Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 67

Là Lương Hoài sao? Anh ta tìm Vân Cẩm làm gì? Quý Kha lạnh lùng.

Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Quý Kha.

Làm cậu có hơi đột nhiên không phản ứng kịp.

Người đó thế mà lại là—— vương tổng.

Ông chủ giàu có, mặc kệ Vân Cẩm quay cái gì, chỉ cần có Vân Cẩm diễn, ông ta đều tích cực tham gia đầu tư.

Lần trước rót rượu khiến dạ dày Quý Kha suýt thủng một lỗ cùng chính là vị ông chủ hào sảng này.

Cửa xe mở ra, Vân Cẩm ngồi lên.

Đợi khoảng 15 phút sau, Vân Cẩm xuống xe, đi được một đoạn.

Vương tổng lái xe đuổi theo, "Tiểu bảo, chờ một chút."

Chỉ thấy ông ta lấy ra một bình gì đó từ trên xe, Vân Cẩm nhận lấy bình đồ đó.

Hai mươi phút sau Vân Cẩm về đến nhà, trong tay có thêm một bình kim chi.

Vân Cẩm cầm bình rất vui vẻ: "Quý Quý, cậu thích ăn kim chi phải không? Mẹ tôi tự làm đấy, ăn cực kỳ ngon!"
Quý Kha gãi gãi đầu, không nghĩ tới, kim chủ ba ba thật đúng là kim chủ ba ba.

Nhưng mà lần trước uống rượu, ông chủ Vương xưng huynh gọi đệ với cậu là sao?

Vô duyên vô cớ lên hẳn một bậc so với Vân Cẩm.

Trước đó Quý Kha nhìn thấy Vân Cẩm bí mật nhìn điện thoại, cậu cứ tưởng rằng, Vân Cẩm lại đi gặp Lương Hoài.

Cũng may là không phải.

Quý Kha nhận lấy cái bình trong tay Vân Cẩm, "Ừ, đã có kim chi, vậy tối nay ăn thịt nướng đi."

Nghe thấy tối nay được ăn thịt nướng, Vân Cẩm suýt nữa chảy nước miếng từ khóe mắt.

Quý Kha đã lâu không tự mình xuống bếp.

Đúng lúc tủ lạnh có một ít thịt bò wagyu của Úc chuyển từ nước ngoài về, cậu đi siêu thị mua thêm một hộp thịt ba chỉ và một ít gia vị nướng BBQ.

Lúc Quý Kha đi mua sắm trở về, nhìn thấy có một chiếc siêu xe dừng trước cửa.
Biển số xe khá lạ, Quý Kha chưa từng thấy qua.

Có khách đến sao?

Quý Kha mở cửa, thấy một đôi giày nam đặt trước cửa.

"Vân Cẩm?"

Quý Kha gọi một tiếng.

Vân cẩm không trả lời cậu.

Quý Kha nhìn kỹ lên lầu, cửa phòng Vân Cẩm đang đóng.

Bạn của Vân Cẩm? Nói chuyện gì trong phòng?

Còn đóng cửa bí mật như thế.

Quý Kha không nghĩ nhiều, cậu để thịt ba chỉ vào phòng bếp, dự định bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị cho buổi nướng thịt tối nay.

Trong phòng trên lầu.

Lại là một loại phong cảnh khác.

Lương Hoài ấn Vân Cẩm lên trên ván cửa.

Trái ngược với Vân Cẩm gần như khỏa thân, người đàn ông phía sau lại ăn mặc chỉnh tề.

Lương Hoài lại gần vành tai Vân Cẩm, cười xấu xa, "Sao không trả lời, Quý Quý của em đang gọi kìa."

Vân cẩm nhíu mày: “Lương Hoài, anh…… Anh thả tôi ra!”
"Lo lắng như thế, sợ bị Quý Quý của em phát hiện hả?" Lương Hoài cúi đầu nhìn thoáng qua, “Thả lỏng chút nào.”

"Không nghe thấy sao?" Lương Hoài vung tay tát một cái.

Vân Cẩm nắm chặt tay, hàm răng gần như cắn đứt môi, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, "Lương Hoài, đừng như vậy, đừng ở nhà tôi, cầu xin anh."

Lương Hoài cười lạnh một tiếng, "Có vẻ em vẫn muốn ở khách sạn hơn."

"Có phải sợ bị Quý Kha phát hiện không?"

"Em nói, nếu bị Quý Kha nhìn thấy bộ dạng này, cậu ta có còn thích em không?"

Lương Hoài xấu xa đập cửa một chút.

Vân Cẩm bị đau, nhưng giây tiếp theo, hơi thở của cậu ta đều cứng vào.

Bởi vì cậu nghe rõ ràng Quý Kha ngoài cửa hỏi: "Vân Cẩm, các cậu làm gì trong phòng thế?"

"Tôi có thể vào được không?"

Quý Kha đứng ngoài cửa.

Vừa rồi khi cậu chuẩn bị ra ngoài thì nghe được âm thanh kỳ lạ từ trên tầng truyền đến, cho nên mới lên xem.

“Vân cẩm?”

Đợi một lát mới nghe giọng Vân Cẩm truyền ra từ trong phòng: "Quý Quý, tôi đang nói chuyện với bạn, có chuyện gì không?"

Câu trả lời này làm Quý Kha có chút buồn bực, bạn gì thế?

Cậu nghĩ tới, bất kể là bạn bè gì, Vân Cẩm cũng chưa từng đưa về nhà.

Quý Kha nói: "Tôi muốn đi đưa Nhuyễn Nhuyễn đến lớp học thêm."

Vân Cẩm: "Ừ Ừ, cậu đi đi, về sớm một chút, chú ý an toàn."

Mắt thấy sắp đến giờ học thêm của Nhuyễn Nhuyễn, Quý Kha nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt.

Vân Cẩm là người trưởng thành, đã có quan hệ và sự riêng tư của cậu ấy, theo lý mà nói cậu không nên can thiệp quá nhiều.

Quý Kha đi xuống lầu, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói ra được.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ táo bạo nhảy ra từ trong đầu Quý Kha.

Người bạn trong phòng Vân Cẩm không phải là Lương Hoài đấy chứ?

Bước chân Quý Kha khựng lại, quay đầu nhìn.

Nếu quả thật là Lương Hoài, vậy thì hai người họ ở trong phòng…… Chẳng phải là…… Chẳng phải là đang……

Lông mày Quý Kha nhíu lại, siết chặt nắm tay, cậu có loại xúc động muốn xông lên kéo cậu ấy ra ngay lập tức.

Chỉ là nếu bây giờ câu xông vào, có thể làm gì? Khiến Vân Cẩm xấu hổ sao?

Nửa ngày sau, Quý Kha thở dài một hơi.

"Vân Cẩm, rốt cuộc cậu thích Lương Hoài chỗ nào?"

Cậu không rõ.

Trong phòng.

Vân Cẩm nghe thấy tiếng đóng cửa dưới lầu, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.

Cậu quá sợ hãi Quý Kha vào phòng.

Vân Cẩm sợ để cho Quý Kha thấy bộ dạng chật vật của bản thân bây giờ.

Lương Hoài cảm nhận được sự thả lòng của người trong lòng, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn: "Em sợ bị Quý Kha phát hiện như thế?"

Vân Cẩm rũ mắt xuống.

Lương Hoài cười lạnh một tiếng, nhìn về phía chiếc giường lớn giữa phòng, anh ta xấu xa hỏi: "Bình thường các em làm trên chiếc giường này sao?"

Vân Cẩm cắn chặt môi không trả lời.

Ai ngờ giây tiếp theo, Lương Hoài lại thô lỗ đẩy Vân Cẩm lên chiếc giường kia.

“Đồ lẳиɠ ɭơ,” Lương Hoài cười lạnh một tiếng, "Nếu chúng ta làm trên giường ngủ của các người, có phải sẽ càng hưng phấn không?"

Nghe những lời nói nhục mà của Lương Hoài với mình, giữa lông mày Vân Cẩm hiện lên một tia thống khổ.

Cậu vô cùng hoài niệm Lương Hoài khi xưa, chàng trai đã từng đối xử dịu dàng săn sóc với cậu.

Mùa đông năm đó, lần đầu tiên Vân Cẩm vào đoàn làm phim.

Khi đóng phim, Vân Cẩm mang đôi giày rất cứng, mặc dù có lót giày nhưng vẫn rất đau chân, Vân Cẩm được nuông chiều từ bé, đâu chịu được loại đau khổ này, mùa đông trên núi nước ấm khan hiếm, mà ngày nào chàng trai đó cũng xin nước ấm từ đoàn làm phim cho cậu ngâm chân, sau khi ngâm chân xong, Vân Cẩm đông lạnh rúc trong ổ chắn, mà chàng trai đó ngồi bên mép giường, dịu dàng cười bóp chân cho cậu.

Lúc ấy Vân Cẩm không hiểu vì sao trong mắt tất cả người ngoài đều thấy ảnh đế Lương cao ngạo lạnh lùng, khiến người ta khó có thể tiếp cận, rõ ràng đối xử với cậu là một dáng vẻ ấm áp như thế.

Những hình ảnh tốt đẹp thoáng hiện lên trong đầu cậu, đối lập với hiện thực, càng đẹp đẽ như giấc mơ, khiến cho Vân Cẩm hơi hoảng hốt.

Vân Cẩm hy vọng bọn họ vẫn là như vậy cỡ nào.

Nhận ra Vân Cẩm dưới thân mình đang mất tập trung, Lương Hoài nâng tay tát một cái vào mặt Vân Cẩm.

Cùng với tiếng vang thanh thúy, Lương Hoài thô lỗ nằm lấy cằm Vân Cẩm, tựa như tức muốn hộc máu chất vấn: "Em đang suy nghĩ cái gì? Có phải nghĩ đến Quý Kha không? Có muốn cậu ta nhìn thấy bộ dạng bây giờ của em không?"

"Trả lời anh!"

Mặt Vân Cẩm nóng rát đau, cậu ta đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, trong miệng phát ra một câu, "Không muốn."

Chỉ là giây tiếp theo, Lương Hoài lại lần nữa cho cậu một cái tát.

Giọng nói lạnh lùng kèm theo vài phần ác liệt vang lên bên tai Vân Cẩm, lạnh băng tựa như ác ma trong địa ngục: "Anh nói rồi, không được nhắm mắt lại, nhìn anh, nhớ kỹ mặt anh."



Quý Kha chờ chiếc siêu xe ở cửa rời khỏi mới dẫn Quý Nhuyễn Nhuyễn về nhà.

Khi mở cửa, Vân Cầm đã thay một bộ quần áo mới ở nhà, ngồi trên ghế sô pha, giống ngày thường thản nhiên nghịch điện thoại.

Quý Kha tiến vào, Vân Cẩm ngẩng đầu nói với cậu, “Quý Quý, sao hai người về muộn thế, tôi sắp chết đói rồi.”

Gương mặt tràn ngập hơi thở thanh xuân mang theo nụ cười xán lạn, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Quý Nhuyễn Nhuyễn lao vào lòng ngực Vân Cẩm, "Cha nuôi! Xem bức tranh con vẽ hôm nay nè!"

Lớp học năng khiếu của Quý Nhuyễn Nhuyễn chiều nay là vẽ tranh.

"Cho ba xem nào!"

Vân Cẩm bế Quý Nhuyễn Nhuyễn lên, hình như không cẩn thận động vào vết thương bên miệng, hơi hơi nhăn mày.

Cậu ta cười nhìn bức tranh Quý Nhuyễn Nhuyễn vẽ, "Nhuyễn Nhuyễn, mèo con này con vẽ tốt lắm!"

"Không phải đâu ba nuôi, con vẽ con hổ mà."

Bình Luận (0)
Comment