“A, là một con hổ sao, ba nuôi không nhìn ra, xin lỗi, xin lỗi.” Vân Cẩm bật cười, cười đến mức nước mắt lưng tròng.
Quý Nhuyễn Nhuyễn chẹp chẹp miệng: “Rõ ràng là mắt nhìn của ba nuôi không có tốt, baba trong nháy mắt đã có thể nhìn ra được!”
Qúy Kha lắc đầu: “Không đói sao? Chuẩn bị ăn tối thôi, tối nay ăn thịt nướng!”
“Tiệc nướng ngoài trời!”
Cả Vân Cẩm và Quý Nhuyễn Nhuyễn đều là những con ma nhỏ tham ăn.
Hai người họ cùng nhào tới.
…..
Vào buổi tối, sau khi ăn no, Quý Nhuyễn Nhuyễn quay lại phòng làm bài tập.
Qúy Kha bước đến chỗ Vân Cẩm và ngồi xuống.
“Vân Cẩm.”
Qúy Kha đưa tay ra khẽ nâng mặt Vân Cẩm lên.
Vân Cẩm chớp chớp mắt: “Qúy Qúy, cậu làm sao vậy, có phải bị vẻ đẹp của tôi hút hồn rồi không?”
“Đúng vậy!”
Qúy Kha nhìn khuôn mặt trắng nõn của Vân Cẩm thoáng hiện lên chút đỏ lên, trong mắt cậu xẹt qua một tia tức giận: “Anh ta đánh cậu sao?”
Nụ cười của Vân Cẩm bỗng trở nên gượng gạo, ánh mắt né tránh: “Quý Quý, cậu đang nói cái gì vậy?”
Qúy Kha hít sâu một hơi, quay đầu lấy thuốc mỡ và bông gạc ra: “Thuốc này có thể giảm sưng. Ngày mai cậu đi đoàn phim quay phim, mặt sưng lên trông sẽ không đẹp.”
Cậu nhẹ nhàng bôi thuốc lên mặt Vân Cẩm từng chút một, di chuyển rất cẩn thận.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Qúy Kha ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt của Vân Cẩm.
Qúy Kha rút tờ giấy ra rồi đưa cho Vân Cẩm.
Vân Cẩm lau nước mắt: “Không hiểu sao tự nhiên mắt tôi có chút khó chịu, nước mắt cứ chảy ròng ròng.”
Qúy Kha gật đầu: “Ừ.”
Vân Cẩm nhìn Qúy Kha, sụt sịt: “Qúy Kha, cậu biết hết rồi sao?”
Qúy Kha thở dài: “Tôi biết, nhưng tôi là không biết lí do.”
Trước đây Vân Cẩm thích Lương Hoài, cậu ta nhịn không được sẽ tự mình tìm đến chỗ của Lương Hoài, nhưng cuối cùng cũng chỉ dám nhìn Lương Hoài từ xa.
Có vẻ như mọi thứ đã thay đổi kể từ đêm đó.
Vân Cẩm cúi đầu, nước mắt rơi xuống: “Quý Quý, là tôi nợ anh ấy, tôi nợ anh ấy.”
“Vân Cẩm, cậu không nợ anh ấy gì cả.”
Qúy Kha không hiểu, hai người họ đã chia tay rốt cuộc sao vẫn còn so đo thua thiệt?
Vân Cẩm lắc đầu: “Tôi nợ anh ấy rất nhiều, vĩnh viễn cũng không thể đền đáp được.”
Qúy Kha cau mày, chuyện gì đã xảy ra giữa Vân Cẩm và Lương Hoài?
Qúy Kha muốn hỏi nhưng lại thấy Vân Cẩm đã lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt và nở một nụ cười rạng rỡ trên môi: “Quý Quý, đừng lo lắng cho tôi, thực ra, tôi không hề thua thiệt. Anh ấy có một thân hình đẹp và thể lực tốt. Một người bạn tình trên giường rất tuyệt.”
“Bên ngoài rất nhiều người muốn ngủ với Lương ảnh đế. Có thể ngủ được được với anh ta chứng tỏ bản lĩnh của tôi cũng không tồi.”
Vân Cẩm có chút đắc ý nói.
Qúy Kha im lặng, nhưng ánh mắt cậu lộ rõ
vẻ lo lắng.
Vân Cẩm đặt tay lên vai Qúy Kha: “Qúy Qúy, đừng lo cho tôi, tôi thực sự ổn.”
Quý Kha cho biết: “Tôi sẽ thông báo cho ê-kíp chương trình rút lui khỏi ghi hình số tiếp theo của .”
“Đừng!” Vân Cẩm có chút hoảng hốt: “Quý Quý, nếu vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường không ít a!”
“Đừng lo lắng, sẽ không tính vào tài khoản của cậu đâu.”
Là một ông chủ keo kiệt, Qúy Kha vốn là người thường xuyên bị Vân Cẩm chế giễu, cuối cùng cậu cũng có thể rộng lượng một lần.
…
Tiền Vũ ném thông báo vi phạm hợp đồng của chương trình lên bàn của Qúy Kha.
Tiền bồi thường lần này quả thực không phải là nhỏ, đến nỗi Qúy Kha phải đau đầu khi nhìn con số.
“Qúy Kha! Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tiền Vũ không thể hiểu được, ban đầu Qúy Kha là muốn Vân Cẩm rời đi, nhưng kết quả là cả hai đều rút lui.
Đây không phải là một trò chơi, đây là công việc!
“Mặc kệ cậu muốn nói cái gì, tôi cũng không đồng ý để cậu rút lui.”
Tiền Vũ tàn nhẫn nói: “ hiện cần vốn khởi nghiệp. Nếu số tiền này được dùng để bồi thường cho việc vi phạm hợp đồng của chương trình tạp kĩ, thì việc sản xuất sẽ bị trì hoãn.”
Là bạn của “Qúy Kha”, tâm nguyện lớn nhất của Tiền Vũ là đưa lên màn ảnh, anh ấy đã đợi mấy năm rồi không muốn đợi nữa.
Từ đạo diễn đến diễn viên, về cơ bản là gần như đã sẵn sàng, nếu lần này vẫn còn chần chừ thì không biết phải chờ đến bao giờ.
“Tôi có thể thế chấp căn nhà do mình đứng tên.” Qúy Kha nói.
Tiền Vũ nói: “Theo giá thị trường, nếu căn nhà của cậu bị thế chấp, cậu chỉ có thể trả một phần ba số thiệt hại đã được thanh toán, như vậy cũng không đủ.”
Qúy Kha lại nói: “Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết cho số tiền còn lại.”
“Nghĩ cách gì? Làm sao có thể thu lại một số tiền lớn như vậy?” Tiền Vũ sắc mặt lạnh lùng nhìn Qúy Kha.
“Tìm kiếm các nhà đầu tư.” Qúy Kha nói.
“Tôi đã tìm mọi nhà đầu tư nằm trong khả năng của tôi.”
Qúy Kha suy nghĩ một lúc: “Tiền Vũ, Vân Cẩm cậu ta thực sự không thể tiếp xúc với Lương Hoài được nữa...”
“Tôi không quan tâm, Vân Cẩm là cái gì.” Tiền Vũ nắm lấy Qúy Kha cổ áo: “ Cậu muốn nghĩ cho người khác là việc của cậu, tôi không quan tâm!!”
“Tôi hy vọng cậu không quên. Mọi thứ cậu có bây giờ đều thuộc về “Quý Kha”. Công việc hiện tại, cuộc sống và thậm chí cả tên của cậu là từ “Qúy Kha” mà có được. Giờ đây, tác phẩm của anh ấy sắp sửa được thực hiện ngay lập tức. Nó sẽ được đưa lên màn ảnh rộng, tôi không cho phép bất kỳ trở ngại nào xảy ra!.”
Ánh mắt của Tiền Vũ cực kỳ kiên định, đây là động lực duy nhất của anh ta để chiến đấu trong nhiều năm qua, bất kể ai muốn cản trở anh, Tiền Vũ sẽ không tha cho người đó.
Qúy Kha cụp mi xuống: “Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ nghĩ cách.”
“Ba ngày.”