Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay

Chương 27


Edit: Weirdo
Cố Ninh lùi về phía sau một bước, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Minh Thâm đang đứng trước mặt nàng, trong tay còn cầm chiếc mặt nạ lúc trước hắn mang ở trên mặt, đối với nàng cười.

Cố Ninh ổn định tinh thần, còn chưa nói gì, bỗng nhiên có một trận gió thổi tới, mặc dù là ngày xuân, nhưng gió buổi sáng vẫn lộ ra vài phần thanh hàn, làm cho người ta theo bản năng cảm thấy có chút lạnh.

Đúng lúc này, Lục Minh Thâm bỗng nhiên cởi áo khoác trên người hắn ra, giơ tay khoác lên vai nàng.

Cố Ninh kéo xiêm y lại: "Ta không lạnh."
Lục Minh Thâm vẫn khoác lên người nàng, còn khép cổ áo lại, như là sợ gió sẽ lọt vào.

"Gió lớn, sao lại không lạnh?" Lục Minh Thâm rũ mắt nhìn nàng.

Thấy hắn kiên trì, Cố Ninh cảm thụ được nhiệt độ trên áo khoác, đích thật là ấm áp hơn rất nhiều, cũng không cự tuyệt nữa, nhịn không được hỏi: "Sao huynh lại ở chỗ này?"
Nàng tương đối kỳ quái chính là làm sao hắn nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng như vậy, nàng cũng không thấy hắn dùng khinh công a.

Lục Minh Thâm lại không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vấn đề này ta cũng muốn biết."
Lúc nói chuyện, hắn khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng, mang theo chút ý tứ trêu đùa.


Cố Ninh bị hắn nhìn không khỏi có chút chột dạ, biết hắn khẳng định là phát hiện chuyện nàng nghe lén, chỉ là trên mặt vẫn nhàn nhạt, chỉ nói: "Ta chính là đi ngang qua mà thôi."
Lục Minh Thâm phối hợp gật gật đầu, nghiêng người dựa vào tường viện, thưởng thức mặt nạ trong tay, ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc, rất đẹp mắt.

Ánh mắt của hắn rơi vào trên mặt nàng, có chút nóng rực quá mức, thật giống như tám trăm năm chưa từng thấy qua, người nhìn có chút không được tự nhiên, lại sẽ không cảm thấy mạo phạm, bởi vì ánh mắt của hắn tuy nóng bỏng, nhưng chỉ làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ thuần túy, cũng không có bất kỳ ý niệm dơ bẩn nào trong đầu.

"Biểu muội, trong chùa rất nhàm chán đi?" Hắn trầm ngâm một lát, hỏi.

Cố Ninh nói: "Cũng được."
Lục Minh Thâm nhìn sắc mặt bình tĩnh của nàng, dường như có chút không hài lòng với đáp án này, lại dụ dỗ nói: "Cơm chay kia hẳn là không ngon, vẫn là trong phủ làm vừa tinh tế lại mỹ vị, đúng không?"
Cố Ninh liếc hắn một cái, nói: "Cũng được."
Lục Minh Thâm nhẹ nhàng "A" một tiếng, ngữ điệu mang theo vài phần trêu đùa: "Vậy biểu muội hẳn là cũng nhớ ta chứ?"
Cố Ninh chỉ coi Lục Minh Thâm đang bắt bẻ chùa miếu để dỗ nàng trở về, theo bản năng nói: "Cũng còn......"
Lời còn chưa dứt, nàng mới đột nhiên ý thức được câu hỏi của hắn đã bất tri bất giác chuyển hướng, Lục Minh Thâm nghe nàng nói, đôi mắt đào hoa lộ ra vài phần ý cười mê người, nói: "Còn cái gì?"
Thần sắc Cố Ninh nhạt đi: "Thế tử tìm ta chính là nói những lời không có ý nghĩa này?"
Lục Minh Thâm rũ mắt nhìn nàng, ý cười khẽ thu lại, tựa hồ khẽ thở dài một tiếng, nói: "Biểu muội thông minh hơn người, nhất định hiểu được, ta chỉ muốn nói cho muội......" Hắn bỗng nhiên đến gần một bước, nhìn vào đáy mắt nàng, nói tiếp, "Bên ngoài cho dù có mọi thứ tốt cũng không bằng trong nhà, biểu muội đừng quên ta còn đang chờ muội trở về."
Hắn nói ôn nhu, ánh mắt tha thiết chân thành, mang theo chút ý cười, giống như là một vị huynh trưởng tốt quan tâm muội muội.


Cố Ninh hơi giật mình, đáy lòng xẹt qua chút tư vị vi diệu khó tả, người làm nhiệm vụ ở thế giới này đương nhiên là không có vướng bận, chỉ là thời điểm hắn nói như vậy, lại cảm giác giống như hắn đang cùng nàng đối thoại, mà không phải thân phận thế thân này của nàng mà thôi.

Bất giác có chút rung động.

Ngay lúc nàng im lặng, Lục Minh Thâm được nước làm tới mà nâng tay lên xoa đầu nàng, bất quá trước khi nàng tức giận đã thu tay lại, còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, lưu luyến nói: "Biểu muội, ta phải đi rồi, lần sau lại đến thăm muội."
Cố Ninh nhìn bóng lưng hắn, không nói gì.

Trăng lên giữa trời, bên trong Nam Dương Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, một mảnh yên tĩnh, hộ vệ trong phủ tuần tra khắp nơi.

Hứa Lục Uyển từ trong viện Chu di nương đi ra, nàng ta đến xin chủ ý với Chu di nương, nhưng cũng không thương lượng ra kết quả gì.

Mấy ngày nay, nàng ta cũng rất cố gắng tiếp cận Thế tử, nhưng đều không có hiệu quả gì, Minh Húc viện nàng ta căn bản không vào được, cho dù ngẫu nhiên gặp trên đường, bên cạnh Thế tử cũng có tùy tùng, nàng ta còn chưa tới gần đã bị ngăn lại.

Lâu như vậy, nàng ta cũng chưa cùng Thế tử nói qua một câu, hơn nữa đoạn thời gian này cũng không biết Thế tử đang bận cái gì, thường xuyên không ở trong phủ, càng khiến nàng ta tiếp cận Thế tử càng thêm khó khăn.

Vốn tưởng rằng sau khi Cố Ninh đi chùa miếu, Thế tử có thể nhìn đến nàng ta, dù sao theo quẻ tượng tiên đoán, nàng ta cùng Thế tử nhất định là trời sinh một đôi.


Nhưng hiện tại nàng ta xem như hiểu, chỉ cần Cố Ninh còn sống, trong lòng Thế tử cũng chỉ có nàng, căn bản không nhìn thấy những người khác.

Chỉ có đem sự tồn tại của Cố Ninh triệt để xóa sạch, năm rộng tháng dài, Thế tử cho dù thích nàng nhiều hơn nữa chung quy cũng sẽ bị thời gian mài mòn, đến lúc đó, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh Thế tử liền có cơ hội.

Chỉ là muốn giết cố Ninh, một nữ tử yếu đuối không biết võ công đương nhiên dễ dàng, khó chính là không thể bị Thế tử phát hiện, cần thiết phải có một người có thể thay nàng ta giết Cố Ninh, còn tuyệt đối sẽ không để Thế tử nghi ngờ nàng ta.

Nàng ta vốn là Thánh Nữ của Vu Tộc ở Bắc Tắc, vì phụ trợ Thế tử bước lên Đế vị mà đến, trong tộc ngược lại có kỳ nhân dị sĩ, lại không thể vận dụng, nếu không Thế tử nhất định sẽ tìm hiểu nguồn gốc tra ra tất cả.

Ngay khi nàng ta vừa đi vừa trầm tư, đã đi tới cửa viện, lúc vừa muốn đi vào, bóng cây bên cạnh bỗng nhiên lắc lư một chút, vừa quay đầu nhìn, phía sau bỗng nhiên có người che miệng mũi nàng ta lại.

Nàng ta thử giãy giụa, nhưng người này sức lực cực lớn, nội lực cũng sâu, nàng ta lại là nửa điểm không thể động đậy, khi nghe thấy tiếng bước chân của hộ vệ trong phủ, người này đã kéo nàng ta vào phòng trong viện.

Trong phòng một mảnh tối tăm, không biết là quá mức tự tin hay là quá mức coi thường người, người này thế nhưng sau khi vào phòng liền buông nàng ta, ngược lại là đi thắp đèn trên bệ.

Thời điểm Hứa Lục Uyển vừa muốn gọi người, lại bỗng nhiên nghe thấy người đối diện dùng ngôn ngữ Nguyệt Quốc nói một câu: "Lục Uyển, là ta!"
Hứa Lục Uyển ngẩng đầu, lại nhìn thấy một gương mặt tuy không tính là quen thuộc nhưng cũng không tính là xa lạ, người tới tuổi không lớn, chỉ có bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, lại sinh ra rất cao lớn uy mãnh, ngũ quan không đủ tinh xảo, có vẻ phóng khoáng, nhưng cũng không mất đi sự tuấn lãng của thiếu niên.

Nàng nhận ra đây là vị công tử nhỏ nhất của Nguyệt Quốc, Thác Bạt Triều, Vu Tộc bọn họ tuy ở trong lãnh thổ Nguyệt Quốc, nhưng lại ở trong núi sâu, cũng không thuộc về Nguyệt Quốc, siêu nhiên thế ngoại*, nếu không phải bởi vì quẻ tượng làm nàng ta tới tìm Lục Minh Thâm, chỉ sợ cả đời nàng ta cũng sẽ không rời khỏi Vu Tộc.

*超然世外: Xa rời, cách biệt với bên ngoài.


Mà Thác Bạt Triều năm mười bốn tuổi đã dẫn tùy tùng tới Vu Tộc, chính là vì mời bọn họ làm việc cho triều đình, lúc ấy bọn họ quả quyết cự tuyệt, Thác Bạt Triều vẫn ở lại Vu Tộc một thời gian.

Hứa Lục Uyển kinh nghi bất định nhìn hắn ta: "Thác Bạt công tử, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thác Bạt Triều đối với nàng ta nửa điểm cũng không giấu diếm, trực tiếp đem chuyện hắn ta và đại thần Nguyệt Quốc đến Yến Quốc ý đồ gây chuyện, kết quả bị Lục Minh Thâm phát hiện, mang theo vệ binh đuổi bắt hắn ta mấy ngày nay nói cho nàng ta biết.

Cho nên, hắn ta mới hoảng không chọn đường mà trốn vào Nam Dương Vương phủ, dù sao Lục Minh Thâm hẳn cũng không nghĩ tới hắn ta sẽ ở trong phủ hắn.

Hứa Lục Uyển nghe, nhịn không được có chút hoài nghi: "Loại chuyện này công tử phái người tới đây là được, cần gì phải tự mình xuất mã?"
Ai ngờ, Thác Bạt Triều sau khi nghe xong lời này, nhìn thần sắc nàng ta liền có chút không được tự nhiên, một hồi lâu, mới ấp a ấp úng nói: "Kỳ thật ta nghe được tin tức của ngươi ở chỗ này, mới lấy lý do dò xét tình địch để đến kinh thành."
Hứa Lục Uyển nhìn hắn ta, tựa hồ hiểu được điều gì đó, trong lòng không khỏi hiện ra một kế sách, nếu lợi dụng hắn ta giết Cố Ninh trước, sau đó lại đem hành tung của hắn ta nói cho Lục Minh Thâm biết, cứ như vậy, không phải nhất tiễn song điêu* sao?
*一箭双雕: Một công đôi việc, một mũi tên trúng hai đích.

Đang nghĩ, thần sắc Hứa Lục Uyển liền nhu hòa xuống, nhìn hắn ta, nói: "Ngươi yên tâm, trước tiên ở trong phòng ta trốn đi, chỉ là không cần đi ra ngoài, nếu không bị phát hiện ta cũng không có biện pháp cứu ngươi."
Thác Bạt Triều nghe vậy, cao hứng không thôi, liên tục gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không liên lụy đến ngươi."
Hứa Lục Uyển gật gật đầu, ánh mắt lại có chút khó lường.

_________
2022/01/15..

Bình Luận (0)
Comment