng có thể nở rộ toả sáng, cho dù đến tông môn ngũ phẩm cũng sẽ được xem là đệ tử hạt giống được quan tâm bồi dưỡng. Hắn có thể đến Vân Điện chính là một trong những hy vọng tương lai của Vân Điện!

“Phí Hàm trưởng lão, Long bà bà ta...” Long bà bà vẫn còn muốn tranh luận, nhưng bà thật sự không dám lỗ mãng với Phí Hàm.

“Đủ rồi! Long Tiểu Hoa, ta nhắc lại lần nữa, ngươi câm miệng lại cho ta, ngoan ngoãn đứng một bên, đừng để ta phải nói tới lần thứ hai!” Ý uy hiếp trong lời nói của Phí Hàm càng ngày càng đậm, rõ ràng nếu Long bà bà còn nói nhảm nữa thì chắc chắn lão sẽ ra tay trừng trị!

“Xì...”

Nghe thấy trưởng lão Phí Hàm gọi tên Long bà bà, La Chinh không nhịn được mà bật cười. Hắn không ngờ lão thái bà của Thải Vân Tông lại có cái tên như thế nên nhất thời không nhịn cười được.

Long bà bà có một khuôn mặt vừa dài vừa đen, cho dù là lúc còn trẻ thì có lẽ cũng chẳng liên quan gì đến chữ “Hoa”. Mặc dù La Chinh cũng biết lấy tên người khác ra để tiêu khiển là một chuyện thiếu đạo đức, nhưng chẳng qua hắn thật sự không nhịn được.

Trên thực tế, người cười không chỉ mỗi La Chinh. Bỗng nhiên nghe thấy Phí Hàm gọi thẳng tên của Long bà bà, trên mặt mấy vị tông chủ khác cũng mang ý cười. Lão già áo trắng của Tường Vân Tông còn vừa cười vừa lắc đầu.

Bị một tiểu bối cười nhạo như thế, Long bà bà trời sinh dễ giận nên lúc này gần như tức đến mức muốn hộc máu, nếp nhăn trên mặt bà ta bị lõm sâu xuống, cả người sắp phát điên lên rồi.

Nhưng Phí Hàm đang đứng trước mặt, lão cũng đã nghiêm khắc cảnh cáo thì làm sao bà ta dám động nữa chứ?

Phí Hàm nghiêng đầu đi, thật ra trên mặt cũng mang theo nét vui vẻ, nhưng lại nhanh chóng nghiêm mặt nói với La Chinh: “La Chinh, ta biết rõ lúc đi vào đường chết, không phải nhóm người các ngươi có tám người hay sao? Sao lại không thấy đám người Trác Bất Phàm đâu?”

Lúc này La Chinh mới lên tiếng: “Trong đường chết chúng ta gặp phải chút phiền toái, cuối cùng ta rơi xuống một cái vực sâu, còn lúc đám Trác Bất Phàm ra khỏi đường chết cũng không ai bỏ mạng, vì vậy ta đoán có lẽ bây giờ bọn hắn vẫn còn đang ở Thử Luyện Giả Chi Lộ, chắc sẽ ra ngoài nhanh thôi.”

Phía trên vực sâu kia chính là lối vào của đường chết, với thực lực đứng đầu của đám người Trác Bất Phàm kia, đến đường chết còn đi qua được thì con đường thử luyện tiếp theo cũng chẳng phải khó khăn gì lắm.

Nghe La Chinh nói bọn họ đã ra khỏi đường chết, lúc này Phí Hàm mới thở phào một hơi, sắc mặt Long bà bà cũng thoáng bình tĩnh hơn một chút. Tuy rằng trong Thử Luyện Giả Chi Lộ tràn ngập nguy hiểm, nhưng bình thường đệ tử bỏ mạng trong đó cũng không quá nhiều.

“Ngươi nói ngươi rơi xuống vực sâu, vậy tại sao lại thông qua Thử Luyện Giả Chi Lộ nhanh như thế?” Phí Hàm lại hỏi.

Phí Hàm cùng mấy vị tông chủ vẫn không thể giải thích được, tốc độ của La Chinh đã vượt khỏi lẽ thường, chẳng lẽ La Chinh tìm được đường tắt nào trong vực sâu đó ư?

“Cái này có thể không nói được không?” La Chinh hỏi.

“A! Nếu như ngươi cảm thấy không tiện thì cũng không sao.” Phí Hàm cười nói.

Thật ra mấy vị tông chủ đều muốn biết đường tắt này là gì. Dù sao Thử Luyện Giả Chi Lộ không chỉ mở một lần, nếu như bọn họ biết phải đi đường tắt này thế nào thì Thử Luyện Giả Chi Lộ đợt tiếp theo vào ba năm sau có thể truyền thụ cho nhóm đệ tử kế tiếp.

Đáng tiếc là La Chinh không nói, bọn họ cũng không thể tiếp tục truy vấn được, nhưng trong lòng cũng tính toán sau này sẽ tìm La Chinh để hỏi thăm. Dù sao cũng xác định chắc chắn rằng hắn sẽ trở thành đệ tử tinh anh của Vân Điện, bọn họ là chấp sự của Vân Điện thì vẫn còn có cơ hội.

La Chinh không đứng ở cửa chờ cùng mấy vị tông chủ mà đi đến một chỗ khác, tìm một nơi đất trống khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tĩnh tọa tu luyện.

Chưa tới một canh giờ sau, vòng xoáy dưới cổng vòm bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, sau đó Hoa Thiên Mệnh bất ngờ lao từ bên trong ra!

Trong nháy mắt Hoa Thiên Mệnh lao ra ngoài, người đầu tiên hắn thấy không phải là Phí Hàm, cũng không phải mấy vị tông chủ, ánh mắt của hắn lại rơi trên người La Chinh đang ngồi tĩnh tọa cách đó không xa, lập tức ngây ngẩn cả người.
Bình Luận (0)
Comment