Khi lên xe, bọn họ mỗi người nhận được một chai nước suối.
Tiểu Trương cho biết: “Địa điểm quay tương đối xa. Trước tiên phải lái xe đến thị trấn bốn tiếng đồng hồ. Đoàn chương trình có số lượng xe hạn chế. Còn hai khách mời. Hai người vui lòng đợi một lát.”
Lục Dữ sửng sốt một chút: “Bốn giờ đồng hồ?”
“Chà, địa điểm quay phim đó quá xa.”
Tiểu Trương nói xin lỗi.
Qúy Kha không nói nhiều, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thời tiết có vẻ hơi u ám, hình như sắp mưa.
Hiện tại Vân Cẩm vẫn đang ở trên máy bay, bọn họ khi nãy không cùng một chuyến bay.
Hơn nữa, tổ ekip của chương trình đối xử với họ khác nhau, các diễn viên có xe đưa đón đặc biệt, khác với khách mời bình thường giống họ.
Nhưng Qúy Kha không quan trọng vấn đề này.
Cậu đang nghĩ về điều khác.
Một lúc sau, Tiểu Trương đón thêm một người khách khác từ sân bay.
Là người lần trước cùng đội với Lục Dữ-- Tề Phóng, áo tập thể hình bảo an.
Cả hai người đều rất xấu hổ, lần trước làm loạn không mấy dễ chịu, nhất là sau khi Tề Phóng cáo buộc Lục Dữ không cẩn thận chọn lều trại.
Sau khi Tề Phóng đi đến khoang phía sau để hành lý, anh ta trực tiếp ngồi vào ghế phụ mà không nói một lời với bọn họ.
Tiểu Trương đợi trong xe một lúc, thấy đã sắp đến giờ, lại ra sân bay, đón người trở về.
Lần này, vị khách mời kia khiến Qúy Kha cảm thấy rất quen mắt.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn quen thuộc đó, tim Qúy Kha bỗng nhảy loạn xạ.
Không ngờ, người cuối cùng lại là Phó Thời Văn.
Phó tổng tài vậy mà thực sự cùng bọn họ đi xe thuê? Qúy Kha có chút ngạc nhiên.
Phó Thời Văn ra sau xe để xếp hành lý.
Lục Dữ từ trong xe liếc nhìn Phó Thời Văn, khuôn mặt hơi đỏ lên, nói nhỏ với Qúy Kha: “Hóa ra là anh ta, thật may mắn.”
Qúy Kha ngẩng đầu nhìn Lục Dữ: “Sao cậu lại nói như vậy?”
Lục Dữ đỏ mặt nói: “Lần này tôi muốn cùng anh ấy làm thành một đội. Không ngờ lại có thể gặp trước. Có lẽ là duyên phận.”
Nhóm chương trình cho phép thay đổi trong từng số, các chương trình tạp kỹ tình yêu miễn phí, những chương trình không phù hợp có thể được tách ra và chọn lại.
Lục Dữ không hi vọng được ghép đôi với những ngôi sao nổi tiếng, Phó Thời Văn cũng rất giỏi, tuy là khách mời không nổi bật nhưng anh ấy lại rất đẹp trai và có năng lực.
Đó là mẫu người lý tưởng của Lục Dữ.
Giọng nói của Lục Dữ không quá nhỏ, trong xe hơi có thể nghe thấy, Tề Phóng đang ngồi trên ghế phụ thì cười lạnh một tiếng.
Lục Dữ nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Cười cái khỉ!”
Tề Phóng đảo mắt một cái.
Có vẻ như lần cuối cùng cả hai kết hợp với nhau là điều vô cùng khó chịu, hơn nữa hai người học cũng không muốn nói một lời nào trong cuộc gặp gỡ này.
Lục Dữ kéo ống tay áo của Qúy Kha: “Quý Kha, tôi có thể làm phiền cậu một chuyện được không? Lát nữa có thể để anh ấy ngồi cạnh tôi được không?”
Qúy Kha gật đầu.
“Được thôi.”
Vì vậy, họ đổi vị trí cho nhau, và Lục Dữ ngồi ở giữa.
Lục Dữ đưa tay chống cằm, trong mắt hiện lên đầy sự ngưỡng mộ: “Không ngờ lần trước hải sản Vương Dịch Giai đưa cho chúng ta, hải sản trong bữa tiệc lửa trại, đều do Phó Thời Văn bắt được. Anh ấy thật là giỏi hơn nữa anh ấy có thể làm rất nhiều thứ.”
Qúy Kha có chút ngạc nhiên: “Thật sao?”
“Đúng vậy, cậu không xem chương trình sao?”
“Xem qua một chút.” Qúy Kha lúc đầu chỉ nhìn qua.
Cậu không ngờ rằng hải sản đó thực sự là do Phó Thời Văn bắt được, buổi sáng biển khá lạnh, muốn bắt được hải sản cũng không dễ dàng chút nào.
Lục Dữ còn muốn nói gì nữa nhưng Phó Thời Văn đã cất hành lý và bước tới.
Phó Thời Văn mở cửa và nhìn thấy Qúy Kha, anh ấy sửng sốt một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói xin chào: “Xin chào.”
Qúy Kha gật đầu: “Chào.”
Phó Thời Văn ngồi xuống.
Lục Dữ mở to mắt nhìn Qúy Kha và Phó Thời Văn, thấp giọng hỏi Qúy Kha: “Vậy là hai người đã quen nhau từ trước sao?”
Quen từ trước sao? Sự thật là rất quen thuộc.
Qúy Kha trả lời: “Tôi nghĩ vậy.”
Lục Dữ trong lòng rất muốn thử, nhưng cậu ta do dự, chủ động nhìn Phó thời Văn, nói: “Xin chào Phó tổng, lần trước cùng nhau tham gia chương trình không có thời gian để nói chuyện với anh. Tôi tên là Lục Dữ.”
“Ừm, xin chào.” Vẻ mặt Phó Thời Văn hết sức bình tĩnh.
Lục Dữ lịch sự đưa chai nước trong tay cho Phó Thời Văn: “Lần này đi xe bốn tiếng đồng hồ mới đến thị trấn, cho anh nước.”
Phó Thời Văn liếc nhìn chai nước trên tay Lục Dữ, nhưng không nhận.
“Xin lỗi, tôi không muốn uống nước.”
Lục Dữ có chút ngượng ngùng, kẻ ngốc cũng có thể thấy được đây là cự tuyệt.
Tề Phóng cười cười: “không tự nhìn xem bộ dạng của mình như thế nào liền đi dán mông lạnh.”
Lục Dữ ngượng ngùng đỏ mặt.
Tiểu Trương đóng khoang sau, vào ghế lái.
“Được rồi, chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ. Sẽ mất khoảng bốn giờ. Trên đường sẽ có một trạm dừng nghỉ và các vị có thể vào toilet hoặc uống nước tại đó.”
Xe chuyển dần dần chuyển bánh.
Qúy Kha nhắm mắt nghỉ ngơi, Phó Thời Văn đặt mắt lên gương chiếu hậu của xe, lặng lẽ nhìn về hướng mặt Qúy Kha.
Lục Dữ ngồi giữa hai người, nhưng sau khi bị Phó Thời Văn từ chối, cậu ta rất xấu hổ.
Khoảng một giờ sau, xe đến điểm dừng nghỉ.
Lục Dữ nói muốn đi vệ sinh, Tề Phóng và Tiểu Trương đã xuống xe để hút thuốc.
Chỉ có Qúy Kha và Phó Thời Văn ngồi ở hàng ghế sau, Phó Thời Văn không lên tiếng, bầu không khí trong trong xe im lặng tuyệt đối.
Dường như không có chuyện gì xảy ra giữa họ, giống như những người xa lạ.
Lục Dữ từ toilet trở về, lên xe nói: “Qúy Kha, cậu ngồi ở giữa đi.”
Qúy Kha nghi ngờ liếc nhìn cậu ta.