Anh ta ôm lấy thiếu niên kia mà hôn một cái: “A, cậu ta là vợ của một người bạn.”
Bạch Việt nhìn Lâm Du, không khỏi cười nói: “Ngày hôm đó tôi thấy cậu vừa ôm Phó Thời vVăn vừa khóc rất thê thảm đến tôi cũng không đành lòng nhìn cậu bị lừa như vậy. Chà, vẫn là anh Phó quá lợi hại, diễn xuất thật đỉnh.”
Nữ ca sĩ trong quán đang hát một bản tình ca lãng mạn.
Nhưng đầu óc Lâm Du hiện tại hoàn toàn trống rỗng.
Bạch Việt nhấp một ngụm rượu, vòng tay ôm eo thiếu niên bên cạnh: “Mà này, cậu đến tìm tôi có việc gì? Tôi đang rất bận.”
Lâm Du nhìn Bạch Việt, nói: “Cám ơn.”
“Cảm ơn tôi vì cái gì?” Bạch Việt không hiểu, anh ta nhướng mày: “Tại sao, cậu thích tôi? Muốn đối tốt với tôi sao?”
Bạch Việt nghiêng người: “Chúng ta cũng không phải là không thể, nhưng không thể để cho Anh Phó biết, tôi không muốn ăn thêm trận đòn nữa.”
Lần trước còn nói rõ ràng chỉ là diễn kịch, nhưng Bạch Việt lại bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết.
Phó Thời Văn đánh thật sự rất tàn nhẫn, làm gãy sống mũi khiến mặt anh ta gần như biến dạng.
Một đám mây đen lóe lên dưới mắt Bạch Việt, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Du càng ngày càng thích thú, nếu có thể khiến Phó thời văn đội mũ xanh*, chỉ nghĩ đến điều đó quả thực rất tuyệt.
*đội mũ xanh: mọc sừng.
Lâm Du đứng dậy và bước ra ngoài.
Bạch Việt muốn đuổi theo, nhưng lại bị thiếu niên trong lòng giữ lại, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Du.
Bạch Việt đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
…
Lâm Du vô định bước đi trên phố.
Nơi này là khu sầm uất nhất của trung tâm thành phố, hai bên đường rực rỡ ánh đèn.
Ngay từ sáng sớm, chỗ này đã luôn ồn ào như vậy.
Trên đường, có những người say rượu say xỉn, có dăm ba tốp người nói chuyện vui vẻ, thi thoảng lại có những người tan làm với vẻ mặt mệt mỏi.
Lâm Du đi dọc theo con đường này. Cũng không biết đã đi được bao lâu, hai chân bây giờ đã bước lên cầu.
Bên cầu có một người bán đồ ăn vặt. Chủ quán đang dọn hàng, ngước lên hỏi Lâm Du có muốn mua một phần với giá rẻ hơn không?
Cậu lắc đầu, tiếp tục bước đi.
Đèn hai bên eo biển sáng rực, mặt nước nhuộm màu huyền ảo, Lâm Du dừng lại giữa cầu.
Có làn gió mát thổi vào mặt, đằng sau xe cộ tấp nập.
Lâm Du đứng bên cầu hồi lâu, ngơ ngác nhìn mặt nước phía dưới.
Không biết nước mắt chảy ra từ lúc nào, bị gió thổi bay làm cho ướt đẫm một mảng.
Chỉ cần tiến lên một bước, vượt qua lan can, vậy là kết thúc, mọi thứ đều có thể kết thúc.
Lâm Du chậm rãi đi về phía trước, nhưng khi chạm vào lan can, bụng cậu đột nhiên đau nhói.
Lâm Du dường như bị đánh tỉnh khỏi ảo giác, cậu vẫn còn đứa con.
Biển báo được đặt trên cây cầu: “Lùi một bước, trời cao biển rộng.”
“Thật xin lỗi.”
Lâm Du từ từ đặt tay lên bụng và nhẹ nhàng xin lỗi.
Ngay cả khi tất cả mọi thứ đều là giả, không có ý nghĩa gì, nhưng ít nhất, cậu vẫn còn đứa trẻ này.
Khi Lâm Du không chú ý, một chiếc xe ba bánh dừng sau lưng cậu.
Một người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống, người đàn ông đội mũ đen, đeo khẩu trang, che kín cả khuôn mặt.
“Lâm Du.”
Người đàn ông đi phía sau Lâm Du gọi tên cậu, hiển nhiên là hắn ta biết Lâm Du.
Lâm Du quay đầu, cảnh giác nhìn người đàn ông rồi lùi lại một bước: “Là anh!”
“Đã lâu không gặp.” Một nụ cười hiện lên từ khóe miệng người đàn ông.
….
Phó Thời Văn thức dậy đã là buổi sáng buổi sáng, xoa lông mày của mình.
“Tại sao đêm qua tôi lại ngủ ở đây?” Phó Thời Văn hơi khó hiểu.
An Trừng đeo tạp dề đi ra, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh: “Có lẽ gần đây anh buồn ngủ quá nên ngủ quên mất.”
Phó Thời Văn cau mày, anh nhớ anh đã hứa với Lâm Du là tối qua sẽ về.
Lâm Du chắc đã đợi ở nhà một mình rất lâu rồi.
An Trừng hỏi: “Thời Văn, anh có muốn dùng bữa sáng luôn không? Em đã tự tay làm trứng rán.”
“Không.”
Phó Thời Văn nhanh chóng mặc quần áo vào, ở nhà vẫn có người đợi anh.
An Trừng mím môi, nắm lấy tay anh: “Đây là em tự tay làm. Thời văn, anh có thể rời đi sau khi ăn xong không?”
“Được rồi.” Anh miễn cưỡng gật đầu.
An Trừng mỉm cười, bưng ra đĩa trứng rán vàng đều hai mặt.
“Nào, nếm thử đi.”
Phó Thời Văn cắn một miếng, mở miệng khen: “Ừm, ngon lắm.”
“Đương nhiên rồi, em đã phải học rất lâu đó a.” An Trừng có chút tự đắc.
Phó Thời Văn nhanh chóng ăn xong rồi đặt đũa xuống: “Tôi phải đi ngay.”
“Sao đã vội đi rồi, không ở lại thêm chút nữa sao?”
“Buổi chiều lại tới, ngoan nhé.”
Phó Thời Văn ra khỏi căn hộ của An Trừng, lấy điện thoại di động ra.
Điều kỳ lạ là đêm qua thỏ con không hề gửi cho anh một tin nhắn nào.
Anh nhấn nút gọi, nhưng bên kia không có dấu hiệu trả lời.
“Chẳng lẽ là giận rồi?” Phó Thời Văn suy đoán.
Phó Thời Văn đi nhanh về nhà, lúc mở cửa ra chỉ thấy con thỏ đang nhảy nhảy trong nhà, lúc nó nhìn thấy anh còn mau chóng chạy đi.
“A Du, tôi về rồi.” Phó Thời Văn lên tiếng gọi
Cả căn nhà vẫn im ắng, Lâm Du không trả lời lại anh.