“Anh Lâm, lần trước anh đặt mua một đôi nhẫn kim cương tại cửa hàng chúng tôi, lần mua này anh có hài lòng không? Nếu hài lòng, anh có thể để lại đánh giá tốt cho chúng tôi.”
Nhẫn—Phó Thời Văn hơi cúi đầu xuống, nhìn tay mình.
Hôm đó, Lâm Du có đeo một chiếc nhẫn vào tay anh nhưng tối hôm đó, lúc đi tắm, anh đã tháo nó ra rồi.
Sau đó, anh cũng không quan tâm đến việc chiếc nhẫn đã đi đâu.
Chiếc nhẫn đã biến đi đâu.
Trong đầu Phó Thời Văn hiện lên một đoạn ký ức.
Tối hôm đó, trong lúc hai người làm chuyện ấy, cậu thiếu niên đã chạm vào tay anh rồi buông ra.
Thấy đầu dây bên kia không nói gì, nhân viên bán hàng sửng sốt rồi đột nhiên phản ứng lại, giọng nói này khác với giọng của Lâm tiên sinh lúc trước: “A, xin lỗi, anh có phải là người yêu của Lâm tiên sinh không. Tuần trước anh ấy đã đến cửa hàng chúng tôi. Anh ấy đã đặt một cặp nhẫn có khắc tên hai người. Có lẽ Lâm tiên sinh muốn tặng cho anh một bất ngờ lớn nên đã không nói với anh chuyện này, xin lỗi chúng tôi lỡ miệng.”
“Xin chào, thưa anh? Anh có nghe không?”
Phó Thời Văn cúp máy.
Anh lục tung căn phòng một cách điên cuồng.
Mãi sau đó, Phó Thời Văn mới thấy cặp nhẫn trên tủ đầu giường.
Phó Thời Văn nâng niu cặp nhẫn, lấy chiếc một chiếc nhẫn ra, đeo chiếc nhẫn của mình vào tay.
Còn chiếc nhẫn của Lâm Du, Phó Thời Văn đã lấy một sợi dây chuyền, l*иg chiếc nhẫn vào rồi đeo nó lên cổ.
“A Du, anh sẽ không bao giờ tháo nó ra nữa.”
“Phó Thời Văn, anh làm bộ dạng đau khổ này cho ai xem chứ? Lâm Du đã chết rồi.”
Hứa Thuần đứng ở cửa gương mặt u ám.
Cậu ta tới đây lúc Phó Thời Văn còn đang lật tung cả nhà lên, tìm chiếc nhẫn. Bây giờ, trong tay cậu ta đang cầm một hộp đồ ăn.
Nếu không phải mẹ kêu cậu ta đến xem Phó Thời Văn thế nào thì có chết cậu ta cũng không muốn tới đây.
Đặc biệt là sau khi nghe Bạch Việt nói rằng vụ tai nạn xe hơi trước đây của Phó Thời Văn là giả, tất cả chỉ là diễn kịch lừa Lâm Du.
Mặc dù từ nhỏ Hứa Thuần đã sợ Phó thời Văn, nhưng trong lòng vẫn luôn thầm tôn trọng anh, có điều cậu chưa bao giờ nghĩ rằng anh họ của cậu lại là một tên khốn nạn như vậy.
Phó Thời Văn lắc đầu: “Em ấy chưa chết.”
“Là anh hại chết anh ấy.” Hứa Thuần tàn nhẫn nói.
“Phó Thời Văn, anh đang giả vờ yếu đuối cho ai xem? A Du không còn ở đó nữa. Tỉnh lại đi, đừng diễn nữa.”
Hứa Thuần hít một hơi thật sâu.
“A Du trước đây thích anh nhiều như vậy, nguyện ý đem tất cả tình yêu thương trao cho anh, nhưng anh thì sao? Từ đầu đến cuối, anh không để tâm tới anh ấy dù chỉ một chút. Trong bữa tiệc sinh nhật của bà nội, là ai đã làm bẽ mặt A Du trước tất cả mọi người, thế nhưng anh ấy vẫn yêu anh, cho dù biết bản thân mình bị coi là thế thân, anh ấy vẫn chấp nhận theo đuổi, nguyện ý ở cạnh anh. Đến lúc biết anh và An Trừng ở bên nhau, A Du đã lựa chọn buông bỏ, rời đi âm thầm, mong anh được hạnh phúc, nhưng còn anh, anh hết lần này đến lần khác đều làm tổn thương A Du, ăn trong bát mà nghĩ đến chuyện trong nồi, không chịu buông tha cho A Du!”
“Ngày đó anh giả vờ bị đυ.ng xe đến mức phải cấp cứu, Lâm Du bị mẹ anh lăng mạ ở bên ngoài, còn bị An Trừng làm nhục, anh có ra mặt ngăn cản không?”
Hứa Thuần không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo Phó Thời Văn đang ngồi trên mặt đất, nghẹn ngào nức nở.
“Chỉ cần anh giả bộ diễn kịch một chút, A Du liền lựa chọn tha thứ, lựa chọn tin tưởng vào anh, nhưng anh lại không biết điều với A Du.”
“Phó Thời Văn, anh đúng là đồ khốn nạn, anh chỉ dựa vào việc Lâm Du yêu anh rồi đùa giỡn với tình cảm của anh ấy một cách nhẫn tâm như vậy.”
Ngày Lâm Du quyết định trở lại, là Hứa Thuần lái xe chở cậu đi.
Hứa Thuần vẫn nhớ rõ hôm đó Lâm Du đã nở một nụ cười nhạt trên mặt.
“A Thuần, anh có thể cảm nhận được rằng tiên sinh là có thích anh một chút và cũng vẫn quan tâm đến anh. Tiên sinh nói rằng không coi anh là thế thân. Anh tin anh ấy và anh muốn nắm lấy hạnh phúc này.”
Cho dù trước mặt là vách núi vạn trượng, chỉ cần một lời nói dối của Phó Thời Văn, Lâm Du sẽ không chút do dự nhảy xuống.
Sau đó thực sự đã nhảy xuống.
Phó Thời Văn mặc kệ Hứa Thuần đang nắm lấy cổ áo mình, anh chỉ giữ chặt chiếc nhẫn của Lâm Du trong tay, yết hầu khẽ chuyển động, nhưng không nói được lời nào.
Hứa Thuần nhìn bộ dạng hiện tại của Phó Thời Văn, khinh thường thả cổ áo ra.
“Phó Thời Văn, tôi khinh bỉ anh.”
Nói xong Hứa Thuần lạnh nhạt rời đi.
Phó Thời Văn từ từ ngồi dậy, nhìn vào chiếc nhẫn trên tay mình.
Một lúc lâu sau, anh nói: “A Du, em ghét anh, hận anh đi.”
Phó Thời Văn vẫn biết Lâm Du là người rất thông minh, không hề ngu ngốc.
Nhưng anh lại có thể nói dối cậu thật dễ dàng, bởi vì Lâm Du xưa nay đã luôn tin tưởng anh mà không chút do dự.
Lâm Du đã không còn đeo nhẫn từ khi nào? Cậu đã để nhẫn của hai người vào cùng một chỗ từ khi nào?
Tại sao Lâm Du không nói cho anh biết về chuyện đứa bé?
Hóa ra Lâm Du đã biết tất cả.
Mọi thủ đoạn đạo đức giả của anh đều bị Lâm Du nhìn rõ.
Tay Phó Thời Văn cầm chiếc nhẫn cười đau khổ, khóe mắt ươn ướt.
Phó Thời Văn cảm thấy tim mình nhói đau, giống như có hàng trăm hàng vạn mũi kim đâm mạnh đến mức khiến anh không thể thở được.
Anh từ từ siết chặt chiếc nhẫn trên tay rồi nhắm mắt lại.
“A Du, anh yêu em.”
Chỉ là bây giờ anh mới nhận ra điều đó thì đã quá muộn.
Đến khi anh hiểu được bản mình muốn gì thì mọi thứ đã tan biến.
Hóa ra người ngu ngốc nhất luôn chỉ là chính anh.
...
Là thư kí của Phó Thời Văn, Lý Nguy thường thức dậy lúc 6 giờ 30 sáng, ăn sáng và thường đến công ty vào khoảng 8 giờ.
Gần đây, Phó Thời Văn không đến công ty, Lý Nguy cũng bận rộn, thỉnh thoảng cũng giống như những đồng nghiệp khác, đến công ty lúc 9 giờ.
Đồng hồ báo thức điểm 6 giờ 30 phút sáng, Lý Nguy nửa tỉnh nửa mơ đã thấy tin nhắn của Phó Thời Văn được gửi từ sớm.
Hỏi anh đâu là kế hoạch cho dự án cuối cùng?
Thời gian gửi tin nhắn là khoảng 3 giờ sáng.
Lý Nguy rất muốn ngủ tiếp, lại bị tin nhắn này thúc giục, nhanh chóng ra khỏi giường, tắm rửa, đi đến công ty.
Đã hơn một tháng chưa gặp ông chủ.