“Chà, lần này có cảm giác khác với lần trước đúng không? A Du, mùa đông chân em rất dễ bị lạnh, em cần phải thường xuyên xoa bóp chúng như này.” Phó Thời Văn nhẹ nhàng nói.
Qúy Kha nằm trên ghế sô pha và gật đầu, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cậu có thể cảm thấy những ngón tay Phó Thời Văn nhẹ nhàng vẽ từng vòng tròn, từng chút một, ấn vào da thịt cậu với một lực vừa đủ.
Rất thoải mái.
Qúy Kha lờ mờ nhớ ra rằng trước đây có một cuộc họp, một ông chủ đầu tư đã đưa họ đến một nơi thư giãn cao cấp, mấy nhân viên ở đó cũng có kĩ năng xoa bóp như vậy.
Mấy nhân viên ở đó cần tay nghề tốt để kiếm cơm, nhưng Phó Thời Văn- sao anh ấy lại có thể thành thạo như vậy?
Qúy Kha quay lại nhìn Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn cụp mắt xuống, nét mặt vô cùng tập trung, ngón tay ấn vào chân Qúy Kha, mặc bên ngoài là chiếc quần tây rất đẹp, trắng nõn, dáng người thon thả, cân đối.
“Có chuyện gì vậy?” Phó Thời Văn ngẩng đầu lên và nhìn Qúy Kha.
Qúy Kha chớp mắt: “Không sao.”
“A Du, dùng lực như vậy có ổn không?” Phó Thời Văn cười hỏi, ngón tay ấn lên đùi cậu, tạo nên một cảm giác ngứa ran.
Hai bên tai cùng cổ Qúy Kha đỏ ửng lên: “... rất tốt.”
“Vậy thì anh tiếp tục ấn.”
“Ừm..”
Bàn tay của Phó Thời Văn cẩn thận đè lên chân Qúy Kha, qua lớp quần mỏng, anh có thể cảm nhận được làn da mỏng manh dưới những đầu ngón tay.
Đêm yên tĩnh, những ngọn nến cháy sáng.
Điều kỳ lạ là Qúy Kha, ban đầu có hơi buồn ngủ nhưng sau đó cậu lại không thể ngủ được.
Đặc biệt là sau khi cậu phát hiện ra rằng ngón tay của Phó Thời Văn đã được đặt ở dưới mông cậu từ bao giờ.
“A Du…”
Cuối cùng tay Phó Thời Văn cũng rời khỏi mông Qúy Kha, anh cúi người xuống khiến cho Qúy Kha sợ hãi.
“Làm — làm gì?” Qúy Kha lo lắng lắp bắp.
Nhìn Qúy Kha căng thẳng, Phó Thời Văn nhướng mày cười, hạ giọng: “Đừng căng thẳng, anh sẽ giúp em xoa bóp vùng eo.”
Qúy Kha gật đầu.
Phó Thời Văn đã bỏ qua phần nhạy cảm và đi thẳng vào phần eo.
Qúy Kha bỗng phát hiện ngay cả phần eo của cậu cũng rất nhạy cảm, khi bàn tay của Phó Thời Văn đang đè lêи đỉиɦ xương cụt cậu, Qúy Kha rốt cuộc không nhịn được mà khẽ ậm ừ mấy tiếng.
Qúy Kha đỏ bừng mặt, cũng may mà cậu đang nằm sấp cho nên Phó Thời Văn không nhìn ra được sự kỳ lạ của cậu.
Qúy Kha vùi đầu vào cánh tay cậu.
Tuy nhiên, sau khi Phó Thời Văn nghe thấy tiếng khịt mũi của cậu, anh đã bỏ tay ra.
Qúy Kha nghe Phó Thời Văn nói: “A Du, hôm nay chỉ đến đây thôi.”
Qúy Kha có chút nghi ngờ cậu đã nghe nhầm, như thế này đã kết thúc rồi sao?
Phó Thời Văn không giúp cậu xoa bóp nữa, thay vào đó anh đứng lên và nói với Qúy Kha: “A Du, nghỉ ngơi một lát, anh sẽ ôm Nhuyễn Nhuyễn xuống cho em.”
Qúy Kha ngẩng đầu lên và nhìn Phó Thời Văn đầy nghi ngờ.
Nhưng mà, cậu không nhìn thấy bất kỳ suy nghĩ phân tán nào từ đôi mắt của Phó Thời Văn.
Tuy rằng quả thực sự chỉ là một buổi mát xa đơn giản, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy cảm giác không đúng?
“Anh đi lên lầu.” Qúy Kha còn chưa kịp hiểu thì Phó Thời Văn đã nói xong quay lên lầu, để lại Qúy Kha nằm trên ghế sô pha một mình.
Qúy Kha liếc nhìn quần tây của cậu, sau đó nhìn hoa và nến được sắp xếp xung quanh cậu, hơi bối rối một lúc.
Một lúc sau, Phó Thời Văn bước xuống tầng tay ôm lấy cậu nhóc đang ngủ say, Qúy Kha siết chặt chân cậu, cố gắng ngăn chặn cảnh tượng xấu hổ này.
Nhưng Phó Thời Văn có thể dễ dàng nhận thấy Qúy Kha đang khoanh chân một cách không tự nhiên.
Thế nhưng Phó Thời Văn lại vờ như không nhận ra điểm bất thường, anh điềm đạm ôm Qúy Nhuyễn Nhuyễn bước xuống, Qúy Nhuyễn Nhuyễn đang nửa mê nửa tỉnh, cậu nhóc yếu ớt gọi ba ba. Phó Thời Văn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu nhóc.
Anh thì thầm: “A Du, anh đưa Nhuyễn Nhuyễn xuống rồi, chúng ta đi thôi.”
Môi Qúy Kha khẽ mấp máy, nhất thời cậu lại không biết phải nói gì.
Tình hình bây giờ dường như là – cậu đã nghĩ quá nhiều.
“……Được rồi.”
Qúy Kha lúng túng đứng lên, được Phó Thời Văn bóp chân một lúc, chân cậu bây giờ đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Phó Thời Văn ôm Qúy Nhuyễn Nhuyễn bước vào nhà, Vân Cẩm nằm lộn ngược trên ghế sofa, vừa nghịch điện thoại vừa đắp mặt nạ.
Nhìn thấy Phó Thời Văn bước vào trên tay ôm Qúy Nhuyễn Nhuyễn, Vân Cẩm lập tức ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt hỏi Qúy Kha sao Phó Thời Văn lại tới đây?
Nhìn thấy Qúy Kha, cậu ta hơi sửng sốt.
“Qúy Quý, bên ngoài có lạnh không?”
Qúy Kha vừa rồi được Phó Thời Văn mat-xa cho rất thoải mái, liền đáp: “Không lạnh lắm.”
Vân Cẩm nhìn chằm chằm vào mặt Qúy Kha đầy nghi ngờ: “ Trời không lạnh nhưng sao mặt, cổ và tai của cậu lại đỏ như vậy? Quý Quý, cậu có ổn không đó?”
Qúy Kha ho khan một tiếng: “Không sao.”
Phó Thời Văn ôm Quý Nhuyễn Nhuyễn, sợ rằng cậu nhóc sẽ tỉnh lại, anh thấp giọng hỏi: “A Du, phòng Nhuyễn Nhuyễn ở đâu?”
“Đi theo tôi.”
Qúy Kha đi phía trước, phòng của Quý Nhuyễn Nhuyễn ở ngay cạnh phòng cậu.
Qúy Kha mở chăn bông ra, Phó Thời Văn đặt Qúy Nhuyễn Nhuyễn đang say ngủ xuống giường, mọi hành động cử chỉ của anh đều rất nhẹ nhàng.
Quý Nhuyễn Nhuyễn đã ngủ rất say, dù có bị thay đổi chỗ ngủ cũng không hề tỉnh giấc.
Qúy Kha đặt lại vị trí chiếc cốc, nhìn một lượt rồi tắt đèn.
Sau khi đi xuống cầu thang, Phó Thời Văn bước tới cửa: “A Du, vậy anh về đây.”
Qúy Kha tiễn anh ấy ra ngoài: “Phó Thời Văn, cảm ơn anh hôm nay đã chăm sóc cho Nhuyễn Nhuyễn.”