Qúy Kha mỉm cười nhìn An Trừng: “Xin lỗi, nếu cậu cứ cắt cổ tay như thế này, thì người chết trước chính là cậu.”
Sau đó, Qúy Kha liền rời đi.
Tên phóng viên cũng đã không thấy đâu, vì vậy Qúy Kha đóng cửa rồi đi xuống phía dưới.
Đúng là, sao cậu lại lo chuyện bao đồng nữa rồi.
Đến tối, Qúy Kha nhận được điện thoại của Phó Thời Văn.
“A Du, em tới thành phố A rồi sao?”
Chỗ của Phó Thời Văn có vẻ đang rất ồn ào, nhưng giọng nói của anh lại vô cùng rõ ràng, dễ nghe.
Có vẻ sau như sau khi biết Lâm Du không đến gặp cha mẹ của Vân Cẩm anh đã rất vui mừng.
“Đúng vậy.” Qúy Kha không còn giấu giếm nữa bởi cậu biết điều đó là không thể.
“A Du, đến nhà anh ăn Tết đi.” Phó Thời Văn nghe máy và nói.
"Ngày mai tôi sẽ đến chỗ Vân Cẩm.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Lúc này, giọng nói của Lan phu nhân từ đầu dây bên kia truyền đến: "Thời Văn, có phải là Tiểu Du không? Mẹ sẽ nói vài lời muốn nói với thằng bé.”
“Mẹ, không cần.” Phó Thời Văn từ chối.
"Thời Văn, đừng lo lắng, mẹ đã lâu không gặp Tiểu Du, mẹ chỉ muốn nói vài lời với cậu ấy.”
“A Du, em có muốn nói chuyện với mẹ anh không?” Phó Thời Văn hỏi.
Qúy Kha do dự nhưng rồi cũng gật đầu: "Được."
Lan phu nhân bắt máy và nói: “Này, Tiểu Du, ta là mẹ của Thời Văn, bây giờ con ở đâu? Con có khỏe không?"
Giọng điệu của Lan phu nhân hết sức trìu mến.
Qúy Kha trong lúc nhất thời cảm thấy không quen.
Cậu mơ hồ nhớ rằng sau khi nghe tin Phó Thời Văn bị tai nạn xe, Lan phu nhân đã rất lạnh lùng, còn nói những lời thậm tệ với cậu, khi đó bà ấy thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu một lần.
"Phu nhân, con hiện đang ở thành phố A và đang sống rất tốt.”
"Ở thành phố A sao? Vậy hãy tới nhà ta ăn Tết. Gần đây ta đã học nấu ăn, cũng muốn trổ tài khéo léo. Tiểu Du con có thể niệm tình ta mà tới đây dùng bữa không?”
“Được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Phó Thời Văn cầm lấy điện thoại.
“A Du, ngày mai em tới chỗ Vân Cẩm đúng không? Để anh đưa em ra sân bay.”
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ, đừng khách khí.”
“Nên nói vậy.” Quý Kha nói.
Phó Thời Văn ở bên kia điện thoại lại im lặng một lúc, lúc sau anh mới thấp giọng thì thầm một câu: “A Du, có thể đừng đi được không?”
“Tôi đã đồng ý với Vân Cẩm, cũng muốn qua bên đó ăn tết hơn nữa Nhuyễn Nhuyễn cũng đang ở đó.”
Điện thoại lại một lần nữa im lặng, Qúy Kha có thể nghe thấy tiếng trẻ con nô ầm ĩ đùa phát ra từ phía Phó Thời Văn.
“Vậy sáng mai anh đưa em đi.”
“Ừm..”
Qúy Kha tắt máy.
Sáng hôm sau, Quý Kha đã thu dọn hành lí xong.
“Dì Từ, con đi đây, dì phải chăm sóc thật tốt cho bản thân đó!”
Dì Từ cười hiền hậu: “Yên tâm đi tiểu Du, thân thể này của dì vẫn còn khỏe khoắn lắm.”
Phó Thời Văn gửi tin nhắn nói rằng anh đã tới bệnh viện.
Qúy Kha kéo va li xuống lầu.
“A Du---.”
Phó Thời Văn đã đứng đợi ở phía đối diện một lúc lâu.
Thời tiết hôm nay rất tốt, tuy là mùa đông nhưng ánh mặt trời tỏa ra rất ấm áp.
Qúy Kha ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời trên đầu qua những khe ngón tay, cậu kéo vali đến chỗ Phó Thời Văn, Phó Thời Văn cũng đi về phía cậu.
Qúy Kha nghĩ, sau Tết, cậu trở lại thành phố F. Nếu lúc đó Phó Thời Văn cũng ở thành phố F, thì cậu sẽ tha thứ cho Phó Thời Văn.
Đột nhiên, sắc mặt Phó Thời Văn thay đổi rõ rệt, anh ấy bất ngờ lao tới và đẩy Qúy Kha ra.
Trong khi Qúy Kha vẫn đang bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiếng phanh gấp vang lên.
Cậu quay đầu lại và tận mắt nhìn thấy
Phó Thời Văn đã bị một chiếc xe ô tô màu đen đυ.ng trúng.
Qúy Kha sững sờ ngây ngốc, cảnh tượng này có vẻ khá quen thuộc.
Cậu nhìn Phó Thời Văn đang nằm trên mặt đất, cau mày: “Phó Thời Văn, không ai dùng một chiêu đến hai lần đâu.”
Lần trước, Phó Thời Văn đã nói dối cậu, cho nên lần này, Qúy Kha sẽ không để bị lừa nữa.
Thế nhưng lần này người trên mặt đất không hề có chút phản ứng gì với cậu.
Phó Thời Văn nằm trên mặt đất, máu đỏ chảy ra từ khóe miệng anh đặc biệt nổi bật trên làn da trắng.
Lúc này, cửa chiếc xe màu đen đυ.ng phải Phó Thời Văn mở ra, một bóng người mặc quần áo bệnh viện vội vàng bước xuống, vội vàng chạy đến.
Qúy Kha nhìn theo bóng lưng có phần quen thuộc, là An Trừng, đầu óc cậu lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Vừa rồi An Trừng lái xe, rõ ràng là hướng về phía cậu thế nhưng Phó Thời Văn đã cứu cậu.
Nhưng không phải tất cả những chuyện này đều quá tình cờ?
"Phó Thời Văn, anh lại đang muốn gạt tôi có đúng không?"
Vũng máu đỏ từ từ loang ra trên mặt đất.
Qúy Kha bước tới từng bước, chậm rãi ngồi xuống, run rẩy đưa những ngón tay ra phía trước.
Máu vẫn còn ấm, chưa đầy một phút trước, những giọt máu này vẫn còn chảy trong người Phó Thời Văn.
Qúy Kha nhìn vết máu trên tay cậu.
"Phó Thời Văn, đây là giả phải không? Đây là máu giả được lấy từ bệnh viện có đúng không?”