<!---->Đoàn người bọn họ và La Chinh từ từ đi ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ theo hai lối khác nhau.
Dưới sự dẫn dắt của Trác Bất Phàm, năm người bọn họ rốt cuộc cũng hoàn thành thử thách ở tầng thứ năm, sau khi thông qua thử thách là một con đường bằng phẳng, trực tiếp đi thẳng tới cuối Thử Luyện Giả Chi Lộ.
Đến lúc này rồi, ai không muốn là người đứng đầu chứ?
Bọn họ thông qua đường chết nên ngắn hơn đường sống cả một đoạn lớn, cực kỳ tiết kiệm thời gian. Nói cách khác, danh hiệu đệ nhất đã định trước sẽ nằm trong năm người bọn họ.
Trác Bất Phàm còn đang đắm chìm trong cơn đả kích vì bị lỡ mất ao máu Giao Long kia nên không kịp phản ứng.
Người đầu tiên phục hồi lại tinh thần chính là Bách Lý Hồng Phong, tuy hắn nhát gan nhưng đầu óc thì vô cùng linh hoạt, huống chi thân pháp của hắn vốn cực kỳ xuất chúng, chốc lát liền xông lên đầu.
Bách Lý Hồng Phong lao ra, mấy người khác cũng lập tức phản ứng lại, liền xông ra ngoài.
Một đoạn đường cuối cùng này chính là so tốc độ và sức bền.
Tốc độ của Bách Lý Hồng Phong tất nhiên là nhanh, thời điểm bùng nổ thì e là ngay cả Trác Bất Phàm cũng chẳng bằng, nhưng sức bền thì lại hơi kém.
Đoạn đường này cũng không hề ngắn. Nửa đầu Bách Lý Hồng Phong bỏ xa bốn người phía sau.
Đến đoạn giữa, Trác Bất Phàm phát huy tốc độ và sức bền vượt mức bình thường của hắn, đuổi lên được một chút thì cuối cùng cũng cướp được vị trí thứ nhất.
Nhưng vào lúc này, một màn quỷ dị đã xảy ra. Khí thế của Bách Lý Hồng Phong chợt biến đổi kinh khủng, giống như cả người đều thay đổi, tốc độ của hắn lại một lần nữa tăng lên, đồng thời còn chủ động công kích Trác Bất Phàm.
Trác Bất Phàm đương nhiên rất tức giận!
Hắn vốn đã mất đi cơ duyên một lần, tâm tình khó chịu, giờ này thứ duy nhất hắn theo đuổi chính là lấy được danh hiệu đệ nhất, không ngờ Bách Lý Hồng Phong còn dám tìm hắn gây phiền phức? Hổ già không phát uy người ta lại tưởng là mèo bệnh, vì thế hai người vừa tiến lên vừa ra tay.
Đương nhiên, hai người cũng không phải ra tay liều mạng chém giết gì mà phần lớn là quấy nhiễu đối phương, làm chậm tốc độ tiến lên của đối phương.
Cứ như vậy nên ngược lại, ba người Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu và Kim Xảo Ngưng lại đuổi kịp.
Chính bởi vì Trác Bất Phàm và Bách Lý Hồng Phong tranh đấu như vậy nên kết quả làm Hoa Thiên Mệnh vượt qua bọn họ, cuối cùng đoạt được vị trí đầu.
Hoa Thiên Mệnh vốn cho rằng danh hiệu đệ nhất đã là của mình, cho nên sau khi lao ra, hắn đã xác định xem có đệ tử nào khác đã đến hay không. Vậy nên ánh mắt hắn nhanh chóng xẹt qua Phí Hàm và vài vị tông chủ, không ngờ lại phát hiện ra La Chinh vững vàng ngồi đấy từ lâu...
Giờ khắc này Hoa Thiên Mệnh quả thật không thể tin nổi vào mắt mình.
La Chinh giống như làm ảo thuật vậy, không hiểu tại sao lại ngồi ở chỗ kia. Chuyện này... cũng không hợp lẽ thường quá rồi.
Dù nhìn từ góc độ nào thì chuyện này đều không thể giải thích được.
Lúc ấy Hoa Thiên Mệnh tận mắt nhìn thấy La Chinh rơi xuống vực sâu, lui một vạn bước mà nói thì dù La Chinh may mắn không bị con Giao Long kia nuốt trọn, vậy cũng không thể nào đi trước mình được!
Đoàn người Hoa Thiên Mệnh sau khi thông qua đường chết thì hầu như không ngừng tiến lên! Bởi vì lộ trình của đường chết khá ngắn, có thể nói không ai vượt qua tốc độ của bọn họ, dựa theo suy nghĩ của bọn họ thì tốc độ của năm người trong đoàn đã tạo nên kỳ tích lắm rồi.
Kết quả, vừa mới ra ngoài đã thấy La Chinh ngồi ở đây. Nhìn hắn ngồi tu luyện cứ như đã chờ ở đó một thời gian khá dài.
Hoa Thiên Mệnh sao có thể nghĩ ra được là La Chinh trực tiếp ngồi trên con rối Giao Long bay qua thử luyện, hơn nữa hắn còn phí mất một khoảng thời gian khá dài để “chia của” với Tiểu Điệp.
Hoa Thiên Mệnh đang ngẩn người thì phía sau hắn lại có một người xông tới, đúng là Trác Bất Phàm.
Trác Bất Phàm thở hổn hển, vẻ mặt nóng nảy, sau khi khí thế của Bách Lý Hồng Phong kia thay đổi thì như biến thành một người khác, vô cùng khó chơi, hắn trăm cay nghìn đắng mới thoát khỏi tên kia.
“Thứ hai...”
Trác Bất Phàm thực sự không nghĩ đến chuyện phải tiếp nhận kết quả này, tín điều của cuộc đời hắn chính là chuyện gì hắn cũng phải đứng đầu, thứ nhì thì chẳng có ý nghĩa gì. Hiện tại hắn lại đứng sau Hoa Thiên Mệnh, sự thật này hắn không nhận cũng không được.
Tất cả đều do tên Bách Lý Hồng Phong kia, lúc cuối cứ như chó điên, rõ ràng là một tên rất nhát gan, vậy mà bỗng nhiên lại lên cơn, thật sự vô cùng khó chơi. Đợi sau khi vào Vân Điện lại thu phục hắn!
Ai biết Hoa Thiên Mệnh lại lắc đầu với Trác Bất Phàm nói: “Ngươi không phải thứ hai.”
“Ta không phải thứ hai?” Trác Bất Phàm sửng sốt, rõ ràng hắn đã hiểu sai ý của Hoa Thiên Mệnh, hắn cho rằng Hoa Thiên Mệnh muốn an ủi mình, giống như “nếu không có Bách Lý Hồng Phong quấn ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ là đệ nhất” linh tinh gì đó.
Kết quả Hoa Thiên Mệnh lập tức nói: “Ngươi là thứ ba.”
“Thứ ba?” Trác Bất Phàm trừng mắt hỏi: “Ai đệ nhất?”
Hoa Thiên Mệnh chỉ chỉ La Chinh cách đó không xa: “Hắn mới là đệ nhất.”
Trác Bất Phàm lúc này mới nhìn đến La Chinh, đôi mắt trừng to như chuông đồng: “Hắn... Hắn... Hắn... La Chinh! Hắn làm sao có thể ở chỗ này? Không phải hắn đã chết rồi sao?”
So với Hoa Thiên Mệnh, nghi hoặc trong lòng Trác Bất Phàm càng nhiều hơn!
Cho dù nằm mơ hắn cũng không nghĩ ra vì sao La Chinh có thể lấy được đệ nhất mà còn bình yên vô sự, chẳng lẽ con Giao Long kia ăn chay?
Hay là... con Giao Long kia đưa La Chinh lại đây?
Trác Bất Phàm cũng là nhân vật thiên tài tuyệt đỉnh, La Chinh có thể ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ trước bọn họ thì có lẽ cũng chỉ có khả năng này. Nhưng Trác Bất Phàm lại nghĩ không ra, vì sao con Giao Long kia không ăn La Chinh mà còn đưa hắn đến cửa ra của Thử Luyện Giả Chi Lộ?
Chẳng lẽ Giao Long ở Thử Luyện Giả Chi Lộ vốn là một con đường tắt, nó cũng không ăn thịt người?
Không thể không nói, Trác Bất Phàm có thể suy luận đến trình độ này thì cũng được coi là rất giỏi rồi, cho dù hắn nghĩ đến đau đầu nhức óc thì cũng không thể ngờ được rằng con Giao Long kia chính là một con rối, thực ra đã bị khống chế. Hắn cũng càng không thể tưởng được rằng, ao máu mà hắn trăm cay nghìn đắng mới lấy được kia, cuối cùng lại bị La Chinh hấp thu sạch sẽ, mà những cơ duyên La Chinh thu hoạch được, thực tế rất có thể vốn dĩ nên thuộc về Trác Bất Phàm hắn!
Chỉ là vì La Chinh nhảy vào nên mới khiến Trác Bất Phàm lỡ mất dịp may.
Nhưng trên thế giới này rất nhiều chuyện đều là như thế, giữa dòng đời xô đẩy liền tạo ra kết quả khác hẳn. Ví như lúc ấy Tiểu Điệp kéo Trác Bất Phàm xuống vực sâu mà thương của Trác Bất Phàm không thể phá vỡ kết giới, thì có lẽ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn chứ không lấy được truyền thừa của Huyết Ma Đại Đế.
Lúc này, lốc xoáy lại xoay tròn, người lao tới chính là Bách Lý Hồng Phong.
Trác Bất Phàm vốn còn đang suy nghĩ vấn đề của La Chinh, lúc này đối mặt với Bách Lý Hồng Phong thì giận run cả người: “Bách Lý Hồng Phong, ngươi lại dám ngăn cản ta! Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt!” Tuy Trác Bất Phàm hiểu, kể cả hắn vượt qua Hoa Thiên Mệnh thì cũng không lấy được danh hiệu đệ nhất, nhưng hắn không nuốt trôi cục tức này.
Bách Lý Hồng Phong nghe Trác Bất Phàm nói vậy thì âm trầm cười nói: “Hắc hắc, ngăn cản ngươi thì sao? Ngươi có thể làm gì ta?”
“Ngươi...” Trác Bất Phàm có ý muốn đánh một trận với Bách Lý Hồng Phong.
Lúc này lão già áo trắng của Tường Vân Tông lên tiếng: “Hồng Phong, qua bên này với ta!”
Bách Lý Hồng Phong là đệ tử thân truyền của ông ta, cũng là sự kiêu ngạo của Tường Vân Tông, nên tất nhiên ông ta không mong Bách Lý Hồng Phong chịu thiệt, đồng thời ông ta cũng rõ Trác Bất Phàm chính là con trai của Trác đại tiên sinh nên cũng không muốn đắc tội với người ta, chỉ có thể kêu Bách Lý Hồng Phong đến bên cạnh, tránh cho đánh nhau thật thì chẳng dễ gì nhìn mặt.
Chẳng qua lúc Bách Lý Hồng Phong nhìn thấy La Chinh thì hai con mắt lập tức trừng lớn như quả chuông đồng. Thấy La Chinh còn sống, hắn cũng cảm thấy khó hiểu.
Chờ sau khi Bách Lý Hồng Phong đi ra thì kế tiếp chính là Bùi Thiên Diệu, sau đó là Kim Xảo Ngưng.
Bùi Thiên Diệu tu luyện công pháp Phật môn, vốn không quá am hiểu tốc độ, cho nên thời khắc bứt phá cuối cùng, tốc độ của hắn ngang với Kim Xảo Ngưng, dường như hai người đều đồng thời lao ra khỏi lốc xoáy!
Vì thế lại có hai người mắt trừng to như chuông đồng, dùng ánh mắt kinh ngạc ngơ ngác nhìn chằm chằm La Chinh.
“Các ngươi đều mang vẻ mặt như vậy làm gì!” Phí Hàm thấy không thể nhìn được nữa. Tuy La Chinh đi trước họ khiến người ta cảm thấy không thể chấp nhận được nhưng cũng không cần dùng bộ dạng như gặp quỷ nhìn chằm chằm La Chinh như vậy chứ? Hắn cũng có phải quỷ đâu!
Nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu, La Chinh mỉm cười, sau đó đứng lên, đi qua vỗ vỗ bả vai hai người.
Hiện tại ba người của Thanh Vân Tông đều đã thông qua thử thách ở Thử Luyện Giả Chi Lộ, hơn nữa còn lấy được danh hiệu đệ nhất, thứ hai và thứ năm.
Thạch Kinh Thiên không ngừng cười ha ha, không biết nên nói cái gì cho phải. Một tông môn nhị phẩm của hắn chỉ vẻn vẹn có ba đệ tử được tham gia, mà cả ba người đều lọt vào tốp năm, điều này sao lại không khiến hắn vui cho được?
Đối với Thạch Kinh Thiên mà nói, đây quả thực là chuyện còn vui vẻ hơn chính hắn tìm được kho báu!
Nhưng đúng lúc này, Trác Bất Phàm bỗng nhiên hỏi trước mặt mọi người: “La Chinh, không phải ngươi rơi xuống vực sâu bị con Giao Long kia ăn sao? Chẳng lẽ Giao Long kia không ăn thịt người? Có phải ngươi cưỡi Giao Long tới đây hay không? Tên đệ tử Vân Điện thần bí kia đâu? Không phải hắn đi cùng với ngươi à?”
Trác Bất Phàm không chút khách khí hỏi ra những suy nghĩ trong lòng mình. Hắn biết, nếu mình lén đến hỏi thì chắc chắn La Chinh sẽ không nói. Chẳng qua nếu ở trước mặt trưởng lão Phí Hàm và các vị tông chủ thì La Chinh lại ngoan ngoãn mở miệng!
Đây là tính toán của Trác Bất Phàm.
Trưởng lão Phí Hàm và mấy vị tông chủ nghe thấy chuyện La Chinh có liên quan tới Giao Long thì đồng loạt nhìn về phía hắn.
Đối mặt với vấn đề của Trác Bất Phàm, La Chinh nhíu mày. Người này, quả nhiên vẫn là muốn nhằm vào mình...