Khung cảnh đầu đông ở vùng ngoại ô vẫn rất đẹp.
Quý Nhuyễn Nhuyễn và Vân Cẩm đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ, cả hai giống như những đứa trẻ, một đứa trẻ lớn chạy bên đứa trẻ nhỏ.
Qúy Kha và Phó Thời Văn đi phía sau và nói về công việc của anh ấy trong vài năm qua. Phó Thời Văn có kinh nghiệm làm việc rất phong phú. Mặc dù Phó Thời Văn không tham gia vào khía cạnh này trong của công ty anh, nhưng khi họ nói chuyện, Qúy Kha đã phát hiện ra rằng giữa bọn họ cũng không có quá nhiều trở ngại, cũng có nhiều chủ đề chung.
Buổi tối trước khi rời đi, Phó Thời Văn nói với Qúy Kha: “A Du, nếu sau khi anh về nước mà công ty em vẫn chưa tìm được đối tác, hãy để anh giúp em.”
"Anh biết, đây là tác phẩm mà Qúy Kha trước đây để lại. Em muốn tạo ra những hiệu ứng đặc biệt tốt nhất, lộng lẫy nhất và chân thực nhất. Hiện tại, chỉ có công ty này mới đáp ứng được yêu cầu của em."
Qúy Kha vẫn chưa nói về công ty hiệu ứng đặc biệt, cậu đã cử người đến đó vài lần, nhưng họ đều đã đóng cửa, có vẻ như bên kia đang quyết tâm hợp tác với Tinh Quang.
Tuy nhiên, không thể trì hoãn thêm được nữa.
“Được.” Qúy Kha nói.
Phó Thời Văn vui vẻ nhìn Qúy Kha: "Đừng lo lắng."
Đêm hôm đó, Phó Thời Văn rời đi.
Sáng hôm sau, Quý Nhuyễn Nhuyễn thức dậy, Qúy Kha giúp cậu nhóc mặc quần áo.
Vừa đi ra ngoài, Quý Nhuyễn Nhuyễn đã ngửi thấy mùi cơm chiên thơm phức, cậu nhóc liền ton lon đi xuống lầu.
“Chú Phó!”
“Xin lỗi, dì không phải là chú Phó của con.” Trương Viện từ trong bếp đi ra với nụ cười trên môi.
Quý Nhuyễn Nhuyễn nhìn người dì xinh đẹp: “Dì ơi, chú Phó đâu rồi?"
"Phó tiên sinh, anh ấy đi đến một nơi khác rồi.”
Qúy Kha trong lúc này chưa tìm được bảo mẫu mới, cho nên Phó Thời Văn đã chủ động để Trường Viện đến để giúp cậu giải quyết vấn đề cấp bách.
Nhìn bữa sáng được chuẩn bị chu đáo trên bàn, Qúy Kha cảm ơn Trương Viện: "Cảm ơn."
“Qúy tiên sinh, đây là việc tôi nên làm.” Trương Viện cười nhẹ.
Quý Nhuyễn Nhuyễn đang ăn, nhìn ra cửa: “Ba ba, khi nào thì chú Phó quay về?”
“Nhuyễn Nhuyễn thích chú Phó nhiều vậy sao?”
“Dạ.” Quý Nhuyễn Nhuyễn khẽ gật đầu: “Con rất thích Chú Phó!”
Qúy Kha sờ sờ cái đầu nhỏ mềm mại của Quý Nhuyễn Nhuyễn, mỉm cười, có phải là nguyên nhân xuất phát từ quan hệ huyết thống? Đứa trẻ này như vậy mà lại thích Phó Thời Văn nhiều như vậy.
…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nhiệt độ giảm xuống, thời tiết cũng dần trở nên lạnh hơn.
Cuối năm đã gần đến.
Qúy Kha gần đây rất bận rộn, ngày nào cũng bận rộn với công việc, không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác.
Sau khi hoàn thành công việc, cuối cùng kỳ nghỉ hàng năm cũng đến.
Vân Cẩm sẽ trở về quê nhà. Cậu ta cũng đã mời Qúy Kha và Quý Nhuyễn Nhuyễn đến đón năm mới cùng nhau.
Khi lên máy bay, Qúy Kha nhận được cuộc gọi từ con trai của dì Từ, lúc này mới biết rằng dì Từ đã xảy ra chuyện.
Nhiều năm trôi qua, Qúy Kha và dì Từ vẫn giữ liên lạc.
Qúy Kha tắt điện thoại: “Vân Cẩm, cậu cùng Nhuyễn Nhuyễn đi trước, tôi cần trở về thành phố A."
“Có chuyện gì vậy?” Vân Cẩm hỏi.
“Người thân của tôi ở đó xảy ra chuyện, tôi muốn đến xem tình hình. Nếu tình hình không nghiêm trọng, tôi sẽ cố gắng đến nhà cậu ăn Tết sớm nhất có thể."
Vân Cẩm ôm lấy Nhuyễn Nhuyễn: "Được."
Thấy hai người họ đều đã lên máy bay, Qúy Kha mới yên tâm quay đầu lại mua vé đi thành phố A.
“Em đã lên máy bay rồi sao?” Phó Thời Văn gửi một tin nhắn.
“Đúng vậy.” Qúy Kha đáp.
Có lẽ Phó Thời Văn đã nghĩ rằng cậu và Vân Cẩm về nhà để gặp bố mẹ Vân Cẩm.
Một lúc lâu sau, Phó Thời Văn trả lời: "A Du, em có thể quay về sớm hơn được không?"
Qúy Kha nhìn những dòng chữ đó: "Được."
Máy bay đã bay đến thành phố A, và mùa đông ở thành phố A không quá lạnh.
Sau khi Qúy Kha xuống máy bay, cậu ấy đã đến thẳng bệnh viện.
Con trai của dì Từ là Uông Vũ đang ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang.
Vài năm trở lại đây, Uông Vũ cũng đã kết hôn, lập gia đình và sinh con, có một cô con gái nhỏ rất đáng yêu.
"Uông Vũ, có chuyện gì vậy? Tình hình của dì Từ thế nào?"
Qúy Kha vội vàng chạy tới, trên tay mang theo một chiếc hộp lớn.
Uông Vũ xoa xoa đôi mắt sưng đỏ: “Mẹ sáng nay đi ra ngoài, bị thứ gì đó từ trên lầu rơi xuống đập vào đầu."
Tình hình rất nguy hiểm, hiện giờ bà ấy vẫn đang ở trong ICU.
Qúy Kha ngồi ngoài cùng Uông Vũ.
Vài giờ sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt và bác sĩ bước ra khỏi đó.
"Người nhà là ai?"
Uông Vũ lập tức đứng lên: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?"
"Không sao đâu, ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp."
Qúy Kha thở phào nhẹ nhõm, còn Uông Vũ thì suýt khóc.
Dì Từ đã tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tình trạng của bà ấy không tốt lắm, Qúy Kha ở lại bệnh viện chăm sóc dì Từ vài ngày.
Năm mới cũng sắp đến, ngày nào Vân Cẩm cũng gọi điện giục Qúy Kha mau tới Duyên Châu đón Tết.
Sau khi Qúy Kha trả lời điện thoại bước vào, dì Từ nhìn cậu tủm tỉm cười.
"Tiểu Du, bạn trai của con gọi đến sao?"
Qúy Kha xua tay lần nữa: "Không có, là một người bạn."
"Đừng gạt dì Từ." Dì Từ đang quấn băng gạc trên đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhân hậu: “Có phải cậu ấy đang đợi con tới rồi hai người cùng nhau ăn Tết, mau qua đó đi."