Bạch Thước Thượng Thần

Chương 63

“Hóa ra... ngươi vẫn luôn biết cách đánh thức bản tôn!”

“Không không không, ta không biết!”

Bạch Thước kinh hãi mở mắt ra.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt, có chút chói mắt, nàng mơ màng đảo mắt nhìn quanh.

Trên đầu là một căn thạch ốc, trong phòng bày biện đơn giản một bộ bàn ghế, trên mặt đất còn có châu chấu cỏ của con nít rơi rớt hỗn loạn, nàng sờ ván gỗ dưới giường, vừa ngốc vừa nghĩ, cạnh giường của hộ nghèo này bén nhọn gồ ghề hơn so với giường Mộc Mộc đẽo nhiều……

Mộc Mộc? Mộc Mộc!

Bạch Thước giật mình, nhảy bắn trên giường, toàn thân vô lực chân mềm nhũn, đúng lúc được ai đó đỡ lấy.

“Bạch tiên trưởng, ngài tỉnh rồi?”

Bạch Thước quay đầu thấy gương mặt kinh hỉ của một người phụ nữ.

“Tiểu Thu Qua đại thẩm?”

“Là ta là ta.”

“Đây là đâu?”


“Nhà ta đó.”

Bạch Thước sửng sốt.

Chẳng phải nàng đang ở dưới thạch điện Dị vương cung sao? Sao lại nằm ở chỗ này?

Tà thần long đâu? A Chiêu đâu? Hoa Đại Thiết đâu? Côn Luân kiếm tu đâu? Hồ ly đâu? Tiểu đồ đệ của nàng đâu?!

Aaa, nàng nhớ ra rồi, đại yêu quái từ trên trời giáng xuống, tiểu đồ đệ của nàng... không còn nữa.

Bạch Thước có chút ngốc, đột nhiên che ngực.

Sao lại có chút đau, cũng phải, dùng tâm đầu huyết đánh thức phong ấn khế ước bán thần, không phải hao tâm tổn sức mà quả thực là hao mệnh.

“Tỉnh là tốt rồi, Bạch tiên trưởng, nào, uống chút cháo đi.” Tiểu Thu Qua đại thẩm đặt chén lên bàn, đỡ Bạch Thước ngồi vào cạnh bàn: “Ngươi đã ngủ hai ngày rồi.”

“Hai ngày?” Bạch Thước vội vàng ngẩng đầu: “Đại thẩm, các vị bằng hữu của ta đâu?”


“Đều đi rồi.”

“Đi rồi?”

“Đúng vậy, dị thành không giữ ngoại tộc, Ngô đồng võ yến đã kết thúc, tất nhiên bọn họ phải đi rồi.”

Bạch Thước nghe xong ngơ ngác, Dị nhân vương nháo ra động tĩnh lớn như vậy, ắt hẳn Thượng tiên của Cửu Trọng Thiên cung sẽ bị kinh động, cho dù Dị nhân vương có bị người ta lợi dụng hay không nhưng chuyện ông tru sát con cháu tiên yêu là thật, vì sao dị thành lại gió êm sóng lặng như thế?

“Với lại cũng phải đa tạ mấy vị tiên trưởng các ngươi nữa.” Đáy mắt bà tràn đầy cảm kích: “Dung điện hạ nói mấy ngày trước trong thành có tà vật trà trộn vào, đoạt linh phách dị nhân, đều nhờ các ngươi ra tay tương trợ mới có thể diệt tà vật đó, cứu bá tánh cả thành.”

Bạch Thước nghe xong sửng sốt, bà lại nói tiếp: “Đúng rồi, ngày ấy vương cung xảy ra một vụ nổ mạnh, ngoài thành còn có rất nhiều tiên nhân biết bay tới.”


“Tiên nhân? Bọn họ không làm gì sao?”

“Có thể làm gì chứ. Ta nghe lão đầu họ Chu cách vách nói, tiểu thần tiên theo ngươi vào thành đã ném hết con cháu tiên yêu trong thành ra ngoài, một lần nữa dựng nên Cấm Linh trận. Nhóm tiên trưởng ngay cả thành cũng chưa vào đã dẫn con cháu nhà mình trở về.”

Tiểu thần tiên? Lồng ngực Bạch Thước rầu rĩ, tiểu thần tiên cái gì, rõ ràng là đại yêu quái.

Hèn gì dị thành có thể bảo toàn, con cháu hai tộc đều được Phạn Việt cứu, hắn muốn bảo vệ dị tộc, đừng nói Kim Diệu Thượng tiên, Côn Luân và Hồ tộc đứng mũi chịu sào đều sẽ nể mặt phần  tình cảm này của hắn.

“Đại thẩm, sao ta lại ở chỗ này……?”

“Là vị tiểu Trọng tiên trưởng kia đưa ngươi tới.”

A Chiêu? Bạch Thước vui vẻ, chẳng lẽ A Chiêu còn ở đây?

“Huynh ấy đang ở đâu vậy?”
“Hắn cũng đi theo các vị tiên nhân đó rồi, tiểu Trọng tiên trưởng kêu ta chăm sóc ngươi thật tốt. Bạch tiên trưởng, vương thượng có dặn, ngươi là ân nhân của dị tộc chúng ta, nếu ngươi thích nơi này, có thể ở lại trong thành.”

“Vương thượng?……” Bạch Thước ngây người, chẳng phải Dị nhân vương đã……

Thấy Bạch Thước kinh ngạc, biểu tình đại thẩm buồn bã: “Lão vương thượng và Vô Chiếu tướng quân đã mất trong lúc giao đấu với tà vật, Dung điện hạ đã kế thừa vương vị.”

Hóa ra đây là lời chiêu cáo thiên hạ.

Không đúng, Hoa Dung kế thừa vương vị Dị nhân vương? Bạch Thước sửng sốt, Hoa Dung không có linh cốt, tựa như phàm nhân, kế thừa vương vị kiểu gì.

Dường như bà đã nhìn ra nghi hoặc trong lòng Bạch Thước, cười cười: “Ngày ấy vương cung chấn động, Dị vương kiếm đã không còn nữa rồi.” Bà ngừng một chút, thở dài: “Kỳ thật có thanh kiếm kia hay không đối với dị nhân bọn ta cũng không quan trọng. Hoa gia bảo hộ dị tộc mấy trăm năm, ở trong lòng dị nhân, chỉ có bọn họ mới là vua của Dị tộc. Vương thượng vẫn luôn muốn dẫn con dân dị tộc ra khỏi Dị thành, thật ra ta cảm thấy ở lại trong thành cũng khá tốt, bọn ta đã sinh sống ở dị thành ngàn năm, nơi này chính là nhà của bọn ta, hà tất gì phải ra ngoài.”
Bạch Thước nghe xong hụt hẫng trong lòng, mấy thế hệ Dị nhân vương vì rút Dị vương kiếm mà phải trả giá thảm thiết, nhưng bọn họ trước nay chưa từng nghĩ tới, có lẽ cuộc sống bình yên mới là mong muốn của con dân dị thành.

Trong lúc nhất thời Bạch Thước có chút mất mát, tất cả mọi người đều đi rồi, cũng không biết trận Ngô đồng võ yến mơ hồ này sẽ có kết cục gì, còn có đại yêu quái……

Đột nhiên Bạch Thước ngẩng đầu nhìn về phía đại thẩm: “Tiểu Thu Qua đại thẩm, thẩm vừa nói ta đã ngủ mấy ngày?”

“Hai ngày a.”

Vậy nhất định tỷ ấy còn ở đây!

“Đại thẩm, thẩm có biết vương mộ ở đâu không?”

Người phụ nữ sửng sốt, chỉ một hướng ngoài cửa sổ, Bạch Thước vội vàng đứng dậy lao ra.

“Đại thẩm, ta ra ngoài một lát!”

Trong viện, Hộ Nhi đang lắc lư ngựa gỗ, thấy Bạch Thước ra tới, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, giơ châu chấu cỏ cười toe toét với nàng.
Bạch Thước chợt dừng chân, trong lòng nóng lên, hờn dỗi tích tụ trong ngực tan đi rất nhiều.

“Bạch tiên trưởng, cảm ơn các ngươi!”

Bạch Thước quay đầu, cười với đại thẩm hiền từ, sờ mái tóc xù của Hộ Nhi, làm mặt quỷ với nó.

“Đi đây!”

Nàng theo thói quen lấy phi thân chú trong túi Càn Khôn trên eo nhưng lại sờ hụt, giật mình, giơ chân quay lưng chạy.

Trước mộ Dị thành vương, Hoa Hồng mặc một bộ áo vải đơn sơ.

Bên cạnh mộ của Mai Vương phi mọc lên hai ngôi mộ mới.

Tiếng bước chân hoảng loạn vang lên, Hoa Hồng không cần quay đầu cũng biết là ai.

“Tới rồi?”

Bạch Thước ngừng ở phía sau nàng thở hồng hộc.

“Ta nhớ Dị nhân vương từng nói, hôm nay là ngày giỗ của Vương phi, ta nghĩ có lẽ tỷ còn ở đây.”

Hoa Hồng trầm mặc, nhất thời trước mộ an tĩnh lại.

“Ta nhớ……lúc mới mang Hoa Dung về, Vô Chiếu thúc rất thương hắn. Mẫu phi nói Vô Chiếu thúc xuất thân cơ hàn, là Mai gia thu nhận ông, có lẽ ông ấy nhìn Hoa Dung tựa như nhìn thấy mình khi còn nhỏ.”
Bỗng nhiên, Hoa Hồng mở miệng. “Ngươi biết không, Hoa Dung lớn tuổi hơn ta.”

“Cái gì?” Bạch Thước sửng sốt, buột miệng thốt lên: “Sao có thể?”

Hoa Hồng đi đến trước ngôi mộ mới kia, xoa xoa mộ bia: “Tiểu bán tiên, ta đã từng nói với muội chuyện xưa của Dị nhân vương nữ và Hoa Lâm, muội còn muốn nghe nữa không?”

Bạch Thước không lên tiếng, nàng biết thứ Dị thành vương nữ cần chỉ là một người biết lắng nghe.

“Thật lâu trước kia, nơi hoang dã có một tòa thành bị phong bế ngàn năm, tòa thành sinh ra một vị cường giả mà mọi người sùng kính, nhưng người đó lại gầy yếu bẩm sinh. Từ nhỏ hắn đã biết bản thân không thể rút Dị vương kiếm tượng trưng cho vương vị kia, cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc kế thừa tòa thành này. Hắn không thích đao kiếm mà thích đánh đàn đọc sách, lập dị so với những người trong tộc. Tiểu thị nữ bên cạnh hắn là người duy nhất thấu hiểu và ủng hộ hắn. Thực mau sau đó, thế tử trưởng thành, yêu tiểu thị nữ, còn muốn cưới nàng làm vợ, vương giận dữ, muốn xử tử thị nữ, thế tử cả đêm mang nàng trốn khỏi vương cung, ẩn cư nơi núi sâu.”
“Tuy không có cha mẹ chứng kiến, thế tử vẫn cùng người thương lấy thiên địa làm mai kết thành phu thê, bọn họ đã sống những ngày tháng bình đạm vui sướng. Không lâu sau tiểu thị nữ có thai, thế tử nghĩ chỉ cần đứa bé chào đời thì có lẽ lão vương cố chấp sẽ chấp nhận mẹ con bọn họ. Thế nhưng vào ngày thê tử lâm bồn, lão vương đã bắt thế tử về vương cung, dùng pháp thuật tái tạo linh cốt cho hắn.”

“Đêm hôm đó, lão vương nhìn cha chú từ nhỏ nhìn hắn lớn lên vì hắn mà chết, hắn giẫm lên hai mạng người thành Thượng quân. Đợi đến khi hắn mai táng xong cho phụ thân và thúc phụ rồi chạy về trong núi, thê tử đã khó sinh mà chết, còn đứa trẻ mới sinh bị thương nguyên khí đang nguy kịch, vì cứu con trai mà phụ thân trẻ tuổi chỉ có thể tự tay phong bế lục giác của đứa con mới chào đời, để nó lâm vào giấc ngủ say.”
“Lão vương đã chết, cô thành không còn ai thủ hộ, hắn chỉ có thể trở thành tân vương. Sau đó hắn vì báo ân, cưới con gái thúc phụ, lại làm phụ thân. Qua thêm vài năm, đứa con trai ngủ say thức tỉnh, hắn mừng như điên nhưng lại không cách nào nói hết tất cả mọi chuyện cho vương hậu tính tình cương liệt lại có tình nghĩa tha thiết với hắn kia, cho nên hắn che giấu thân thế đứa bé, để nó dùng loại thân phận khác trở lại vương cung.”

“Đứa bé kia...chính là Hoa Dung.”

Đôi tay vuốt ve mộ bia dừng lại.

Trước khi chết, Dị nhân vương đem một luồng linh quang đưa vào linh đài Hoa Hồng, nơi đó cất giấu tất cả những chuyện mà cả đời này Dị nhân vương chưa bao giờ nói với ai.

Bạch Thước nhìn bóng lưng cô độc của Hoa Hồng, rũ mi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nếu Mai Vương phi sớm biết Dị nhân vương không phải là người bạc tình, có lẽ sẽ không bi ai tột độ mà rời khỏi thế gian này, nếu Vô Chiếu biết mọi chuyện đều có nỗi khổ, có lẽ cũng sẽ không phản bội dị tộc. Nhưng trên đời này có quá nhiều chuyện quá nhiều thân bất do kỷ, cũng có quá nhiều người không đáng nhắc tới.

Dung Tiên năm ấy, Dị nhân vương hiện tại, đều như thế.

“Chắc là muội muốn khóc lắm?” Trước mắt Bạch Thước đột nhiên hiện ra một gương mặt cực lớn, dọa đến nàng giật cả mình, thiếu chút nữa đập vào cái cây bên cạnh.

Hoa Hồng duỗi tay kéo tiểu bán tiên mắt hồng hồng trở về.

“Ta mới không có đó.” Bạch Thước chẳng nhìn qua.

“Đều là mấy chuyện cũ trăm năm trước, tinh nguyệt trên thế gian chẳng biết đã xoay mấy vòng rồi. Hiện giờ bụi về bụi đất về đất, cái gì ân oán tình thù đều không liên quan gì tới ta nữa.” Hoa Hồng nói, đột nhiên dí sát vào Bạch Thước: “Nói thiệt nha, muội không bị đánh chết thật đúng là chuyện hiếm lạ, muội nói xem có phải đầu óc hắn bị lỗi gì rồi hay không?”
Bạch Thước đen mặt, trừng to mắt.

Tỷ mới có bệnh, Mộc Mộc nhà ta rất thông minh đó!

Bạch Thước còn chưa nói, Hoa Hồng vừa nhìn đã hiểu, nàng nhún nhún vai, rút người về: “Được rồi, chuyện xưa đã nói xong, ta phải đi rồi. Tiểu bán tiên, không hẹn ngày gặp lại.”

Hoa Hồng vác cây côn làm nghề rèn kia lên, vẫy tay với Bạch Thước.

“Khoan đã!” Đột nhiên Bạch Thước gọi nàng lại.

Hoa Hồng dừng chân, liếc mắt nhìn Bạch Thước.

“Sao vậy?”

Bạch Thước lại trầm mặc.

Nàng có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lời tới bên miệng rồi lại không hỏi được.

A Chiêu chẳng dặn dò gì nàng sao?

Tâm hỏa trong linh đài của hồ ly và kiếm tu Côn Luân đã trừ khử được chưa?

Về sau gặp nhau, tỷ vẫn là thợ rèn cách vách hay là Thiên Hỏa Yêu quân của Hạo Nguyệt điện?

Còn có……tiểu đồ đệ của nàng……còn không?
Mấy ngày trước, bên cạnh nàng còn rộn ràng nhốn nháo, mộng tỉnh lại, chỉ còn mình cô độc.

Nhưng nàng chỉ là một bán tiên, ai sẽ nhớ nàng chứ.

Hoa Hồng nhìn biểu tình ngơ ngẩn như muốn khóc của tiểu bán tiên, quay đầu.

Dù có thông minh thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ là con nhóc, nàng lắc đầu bước thêm một bước.

“Vì sao tỷ lại nuôi gà cách vách nhà ta?”

Chân Hoa Hồng bước đến một nửa thì âm thanh căm giận của tiểu bán tiên vang lên từ phía sau.

Sát thần nhất côn sát vạn dặm trong lời đồn trượt chân, đột nhiên bật cười.

Nàng nhún vai quay đầu lại, chớp chớp mắt.

“Thế gian các muội có câu gì nhỉ, có việc đệ tử làm thay, không còn cách nào khác, do tổ tông kia thích ăn thôi. Sau này còn gặp lại, tiểu bán tiên a!”

Hoa Hồng cười dài một tiếng, phóng lên cao, biến mất trước mặt Bạch Thước.
Bạch Thước nhìn lên không trung, cho đến khi thân ảnh kia hóa thành một đốm nhỏ phía chân trời, nàng mới uể oải cúi đầu.

Nàng xoay người lại, hơi giật mình, sau cái cây cách đó không xa có một thanh niên đang đứng.

Vương miện áo vải, mặt mày ôn thuần.

Hắn ôn hòa gật đầu với Bạch Thước, quay lưng lẻ loi độc hành, thân ảnh kia, cũng có chút cô độc.

Nửa ngày sau, Bạch Thước vác rượu tiểu Thu Qua đại thẩm đưa, chống gậy gỗ nhỏ, một mạch đi về hướng nam.

Góc xàm xí của Kyn

Thật xin lỗi mọi người vì Kyn không đăng chương mới đúng hẹn, chương này coi như quà tạ lỗi với mọi người. Cảm ơn mọi người đã theo dõi nha
Bình Luận (0)
Comment