Edit: Weirdo
Cố Ninh mấy ngày nay ở chùa miếu sống rất nhàn nhã thoải mái, không có nam chủ, không có cốt truyện, ngay cả ân nhân cứu mạng ngày ấy gặp qua cũng không xuất hiện nữa.
Cố Ninh cũng đoán được nam chủ không tới tìm nàng nhất định là bị chuyện trên triều đình vướng chân, mà không phải thật sự đã chết tâm, nhưng có thể thanh nhàn như vậy vài ngày cũng tốt.
Đương nhiên, đi theo cốt truyện cũng không mệt, mệt mỏi chính là nàng một lòng đi theo cốt truyện, nhưng cốt truyện lại luôn ở trên con đường sụp đổ một đi không trở lại.
Nhưng cuộc sống thanh nhàn này cũng không được mấy ngày, cốt truyện nguyên tác lại bắt đầu sụp đổ.
Đêm nay, nàng như thường ngày ăn cơm xong liền đi đại điện nghe trụ trì giảng chuyện trong kinh Phật, trụ trì là cao tăng đắc đạo, nói chuyện đặc biệt có triết lý, giảng chuyện xưa cũng khiến người tỉnh ngộ, cũng không mất hứng thú.
Một đám hòa thượng tăng nhân đều nghe giảng một cách say sưa.
Sau khi tan cuộc, tiểu hòa thượng Chung Thanh phụ trách chiếu cố nàng liền ôm một đống sách mọi người đã đọc muốn đặt trở lại Tàng Kinh Các.
Cố Ninh thấy trong lòng hắn ôm một đống, tiểu hòa thượng vóc người không cao lại còn đang lớn, nhìn như muốn đè bẹp cả người.
Nàng liền đem kinh thư chia ra một bộ, cùng hắn đi Tàng Kinh Các, vừa lúc trở về viện của nàng cũng rất thuận đường.
Tiểu hòa thượng mi mắt cong cong nói cảm ơn, cùng nàng đi về phía Tàng Kinh Các.
Chỉ là thời điểm đi qua Phật đường, Cố Ninh lại nhìn thấy trong Phật đường đi ra một người, cũng là người ngày đó đã cứu nàng.
Đã trễ như này, sao hắn lại xuất hiện ở Phật đường?
Nếu không phải biết bốn phía Phật đường đều không có chỗ ở, nàng đều cho rằng hắn là ở nơi này.
Tiểu hòa thượng nhìn thấy hắn ngược lại không ngoài ý muốn, còn cung kính lễ độ mà ngây thơ nói: "Lục công tử, ngài lại tới tìm trụ trì sao?"
Họ Lục?
Chú ý tới họ này, Cố Ninh không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tuy rằng họ này là họ của Hoàng gia, nhưng tạm thời nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn có lẽ là họ hàng gì của Lục Minh Thâm cũng không nhất định.
Vị Lục công tử này đứng ở trên bậc thang, cũng nhìn thấy nàng, sau đó nở nụ cười, nói với bọn họ: "Chỉ là tới Phật đường xin quẻ mà thôi."
Tiểu hòa thượng "A" một tiếng, hiếu kỳ nói: "Lục công tử cầu cái gì mà muộn như vậy?"
Lục công tử hơi mỉm cười, thanh âm nhu hòa, văn nhã lịch sự: "Là một quẻ nhân duyên."
Người đến Phật đường xin quẻ rất nhiều, nhưng đã trễ thế này chạy tới xin quẻ nhân duyên không nhiều lắm, tiểu hòa thượng không hiểu mà nhìn hắn một cái, vẫn là khách khí hỏi: "Vậy để tiểu tăng dẫn Lục công tử đi tìm sư huynh giải quẻ?"
Ánh mắt Lục công tử hơi dừng lại, cười nói: "Không cần, ta đã biết đáp án rồi."
Tiểu hòa thượng nghi hoặc nhìn hắn, như là kỳ quái hắn tại sao biết giải quẻ.
Lúc này, Lục công tử lại nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh tiểu hòa thượng, mỉm cười nói: "Cô nương, lại gặp mặt."
Cố Ninh ngẩn ra, lúc này mới phát hiện hắn cư nhiên là nhớ rõ nàng, vậy nàng còn làm bộ như không nhận ra cũng không tốt lắm, liền đem lời cảm tạ ngày đó còn chưa kịp nói ra miệng nói một lần, cảm tạ ân cứu mạng của hắn.
Lục công tử lại nói: "Nếu cô nương thật sự muốn cảm tạ ta, không bằng dẫn đường cho ta đi?" Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nói, "Đêm nay sao thực đẹp, ta là cố ý tới Tháp Thiên Tầng trong chùa ngắm sao."
Cố Ninh chần chờ một lát, Tháp Thiên Tầng cũng không xa, chỗ đó cũng có tăng nhân trông coi, nàng dẫn đường cho hắn cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Tiểu hòa thượng thấy thế, liền nói: "Cố thí chủ, đem kinh thư cho tiểu tăng đi, đã đến nơi rồi."
Lần này, Cố Ninh ngay cả cái cớ đưa kinh thư cũng không còn, đối diện với khuôn mặt mang theo ý cười thanh đạm của Lục công tử, đành phải đồng ý.
Cố Ninh đi trước dẫn đường, vị Lục công tử kia trong tay cầm theo đèn lồng tiểu hòa thượng mang tới, chiếu con đường phía trước.
Cố Ninh sau khi nói lời cảm tạ với hắn cũng không mở miệng nữa, chỉ trầm mặc mà đi, như là thập phần cẩn thận phòng thủ nam nữ.
Nhưng kỳ thật chỉ là không có gì để nói mà thôi.
Ngược lại vị Lục công tử này ôn tồn lễ độ giới thiệu bản thân, lại hỏi họ nàng, ngược lại không hỏi tên, dù sao tên khuê phòng thiếu nữ cũng không thể dễ dàng nói cho người ngoài biết.
Cố Ninh lúc này mới biết vị Lục công tử này tên là Lục Thầm Chi, quen biết với trụ trì, thường xuyên tới Thanh Sơn Tự làm việc, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, càng nhiều tin tức cũng không rõ ràng lắm.
Bất quá, nếu trụ trì đều quen biết hắn, còn đối với hắn thập phần cung kính cùng thân cận, vậy hắn cũng nhất định không phải là kẻ xấu gì.
Cố Ninh cảm thấy, nơi này nói không chừng là địa điểm gặp nhau giữa hắn và Lục Minh Thâm, nếu hai người ở đây thương nghị đại kế mưu phản, cũng không có khả năng sẽ bị người khác phát hiện, dù sao những tăng nhân nơi này đều không để ý tới hồng trần, một lòng hướng Phật, căn bản sẽ không chú ý bọn họ làm gì ở đây.
Cố Ninh vừa đi vừa nghĩ, không bao lâu đã đến Tháp Thiên Tầng.
Tháp Thiên Tầng được xây dựng trên đỉnh núi có địa thế cao, bởi vậy nơi này cũng cách bầu trời càng gần, hơn nữa đêm nay tinh nguyệt sáng ngời, lúc ngẩng đầu phảng phất duỗi ra tay đều có thể chạm đến ngôi sao, cảnh tượng như vậy đích xác rất đẹp.
Cố Ninh cũng không khỏi nhìn nhiều hơn một chút, sau đó mới nhìn về phía Lục Thầm Chi, lại phát hiện hắn đang nhìn nàng, ánh mắt khiến người ta có chút không được tự nhiên, nàng nói: "Nơi này chính là Tháp Thiên Tầng, ta liền đi trước."
Lục Thầm Chi lại đột nhiên duỗi tay ngăn cản nàng, trong tay hắn còn cầm đèn lồng, ánh đèn lồng chiếu ra gương mặt lạnh lùng thoát tục của nàng, Lục Thầm Chi nhìn mặt nàng, cười, nói: "Cô nương dừng bước."
Hành động này của hắn có chút đường đột, chỉ là hắn thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, lịch sự nho nhã, cũng không làm cho người ta chán ghét mà thôi, Cố Ninh nhẫn nại hỏi: "Lục công tử còn có chuyện gì?"
Lục Thầm Chi lại ngẩng đầu nhìn ngôi sao, sau đó lại nhìn về phía nàng, nói: "Cô nương không biết sao? Thanh Sơn Tự ước nguyện rất linh, mà Tháp Thiên Tầng đối với sao ước nguyện lại càng linh nghiệm, bởi vì ở chỗ này thần minh trên trời nhất định có thể nghe thấy nguyện vọng của ngươi."
Cố Ninh: "......"
Nhìn bộ dáng hắn chân thành thuyết phục nàng ước nguyện, không nghĩ tới hắn thoạt nhìn là bộ dáng thư sinh, còn rất mê tín, khó trách tuổi còn trẻ luôn chạy đến chùa miếu.
Nàng vừa muốn nói không có hứng thú, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại bên hông hắn, bên hông hắn treo một miếng ngọc bội, là long văn, trong thiên hạ, ngoại trừ cửu ngũ chí tôn cũng không ai dám dùng loại ngọc bội kiểu dáng này, cho dù dùng cũng không dám công khai đeo ra như vậy.
Cố Ninh trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ, nhớ lại một chút tình tiết nguyên tác, trong nguyên tác Hoàng đế vai ác từ đầu tới cuối cũng chưa từng xuất hiện tên thật, bởi vì người khác hoặc là gọi hắn là Bệ hạ, hoặc là những kẻ tạo phản gọi hắn là cẩu Hoàng đế.
Nhưng chắc chắn họ của Hoàng đế là họ Lục.
Lần này, Cố Ninh lại nhìn bộ dáng thành tâm của Lục Thầm Chi, giống như chắc chắn có thể thực hiện nguyện vọng của nàng, lại là một phen lý giải, hắn không phải thật sự cảm thấy thần minh có thể giúp người mộng đẹp trở thành sự thật, mà là tự tin hắn đường đường là Đế vương chí tôn tuyệt đối có thể thực hiện nguyện vọng của một tiểu cô nương đi?
Cho nên, hắn đây là......!đang làm nàng vui vẻ?
Cố Ninh không khỏi nghĩ tới lúc trước nghe lén hắn và Lục Minh Thâm nói chuyện, cho nên, người hắn nhắc tới có chút để ý thật sự là nàng?
Chỉ là......!loại nhân thiết thấy sắc nảy lòng tham này phù hợp với vai ác sao?
Trong nguyên tác, hắn không phải là Hoàng đế một lòng làm sự nghiệp, vô tâm nữ nhi tình trường sao?
Cố Ninh nghĩ, liền không khỏi muốn thăm dò hắn một chút, bỗng nhiên thở dài, nói: "Ta chỉ có một nguyện vọng, chỉ là vĩnh viễn cũng không có khả năng thực hiện."
Mỹ nhân nhíu mày tự nhiên cũng khiến người thương tiếc xúc động, Lục Thầm Chi liền quan tâm nói: "Cô nương cứ nói đừng ngại."
Cố Ninh nói: "Ta......!muốn giải trừ một hôn ước."
Nghe thấy lời nàng nói, Lục Thầm Chi lại buông lỏng mặt mày, giống như cảm thấy nguyện vọng này của nàng đơn giản đến có chút đáng yêu, chậm rãi nói: "Hôn ước này là do phụ mẫu cô nương định ra?"
Cố Ninh lắc đầu, nói: "Không phải."
Lục Thầm Chi nói: "Là nhà vị hôn phu của ngươi bức bách?"
Cố Ninh lại lắc đầu.
Lục Thầm Chi lần này có chút hứng thú, nói: "Vậy là như thế nào định ra?"
Cố Ninh lại nhìn hắn, một hồi lâu sau mới muốn mở miệng, nhưng không chờ nàng mở miệng nói chuyện, lại bỗng nhiên có tiếng gió khác thường ập tới.
Lục Thầm Chi biểu tình biến đổi, đột nhiên đem nàng bảo hộ ở phía sau, ném đèn lồng trong tay ra ngoài.
Sau một lát, đèn lồng liền ở trên không trung vỡ ra bay tứ tán, mà phá vỡ đèn lồng chính là một thanh trường kiếm lóe hàn quang sát khí.
Người cầm kiếm che mặt, đôi mắt lại có chút dã tính lãnh khốc, thẳng hướng về phía Cố Ninh mà đến.
Lục Thầm Chi ôm eo nàng lui về phía sau, giống như bước trên không trung tránh thoát một kiếm này.
Người bịt mặt đâm trúng khoảng không, lại xoay chuyển phương hướng tới gần, nhưng còn chưa kịp tới gần, đã có một đám người ăn mặc như hộ vệ từ các nơi xuất hiện, đem người bịt mặt vây quanh.
Cố Ninh lúc này mới phát hiện, nguyên lai nhìn như yên tĩnh như thể chỉ có hai người nàng và Lục Thầm Chi, cư nhiên lại ngầm ẩn giấu nhiều người như vậy.
Trong bụi cỏ, trên tường, trên nóc nhà, các nơi đều có.
Người bịt mặt võ công tự nhiên cũng cao, nhưng không phải đối thủ của nhiều người như vậy, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.
Nhìn bọn họ rất nhanh liền bắt được người bịt mặt, Cố Ninh trầm mặc, đây là Hoàng đế bài diện sao?
Chỉ là đi ra ngắm sao liền nhiều cao thủ võ công như vậy bảo hộ?
Có lẽ là sợ người bịt mặt chạy trốn, một thanh niên đại khái là hộ vệ thống lĩnh cho hắn ta uống một viên thuốc, người bịt mặt cả người nhũn ra mà ngã xuống.
Thống lĩnh này mới xoay người quỳ gối dưới chân Lục Thầm Chi, nói: "Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, khiến chủ tử bị kinh hãi rồi."
Này còn chậm a?
Cố Ninh không khỏi liếc mắt nhìn thống lĩnh này một cái, lại nghe thấy Lục Thầm Chi hỏi: "Làm thế nào người này lại trà trộn vào được đây?"
Nghe vậy, nàng mới nghĩ đến, nếu hắn là Hoàng đế, bên người tự nhiên là cao thủ nhiều như mây bảo hộ, sát thủ này lại tiến vào quá dễ dàng đi?
Thống lĩnh chần chờ một chút, còn chưa nói gì, trên đường nhỏ bên kia lại đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm rất quen thuộc, mang theo chút nhàn nhã thản nhiên: "Là thần thả hắn ta vào."
Cố Ninh ngẩng đầu nhìn liền lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới Lục Minh Thâm cũng sẽ ở chỗ này, trong đầu có rất nhiều nghi vấn, tại sao người bịt mặt này lại giết nàng?
Lục Minh Thâm nếu muốn bắt hắn ta, vì sao còn muốn cho hắn ta trà trộn vào?
Nhưng so với sự khiếp sợ của nàng, Lục Thầm Chi lại có bộ dạng văn nhã bình tĩnh, nói: "Minh Thâm, ngươi tới đúng lúc, áp giải người này về chiếu ngục đi."
Trong lúc nói chuyện, Lục Minh Thâm đã đi tới, ngồi xổm xuống trước người bịt mặt, kéo khăn che mặt của hắn ta xuống, ở vạt áo hắn ta mò mẫm cái gì đó.
Cố Ninh đang xem hắn muốn làm gì, lại chợt nghe Lục Thầm Chi ở bên tai nàng hỏi: "Đúng rồi, cô nương, ngươi còn chưa nói hôn ước của ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Nghe vậy, động tác của lục Minh Thâm dường như ngừng lại một chút.
Cố Ninh có chút xấu hổ, không nghĩ tới bây giờ Lục Thầm Chi còn có thể như không có chuyện gì truy vấn vấn đề trước đó, nàng nhất thời không biết nên nói cái gì.
Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, Lục Thầm Chi có lẽ cho rằng nàng không tiện nói, liền rất săn sóc nói: "Vậy không bằng nói cho ta biết vị hôn phu của ngươi là ai, có lẽ ta có thể giúp ngươi giải trừ hôn ước này."
Nếu không phải Lục Minh Thâm ở chỗ này, nàng thật đúng là có chút động tâm, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy có loại xấu hổ, phảng phất như hồng hạnh xuất tường trước mặt Lục Minh Thâm.
Mà ngay khi Lục Thầm Chi vừa dứt lời, Lục Minh Thâm đã đứng lên, nhìn về phía bên này, tựa hồ khẽ thở dài, nói: "Bệ hạ, tứ hôn là ngài, giải trừ cũng là ngài, ngài nói chuyện có thể chắc chắn hay không?"
Thần sắc Lục Thầm Chi dừng lại, nhìn về phía Lục Minh Thâm, lại nhìn Cố Ninh, tựa hồ minh bạch cái gì, ánh mắt sâu xa, sau đó hỏi: "Vị hôn phu của nàng là ngươi?"
Lục Minh Thâm gật đầu, ngữ khí nghiêm trang: "Ta nghĩ nơi này hẳn là không có người thứ hai họ Lục?"
Cố Ninh: "......"
Lục Thầm Chi nghiêng mặt nhìn về phía nàng, trầm mặc một lát, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi không hài lòng việc trẫm tứ hôn?"
Có lẽ là thấy thân phận đã bại lộ, Lục Thầm Chi cũng không có nửa điểm giấu giếm nàng áy náy hoặc là xấu hổ, rất tự nhiên mà trực tiếp mở miệng hỏi nàng.
Ngữ khí của hắn nhìn như bình thản ôn hòa, Cố Ninh lại không hiểu sao từ bên trong nghe ra ba phần không thể tưởng tượng, ba phần hứng thú dạt dào, còn có một phần ý cười, lại không có nửa điểm nàng ngỗ nghịch thánh ý mà không vui.
Nàng lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, quan hệ giữa Lục Thầm Chi và Lục Minh Thâm dường như tốt hơn nhiều so với nàng nghĩ.
Vai ác cùng nam chủ không phải nên đấu nhau đến mức ngươi chết ta sống sao?
Bọn họ khi nào quan hệ tốt như vậy a?
______
2022/01/25.
Cuối năm nên tui bận quá, không ra chương mới thường xuyên được.
Ra Tết còn thi nữa nên có thể từ giờ đến hết tháng 2 tui ra chương hơi chậm.
Mong mọi người thông cảm nhaaa.