Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 16

Trong lòng Thập Diệp chợt thấy lạnh lẽo, Thất Diệu kiếm đã hóa thành một đạo ánh sáng màu băng lam đâm tới, thế nhưng có thứ gì đó còn nhanh hơn Thất Diệu kiếm, là Hắc Sơn Lão Yêu, quỷ trảo mang theo âm phong hung hăng cuốn đi trái tim Sơn Quỷ, cơ hồ là đồng thời, quỷ trảo đang nắm lấy Chu Thanh Nguyệt nhẹ nhàng bóp một cái, một tiếng rắc vang lên.

  

"Không!" Tiếng Sơn Quỷ thê lương gào lên thảm thương, nàng phi thân nhào tới, thân thể Chu Thanh Nguyệt giống như một con diều giấy đứt dây, phiêu đãng rơi xuống, máu trong nguc hắn thưa thớt văng ra khắp thiên địa, quần áo, da thịt, gân thịt, nội tạng, xương cốt bị âm phong điên cuồng cuồng xoáy thành tro bụi, quỷ hỏa đem da thịt cốt xương của hắn thiêu đốt hầu như không còn gì, cuối cùng rơi vào trong nguc Sơn Quỷ, chỉ còn một đống tro trắng mỏng manh.

  

"Tổ cha nó! Phong chú - khai! "Bạch Huyên giận dữ quát, đầu ngón tay xẹt qua một chuỗi chú quang sáng ngời vọt lên không trung, đỉnh đầu hắn đột nhiên xuất hiện một lá bùa trong suốt, "Thâm hụt, nợ một trăm năm mươi hộc".

  

Thập Diệp túm lấy hắn, chỉ vào Thất Diệu Kiếm đang điên cuồng đâm loạn trong âm phong: "Dẫn ta cùng đi. "

  

Đây là lần đầu tiên Thập Diệp ngự gió mà đi, rất lạnh, cơn gió tựa như thanh đao cắt vào từng tấc da tr4n trụi, đạo bào bay phần phâtj phát ra âm thanh vô cùng đáng sợ, phảng phất sau một khắc thôi sẽ bị xé rách toàn bộ.

  

Bạch Huyên gắt gao ôm lấy vòng quanh eo hắn, giờ này khắc này, Thập Diệp cũng không để ý tư thế này có mất thể thống hay không, dù sao để tránh bị thổi bay đi, tay hắn cũng gắt gao siết chặt bả vai Bạch Huyên.

  

Phong chú khuấy động quỷ khí đầy trời, xung quanh bọn họ tạo thành lốc xoáy màu đen quỷ dị, mùi hôi thối xen lẫn mùi tanh quỷ dị toả ra... Thập Diệp rất nhanh liền phản ứng lại, đó là khí tức huyết nhục của Chu Thanh Nguyệt... hun đến hốc mắt Thập Diệp nóng rực như lửa đốt.

  

Thập Diệp phóng ra ba tấm kim quang hộ thể còn sót lại dán lên người, Bạch Huyên rút ra nửa đầu lưỡi vải của hắn, li3m hỏa chú quăng loạn ra bên ngoài, giao kích cùng quỷ khí phát ra tia lửa đen xì.

  

Trong ánh lửa lượn lờ, quỷ trảo nắm lấy tâm hoa của Sơn Quỷ, năm móng vuốt gian nan khép lại, cánh hoa đóng chặt bị quỷ hỏa thiêu đốt lột ra từng lớp, hào quang xung quanh oán tinh kịch liệt run rẩy, giống như trái tim của Sơn Quỷ vẫn còn đang đập.

  

Thất Diệu Kiếm điên cuồng xoay tròn khắp bốn phía, phảng phất nhue một chiếc Tư Nam(*) bị mất khống chế trong một từ trường khổng lồ.

  (*)Nam châm

Bạch Huyên ôm eo Thập Diệp nhìn bốn phía thăm dò thế tiến công, Thập Diệp rõ ràng cảm giác được công kích của y bây giờ có chút sợ đầu sợ đuôi.

  

"Ngươi còn có thể khống chế Thất Diệu kiếm không?" Bạch Huyên hỏi, "Nhất định phải bảo vệ tim hoa của Sơn Quỷ. "

  

"Ta sẽ cố hết sức." Thập Diệp ngưng tâm tĩnh ý, hết lần này đến lần khác gọi ra Thất Diệu Kiếm.

  

Thất Diệu Kiếm ý tựa hồ nghe được thanh âm của hắn, dần dần bình tĩnh, dừng lại trên không trung khẽ run rẩy, kiếm ý kích động vào nhịp tim của Thập Diệp, khiến trái tim hắn dần trở nên dồn dập, máu tác động vào mạch máu cùng màng nhĩ của hắn, khiến cho nó cũng không ngừng rung động.

  

Một quỷ trảo khác tựa hồ như phát hiện ra sự cố kỵ của Bạch Huyên, càng điên cuồng công kích, Bạch Huyên đầu đầy mồ hôi mệt mỏi chạy bán mạng, nửa đoạn đầu lưỡi ở trong hỏa chú nhanh chóng rút ngắn, hiển nhiên là chống đỡ không được bao lâu nữa, sổ nợ trên đỉnh đầu từ "một trăm năm mươi hộc" biến thành "hai trăm ba mươi hộc".

  

"Chết tiệt, sao lại khó chơi như vậy?" Bạch Huyên hét lớn.

  

Đã nói là ngươi mua cái đầu lưỡi mới rồi mà không chịu nghe.

  

Thập Diệp mãnh liệt xoay cổ tay, Thất Diệu Kiếm ý soạt một tiếng thu hồi về trong lòng bàn tay hắn, kiếm quang giống như một cây định hải thần châm, giúp hắn ở trong phong chú ổn định thân thể. Đạo bào đón gió bay phật lên, hai ngón tay hắn lướt qua thân kiếm, chỉ còn lại thanh chủy thủ ngắn trong nháy mắt bị kéo dài ra, biến thành thanh kiếm mỏng dài ba thước.

  

Một loại cảm giác kỳ diệu tràn vào thân thể hắn, giống như hiện tại hắn đã không còn là Thập Diệp nữa, mà chính là Thất Diệu kiếm, trong nháy mắt này, Thập Diệp cái gì cũng nhìn không thấy, trong mắt chỉ còn lại oán tinh màu đỏ, hắn ngược gió bay lên, đằng sau ha hình như có người nào đó đang hét lớn, nhưng hắn nghe không rõ, kiếm quang màu xanh lam phản chiếu đồng tử của hắn, hắn và Thất Diệu kiếm người kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo băng lam như điện chớp đánh về phía Quỷ Trảo.

  

Quỷ hỏa thiêu cháy lông mày của Thập Diệp, đạo bào của hắn ở trong gió kiếm bị nghiền đến nứt ra, sức gió mạnh mẽ đè ép hô hấp của hắn, ý thức của Thập Diệp trong nháy mắt... lần này hẳn là sắp chết thật rồi đây...

  

"A!" Một tấm bùa màu tím khổng lồ nở rộ trước mắt hắn, chú văn dấy lên ngọn lửa màu trắng bao bọc toàn thân Thập Diệp, ánh lửa tựa như lông vũ của tiên hạc, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải hoa mắt.

  

Thập Diệp lại có thể hít thở rồi, hắn hoảng hốt ý thức được đây là pháp thuật của Bạch Huyên, tim hoa được bao bọc bởi oán tinh đang ở trước mắt, ngọn lửa màu trắng quấn quanh Thất Diệu Kiếm, kiếm quang hung hăng bức tới, tâm hoa rực rỡ nở rộ, oán tinh sáng ngời bay thẳng về phía chân trời, một tấc Thất Diệu Kiếm ý tách ra khỏi thân kiếm, từ dưới bổ lên xông vào các oán tinh, tinh thể màu đỏ quấn quanh kiếm ý băng lam, ở trong cơn gió mạnh mẽ hóa thành tro bụi.

  

Hắc Sơn Lão Yêu kêu la thảm thiết, quỷ trảo hung hăng vung tới, chỉ trong nháy mắt đã bay đến trước mắt Thập Diệp, Thập Diệp giống như cơn lốc xoay người, trở tay đâm ngược trở lại, Thất Diệu kiếm c4m vào da thịt của quỷ trảo, kiếm quang dọc theo da thịt quỷ trảo nổ tung, đem quỷ trảo nứt thành ngàn vạn mảnh vụn, đồng loạt nứt ra rồi rơi xuống.

  

Hỏa quang màu trắng bao lấy tim hoa chậm rãi bay về phía đằng sau lưng Thập Diệp, sau đó được một bàn tay bắt lấy, Bạch Huyên đứng cách  phía sau hắn ba thước, gương mặt đen xì, quần áo cũng bị thiêu cháy một đoạn, thảm nhất chính là, lá bùa ghi nợ trên đỉnh đầu hắn bây giờ đã vô cùng dài,  nhìn giống như như áo lông của vị thần nữ nào đó đang bay múa trên không trung, trên đó viết "Thâm hụt, nợ sáu trăm ba mươi tám hộc".

  

"Lần sau ngươi có thể báo trước hay không." Biểu cảm của Bạch Huyên thoạt nhìn như muốn khóc: "Ngươi có biết lấy cấp bậc của ta mà thỉnh một Muội Tâm hỏa chú là đắt bao nhiêu không? "

  

Thập Diệp nhìn Thất Diệu kiếm ý chui về lại trong thân thể mình, ho khan một tiếng nói: "Ta tận lực rồi. "

  

Bạch Huyên tỏ ra tức giận, nắm chặt khuỷu tay Thập Diệp đáp xuống mặt đất.

  

Yêu cảnh cơ hồ đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại một khối cỏ xanh nho nhỏ, Sơn Quỷ quỳ gối giữa bãi cỏ, hai tay nâng lên, giống như đang ôm thứ gì đó, nhưng cánh tay và bàn tay của nàng, chỉ còn lại một đám tro tàn, tro cốt Chu Thanh Nguyệt đang theo kẽ ngón tay của nàng từng chút từng chút bay đi.

  

Liễu Yêu quỳ gối bên cạnh Sơn Quỷ, Cỏ tinh xám xịt vờn quanh bốn phía, khóc không thành tiếng.

  

Sơn Quỷ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đồng tử Thập Diệp cùng Bạch Huyên lộ ra vẻ mặt chờ đợi như trẻ con: "Trái tim của ta đâu? "

  

Bạch Huyên gãi đầu, biểu cảm có chút xấu hổ, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là nửa đóa hoa tàn, mép cánh hoa đều bị thiêu cháy.

  

Sơn Quỷ đoạt lấy tim hoa, bối rối tìm kiếm một lúc lâu: "Thứ nằm ở bên trong đâu? "

  

"Bị hủy rồi." Thập Diệp nói.

  

Sơn Quỷ kinh ngạc nhìn Thập Diệp, nàng không hề rơi một giọt nước mắt nào, tựa hồ nước mắt nàng đã cạn sạch từ lâu, sau đó, nàng mỉm cười nhẹ nhàng.

  

Đây là lần đầu tiên Thập Diệp nhìn thấy Sơn Quỷ cười, so với tưởng tượng thì càng xinh đẹp hơn, giống như một đám mây cuối cùng dưới ánh hoàng hôn hòa tan ở phía chân trời, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khao khát lại vô cùng bi thương.

  

"A Nguyệt, chàng nghe được không, đây chính là ý trời. Chín trăm năm - lời thề non hẹn biển chín kiếp luân hồi cuối cùng lại chỉ có thể đổi lấy một câu yêu nghiệt của chàng. "Sơn Quỷ nhẹ nhàng nói: "A Nguyệt, nếu không phải chàng tuyệt tình như thế, đêm động phòng hoa chúc ta vốn có thể dùng nó để cứu chàng..."

  

Thập Diệp rũ mắt, hắn nhớ tới lời Chu Thanh Nguyệt nói lúc trước.

  

Nếu hắn có nửa phần liên quan đến Sơn Quỷ, nhất định sẽ tan thành mây khói, hồn phi phách tán.

  

"Lời thề đã thành sự thật..." Bạch Huyên khẽ thở dài, "Chẳng lẽ đây là thứ ngươi muốn sao? "

  

Hắn nhìn về phía sau lưng Sơn Quỷ nói, nhưng phía sau Sơn Quỷ chỉ có bầu trời đêm trống rỗng.

  

Bạch Huyên tựa hồ cảm nhận được nghi vấn của Thập Diệp, lại thở dài nói: "Bỏ đi, dù sao sâu bọ nhiều rồi cũng không sợ c4n nữa. "Đầu ngón tay hắn xẹt qua vòng ánh sáng dán vào giữa trán mình và Thập Diệp, nói: "Thiên Nhãn Chú – Khai. "

  

Một tia lạnh lẽo từ mi tâm khuếch tán đến đôi mắt của Thập Diệp, cảnh tượng trước mắt phảng phất như thấm vào thanh tuyền, nhiều thêm một tầng màu sắc nói không nên lời.

  

Liễu Yêu, Cỏ tinh vẫn như vậy, không có biến hóa gì, chỉ có sau lưng Sơn Quỷ lúc này xuất hiện một bóng dáng đục ngầu, ước chừng là hình người, đang lẳng lặng nhìn Sơn Quỷ.

  

Thập Diệp chợt nhận ra, đó là hồn thể của Chu Thanh Nguyệt.

  

Sao chuyện này có thể xảy ra?

  

Thập Diệp nhớ rõ những hồn thể lúc trước hắn từng nhìn thấy đều có hình dạng nửa trong suốt màu cam vàng, các hồn thể cơ bản đều trong suốt sạch sẽ, nhưng tại vì sao hồn thể Chu Thanh Nguyệt lại bẩn thỉu như vậy?

  

Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt thập diệp, hồn thể Chu Thanh Nguyệt chậm rãi quay đầu, gương mặt hồn thể y đục ngầu mơ hồ b4n ra hai đạo ánh mắt u ám.

  

Thập Diệp giật mình, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến ảo, bầu trời đêm biến thành bầu trời xanh thẳm, cỏ xanh bị cháy đen mọc ra biển cỏ rậm rạp, trăm hoa đua nở, liễu nhụy như tuyết phiêu linh... là yêu cảnh trước khi bị tổn hại.

  

"Không nghĩ tới cuối cùng hắn còn nguyện ý để cho chúng ta nhìn thấy Hồi Tố của hắn." Bạch Huyên nhẹ giọng nói.

  

Trong ảo cảnh, ánh mặt trời mềm mại, Sơn Quỷ ngồi trên mặt đất, trong lòng ôm một lão nhân tóc bạc trắng, lệ rơi đầy mặt.

  

"A Nguyệt... A Nguyệt... Chàng đừng đi..."

  

Sơn Quỷ này rõ ràng còn rất trẻ, biểu cảm so với bây giờ cũng sống động hơn rất nhiều, mà lão nhân kia, tuy rằng mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ khô khốc, nhưng khí chất trên mặt cùng Chu Thanh Nguyệt mơ hồ có vài phần tương tự. Đồng tử của hắn đã đục ngầu, khí tức mỏng manh như tơ, trên mặt lại mang theo ý cười ôn nhu, dùng ngón tay khô già nhẹ vuốt v3 mái tóc của Sơn Quỷ, nước mắt ngập tràn, chậm rãi lắc đầu.

  

"Ta biết, A Nguyệt..." Nước mắt của Sơn Quỷ rơi lên mặt lão nhântrong suốt: "Kiếp sau ta còn có thể tìm được chàng, kiếp sau kiếp này ta đều sẽ tìm được chàng! "

  

Lão nhân nặng nề thở dài, nhắm mắt lại, nước mắt dọc theo nếp nhăn thật sâu trượt xuống, trong tiếng khóc của Sơn Quỷ hồn thể bay khỏi thân thể y, bài phường màu đen đột nhiên xuất hiện, Hắc Bạch Vô Thường dẫn hắn đi qua biển hoa Bỉ Ngạn đỏ như máu, sau đó đi tới trên một cây cầu vòm màu xanh.

  

Lão bà bà mặc váy màu đen đứng ở đầu cầu chậm rãi nấu một nồi canh nóng hổi, gương mặt hiền lành nhìn hắn mỉm cười.

  

"Lại tới rồi, lần này có muốn nếm thử canh của lão bà bà ta không?"

  

A Nguyệt lắc lắc đầu, tạp chất màu đen trong hồn thể phảng phất như tro giấy bốc lên, so với những hồn thể khác trên cầu, hồn thể của hắn bẩn thỉu đến mức cơ hồ không cách nào nhận ra hình dạng nữa.

  

Mạnh Bà bưng canh đi tới trước mặt A Nguyệt: "Ngươi nói chỉ cần cùng nàng sống tốt mỗi một kiếp, để cho nàng không lưu lại bất cứ tiếc nuối gì, là có thể hóa giải chấp niệm của nàng, khiến  nàng thoát ly thân thể không yêu không quỷ, lần này, ngươi làm được rồi chứ? "

  

A Nguyệt nhìn nước suối vàng chảy xiết, hồn quang yếu ớt như đom đóm trong gió, hắn lại lắc đầu.

  

"Hài tử, ngươi luôn nói chấp niệm của nàng quá sâu, nhưng theo những gì ta thấy, chấp niệm của ngươi càng sâu hơn nàng." Mạnh Bà yếu ớt nói: "Lần này ngươi hãy nghe lão bà bà ta một lần, uống canh Mạnh Bà, quên đi quá khứ, ôm lấy cuộc sống mới đi. "

  

A Nguyệt vẫn lắc đầu.

  

"Nếu ngươi không uống nữa, chỉ sợ kiếp này chính là lần cuối cùng." Mạnh Bà nói: "Nhìn xem, lúc này đây hồn thể của ngươi đã không thể nói chuyện được nữa. "

  

A Nguyệt yếu ớt nhìn Mạnh Bà, vẫn như cũ không có ý nhận lấy canh Mạnh Bà.

  

Mạnh Bà thở dài thật sâu.

  

"Mạnh Bà nói như vậy là có ý gì?" Thập Diệp hỏi.

  

Bạch Huyên: "Uống canh Mạnh Bà là quá trình bắt buộc trước khi hồn thể chuyển thế vào luân hồi, ngoại trừ có thể tiêu trừ ký ức kiếp trước, tác dụng chủ yếu là tinh lọc oán khí bẩn thỉu tích lũy trong quá trình luân hồi chuyển thế. Trải qua tinh lọc hồn thể, hồn quang sẽ trong suốt như trăng hoa, sau khi vào thế tục, hồn quang lại nhiễm oán khí, sẽ dần dần trở nên đục ngầu. "

  

Bạch Huyên lại chỉ chỉ hồn thể của Chu Thanh Nguyệt, nói: "Hồn thể của Chu Thanh Nguyệt đục ngầu đến mức này, chỉ có một khả năng, hồn thể của hắn bị những thứ uế tạp đến từ kiếp trước tích lũy. Mùi tanh mà chúng ta ngửi thấy lúc trước, kỳ thật chính là mùi hồn thể bẩn thỉu của hắn. "

  

"Vì sao Mạnh Bà lại nói đây là lần cuối cùng?" Thập Diệp hỏi.

  

"Hồn thể của hắn đã không cách nào tinh lọc được nữa, sau kiếp này, sẽ không thể luân hồi chuyển thế được, mà chỉ có thể hồn quy đại địa." Bạch Huyên nhẹ giọng nói: "Là chân chính diệt vong. "

  

Trong lòng Thập Diệp phảng phất có một cây kim châm nhẹ nhàng chích  vào một cái, không thể nói là đau, nhưng lại rất khó chịu, hắn dường như đã hiểu ra được điều gì đó.

  

"Trong kiếp thứ nhất ta đã khuyên ngươi, Sơn Quỷ là do những du hồn nữ tử si tình ngưng tụ mà thành, muốn để cho nàng chặt đứt tình niệm, điều đó vốn đã không có khả năng, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy?" Mạnh Bà cầm bát sứ đen đứng trước mặt A Nguyệt, nhẹ nhàng quạt hương canh Mạnh Bà: "Uống chén canh này, ngươi vẫn còn cơ hội. "

  

A Nguyệt kiên định đẩy bát sứ ra, từng bước từng bước đi lên cầu Nại Hà.

  

"Thôi thôi, ta sẽ giúp ngươi một lần cuối cùng." Mạnh Bà đuổi theo phía sau hắn nói: "Lúc Sơn Quỷ vạn niệm đều tan thành tro bụi chính là lúc tình niệm yếu nhất, chỉ có lúc này, mới có thể triệt để chặt đứt tình căn của nàng. "

  

A Nguyệt dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn Mạnh Bà.

  

"Tình căn của Sơn Quỷ chính là ngươi." Mạnh Bà lại nói: "Chặt đứt tình căn, chính là để cho nàng vĩnh viễn quên ngươi, ngươi... có thể làm được không? "

  

Trên khuôn mặt mơ hồ của A Nguyệt tựa hồ lộ ra ý cười, rốt cục hắn cũng nhận lấy canh Mạnh Bà, nhưng không uống, mà là cẩn thận nâng trong tay, dùng ngón tay dính vào theo vị trí trong nguc từng chút từng chút nhỏ vào hồn thể, hình dáng hồn thể kịch liệt run rẩy, tựa hồ như vô cùng thống khổ, tạp chất oán khí trộn với canh Mạnh Bà tạo thành ánh sáng sền sệt bắt đầu quay cuồng, phảng phất như ở trong hồn thể sinh ra một trận bão tố thu nhỏ.

  

"...... Y đang làm gì vậy? Thập Diệp hỏi.

  

Biểu cảm của Bạch Huyên cũng trợn mắt há hốc mồm như Mạnh Bà: "Người này lại có sức mạnh tinh thần cường đại như vậy, nếu có thể dốc lòng tu hành, trăm năm sau, nhất định có thể vũ hóa phi tiên."

  

Thập Diệp: "Ngươi có thể nói tiếng người được không?" "

  

"Hắn dùng chấp niệm cường đại... cũng chính là sức mạnh tinh thần phong ấn hiệu lực của canh Mạnh Bà, sau khi chuyển thể hắn sẽ giống như những hồn thể bình thường khác, quên đi ký ức kiếp trước, nhưng khi hắn nhìn thấy Sơn Quỷ, phong ấn bị giải trừ, sẽ nhớ lại hết thảy mọi chuyện." Bạch Huyên nói: "Chỉ là làm như vậy, hồn lực vốn không còn nhiều của hắn tất nhiên sẽ càng thêm lạnh lẽo, sống không được bao lâu nữa. "

  

A Nguyệt phong ấn hết giọt canh Mạnh Bà cuối cùng, hồn quang yếu đến mức lúc nào có thể bị dập tắt, hắn nhìn Mạnh Bà chắp tay vái chào, rồi bay qua Cầu Nại Hà.

  

"Tại sao y lại làm như vậy?" Thập Diệp hỏi.

  

Bạch Huyên lại bay ra biểu cảm sụp đổ nói: "Khó trách lão bà bà kia sảng khoái như vậy liền gỡ nợ cho ta, thì ra là muốn ném cho ta một cục diện rối rắm lớn như vậy! Lỗ vốn rồi...".

  

Hồi Tố kết thúc, Chu Thanh Nguyệt ngoài đời cùng hồn thể trong huyễn cảnh Hồi Tố dần dần hợp nhất lại thành một. Hắn đứng bên cạnh Sơn Quỷ, nhìn chăm chú vào nàng, đường nét và màu sắc đều vô cùng mơ hồ, Thập Diệp chỉ có thể từ động tác của hắn ta phán đoán hắn ước chừng là muốn sờ tóc Sơn Quỷ, nhưng không nhẫn tâm chạm vào nàng. Ước chừng trạng thái hồn thể của hắn quá mức đặc thù, Liễu Yêu, Cỏ tinh, thậm chí Sơn Quỷ cũng không thể phát giác sự tồn tại của hắn, nếu như Bạch Huyên không dùng Thiên Nhãn Chú, thì tịnh mục của Thập Diệp cũng không cách nào nhìn thấy hắn được.

  

Sơn Quỷ sờ vào tro cốt trên mặt đất, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, ngữ khí của nàng càng lúc càng lạnh lẽo, cũng càng lúc càng bi thương, đột nhiên, nàng hung hăng nắm chặt bàn tay, nghiền nát tim hoa của mình.

  

Liễu Yêu cùng Cỏ tinh hoảng sợ thét lên chói tai, Bạch Huyên hít một ngụm  khí lạnh, xông lên cướp ra mấy cánh tâm hoa, nhưng đã muộn, trái tim nàng đã tan nát. Thập Diệp muốn giúp nàng dán bùa cầm máu, nhưng vết thương của Sơn Quỷ không chảy máu, mà biến thành một lỗ thủng, thổi ra cơn gió mà đen.

  

Chu Thanh Nguyệt phiêu đãng xung quanh người Sơn Quỷ, tựa hồ như đang gào thét, lại tựa hồ đang khóc rống, nhưng không ai có thể nghe được thanh âm của hắn, bỗng nhiên, hắn dừng ở trước mặt Sơn Quỷ, trong hồn thể tỏa ra ánh sáng như tơ vàng, phảng phất như sợi tơ vàng hòa tan tràn ra ngoài hồn thể, từng chút từng chút chui vào trong nguc Sơn Quỷ.

  

Đó là canh Mạnh Bà.

  

Nhưng vào lúc này, Bạch Huyên bất ngờ lấy đầu lưỡi chỉ còn lại ba tấc kia ra, còn đốt lên một ngọn hỏa quang.

  

"Ngươi làm cái gì vậy?!" Thập Diệp nắm chặt cổ tay hắn.

  

"Nếu là trước đây, phương pháp của Mạnh Bà có lẽ khả thi... nhưng hiện tại, tâm của Sơn Quỷ đã bị hủy rồi." Bạch Huyên nói, "Canh Mạnh Bà căn bản không lấp đầy được lỗ hổng trong nguc nàng." Hắn chỉ vào Sơn Quỷ nói: "Nàng sắp biến thành yêu quái rồi. "

  

Khí tức màu đen từ lỗ hổng trên nguc Sơn Quỷ chảy ra, huyễn cảnh xung quanh nàng chồng lên nhau, từng tầng từng tầng phủ lên da nàng, dùng tốc độ có thể nhìn thấy biến thành một tấm vỏ cứng màu đen, Liễu Yêu cùng Cỏ tinh nhào tới, khóc lóc muốn lột bỏ hết những vỏ cứng kia, nhưng mà vô ích, vỏ đen từ chân nàng kéo dài lên trên, rất nhanh đã bao trùm đến thắt lưng.

  

Ánh mắt Bạch Huyên lạnh lẽo, đầu lưỡi rực lửa đột nhiên tạo thành một thanh kiếm lửa, giơ tay lên định bổ xuống, thì đám Cỏ tinh kinh hô một tiếng nhào tới, che mặt hắn lại.

  

"Tránh ra! Nếu nàng biến thành yêu quái thì không kịp mất! "Bạch Huyên bị đè ngã xuống đất, lăn lộn khắp đất muốn hất đám Cỏ tinh ra: "Thập Hoa, ngươi sửng sốt đứng đó làm gì, còn không mau tới giúp một tay?! "

  

Thập Diệp đứng ở một bên, thanh âm của Bạch Huyên từ xa truyền tới, trong lỗ tai hắn lại nghe được thanh âm của một người khác, trầm thấp bình tĩnh, mang theo sư bi thương vô tận.

  

【Giúp ta, đạo trưởng. 】

  

Là thanh âm của Chu Thanh Nguyệt.

  

Hồn quang của Chu Thanh Nguyệt yếu ớt như ngọn nến trước gió, một nửa kim quang từ canh Mạnh Bà chảy vào nguc Sơn Quỷ, một nửa đang chuyển động trong hồn thể của hắn. Hắn đã không còn ngũ quan, nhưng Thập Diệp vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khẩn cầu của hắn.

  

【 Đạo trưởng, xin hãy giúp ta hồn phi phách tán】

  

Thập Diệp: "Cái... gì? "

  

【 Sức mạnh của ta bây giờ đã không thể hoàn thành hồn quang hiến tế, xin đạo trưởng hãy giúp ta......】

  

Hồn quang hiến tế...

  

Chỉ nghe cái tên này thôi Thập Diệp này đã hiểu được Chu Thanh Nguyệt muốn làm cái gì, hắn có chút không đành lòng: "Ngươi chấp nhất như vậy, rốt cuộc cầu mong điều gì? "

  

【Đạo trưởng! Làm ơn! 】

  

Hồn thể Chu Thanh Nguyệt kịch liệt run rẩy, thanh âm của hắn mờ nhạt lại khàn khàn, trong lòng Thập Diệp phảng phất như có một cây kim châm nhỏ bé, đâm vào lòng khiến hắn mơ hồ đau đớn.

  

Thập Diệp nhắm chặt mắt lại trong chốc lát, sau đó triệu ra Thất Diệu Kiếm, hung hăng đâm về phía hồn thể Chu Thanh Nguyệt.

"Thập Hoa, ngươi đang làm cái gì vậy?!" Bạch Huyên túm lấy con cỏ tinh cuối cùng, trong tiếng kinh hô của Bạch Huyên, Thất Diệu Kiếm ý đã đánh nát hồn thể Chu Thanh Nguyệt, hóa thành vô số đốm sáng xinh đẹp lại yếu ớt tràn vào trong nguc Sơn Quỷ.

  

Trong chốc lát, thân thể Sơn Quỷ tỏa ra hoa quang rực rỡ chói mắt, đâm thủng lớp vỏ cứng màu đen, Sơn Quỷ lơ lửng trên không, tóc đỏ bay phần phật, vạt áo dài phiêu đãng trên không trung tạo thành ánh hào quang rực rỡ chói mắt.

  

Hồn quang trên nguc nàng nhẹ nhàng nảy lên, tạo thành một đoạn Hồi Tố nho nhỏ. Bầu trời xanh như rửa, biển cỏ vô biên, thiếu nữ Sơn Quỷ đứng ở trong biển hoa, ngửa đầu phơi nắng, ánh mặt trời chiếu lên trên mặt nàng nhàn nhạt.

  

Đột nhiên, nàng quay đầu lại, có chút hiếu kỳ nhìn về phía này, để lộ một nụ cười ngây thơ, hỏi: "Ngươi là ai?" "

  

Không có ai trả lời nàng, nhưng nàng lại phảng phất như nghe được cái gì đó, lại gật gật đầu, nói: "A Nguyệt? Tên ngươi nghe thật hay. "

  

Màn ảo cảnh Hồi Tố nho nhỏ kia vỡ vụn, hồn quang trên nguc Sơn Quỷ biến mất, chiếc váy của Sơn Quỷ trải dài ra giữa đất trời, hóa thành mây mù vô biên, bạch quang ôn nhu ôm trọn lấy nàng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, thân thể nàng khôi phục như lúc ban đầu, không, nàng bây giờ đã khác, con ngươi màu xanh biếc trở nên trong suốt bình tĩnh, không còn bi thương thâm trầm như trước, tựa như lần nữa được tái sinh.

  

Liễu Yêu mừng đến phát khóc, quỳ xuống hét lớn: "Chúc mừng tiểu thư tu thành tiên thân! "

  

Đám Cỏ tinh vui vẻ nhảy nhót, phát ra tiếng hoan hô mừng rỡ.

  

Sơn Quỷ tựa hồ có chút mờ mịt, nàng nhẹ nhàng đứng dưới bầu trời, nhìn bốn phía xung quanh, tựa hồ đang tìm cái gì đó.

  

Thập Diệp biết, nàng không thể tìm được, cũng không nghe được thanh âm cuối cùng của Chu Thanh Nguyệt.

  

[Nàng ấy là bông hoa đẹp nhất thế gian, vốn không nên bị bất cứ ai ràng buộc, tự do phiêu bạc giữa đất trời...]
Bình Luận (0)
Comment