Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 41

Đặc biệt là gần đây, không biết Lan phu nhân từ nơi nào tìm được một thầy bói, tính rằng Phó Thời Văn sẽ có một kiếp nạn lớn, mà phương pháp hóa giải duy nhất là nhờ vào nhân duyên, Lan phu nhân càng thấy hăng hái.

Chỉ là, Phó Thời Văn không muốn, Lan phu nhân có sốt ruột mấy cũng không có cách nào.

Kiều Thu Điệp hỏi: "Thời Văn, lần này con tới thành phố F tính ở lại mấy ngày?"

Phó Thời Văn nói: “Ngày mai sẽ trở về.”

Phó Thời Văn đến thành phố F công tác, vừa hay đến sinh nhật người dì bên gia đình ngoại, vì thế nán lại hai ngày.

"Nhanh như vậy a, sao không ở lại thêm mấy ngày, nhịp sống của thành phố F tương đối chậm, thừa dịp cơ hội này nghỉ ngơi thoải mái, cho bản thân thư giãn thêm mấy ngày."

Kiều Thu Điệp nói.

Phó Thời Văn cười lắc đầu: “Trong nhà còn có người đang đợi con trở về, dì, lần sau nếu rảnh, con dẫn cậu ấy cùng nhau lại đến đây chơi.”
Kiều Thu Điệp hơi sửng sốt, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Phó Thời Văn, bà há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.

Bên cạnh có vài người quen đi tới, đến chào hỏi Kiều Thu Điệp.

“Xin lỗi, Thời Văn, dì đi tiếp đón bạn một chút.”

Kiều Thu Điệp rời đi, Phó Thời Văn ngồi ở trên ghế bên cạnh bể bơi.

Anh lấy di động ra mở WeChat.

“A Du, ngày mai buổi tối 6 giờ rưỡi sẽ bay về đến nhà.”

“Nhớ anh sao?”

“Không có đi cùng An Trừng, không cần ghen, buổi tối đi ngủ sớm một chút.”

“Ngủ ngon.”

Phó Thời Văn đem điện thoại di động bỏ lại vào trong túi, bưng ly rượu lên, trên gương mặt bình tĩnh lại lộ ra nụ cười điềm đạm.

Nụ cười kia quá mức mê người, nếu không phải trên tay Phó Thời Văn có đeo nhẫn, chỉ sợ bốn phía đã có không ít người đi đến gần.
……

Quý Kha dẫn Vân Cẩm ra ngoài hít thở không khí.

Đèn màu trở thành trang sức tô điểm lên nền cỏ xanh, như từng chùm ánh sáng đom đóm bay lên, gió đêm thổi vào, cùng với tiếng nhạc uyển chuyển, rất là du dương.

Vân Cẩm buồn bực uống một ngụm rượu.

Cậu cùng Lương ảnh đế nên duyên thông qua một bộ phim điện ảnh, ở trong phim bọn họ sắm vai một cặp tình nhân có vận mệnh nhiều chông gai, có một đoạn tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm.

Trong quá trình đóng phim, bọn họ diễn giả thành thật, thật sự có tình cảm với nhau.

Vốn là đề tài của bộ phim cũng không quá phổ biến.

Thời điểm đóng phim, Vân Cẩm mới ra mắt không lâu vẫn là một tiểu minh tinh vô danh ít người biết, mà Lương Hoài đã đoạt vô số giải ảnh đế lớn.

Một bên đóng phim một bên cùng ảnh đế vụиɠ ŧяộʍ yêu đương, ai có thể không động tâm được?
Chỉ là sau khi đoàn phim đóng máy, Lương Hoài lập tức như thay đổi thành một người khác, anh có thể từ trong phim thoát vai diễn, làm được mà không chút dây dưa, vướng bận.

Vân Cẩm tự giễu cười: “Quý Kha, anh ta nói rằng anh ta làm hết thảy, đều chỉ là vì để tôi nhập vai, để bộ điện ảnh được hoàn thành tốt, còn ám chỉ kỹ thuật diễn của tôi kém, nói nếu không phải bởi vì kỹ thuật diễn của tôi, vẫn luôn không thể nhập vai, anh ta cũng sẽ không dùng đến phương pháp này.”

“Thật là tức chết!” Vân Cẩm càng nghĩ càng tức, đột nhiên rót một ngụm rượu, “Làm gì có người nào đùa giỡn tình cảm như vậy?”

Tuy rằng chỉ là một màn kịch, nhưng Vân Cẩm lại coi là thật, chìm sâu mà đâm đầu vào, lần đầu yêu một người, tình cảm sâu đậm như vậy.

Chỉ là đến khi kết thúc, người kia lại cho nói với cậu, đây chỉ là một màn kịch mà thôi.

“Mắt tôi đúng là bị c*t che lấp rồi, đi thích một kẻ ý đồ đáng khinh như vậy, còn bị người ta trắng trợn chơi một vố.”

“Vân Cẩm, cậu uống nhiều rồi.”

Quý Kha lấy đi ly rượu trong tay Vân Cẩm, “Chuyện quá khứ hãy để nó qua, đừng nghĩ nữa.”

“Quý Kha, người vạn năm độc thân từ trong bụng mẹ như cậu căn bản liền không hiểu lòng tôi khó chịu bao nhiêu, khoảng thời gian kia thật mẹ nó giống như là nằm mơ vậy.”

Vân Cẩm dựa vào người Quý Kha, giọng nói thì lộ vẻ tức giận nhưng cũng không có tính sát thương cao, kể lại chuyện xưa.

Ở trong mắt Vân Cẩm, Quý Kha vĩnh viễn thuộc về phái lý trí, dù ở trong tình huống xấu như thế nào, Quý Kha đều vẫn có thể duy trì bình tĩnh, thật lý trí đưa ra lựa chọn, cho nên, Vân Cẩm cho rằng Quý Kha sẽ luôn rõ ràng.

Quý Kha rũ đôi mắt xuống, “Có lẽ vậy.”

Vân Cẩm vòng tay ôm lấy eo của Quý Kha, quả đầu lông xù cọ cọ vào ngực Quý Kha, “Quý Quý, vẫn là cậu tốt nhất, nếu không hay là hai ta ở bên nhau đi.”

Quý Kha có chút nói không nên lời.

“Vân Cẩm, bị chụp ảnh sẽ không tốt.”

Tuy rằng tiệc tư nhân không cho phép paparazzi đi vào, nhưng khó bảo đảm sẽ không có người có dụng tâm khác.

“Tôi mặc kệ, tôi uống nhiều quá, Quý Quý, eo cậu thon thật, người cậu thơm quá a.” Vân cẩm làm nũng nói.

Quý Kha đen mặt chớp mắt một cái.

Nếu không phải đây là cây rụng tiền của cậu, Quý Kha có thể sẽ không nhịn được mà xách cổ cậu ta ném ra xa 3 mét.

Bỗng nhiên, Quý Kha như là cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Lương Hoài.

Một đám người vây quanh cạnh Lương Hoài, mà ánh mắt anh ta thì cô đơn nhìn về phía này.

Đây là lần thứ hai đối mặt, Quý Kha câu môi cười một chút, sau đó rũ mắt xuống, ôn nhu mà sờ sờ quả đầu chó lông xù của Vân Cẩm.

Trong đôi mắt hẹp dài, ảnh đế lộ ra một tia sáng lạnh lẽo, lại đông cứng mà chuyển dời tầm mắt.

“Quý Kha, đừng sờ tôi như vậy, tôi cảm giác cậu đang sờ chó.” Trong lòng ngực, Vân Cẩm bỗng nhiên nói.

“Vậy ra cậu cũng biết a.” Quý Kha cười nói.

Vân Cẩm cảm thán một câu: “Đồ độc ác.”

Bỗng nhiên, có một âm thanh ngạc nhiên nói: “Bên kia người kia có phải Phó tổng hay không?”

“Phó tổng nào?”

“Đương nhiên là tổng tài tập đoàn Phó thị, mấy ngày hôm trước lúc công viên trò chơi cắt băng tôi còn gặp qua anh ấy.”

“Không có khả năng đi, anh ấy làm sao sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật của Kiều ảnh hậu?”

“Nghe nói Kiều ảnh hậu cùng Phó thị có giao tình.”

Quý Kha đầu ngón tay hơi dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn qua.

Bên cạnh bể bơi, Phó Thời Văn bưng ly rượu, trước mặt mỉm cười cùng vài người nói chuyện với nhau.

Mấy năm trôi qua, vẻ ngoài của Phó Thời Văn như là không có gì thay đổi, khuôn mặt trắng nõn, chân mày thẳng dài, đôi mắt thâm thúy, môi mỏng cười nhạt, ngũ quan tuấn tú giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, thời gian khiến cho tác phẩm nghệ thuật này mài giũa càng thêm mỹ miều.

Quý Kha hít sâu một ngụm, dần dần bình tĩnh lại.

“Vân Cẩm, chúng ta cần phải đi.”

Vân Cẩm chán nản rũ đầu, “Đi thôi, thật không thú vị.”

Quý Kha xoay người, bỗng nhiên bị một người đυ.ng phải.

“Thực xin lỗi, ngại quá!”

Người đối diện vội vàng xin lỗi, cậu ta ngẩng đầu lên, bất ngờ há to miệng.

“Lâm…… Lâm Du?”

An Trừng kinh ngạc ngây ngốc, cậu ta vốn là nghĩ tới tìm Phó Thời Văn, lại không ngờ rằng, đυ.ng vào một người trông na ná Lâm Du.

Cùng Lâm Du lớn lên có vài phần giống nhau.

Nhưng An Trừng nhìn kỹ, lại càng không dám xác định người này chính là Lâm Du.

Ở trong ấn tượng của An Trừng, cả người Lâm Du đều toát lên vẻ ôn nhu vô hại, nhìn qua liền dễ dàng khi dễ, làm sao như vậy trong sự lạnh nhạt lại có ba phần sắc bén, giống như sương mùa thu, gió tuyết đông.

Quý Kha biểu cảm không mặn không nhạt:

“Ngại quá, cậu đang nói cái gì?”

An Trừng do dự chớp mắt một cái: “Xin lỗi, tôi nhận sai người.”

Vân Cẩm có biết Thư Minh, cùng tồn tại trong giới giải trí khó tránh khỏi sẽ có chút giao thoa, nhưng mà, Thư Minh lại không để lại cho cậu ấn tượng tốt.

Thấy An Trừng nhìn chằm chằm vào Quý Kha, Vân Cẩm nắm lấy tay Quý Kha, “Quý Quý, chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Quý Kha thản nhiên cười, nhìn về phía An Trừng, thong thả chậm rãi nói: “Phiền cậu nhường đường một chút.”

An Trừng vẫn còn hoài nghi, nhịn không được mà nhìn chằm chằm Quý Kha, “Chờ một chút, cậu không quen biết tôi sao?”

Quý Kha nhìn An Trừng, “Có biết, cậu là Thư Minh, tôi có thấy cậu ở trên TV.”

An Trừng nghi hoặc, cậu không phải Lâm Du, nếu là Lâm Du, tuyệt đối sẽ không vân đạm phong khinh như vậy mà nói chuyện với cậu ta.

An Trừng tránh ra nửa bước.

Vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Vân Cẩm kéo tay Quý Kha cùng nhau rời đi.



Lúc này, bên cạnh bể bơi Phó Thời Văn bỗng nhiên quay đầu, từ chỗ dưới ánh đèn bước ra, anh giống như thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Phó Thời Văn chớp đôi mắt một chút, cảnh vật như dừng lại, cả người anh đều bị đứng hình.

“Phó tổng?”

Người bên cạnh kêu anh vài lần.

Phó Thời Văn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, “Ừ, vừa rồi nói đến chỗ nào?”



Hai người đi xa rồi, An Trừng mới thu hồi tầm mắt nhìn bóng dáng của Quý Kha, sắc mặt âm trầm gọi lại một người phục vụ bưng rượu đi tới hỏi.

“Cậu biết người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi ở bên cạnh Vân Cẩm là ai không?”

Người phục vụ lắc đầu, “Xin lỗi Thư tiên sinh, tôi không biết.”

An Trừng hung ác cau mày đến lợi hại, Lâm Du hẳn là qua đời rồi, người kia chỉ là lớn lên có chút giống mà thôi.

Lúc ấy cậu ta thấy được Phó Thời Văn, loại tâm trạng cảm giác không yên ổn này lại lần nữa đã trở lại.

……

Quý Kha cùng Vân Cẩm rời bữa tiệc, bước lên xe.

Vân Cẩm nói: “Quý Kha, vừa rồi Thư Minh kêu cậu là cái gì Du, lúc cậu ta nhìn cậu trông thật hoảng hốt.”

Bình Luận (0)
Comment