Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 30

Lâm Du ngoan ngoãn ngồi trên đùi Phó Thời Văn.

“Tiên sinh không có gì để nói với em sao?”

Phó Thời Văn ôm Lâm Du, cằm đặt trên cổ cậu, mũi khẽ ngửi phần sau tai: “Cái gì?”

“Không có gì.” Lâm Du cụp mắt xuống: “Tiên sinh, tối nay đi chơi cùng bạn có vui không?”

“Cũng… tạm.” Phó Thời Văn ngáp nhẹ một cái.

“Buồn ngủ rồi sao? Tiên sinh mau đi tắm rồi ngủ.”

“ừm.”

“Em có muốn cùng nhau tắm không?” Phó Thời Văn hôn lên vành tai của Lâm Du.

“Tiên sinh, em đã tắm rồi.” Lâm Du né tránh.

“Được rồi.”

Phso thời văn đi về phía phòng tắm trong lòng có chút tiếc nuối.

Lâm Du ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Phó Thời Văn.

….

Mấy ngày sau, Phó Thời Văn về nhà rất muộn.

Lâm Du cũng không hỏi.

Phó Thời Văn lại chủ động giải thích rằng đó là do tăng ca.

Chỉ là mỗi lần về nhà, trên người Phó Thời Văn đều thoang thoảng một mùi chanh và bạch đậu khấu.
“Hình như em có chút không vui, có phải vì tôi không về sớm mấy hôm nay?” Phó Thời Văn hỏi.

Lâm Du lắc đầu: “Tiên sinh, em không phải không vui.”

“Vậy thì cười lên nào!”

Lâm Du cố nặn ra một nụ cười.

Phó Thời Văn ôm mặt Lâm Du rồi hôn một cái.

“Tối mai tôi sẽ về sớm.”

“Dạ.” Lâm Du gật đầu.

Phó Thời Văn nói: “Món cá hấp lần trước em làm rất ngon, tối mai làm tiếp có được không?”

“Được.”

Chiều hôm sau.

Lâm Du chuẩn bị đồ ăn, đặt lên bàn.

Cá hấp cho vào lò vi sóng hâm nóng vì sợ nguội.

Lâm Du nhìn thoáng qua thời gian trên tường: “Tiên sinh không phải nói hôm nay sẽ về sớm sao?”

“Sắp đến rồi.” Phó Thời Văn nhanh chóng đáp.

Lâm Du ngồi trên ghế sofa, chờ đợi, Chi Chi nhảy xung quanh, cuối cùng nhảy vào vòng tay của Lâm Du.

Lâm Du sờ sờ đầu của thỏ con.

Nửa giờ sau, Lâm Du nhận được một cuộc gọi.
“A Du, công ty có việc gấp, có thể một lát nữa tôi không về được.”

“Tiên sinh, được rồi, em ăn một mình cũng được a.”

Sau khi tắt điện thoại, Lâm Du bấm vào bức ảnh mà An Trừng gửi qua, rõ ràng là một góc mặt của Phó thời văn.

“Thế nào, tôi thắng!”

An Trừng khıêυ khíh nói.

Lâm Du nhìn bức hình Phó thời văn trên điện thoại.

Tại sao tiên sinh không nói sự thật với cậu?

Có phải vì tiên sinh sợ nếu biết chuyện thì cậu sẽ ghen và không vui?

Và còn---.

An Trừng tự hào tiếp tục gửi tin nhắn.

“Lâm Du, cậu cái gì cũng không biết.”

“Cậu nghĩ mình đã thực sự có được Phó Thời Văn sao? Thật tự mãn, tôi nói cho cậu biết, nếu không phải vì sức khỏe của tôi, cậu sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.”

“Khi tôi còn học đại học, Phó Thời Văn cầu hôn tôi, nhưng vì sức khỏe không tốt, chúng tôi không thể ở gần nhau trong một khoảng thời gian, cho nên tôi đã từ chối.”
“Tôi đã ra nước ngoài để chữa bệnh một cách bí mật với hi vọng khi trở về sẽ tặng cho Phó Thời Văn một bất ngờ lớn.”

“Đúng vậy, Phó Thời Văn thích cậu, nhưng cậu nhất định không biết lý do. Đó là bởi vì cậu có thể khiến anh ấy thỏa mãn ham muốn, cho nên anh ấy mới giữ cậu ở bên cạnh.”

An Trừng gửi tới một đoạn ghi âm.

“Nghe xong cái này sẽ biết.”

“Phó Thời Văn, không phải anh nói muốn kết hôn với em sao?” Trong đoạn ghi âm, giọng nói của An Trừng có vẻ đáng thương.

“Khi nào anh sẽ cưới em đây?”

Sau một lúc, Phó Thời Văn nói: “Chúng ta hãy đợi đến mùa xuân năm sau.”

Giọng nói trong trẻo của Phó Thời Văn phát ra từ đoạn ghi âm.

Sức lực của Lâm Du dường như bị rút cạn trong chốc lát.

Chiếc điện thoại rơi xuống đất.

Rốt cuộc, đây có phải là sự lựa chọn sai lầm?

Một lúc sau, Lâm Du cúi xuống nhặt điện thoại lên.

Đoạn ghi âm có thể là giả, Lâm Du tin rằng đó chỉ là một thủ đoạn nhỏ của An trừng.

Nhưng cậu càng muốn biết, tiên sinh sẽ giải thích như thế nào.

“Tiên sinh, tiên sinh vẫn chưa về sao?”

“Tôi về ngay đây.”

Lâm Du ngồi trên sofa đợi Phó Thời Văn.

Sắc trời tối sầm lại một chút, kim đồng hồ trên tường chậm rãi chuyển động, cuối cùng cũng là đến khuya, người chưa về.

Lâm Du cánh tay tê dại, nhấc điện thoại gọi cho Phó Thời Văn.

Đầu dây bên kia là giọng của An Trừng.

“Phó Thời Văn đang ở chỗ tôi, anh ấy ngủ rồi.”


Phía bên kia, An Trừng đắc thắng nở nụ cười.

Lâm Du tay siết chặt chiếc điện thoại: “Có thể đưa điện thoại cho tiên sinh được không?”

“Cậu không hiểu tiếng người sao? Tôi nói ANH ẤY NGỦ RỒI, NGỦ RỒI!”

An Trừng nói từng chữ một, rất rõ ràng.

Lâm Du im lặng.

“Lâm Du, lần trước chẳng phải tôi đã nói sẽ cho cậu biết chân tướng sự thật sao, đảm bảo có muốn khóc cũng không khóc được. Cậu cho rằng tôi đang gạt cậu sao?”

“Tôi không muốn nói cho cậu là bởi vì thương hại cậu, thế nhưng nhìn cậu thật quá đáng thương, tôi quyết định nói rõ cho cậu biết.”

Giọng điệu của An Trừng cao cao tại thương, như thể cố tỏ ra thương hại.

“Có phải cậu nghĩ rằng Phó Thời Văn liều mạng để cứu cậu khỏi chiếc xe ngày hôm đó? Có phải cậu đang cảm thấy rất cảm động phải không? Nhưng điều mà cậu không biết là vụ tai nạn ô tô đó là giả, máu cũng là đồ giả do trợ lý của tôi đưa tới, không tin thì cứ hỏi Bạch Việt. Cả hai người họ đều chỉ đang gạt cậu thôi. Nếu không thì cậu rằng Phó Thời Văn sẽ xuất hiện khi thấy Bạch Việt đang làm khó cậu sao? Làm sao lại có sự trùng hợp như vậy.”

“Cũng đừng nghĩ rằng Phó Thời Văn quan tâm đến cậu nhiều như vậy. Lúc đó anh ấy đã ký vào đơn ly hôn mà không chút do dự. Thậm chí anh ấy còn nhờ tôi đem bút đến cho anh.”

“Mẹ của Phó Thời Văn rất thích tôi, bà ấy tin rằng tôi sẽ là con dâu của nhà họ Phó. Thời Văn cũng đã hứa với tôi rằng chúng tôi sẽ kết hôn vào mùa xuân năm sau. Lâm Du, ván bài này, cậu không có cơ hội chiến thắng.”

“Nếu tôi là cậu, tôi đã tự mình rời đi từ lâu, đừng ăn vạ không đi.”

Điện thoại bị tắt.

Lâm Du ngồi trên sofa, khó khăn đọc từng tin nhắn của An Trừng.

Vụ tai nạn xe là giả?

Là Phó Thời Văn và Bạch việt cùng diễn kịch trước mặt cậu?

Hơn nữa, Lâm Du nhớ rằng tiên sinh đã nói rõ ràng đơn ly hôn không được ký.

Lâm Du từ từ đứng dậy và nhìn vào vị trí phòng làm việc của Phó Thời Văn.

Cậu biết rất rõ đồ đạc của Phó Thời Văn được đặt ở đâu.

Chỉ cần cậu tiến lên vài bước là có thể xác minh được những lời An Trừng nói là thật hay giả.

Có điều, chỉ vài bước đi mà sao cũng khó khăn đến vậy.

Lâm Du dường như cảm thấy bản thân đã đi hết một thế kỷ.

Quả nhiên cậu tìm thấy đơn ly hôn trong ngăn kéo.

Cậu run rẩy cầm tờ giấy lên, ngay lúc mở ra, Lâm Du đã nhắm mắt lại.

Bên tai, những lời dịu dàng của Phó Thời Văn, vang vọng trong tâm trí cậu.

“A Du, tôi không ký vào đơn thuận ly hôn, chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp.”

“A Du, em có biết không? Khi tôi nhìn thấy chiếc xe sắp lao tới em ngày hôm đó, tôi chỉ có một suy nghĩ, thà rằng chiếc xe đó đâm vào tôi.”

“Anh thích em, A Du.”

Tất cả đều đẹp như bong bóng cầu vồng, nhưng bây giờ, những bong bóng đó đều bị thủng bởi ba chữ viết tay "Phó Thời Văn" được kí rõ ràng trên tờ giấy ly hôn.

Tờ giấy trong tay rơi xuống, Lâm Du lùi về phía sau một bước.

Vì vậy, tất cả mọi thứ là giả?

Lâm Du ngồi thất thần một lúc, yếu ớt cầm điện thoại.

“Tôi là Lâm Du, chúng ta có thể nói chuyện một lát?”

Bạch Việt vừa bước ra khỏi quán bar với một thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai trong tay, anh ta không thể tin vào tai mình khi nhận được cuộc gọi từ Lâm Du.

“Ồ, mặt trời mọc đằng Tây hay sao, cậu muốn gặp tôi? Được thôi, đến đây đi, nhưng tôi sẽ không đợi cậu lâu nữa, tốt hơn là cậu nên nhanh lên.”

Bạch Việt đã đặt một chỗ trong quán bar.

Lâm Du tới, anh ta cùng thiếu niên kia đang đút cho nhau trái nho rất thân mật.

“Tìm tôi có chuyện gì nhỉ?” Bạch Việt thản nhiên hỏi.

Nhìn vết thương trên mặt Bạch Việt, Lâm Du bình tĩnh nói: “Phó Thời Văn nói với tôi rằng ngày đó là hai người diễn kịch trước mặt tôi.”

Bạch Việt hơi sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng hướng lên: “Biết rồi sao?”

Lâm Du cụp mắt xuống, trong lòng toát ra một khoảng ớn lạnh, không khỏi run lên.

Hóa ra Phó Thời Văn thực sự đang nói dối cậu.

Người thiếu niên bên cạnh Bạch Việt nhìn chằm chằm Lâm Du với ánh mắt thù địch: “Anh Việt, anh ta là ai?”

Bình Luận (0)
Comment