Từ Mạc lo lắng ngồi xuống, khi bước vào đây cậu ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bản thân sẽ phải làm gì, có điều nếu người đó là quý nhân trước mặt, xem ra cũng không khó chấp nhận.
Thấy Phó Thời Văn cho thiếu niên kia ngồi cạnh, An Trừng cau mày: “Thời Văn, em có chút không thoải mái, chúng ta về thôi.”
“Để anh gọi chú Ngô đến đưa em về.”
An Trừng cắn môi, đứng dậy đóng sầm cửa rời đi.
Phó Thời Văn cũng không quan tâm lắm, quay đầu lại hỏi Từ Mạc: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười ... Mười tám.”
“Em đang học đại học sao?”
“Sinh viên năm nhất ạ.”
Phó Thời Văn uống một hớp trong ly, nhìn đôi mắt hồng hào của thiếu niên: “Sao lại đến quán bar? Em thiếu tiền à?”
Từ Mạc im lặng vài giây rồi gật đầu: “Phải.”
Phó Thời Văn hỏi lại: “Thiếu bao nhiêu?”
Từ Mạc nói nhỏ: “500.000.”
“Gia đình có chuyện gì sao? Hay chuyện khác?”
Từ Mạc cúi đầu: “Mẹ tôi cần phẫu thuật, nhưng tôi không có đủ tiền.”
Phó Thời Văn nghe thấy vậy, viết một tờ séc đưa cho cậu ta: “Cầm lấy, ra khỏi đây, đây không phải là nơi em nên ở.”
Từ Mạc ngạc nhiên: “Tôi…. Tiên sinh …”
“Cái đó…. Tiên sinh…”
Giọng nói này, cực kỳ giống Lâm Du đã từng nói với anh. Phó Thời Văn cứng người trong giây lát, không khỏi liếc nhìn Từ Mạc, nhưng lại thấy một khuôn mặt khác hẳn với những gì anh mong đợi.
Đôi mắt Phó Thời Văn cụp xuống, thất vọng.
Lâm Du… không phải Lâm Du.
Bỗng nhiên, Phó Thời Văn bật cười chế giễu, cho dù có là Lâm Du, có lẽ cậu cũng sẽ không gọi anh như vậy nữa.
Phó Thời Văn đặt tấm séc lên bàn và nói khẽ: “Cầm lấy đi.”
Từ Mạc do dự một chút, sau đó cầm ngân phiếu lên: “Cám ơn tiên sinh, tiên sinh thật là một người tốt.”
Phó Thời Văn nhìn Từ Mạc, hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Trước đây, có một thiếu niên cũng đã từng nói điều này với anh.
Những ký ức tràn về trong tâm trí Phó Thời Văn như thủy triều.
Anh nhớ rằng lần đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Du là vào một ngày tuyết rơi.
Lúc chú Ngô lái xe, do không cẩn thận nên đã suýt đυ.ng phải cậu.
Anh nhớ, lúc đó, hai tay Lâm Du tê cứng đỏ lên, anh cũng nhớ rõ đôi mắt của cậu lúc ấy, trong veo, trên mi có giọt lệ, hai tay ôm chặt tiền trên mặt đất.
Nếu lúc đó, Phó Thời Văn chỉ đưa Lâm Du đến bệnh viện mà không có mục đích gì, có lẽ anh và Lâm Du chỉ như hai người lạ lướt qua trong cuộc đời của nhau.
Cuộc sống của Lâm Du sẽ thay đổi như thế nào?
Cậu sẽ chỉ trầm cảm một thời gian vì cái chết của cha mẹ mình, nhưng sau đó sẽ làm việc chăm chỉ thêm một năm nữa, vào lại trường đại học, và trở thành một sinh viên đại học ưu tú năng động.
Ở trường đại học, Lâm Du có thể gặp một người cậu ấy thích, người ấy cũng thích cậu, cậu sẽ có một cuộc sống của riêng mình.
Trong cuộc sống của Lâm Du đáng lẽ anh không nên xuất hiện.
Từ Mạc đỏ mặt khi Phó Thời Văn nhìn cậu chằm chằm, ngượng ngùng nói: “Tiên sinh,, thật ra thì ... tôi có thể ở lại.”
Từ Mạc không biết mình bị làm sao, tuy rằng công việc này là bất đắc dĩ.
Nhưng người đàn ông trước mặt tuấn mỹ hơn tất cả những người mà cậu từng gặp, trên người mang theo nét u buồn, ánh mắt ôn nhu gần như có thể đánh trúng lòng người.
So với những người bạn học xung quanh cậu ấy trước đây, hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.
Tim Từ Mạc đập loạn nhịp, nhất là khi bị nhìn lâu như vậy.
Phó Thời Văn thu lại ánh mắt, nói: “Tôi xin lỗi.”
Từ Mạc lấy hết can đảm, nhưng bị cự tuyệt, từ đáy lòng dâng lên một tia xấu hổ và tức giận, nhưng cậu vẫn có chút mong đợi: “Tôi chỉ không muốn lấy của tiên sinh nhiều tiền như vậy...”
“Ừm, tôi biết, cậu có thể rời đi.” Phó Thời Văn lạnh lùng nói.
Từ Mạc hiểu ý, ở lại đây cũng chỉ có thể tự chuốc lấy phiền não, liếc nhìn Phó Thời Văn” “Tôi sẽ trả lại tiền cho tiên sinh, cám ơn.”
Từ Mạc đi rồi, Phó Thời Văn lại cảm thấy bản thân anh có chút nực cười, không biết lúc đấy anh lại nghĩ gì? Chỉ vì người thiếu niên này có lai lịch tương tự với Lâm Du cho nên anh mới không khỏi cảm thấy thương hại sao.
Anh cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm rượu.
Hứa Thuần nói đúng, anh không đủ tư cách để thương hại người khác.
Những chuyện xảy ra với Lâm Du đều là do anh gây ra.
Chính anh là người đã hại Lâm Du.
…
Phó Thời Văn từ quán bar bước ra, An Trừng đã đứng ở ven đường, dường như đã đợi rất lâu.
An Trừng hai mắt đỏ hoe, giống như vừa mới khóc, cắn chặt môi, trong mắt hiện lên chút ướŧ áŧ.
“Thời Văn.” An Trừng chạy đến cản trước mặt Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn liếc cậu ta một cái rồi nhẹ nói: “Sao chưa về?”
An Trừng nói: “Em lo lắng cho anh.”
“Không có gì phải lo lắng, anh không sao.” Vẻ mặt Phó Thời Văn tái nhợt.
An Trừng mếu mái: “Thời Văn, em là thực sự lo lắng em anh mà. Tối nay em đến nhà của anh, được không?”
Phó thời Văn liếc anh ta một cái: “Không cần, em mau trở về đi.”
Ngay khi Phó thời Văn quay người định bỏ đi, An Trừng đột nhiên chạy tới, ôm chặt lấy anh.
“Thời Văn, đừng rời đi.” Giọng điệu của An Trừng giống như đang khóc.
“An Trừng, để tôi đi.” Phó Thời Văn thờ ơ đáp.
An Trừng không buông tay, áp mặt vào lưng Phó Thời Văn: “Thời Văn, em yêu anh. Em yêu anh từ rất lâu rồi. Yêu hơn mười năm rồi.”
“Em vẫn luôn nhớ, nhớ lời hứa của anh với em khi em tốt nghiệp đại học, anh nói sẽ cưới em vào mùa xuân năm sau.”