Sau đó Phó Thời Văn liền đăng tấm hình đó lên Wechat.
Không thể phủ định một điều là khả năng chụp hình của anh rất tệ, nhưng đó không phải là trở ngại quá lớn, bởi tay anh rất đẹp, cứu cả tấm hình.
Ngón tay mảnh mai cùng các khớp ngón tay rõ ràng.
Một bàn tay đẹp như vậy, với chiếc nhẫn ở ngón áp út, khiến bức ảnh còn đẹp hơn những tấm poster quảng cáo do hãng trang sức chụp.
….
An Trừng xin nghỉ mấy ngày nay không có lý do. Cậu ta là diễn viên chính, vì thế mà quá trình làm phim cũng bị đình trệ mấy ngày vì phải chờ đợi nam chính.
Hôm nay, anh ấy quay trở lại đoàn phim và cuối cùng cũng bắt đầu quay bình thường.
Trong giờ giải lao, An Trừng vừa cầm điện thoại lướt wechat, vừa uống nước trái cây.
Bỗng nhiên, cậu ta phát hiện ra rằng Phó Thời Văn, người 100 năm không bao giờ đăng gì lên mạng xã hội, nay đã xuất hiện một bài đăng duy nhất.
An Trừng vừa tò mò vừa vui vẻ vào xem.
Kết quả có chết cũng không ngờ tới cậu ta lại có thể nhìn thấy một bức ảnh như vậy.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út đặc biệt gây chướng mắt.
Trợ lý mới đang chỉnh sửa lại tóc cho An Trừng.
“A--!”
Mũ đội đầu quá chặt, da đầu An Trừng bị kéo căng.
“Anh Minh, em xin lỗi.” Trợ lý nhỏ sợ hãi nhanh chóng xin lỗi.
An Trừng tức giận, nhưng bên ngoài vẫn nhẹ nhàng mà cười nói với trợ lý nhỏ: “Cô, ngồi xuống đi.”
Cô trợ lý nhỏ nghe lời ngồi xuống không rõ lý do.
An Trừng mở nắp chai nước trái cây trong tay, sau đó thằng tay đổ lên đầu cô trợ lý nhỏ.
….
“Gặp mặt đi!”
Lâm Du nhận được tin nhắn của An Trừng.
Cậu nhìn lướt qua rồi tắt màn hình điện thoại, không trả lời.
Phó Thời Văn bước ra khỏi phòng để đồ, mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, vẫn cực kỳ đẹp trai và tuấn mỹ như mọi ngày.
“Tiên sinh tối nay muốn ra ngoài sao?”
Phó Thời Văn: “Ừ, sinh nhật ngày hôm qua không tổ chức ở ngoài. Hôm nay có vài người bạn nói muốn tụ tập ăn cơm, chúng ta đi cùng nhau nhé?”
Lâm Du đoán bằng hữu của Phó Thời Văn đều là mấy người “phú nhị đại”, Lâm Du cùng bọn họ không thân thiết.
“Tiên sinh, em không đi, đừng uống quá nhiều.”
“Được rồi.” Phó Thời Văn đi ra ngoài.
Lâm Du dọn dẹp nhà cửa.
An Trừng gọi lại.
Lâm Du nhíu mày, từ chối điện thoại của An Trừng, không do dự liền thêm số điện thoại của An Trừng vào danh sách đen.
Một lúc sau, một số lạ khác gọi đến.
Lâm Du trả lời cuộc gọi.
“Lâm Du, cậu dám không nghe điện thoại của tôi sao?” Giọng điệu của An Trừng có vẻ rất tức giận.
Lâm Du cực kỳ lạnh nhạt mà nói ừ một tiếng.
Giọng điệu hờ hững này như thêm dầu vào lửa, khiến An Trừng càng thêm phần tức giận.
“Lâm Du, cậu là sợ trả lời điện thoại của tôi hay là sợ không dám gặp mặt tôi?”
Lâm Du thành thật trả lời: “Không có, tôi chỉ là không muốn nghe thấy giọng nói của cậu, càng không muốn nhìn thấy cậu.”
Lâm Du không muốn bị kích động bởi An Trừng nữa.
Trước đây cậu từng trách tiên sinh không tin cậu, nhưng ngẫm lại, cậu cũng chưa bao giờ tin tiên sinh.
Tình yêu là niềm tin giữa hai người.
Kể từ khi Lâm Du quyết định quay lại, cậu đã chọn tin tưởng vào tiên sinh.
Nghe câu trả lời của Lâm Du, An Trừng tức giận đến mức suýt đánh rơi điện thoại trên tay.
Anh chua chát nói: “Cậu sẽ phải hối hận.”
Lâm Du chậm rãi nói: “Tôi sẽ không hối hận, vợ chồng tôi sẽ luôn ở bên nhau.”
“Còn nữa, cảm ơn An Trừng, nếu không có cậu thì tôi cũng không biết rằng tiên sinh yêu tôi nhiều đến mức nào.”
….
Bàn ăn.
Bạch Việt cười nói: “Anh Phó, lúc em đạp ga, em căng thẳng đến mức tim bay ra khỏi l*иg ngực luôn a.”
Vết thương trên mặt của Bạch Việt vẫn chưa lành, sống mũi gần như cong lên vì cú đấm của Phó Thời Văn, bình thường nhìn anh ta đã thấy rất buồn cười, nhưng giờ lại có vết thương trên mặt, lại càng thêm phần mua vui.
Phó Thời Văn cười hỏi: “Vết thương trên mặt còn đau không?”
“Không đau, không đau chút nào, da thịt của em rất dày.” Bạch Việt vừa nói vừa lấy tay vỗ nhẹ lên mặt, nhưng cơn đau khiến anh ta cười toe toét.
Anh ta nói với vẻ mặt chua xót: “Anh Phó, anh quá độc ác, nhưng em có thể hiểu được, dù sao anh cũng muốn phải diễn thật hơn!”
Nụ cười trên mặt của Phó Thời Văn không thay đổi, nhàn nhạt nói: “Lần trước Trương tổng có dự án, nghe nói công ty của cậu có ý đồ, liền tiến cử cậu với ông ấy.”
“Cảm ơn anh Phó!”
Dự án này tuy không lớn nhưng trị giá hàng chục triệu, việc đập vào là đáng giá, mặc dù cả quá trình đầu tư cũng rất khó chịu.
Bạch Việt vẫn luôn cho rằng bản mình giống như một con chó đang vẫy đuôi của Phó thời văn, chờ đợi sự bố thí từ chủ nhân.
Là chó hay sói, còn chưa rõ.
Lâm Chi Đạt tay cầm ly rượu, không khỏi cảm thán: “Phó cẩu, lần này cậu khổ nhục kế diễn cũng không tồi, vừa bị đâm lăn vài vòng trời đất lại mất tiền để chữa thương.”
Bạch Việt cười nói: “Nhập viện là giả, bị thương cũng là giả. Túi máu do trợ lý của An Trừng mượn của đoàn phim.”
Nếu muốn tìm ra điểm thương tích nào đó, có lẽ là khi lăn hai vòng trên mặt đất, nhiều nhất là trên mặt bị trầy xước một chút.