Bạch Thước Thượng Thần

Chương 64

“Ê, có nghe gì không? Ngô đồng võ yến lần này có đại sự xảy ra!”

“Đợi ngươi nói à, Tiên giới chúng ta xuất hiện nhân vật phong tư tuấn tú như vậy sớm đã truyền khắp tam giới!”

“Nhập tiên ba năm đã là Thượng quân, đây chính là kỳ tài ngàn năm khó gặp, nghe nói Kim Diệu Thượng tiên muốn nhận hắn vào Thiên cung, nạp vào dưới tòa, tự mình thụ linh đó.”

“Chậc chậc, bây giờ Phiêu Diểu coi như có thể thở phào một hơi được rồi. Trọng Chiêu Thượng quân giúp Tiên tộc chúng ta thắng Ngô đồng võ yến, có được phúc địa trăm dặm, là đã lập công lớn, Phiêu Diểu có nhân vật cỡ này, ta thấy chưa tới trăm năm nữa, vị trí tam sơn sẽ nằm trên đầu Phiêu Diểu.”

“Chuyện này có hơi xa, Côn Luân Vân Tiêu nội lực ngàn năm, nào dễ bị thay thế như vậy! Hơn nữa những chuyện các ngươi nói đều là trường hợp nhỏ, tuy Tiên tộc chúng ta thắng võ yến nhưng kẻ chân chính giành hết sự nổi bật chính là Yêu tộc, nghe nói điện chủ Hạo Nguyệt điện kia ở Dị thành một bước nhập thần, trảm tà vật, trấn tà long, cứu con cháu tiên yêu phiêu nhiên mà đi, nháo đến mức làm các vị Thượng tiên ở Cửu Trọng Vân Tiêu các mất mặt dữ lắm.”


“Aizz, Yêu giới nhiều bán thần, sợ là trăm năm sau Tiên tộc chúng ta sắp bị người ta thống trị mất thôi.”

“Hạo Nguyệt điện chủ vốn chính là lão đại ở Yêu giới, thành danh đã lâu, cho dù hắn vào bán thần cũng chỉ là cùng phẩm cấp với Kim Diệu Thượng tiên, tiểu Thượng quân Trọng Chiêu này chỉ tu tiên ba năm đã có tạo hóa như vậy, lại cho hắn trăm năm nữa, chưa chắc không bằng Hạo Nguyệt điện chủ kia!”

“Chỉ là...ngươi là tiên nhân mà, sao có thể tung hô chí khí Yêu tộc, dìm uy phong Tiên tộc ta chứ!”

Quán trà khắc khẩu liên miên, sạp đoán mệnh hiu quạnh ở một bên, Bạch Thước nằm bò ngủ cả ngày bị đánh thức, vươn vai, nhìn hai ba đồng tiền trong chén gỗ mẻ kia ngáp một cái, rồi ném miếng vải rách nát đầy lỗ thủng “Bách toán bách trúng” vào giỏ tre, dọn quán.


Từ ngày không còn tiểu đồ đệ, ngày tháng trôi qua quá thê lương.

“Nha, Bạch tiên trưởng, sao hôm nay về sớm thế?” Tống lão nhân bán thịt heo cách vách gân cổ lên tán gẫu.

“Mặt trời xuống núi rồi, trở về ngủ thôi.”

“Tiểu đồ đệ kia của ngươi đâu? Đã lâu lắm rồi chưa gặp hắn”

“Aizz, đừng nói nữa, trong nhà phú quý, trở về hưởng phúc rồi.” Bạch Thước xua tay, chân mang giày rơm đi xa.

Dưới hoàng hôn, Tống lão nhân nhả miệng đầy khói, thổi ra hai cái vòng khói, nhìn thân ảnh cõng giỏ tre kia cảm thấy có chút đáng thương.

“Rầm”, nhà tranh sụp nửa khúc, Bạch Thước đầu như ổ quạ mặt xám mày tro bò ra từ đống đổ nát xiêu xiêu vẹo vẹo, hai người giấy nhỏ vụng về đưa một mâm cá nướng khét đen đến trước mặt Bạch Thước.

Bạch Thước chống nạnh vừa chuẩn bị mắng, nhìn người giấy nhỏ lôi thôi lếch thếch, ủy khuất vô cùng, buồn không nói cắn ba cái, nuốt cá, xắn tay áo đi sửa nhà.


Bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng cũng sửa xong nhà tranh đã nát tan tác, Bạch Thước mệt đến toàn thân muốn tan thành từng mảnh, leo lên ghế tre nằm, rất giống con cá khô.

“Mộc Mộc, ta khát……” Bạch Thước nhấc tay gọi, gọi được một nữa, nghẹn lại.

Nàng uể oải thu tay về, thở ngắn than dài bò đến cái giếng duy nhất trong viện, quay một lúc lâu ngay cả cái gáo cũng chẳng thấy đâu, chỉ phải hái lá cây cuốn thành chén ném xuống đáy giếng lấy nước, giếng quá sâu, pháp thuật của Bạch Thước không đủ, lá cây bay lên đến một nửa bị hở, nước trào ra ào ào, chỉ còn lại chút ít.

Bạch Thước choáng váng một trận, có chút không xong ngồi xuống cạnh giếng, nàng sờ sờ ngực, ý thức có chút mơ hồ.

Từ khi ở Dị thành lấy tâm đầu huyết, nguyên khí bị tổn thương, nếu không phải đánh bậy đánh bạ ăn Ngô đồng tâm hoả, Bạch Thước cảm thấy chỉ sợ mình đã sớm ngỏm củ tỏi rồi.
“Sư phụ!”

Bên cạnh phảng phất có thanh âm vang lên, Bạch Thước ngẩng đầu, trong mơ hồ, thiếu niên chạy về phía nàng.

“Mộc Mộc!”

Bạch Thước kinh hỉ, giơ tay muốn chạm vào nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể thiếu niên.

Sao lại thế này? Bạch Thước nhìn bàn tay mình, vừa nhấc mắt lên, vẫn là cây hòe già dưới tàng cây và còn có một kẻ đã ngủ thiếp đi là mình đây.

Nàng quay đầu lại, tiểu đồ đệ đã chạy tới bên cạnh giếng, hắn cẩn thận múc nước trong giếng lên, vội vàng chạy ra sau nhà tranh.

Bạch Thước vội vàng đứng dậy, đi theo sau tiểu đồ đệ.

Trong phòng bếp nhỏ tối tăm, bếp lò cháy lên, tiểu đồ đệ thả hai ba cánh hoa nhiễm linh khí vào cái chung nấu chứa nước giếng vừa lấy lúc nãy, lại lôi từ góc xó xỉnh ra một vại Dao Trì thủy, lén lút bỏ một muỗng vào.
Ngoài phòng bếp, Bạch Thước há hốc mồm.

Thược Dược tiên thảo, linh thủy Dao Trì đều là trân phẩm ngoài chợ đen, tiểu đầu gỗ này kiếm được từ lúc nào?

Bạch Thước nhớ tới một hai viên linh châu ngẫu nhiên biến mất trong túi Càn Khôn, thiếu chút nữa thất khiếu bốc khói.

Hèn chi từ trước đến nay ở Nam Hải thành, pháp thuật nàng không hề tăng nhưng ngược lại linh khí trong cơ thể vững vàng không ít so với khi ở Phiêu Diểu đảo. Bại gia chi tử này, cư nhiên dùng loại linh tài này pha trà cho nàng!

Bạch Thước còn đang chửi thầm trong bụng, nước giếng trong chung đã sôi lên, tiểu đồ đệ nhanh tay khuấy nước, vui vẻ hớn hở mang ra ngoài.

Bạch Thước quay đầu lại thấy thiếu niên một mạch bưng nước trà ngồi xổm bên cạnh ghế tre, nhỏ giọng gọi.

“Sư phụ, trà nấu xong rồi.”
Người trên ghế tre lười đứng dậy, vươn vai, đem nước trà thiếu niên đưa tới bên miệng uống một hơi cạn sạch, xong còn chép chép miệng, vỗ đầu thiếu niên.

“Mộc Mộc nấu trà ngon ghê! Càng ngày càng ngọt! Đồ nhi, ngày mai nấu nhiều hơn chút nữa nha!”

“Được.”

Khóe môi tiểu đồ đệ cong cong, lông mi ánh mắt đều là ý mừng.

Cách đó không xa, Bạch Thước đen mặt, nàng thật ngu xuẩn, hận không thể đi qua đá mình, vừa ngẩng đầu lên lại thấy dưới tàng cây, tiểu đồ đệ quay đầu nhìn về phía nàng.

Cặp mắt kia dường như thật sự nhìn thấy Bạch Thước, hắn trông mong nhìn nàng, mím môi, giống như có chút uất ức.

“Mộc……”

Bạch Thước nghẹn ngào, không tự chủ được mà đến gần cây hòe già, nhưng khoảnh khắc nàng nâng bước, linh quang hiện lên, hai bóng người mơ hồ dưới tàng cây hóa thành hàng vạn tinh quang, tiêu tán trước mặt Bạch Thước, trong tinh quang, đôi mắt trong suốt ủy khuất của tiểu đồ đệ vẫn luôn nhìn nàng.
Gió thổi qua, ngoại trừ ánh trăng xuyên qua kẽ lá in lên mặt đất cùng với ghế tre đong đưa kẽo kẹt dưới tàng cây kia, cái gì cũng không còn.

Là ảo giác do pháp thuật để lại, ngoại trừ những người có phẩm cấp cao, tu tiên đều sẽ gặp.

Bạch Thước dẫm lên cỏ dại khô cằn trong viện, bĩu môi.

Sao nàng lại nhận tên đồ đệ như thế, ai nói hắn ngốc vậy, rõ ràng là kẻ giỏi lấy lòng người nhất.

Nhưng mà Mộc Mộc à, đó chính là đại yêu quái ngàn năm khó gặp, sư phụ ta không đấu lại đâu……

Bạch Thước ủ rũ cụp đuôi quay đầu, chân dẫm lên thứ gì cứng ngắc, vừa cúi đầu liền nhìn thấy sáo ngọc trong suốt óng ánh.

A Chiêu……

Bạch Thước sửng sốt, nhặt lên nắm trong tay.

Nàng nhìn tiểu viện hỗn độn quạnh quẽ đìu hiu, ra sức siết chặt sáo ngọc.

Kệ đi! Mặc kệ hắn có phải bán thần hay không, mặc kệ có phải huynh ấy muốn lên Cửu Trọng Vân Tiêu làm đồ đệ Kim Diệu hay không, nàng phải đi coi một cái hai tên đáng ghét này, hỏi bọn họ dựa vào cái gì mà bỏ rơi nàng, cho dù nàng sống thêm một trăm năm nữa cũng không nuốt nổi cục tức này!
Bạch Thước không ngừng chân, từ trong phòng bếp móc ra chiếc bình giấu trong xó xỉnh nào đó, trên lưng là bao bố rách te tua, không chút do dự vỗ một lá bùa phi hành dán lên ngực, thoắt cái biến mất dưới ánh trăng.

Ngô Đồng Phượng đảo, trên giường Tiêu Dao các, Phạn Việt cúi đầu, mắt khép hờ, trầm hương lượn lờ, cổ bào đỏ rực phủ hết nửa giường, lộ ra tinh trận như ẩn như hiện trên ngực.

Tuy giải nhất Ngô đồng võ yến là do thiếu niên Tiên tộc chiến thắng, nhưng nửa đường nảy ra ngõ rẽ lớn như vậy, việc phân chia động thiên phúc địa trăm dặm vẫn tiếp tục tranh luận, để cho công bằng, cả đám lão đại tiên yêu đều bị Phượng tộc thỉnh về Phượng đảo.

Đương thời trong tam giới, Yêu tộc ngoại trừ Trấn Vũ Thường Mị, lại thêm bán thần Phạn Việt, trái lại Tiên tộc nghìn năm qua chỉ có Kim Diệu là bán thần, nếu không có Phượng Hoàng Phượng Ẩn đã nhập thần chưa chịu phi thăng Thần giới, mà Phượng tộc xưa nay giao hảo với Tiên tộc, Yêu tộc đã có thế áp đầu Tiên tộc một bậc.
Tính tình Hạo Nguyệt điện chủ thanh lãnh có tiếng trong tam giới, Tiêu Dao các là nơi u tĩnh nhất, Phượng tộc liền xếp cho hắn ở nơi này, làm hàng xóm với Phượng Hoàng của rừng Ngô Đồng.

Gà nướng bày trên bàn gỗ cạnh giường chừng một canh giờ, người trên giường vẫn không nhúc nhích.

Hoa Hồng chọc chọc Tàng Sơn đứng canh cửa như ngọn núi nhỏ, liếc vào trong nhìn: “Chậc chậc chậc, ngay cả gà nướng cũng không ăn, ngươi nói hiện giờ có phải ngài ấy muốn chết hay không?”

Tàng Sơn nhìn thẳng, lười phản ứng với nữ nhân ngại mạng lớn này.

Hoa Hồng lại chọc chọc: “Ngươi không thấy đâu, ai da trong dị thành đáng sợ kia, gần gũi ôm ấp chỉ thiếu điều đội lên đầu, ngươi nói tổ tông trong kia còn nhớ……”

Vút, hai bên mái của thợ rèn roẹt roẹt bị cắt thành hai đoạn, xích bạc lướt qua mặt, lạnh lẽo như băng dứt khoát quay vào phòng.
Hoa Hồng trừng to mắt, thở cũng không dám thở.

“Vào đây.”

Trong phòng, thanh âm lạnh nhạt vang lên, Tàng Sơn hất mắt với Hoa Hồng, Hoa Hồng chớp chớp mắt, hít một hơi dài, cùng Tàng Sơn xoay người vào phòng.

Trên giường, Phạn Việt thưởng thức xích bạc, hờ hững nhìn Hoa Hồng.

Hoa Hồng run lên trong lòng, lập tức thu lại thần sắc bỡn cợt.

Tới rồi, chủ tử thật sự đã trở lại.

“Điện chủ. Phượng Huyền trưởng lão nhờ người chuyển lời, ba ngày sau Phượng tộc tổ chức đại hội hai tộc, chính thức đem tâm hoả ban cho đệ tử Phiêu Diểu Trọng Chiêu, nhân tiện thương nghị việc phân chia động thiên phúc địa trăm dặm giữa hai giới tiên yêu.”

Tàng Sơn cất giọng oang oang, Hoa Hồng nhướng mày: “Võ yến lần này náo loạn thành như vậy, Phượng tộc còn chủ động ôm việc lên người, e là đã có quyết định. Hiện giờ Yêu tộc chúng ta đã có ba vị bán thần, chẳng lẽ Tiên tộc còn muốn tranh với chúng ta?”
Tính nết Hoa Hồng xưa nay kiêu căng, ở trước mặt Phạn Việt được nuông chiều đến như thế.

“Phượng Hoàng vẫn còn, Tiên tộc có gì không dám.” Phạn Việt híp mắt: “Kẻ địch chân chính của Hạo Nguyệt điện hiện giờ còn chưa phải Tiên tộc.”

Biểu tình Hoa Hồng lạnh lùng: “Ý điện chủ là…… kẻ làm náo loạn Dị thành?”

Phạn Việt gật đầu, đứng dậy đi tới cửa, nhìn ra xa, đình các nơi Phượng đảo đều thu hết vào mắt, ánh mắt hắn dừng lại tại Thiên Thu các phía Tây.

Kể từ khi Trấn Vũ vào Phượng đảo, trú ở Thiên Thu các.

“Vốn dĩ Ngô đồng võ yến lần này ở Dị thành là bày ra cho bổn điện. Ngươi cảm thấy trong tam giới, người muốn bổn điện chết nhất……là ai?”

Tàng Sơn trầm giọng mở miệng: “Tiên tộc tự xưng mình thanh cao, chắc chắn không thể làm ra chuyện lấy dị tộc hiến tế tà vật.”
Phạn Việt nhìn về phía Hoa Hồng: “Kẻ đứng sau nắm rõ hành tung của bổn điện như lòng bàn tay, còn biết thân phận của ngươi, Hổ tộc đã vong, hắn muốn nhất thống Yêu tộc, bổn điện và Thường Mị nhất định phải chết.”

“Si nhân thuyết mộng*. Hắn mà dám bắt chước bà đây trốn dưới cống ngầm chơi mấy trò quỷ, bà đây san bằng hang ổ hắn!” Hoa Hồng đỏ mắt muốn lao ra ngoài đánh nhau.

Si nhân thuyết mộng*: Kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, chỉ người nói năng không ra nghĩa lí gì. Cre: Từ điển Hán Nôm.

“Trở về.” Phạn Việt quát lạnh: “Cho dù ngươi đào ba thước đất Dị vương cung cũng không tìm được chút dấu vết nào của hắn, hắn sớm đã là bán thần, cho dù bổn điện ra tay cũng chưa chắc có thể lấy đi tánh mạng của hắn. Lãnh Tuyền Hạo Nguyệt vốn dĩ là thế cục một mất một còn, đừng nóng nảy nhất thời.”
“Đúng vậy.” Hoa Hồng kìm chế sát ý phẫn uất trong ánh mắt, đột nhiên nói: “Lần này thức tỉnh, tu vi của điện chủ đã cao hơn một tầng rồi?”

Phạn Việt nhìn thoáng qua Hoa Hồng, biết vì sao nàng lại hỏi như thế, nói thẳng: “Ngày ấy sở dĩ ta có thể chặt đứt linh phách hắc long là bởi vì thần tính trong cơ thể nó đột nhiên bị đánh thức, nếu không ta cũng không thể nắm chắc phần thắng.”

“Ngài đã đánh thức thần tính của hắc long?”

“Không phải ta.” Phạn Việt ngừng một chút: “Tu vi bán thần không thể gọi thần thức Long Thần tỉnh lại.”

Hoa Hồng sửng sốt: “Ngay cả ngài cũng không làm được, lúc ấy trong thạch điện còn có ai có thể đánh thức thần tính của Long Thần?”

Kẻ đứng sau đem toàn bộ dị tộc đi hiến tế chính là vì diệt trừ hoàn toàn thần tính Long Thần, biến nó trở thành vũ khí gϊếŧ chóc sắc bén, ngay cả Phạn Việt cũng không thể đánh thức thì còn ai có thể làm được?
Trong đầu Phạn Việt đột nhiên hiện lên một gương mặt ranh ma, hắn vừa nhíu mày thì bỗng nhiên một phiến lá ngô đồng rơi xuống từ trên cây trong viện, bay vào nội các, ngừng trên tay Phạn Việt, mi gian khẽ nhúc nhích, quay lưng rời đi.

“Bổn điện phải bế quan mấy ngày, ba ngày sau sẽ tự tham gia công việc giữa hai tộc, không có việc gì thì đừng tới quấy rầy.”

Phạn Việt đi vội vàng, Hoa Hồng nhướng mày, đột nhiên mở miệng: “Muội ấy đã về Nam Hải thành, với sự thông minh của nàng và tính giữ mạng như vàng, về sau chuyện của hai giới sẽ không liên quan gì tới muội ấy nữa.”

Phạn Việt dừng chân, xoay người vào nội các.

Phạn Việt vừa đi, Tàng Sơn Thiên Hỏa tức khắc thả lỏng người, Tàng Sơn nhìn về phía Hoa Hồng, cau mày.

“Hà tất nhắc lại tên bán tiên kia ở trước mặt chủ nhân, từ khi chủ nhân gặp gỡ nàng ta thì không có chuyện tốt gì.”
“Ngốc quá. Muội ấy xoay điện chủ chúng ta như chong chóng, biến điện chủ thành tiểu đồ đệ, suýt nữa còn hại bán thần mất mạng ở dị thành, từng vụ từng việc này cho dù là ai cũng đã chết mấy bận, ngươi nhìn xem cái đầu nho nhỏ của bán tiên kia đến nay còn nằm ngay ngắn trên mình, còn vững hơn cả thạch bàn. Đừng nhắc tới? Đừng nhắc tới có ích cái rắm.”

Hoa Hồng trợn trắng mắt, lắc lư đi ra cửa.

Cách đó không xa, sâu trong rừng ngô đồng, trên chạc cây ngô đồng tổ thụ cực lớn có một nữ tử mặc áo vải đơn sơ nằm lười biếng, bên hông treo một cái mộc hồ lô, linh quang lóe qua, Phạn Việt nói muốn bế quan xuất hiện dưới tàng cây.

Thiếu nữ trên cây mở mắt ra, ngồi dậy nhìn Phạn Việt.

“Hạo Nguyệt điện chủ.”

“Không biết vì sao Phượng Hoàng triệu kiến ta?”
Phạn Việt nhìn vị thần duy nhất ở lại hạ giới, hơi hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc.

Hắn nghe nói vị Phượng Hoàng này là con hỏa phượng duy nhất nghịch thiên chào đời trong hơn mười vạn năm qua, chỉ mới trăm tuổi đã phi thăng thành thần, nếu đem tuổi tác của nàng so sánh với Tiên tộc bình thường thì chẳng qua chỉ là một thiếu nữ.

Ngay khi nhìn thấy ánh mắt Phượng Hoàng kia, Phạn Việt liền biết lời đồn là giả, trong đôi mắt thiếu nữ trước mặt rõ ràng là sự lắng đọng năm tháng tang thương ngàn năm.

Phượng Ẩn thẳng lưng lên: “Không bao lâu nữa là sinh thần của sư tôn bổn hoàng, bổn hoàng phải đi xa một chuyến, có chuyện này muốn phó thác cho điện chủ.”

Giọng Phượng Hoàng lanh lảnh thanh thúy, không có gì nghe không hiểu, nhưng cho dù là tính tình như Phạn Việt cũng có chút sửng sốt.
Trước nay hắn và Phượng Ẩn cho dù sơ giao hay tri kỷ đều chẳng có, lời này thực sự không giống như là lời nói khi gặp mặt lần đầu tiên.

“Không biết chuyện gì, thỉnh bệ hạ nói.”

Phạn Việt trong lòng khó hiểu nhưng trên mặt vẫn âm trầm vững vàng như cũ.

Bỗng nhiên Phượng Ẩn nhảy từ trên cây xuống, đáp trước mặt Phạn Việt.

“Ngươi mới vừa nói cái gì?”

Phạn Việt sửng sốt: “Thỉnh bệ hạ nói.”

“Lặp lại lần nữa?”

Thái dương Phạn Việt hơi căng.

“Thỉnh...bệ hạ nói.”

Phượng Ẩn ho khan một tiếng, vuốt cằm xoay vòng vòng quanh Phạn Việt, ánh mắt quỷ dị nói không nên lời.

Cho đến khi Hạo Nguyệt điện chủ cau mày, từ trong cổ họng rặn ra mấy chữ: “Phượng Hoàng…… Bệ hạ?”

Sao Phượng tộc lại thế này, chẳng lẽ vị thần này là con ngốc?!

Trong lòng Phạn Việt vừa mới nảy ra suy nghĩ này, khóe miệng liền cứng đờ, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dạng bán tiên ngứa đòn kia nhảy nhót ở bên cạnh hắn ồn ào kêu “Phượng Hoàng ngốc Phượng Hoàng ngốc”.
Thấy ánh mắt Phạn Việt hiện ra vẻ mất kiên nhẫn, cuối cùng Phượng Ẩn cũng lấy lại tinh thần, nhảy dựng về sau xua xua tay, ho khan một tiếng: “Gần đây bổn hoàng trúng gió, thân thể không khoẻ, lỗ tai cũng không được thính lắm, điện chủ thứ lỗi.”

Phạn Việt cạn lời, nếu không phải hắn thật sự cảm nhận được thần tức của người trước mặt, hắn quả thực cho rằng mình đã gặp quỷ.

Trời ạ, hiếm thấy nha, lão Phượng Hoàng tám phần chưa nghe qua chữ “Thỉnh” từ trong miệng tổ tông này ha ha ha…… Trong lòng Phượng Ẩn vui như nở hoa nhưng vẻ mặt lại nghiêm trang, nhịn không được gật gù lẩm bẩm.

“Phượng Hoàng nói cái gì?”

Thấy Phượng Ẩn thần bí lảm nhảm, đầu mày Phạn Việt nhăn lại.

“Không có gì không có gì……”

Không đợi Phạn Việt mở miệng, Phượng Ẩn nhấc tay, trong tay hiện ra một hộp gỗ, linh khí trong hộp tản ra, Phạn Việt biến sắc, sa sầm nhìn Phượng Ẩn.
“Phượng Hoàng có ý gì?”

“Tất nhiên bổn hoàng sẽ không để điện chủ làm không công, vật trong chiếc hộp này chính là tạ lễ của bổn hoàng.”

Phạn Việt híp mắt: “Sao Phượng Hoàng lại có vật này?”

“Điện chủ nên biết, thần mộc thông linh, khí tức tương dẫn, mấy năm trước có một mảnh thần mộc nhỏ rơi ở gần ngô đồng tổ thụ, bổn hoàng thấy cái mình thích là thèm, liền lấy. Điện chủ lên đảo, bổn hoàng cảm nhận được, nghĩ vật ấy nên vật quy nguyên chủ.”

Phạn Việt nghiêm mặt, tiến lên một bước: “Bệ hạ biết lai lịch vật ấy?”

“Thượng cổ bồ đề, nhãn lực bổn hoàng không tệ đến mức ngay cả chân thân của điện chủ cũng không nhìn ra.”

“Vậy có phải bệ hạ cũng biết vì sao tám năm trước bổn điện tan hết chân thân, thần mộc hóa yêu, xuất hiện ở Yêu giới?” Hai mắt Phạn Việt đột nhiên cực nóng lên.
“Cái đó bổn hoàng không biết, kiếp nạn trên thế gian nhiều biến số, có lẽ do điện chủ độ kiếp thất bại.” Phượng Ẩn nhún vai, nghiêm túc nói: “Điện chủ không cần hoài nghi, trước kia bổn hoàng và điện chủ không có gút mắt gì.”

Phạn Việt bình tĩnh lại, với tôn vị của Phượng Hoàng ở tam giới, không có chuyện nói sai. Rốt cuộc vì sao hắn độ kiếp thất bại, người trong trí nhớ là ai, e là chỉ có ngày gom đủ chân thân mới có thể biết rõ chân tướng.

Phạn Việt mặt không đổi sắc, nhận lấy hộp gỗ trong tay Phượng Ẩn: “Phượng Hoàng gửi gắm điều chi, mong người nói thẳng, Phạn Việt tất giúp bệ hạ.”

“Cũng không phải đại sự gì, mấy ngày nữa bổn hoàng muốn trả một chút nhân tình cho hậu bối, điện chủ chỉ cần giúp đứa trẻ kia tìm đạo lữ trước khi thành thần, tự mình giúp nàng làm chủ hôn là được rồi.”
“Cái gì?” Phạn Việt sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, Phượng Hoàng kêu hắn làm gì?

“Điện chủ không nghe lầm.” Phượng Ẩn chắp tay sau lưng, đột nhiên dí sát vào mặt Phạn Việt, vươn hai ngón tay: “Việc bổn hoàng gửi gắm chính là……làm bà mai. Còn việc người nọ là ai, mấy ngày nữa, điện chủ tự khắc biết được.”

Phạn Việt xanh mặt, trước khi hắn mất kiểm soát, linh quang hiện lên, Phượng Ẩn hóa thành một mảnh phượng vũ xông thẳng tận trời: “Thỉnh cầu của bổn hoàng, mong Hạo Nguyệt điện chủ làm được. Điện chủ! Sau này còn gặp lại!”

Chân trời vừa động, trăng ẩn sau ngô đồng, Phượng Hoàng biến mất nơi chân trời.

Phạn Việt cúi đầu nhìn thoáng qua bồ đề mộc trong tay, huyệt Thái Dương giật giật.

Cùng lúc đó, Trấn Vũ đứng trên Thiên Thu các, nhìn tia thần quang biến mất phía chân trời, kêu nhẹ một tiếng.
“Thế mà nàng ta đi rồi.”

“Cung chủ nói ai?”

Phục Linh không hề phát hiện thần quang dao động, vẻ mặt mịt mờ.

Trấn Vũ chẳng nhiều lời, sắc mặt trầm ngưng, Phục Linh cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Trấn Vũ, nói: “Cung chủ, tuy rằng lần này để Phạn Việt thoát được một mạng, nhưng chúng ta cũng không phải không có thu hoạch.”

“Nói tiếp.”

“Hạo Nguyệt điện chủ hình như có điểm uy hiếp, chỉ cần chúng ta lợi dụng thích đáng, Hạo Nguyệt điện sẽ không còn là tường đồng vách sắt nữa.” Phục Linh thấp giọng nói xong, chẳng chờ Trấn Vũ đáp lại, đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên, nàng thấp thỏm ngẩng đầu, chỉ thấy Trấn Vũ đang nghiền ngẫm nhìn nàng, đáy lòng Phục Linh run lên, vội cúi đầu.

“Hạo Nguyệt điện có điểm yếu, sao phụ tá đắc lực của bổn cung lại không có được.” Trấn Vũ ám chỉ trong lời nói, đột nhiên hỏi: “Ngươi gieo Phục Linh hoa giáp lên người tiểu tử kia từ khi nào?”
Phục Linh đột ngột ngẩng đầu.

Trong sương phòng một chỗ phía bắc Phượng đảo, một viên Kim Đan tràn đầy hắc khí trong tay Tùng Phong hóa thành tro tàn.

“Nghịch đồ!” Ông nhỏ giọng ho khan một tiếng, gương mặt già cỗi càng thêm mỏi mệt.

“Nhị thúc……” Nhĩ Quân vội bưng một chén thuốc chứa đầy linh khí tới trước mặt Tùng Phong: “Sư huynh có kết cục như vậy là do huynh ấy gieo gió gặt bão, người đừng vì huynh ấy đau buồn nữa, bảo trọng thân thể.”

Tùng Phong xua xua tay: “Sao ta lại không biết được chứ. Từ nhỏ tâm tính nó cao ngạo tự phụ, làm đồ đệ ta trăm năm cũng không thể trừ khử ham muốn dục lợi, nếu ta sớm đem nó đến Thiên cung chịu phạt cũng sẽ không gây ra đại họa lớn như thế này!”

“Sư thúc chớ tự trách, người không đành lòng làm hại tánh mạng huynh ấy cũng đã là nhân từ rồi.” Trọng Chiêu khuyên nhủ.
Tùng Phong nhìn Trọng Chiêu, rất vui mừng: “Chiêu Nhi, cũng may có con, nếu không có con ở Dị thành giúp Hạo Nguyệt điện chủ tiêu diệt tà vật, cứu con cháu tiên yêu, ưu khuyết điểm bù trừ lẫn nhau, chỉ sợ lần này Phiêu Diểu sẽ gặp tai ương diệt môn.”

“Sư thúc……” Trọng Chiêu cứng đờ, đang định nói gì đó, Tùng Phong vỗ thật mạnh lên tay hắn: “Kim Diệu tiên tọa kêu con lên Thiên cung thụ linh, chuyến đi Dị thành lần này, con lại có tình nghĩa sinh tử với Côn Luân kiếm tu, cũng coi như là trong họa có phúc, Chiêu Nhi, con phải coi sư huynh con làm ví dụ, tuyệt đối không thể dính líu gì với Yêu tộc hay tà vật, dẫm lên vết xe đổ của nó!”

Cảnh tượng Phục Linh hoa giáp vỡ vụn lướt qua đầu Trọng Chiêu, tiếng Tùng Phong lo lắng sốt ruột ho khan vang lên.

Trọng Chiêu hoàn hồn, vội trịnh trọng nói: “Vâng, đệ tử ghi nhớ lời dạy bảo của sư thúc.”
Đêm dài đằng đẵng, Trọng Chiêu đi ra từ trong viện Tùng Phong, đi đi dừng dừng, đứng dưới thạch đình.

Hai tộc tề tụ Phượng đảo, nơi xa đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có con cháu các phái kết bè kết đảng đi qua, duy chỉ có nơi viện của Tùng Phong Phiêu Diểu cực kỳ quạnh quẽ.

Dưới ánh trăng, Trọng Chiêu móc sáo ngọc trong lòng ngực ra, không biết nghĩ tới cái gì khóe miệng vừa mới cong lên, đáy mắt lại hiện lên cảnh tượng trong thạch điện, Bạch Thước chẳng hề chùn bước chạy về phía Phạn Việt. Ngực hắn trào ra một đạo trọc khí, kêu lên một tiếng, khóe miệng tràn ra vết máu, thoáng chốc sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Bỗng một đạo linh lực rót từ sau lưng Trọng Chiêu vào linh đài, linh lực nhập thể, ổn định đạo tâm suýt chút tẩu hỏa nhập ma của hắn.

“Nếu bị thương, phải dưỡng cho tốt, đạo tâm không vững, cẩn thận tẩu hỏa nhập ma!”
Trọng Chiêu nghe thấy tiếng trách cứ nhẹ của người tới, sắc mặt khẽ biến, ngẩng đầu nhìn, im lặng không lên tiếng.

Phục Linh nhẹ di một tiếng, nhướng mày.

“Ngươi nhìn ta làm cái gì, sao lần này không mắng ta là yêu nữ nữa?”

“Đa tạ.” Đột nhiên Trọng Chiêu mở miệng.

Phục Linh sửng sốt: “Ngươi...ngươi nói cái gì?”

Trọng Chiêu: “Đa tạ quân thượng nhiều lần ra tay cứu giúp.”

Phục Linh cong cong khóe miệng: “Coi như ngươi có chút lương tâm. Thế nào, ở cùng một chỗ với con tiểu hồ ly Hồ tộc kia mấy ngày đã không kêu đánh kêu gϊếŧ với Yêu tộc chúng ta nữa rồi?”

Trọng Chiêu lắc đầu, trầm giọng mở miệng: “Tiên yêu có khác, ta cũng không muốn dính líu gì với quân thượng.”

“Ngươi!” Phục Linh cực giận, sắc mặt lạnh lùng: “Không biết tốt xấu!”

Nàng phất tay áo muốn đi, giọng Trọng Chiêu vang lên sau lưng.
“Quân thượng cứu giúp mấy phen, ngày sau nếu có việc cần Trọng Chiêu, chỉ cần không tổn hại đạo nghĩa Tiên tộc, không gây nguy hiểm cho Phiêu Diểu ta, phàm là quân thượng mở miệng, Trọng Chiêu nhất định dốc hết toàn lực.”

Phục Linh dừng bước, móc từ trong lòng ngực ra một bình sứ ném vào tay Trọng Chiêu: “Aizz hiếm có nha, muốn báo đáp bổn quân, chút đạo hạnh này của ngươi còn kém xa lắm đó!”

Phục Linh xoay người rời đi, Trọng Chiêu ngơ ngác nhìn bình thuốc trong tay, thở dài.

Cùng lúc đó, ngàn dặm ngoài xa, trên một đám mây, Bạch Thước vác cái bao bố nhỏ bay xiêu xiêu vẹo vẹo.

Một trận gió thổi qua, Phi Thân chú nháy mắt bị thổi bay.

“Aaaaaaaaa! Xong cmnr aaaaaaaaaaaa!”

Chỉ nghe được một tiếng hét thảm, Bạch Thước điên cuồng rơi xuống dưới mấy tầng mây.

Góc xàm xí của Kyn
Chương này dài khiếp thật nhưng mà hài bi có đủ, vui nhất là cháu dâu tương lai chơi đại thúc, âu cũng do ngày xưa đại thúc giấu cháu dâu, chú cháu nhà này thặc thú dzị :>>>

______________________________________________________________________________

Chương 65

"Tiểu sư thúc của ta đi đã nhiều năm, đây là vật duy nhất thúc ấy để lại cho ta."

Thứ Tư gặp lại.

Bình Luận (0)
Comment