Khi Lan phu nhân muốn bù đắp thì Phó Thời Văn cũng đã lớn, lúc này Phó Thời Văn đang trong thời kỳ thiếu niên nổi loạn, lại vô cùng thờ ơ với bà.
Sau khi Phó Thời Văn trở về từ nước ngoài, anh đã trưởng thành hơn và ổn định cuộc sống, thái độ của anh đối với bà cũng dần trở nên lịch sự và có chút xa lánh.
“Dù không ở gần nhưng thằng bé vẫn là con của ta.” Lan phu nhân hai mắt sưng húp, giọng nói nghẹn ngào.
Sau khi Lan phu nhân lau nước mắt, bà nhìn Qúy Kha: "Tiểu Du, ta thực sự muốn nói một lời xin lỗi với con.”
“Năm đó là ta quá lo lắng cho Thời Văn mà nói ra những lời không hay với con.”
Qúy Kha lắc đầu: “Dì à, những chuyện đó đã qua rồi."
"Tiểu Du, lúc đó là do ta không hiểu chuyện, ta không mong con tha thứ nhưng con có thể nể tình ta mà tha thứ cho đứa nhỏ này không." Lan phu nhân biết rõ trong lòng Phó Thời Văn chỉ có Lâm Du, bà cũng biết rằng Phó Thời Văn đang cố gắng theo đuổi Lâm Du một lần nữa, cho nên mới một mình tới thành phố F.
Qúy Kha im lặng hồi lâu rồi nhìn xuống giường: "Khi nào Phó Thời Văn tỉnh lại, con sẽ nói cho anh ấy câu trả lời."
Một đêm trôi qua.
Tiếng pháo hoa chúc mừng năm mới vang lên lúc mười hai giờ, Qúy Kha dựa vào giường và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cậu hi vọng rằng khi sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy, Phó Thời Văn cũng sẽ tỉnh lại.
…
Khi Qúy Kha vẫn còn đang mơ màng, cậu cảm thấy có thứ gì đó đang chạm vào khuôn mặt của cậu.
Cậu ngẩng đầu lên liền thấy Phó Thời Văn đang nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm.
"Phó Thời Văn, anh tỉnh rồi!"
Đôi mắt Phó Thời Văn lộ vẻ nghi ngờ, phần lớn khuôn mặt được quấn băng gạc, chỉ có mắt và mũi lộ ra ở nửa trên khuôn mặt.
“Anh bị sao vậy, khó chịu ở đâu sao?” Qúy Kha căng thẳng hỏi.
Phó Thời Văn vẫn nhìn cậu chằm chằm, thắc mắc hỏi: "An Trừng?"
Như thể bị sốc bởi chính giọng nói của bản thân, Phó Thời Văn khẽ ho vài tiếng: "Giọng nói của tôi - hơi trầm."
Qúy Kha cảm thấy có điều gì đó không ổn với Phó Thời Văn.
Lúc này, Lan phu nhân mở cửa bước vào.
“Thời Văn! Con đã tỉnh rồi."
Phó Thời Văn môi dựng thẳng, ánh mắt có chút không kiên nhẫn: "Mẹ, con bị sao vậy?"
“Thời Văn, con không nhớ gì sao?” Lan phu nhân ngạc nhiên nhìn Phó Thời Văn.
“Nhớ cái gì?” Phó Thời Văn chỉ cảm thấy đầu óc đau âm ỉ, không nghĩ ra được gì khiến anh rất cáu kỉnh.
Qúy Kha ấn nút đầu giường.
Phó Thời Văn nhớ được Lan phu nhân, nhưng lại không nhớ ra cậu.
Bác sĩ vội vã chạy đến. Sau khi kiểm tra cẩn thận, bác sĩ xác nhận Phó Thời Văn bị mất trí nhớ tạm thời.
“Bác sĩ, khi nào anh ấy có thể khôi phục lại trí nhớ?” Qúy Kha hỏi.
Bác sĩ lắc đầu: "Điều này tôi không chắc, vì vụ va chạm đã khiến một phần trí nhớ của não bị tổn thương. Có người suốt đời không hồi phục, có người thì mất vài tháng, vài ngày, hoặc vài năm là có thể nhớ lại mọi chuyện.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Phó Thời Văn nằm trên giường với gương mặt sốt ruột.
Lan phu nhân yêu cầu anh nằm xuống: “Thời Văn, đầu của con bị tổn thương, đừng cử động mạnh."
Phó Thời Văn đang nằm trên giường, anh nhìn Qúy Kha đang lặng lẽ quan sát anh: "Mẹ, chú này là ai, sao lại giống An Trừng vậy? Có phải là chú của An Trừng không?"
Lan phu nhân không biết phải giải thích thế nào về Qúy Kha với Phó Thời Văn.
Qúy Kha đã rất vui vì Phó Thời Văn có thể tỉnh lại, không trở thành người thực vật, nhưng còn chuyện mất trí nhớ thì sao?
Tuy nhiên, vẻ mặt của Phó Thời Văn lại có chút ngang ngạnh, không giống một chủ tịch trưởng thành và trầm tính, biểu cảm này giống như một cậu học sinh mười bảy, mười tám tuổi.
Quan trọng hơn, anh ấy thậm chí còn gọi là Qúy Kha là chú, cậu theo bản năng mà đưa tay chạm lên mặt.
Phó Thời Văn nhìn trái nhìn phải: "An Trừng đâu? Con bị thương phải nằm bệnh viện, sao không thấy cậu ta tới thăm con?"
Qúy Kha cau mày: "Phó Thời Văn, anh thực sự không nhớ ra em sao?"
“Tôi không biết.” Phó Thời Văn trả lời.
"Anh nhìn em thật kỹ, thật sự không nhớ ra em là ai sao?"
Phó Thời Văn nhìn Qúy Kha một cách cẩn thận, gương mặt này có chút quen thuộc với anh, nhưng anh không thể nhớ tên, anh cũng nhận thấy khóe mắt người trước mặt đã hơi đỏ lên. Trong lòng anh cũng có một cảm xúc khó chịu không thể giải thích được.
Cảm giác này thật kỳ lạ, Phó Thời Văn cau mày.
Lan phu nhân ngượng ngùng cười nói: "A Du, chỉ là nhất thời thằng bé chưa nhớ ra, con đừng vì vậy mà tức giận.”
Qúy Kha lắc đầu: “Con không tức giận."
Phó Thời Văn nhìn Qúy Kha, rồi nhìn Lan phu nhân, nhếch khóe miệng lên và mỉm cười: "Mẹ, chú kia là tiểu bạch kiểm mới được bao dưỡng sao?”
"Mắt nhìn không tồi, chỉ cần nhìn thấy mặt An Trừng là đã khiến con cảm thấy có chút buồn nôn rồi."
Lan phu nhân lúng túng đứng dậy, bà xấu hổ liếc nhìn Qúy Kha: “Thời Văn, con hiểu lầm rồi, cậu ấy không phải vậy."
Phó Thời Văn nhắm mắt lại: “Con mệt rồi. Đi ra ngoài. Con muốn nghỉ ngơi."
Lan phu nhân xấu hổ đi ra ngoài, Qúy Kha liếc Phó Thời Văn, nhất thời không biết nên nói gì.
"Này, dừng lại."
Khi Qúy Kha chuẩn bị ra ngoài, Phó Thời Văn đã gọi cậu lại.
"Em sao?"
"Đúng, là chú, chú tên gì."
Phó Thời Văn nhìn chằm chằm Qúy Kha, anh luôn cảm thấy người này rất quen thuộc, anh lờ mờ cảm thấy người này là người rất quan trọng nhưng lại không thể nhớ ra, điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
"Qúy Kha."
“Không phải cậu tên Lâm Du sao?” Phó Thời Văn ngạc nhiên khi nghe Qúy Kha nói.
Làm sao anh ấy biết tên cậu?
Qúy Kha nhìn Phó Thời Văn và mỉm cười: "Cậu nhớ tên tôi."
"Chúng ta biết nhau à?"