Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 17

Sáng sớm, Vân Thường Các vừa mới mở cửa, liền nghênh đón hai vị khách nhân có chút chật vật.

  

Một vị là Bạch Vô Thường đại nhân mặt mày xám xịt, một người là Thập Diệp đạo trưởng toàn thân đen kịt, hai người người nào người nấy mặt xám mày tro, y phục rách rưới tơi tả, may mà tiểu nhị trong quán cũng coi như có nhãn lực, không coi hai người là ăn mày đến xin ăn mà đuổi đánh.

  

Chung Tinh nghe được tin tức đi đến, vừa nhìn thấy bộ dạng của hai người họ liền che miệng cười khanh khách.

  

"Ôi, Bạch gia, ngài đây là vừa mới lăn một vòng trong đống tro ra sao? Sao lại có làm ra được cái bộ dáng như vậy?" Chung Tinh nhịn cười nói: "Mau lấy nước đến cho Bạch gia rửa mặt."

  

Tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn bưng cho Bạch Huyên một chậu nước ấm, còn rất chu đáo lấy thêm một cái khăn lau mặt, Bạch Huyên dùng nước thấm ướt khăn mặt vắt khô đưa cho Thập Diệp, còn mình thì tùy tiện tay khoác nước rửa sơ.

  

Chung Tinh thấy Thập Diệp cầm lấy khăn mặt Bạch Huyên đưa qua rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn đưa lên lau mặt, dùng xong gấp lại đặt sang một bên, rũ mắt không nói lời nào.

  

"Đạo trưởng đây là?" Chung Tinh hỏi.

  

Thập Diệp không trả lời, nhíu chặt mày, giống như đang suy tư cái gì đó.

  

"Lấy hai chén đậu hũ cầu vồng đến đây." Bạch Huyên đưa mắt nhìn Chung Tinh một cái: "Hắn không được ăn ngon thì tính tình sẽ không tốt."

  

Chung Tinh bật cười, kêu tiểu nhị làm hai chén đậu hũ bê lên, còn tiện thể tặng thêm hai chén sữa đậu nành lớn, hơi sữa nóng bốc lên, sắc mặt Thập Diệp quả nhiên tốt hơn không ít, múc từng ngụm đưa vào miệng. Bạch Huyên ở bên cạnh nhìn Thập Diệp ăn, nhưng đậu hũ trong chén của mình lại hề không đụng đến, nhìn Thập Diệp sắp ăn xong, liền đưa chén kia của mình qua cho hắn.

  

Thập Diệp dừng một chút, tiếp tục ăn bát thứ hai.

  

Gương mặt của Bạch Huyên có hơi ủ rũ.

  

Chung Tinh thoải mái tựa vào ghế, nhìn người này lại nhìn người kia, cười nói: "Nghe nói hôm qua có một tán tiên mới phi thăng, nguyên thân còn là một Sơn Quỷ, làm kinh động đến Thành Hoàng Thuộc của Cửu Châu Thất Mạch, chuyện này sẽ không có liên quan gì với hai người đó chứ? "

 

Mặt Bạch Huyên càng u rũ, phảng phất như một tiểu tức phụ vừa bị khi dễ, lẩm bẩm: "Ta bị Mạnh bà lừa, lỗ vốn lớn rồi! "

  

Chung Tinh: "Mạnh bà? "

  

"Vì sao?" Thập Diệp đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

  

Hắn hỏi không đầu không đuôi, Chung Tinh căn bản nghe không hiểu, nhưng Bạch Huyên lại rất tự nhiên tiếp lời, nói: "Bởi vì Sơn Quỷ tình niệm quá nặng, trước đây chưa từng có tiền lệ thăng tiên thành công. "

  

Thập Diệp khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát, tiếp tục buồn bực ăn đậu hũ.

  

"Nói cho ta biết vì sao ngươi lại bị Mạnh bà lừa?" Chung Tinh thay đổi tư thế, "Để ta cười chút nè. "

  

Bạch Huyên liếc mắt nhìn nàng.

  

"Khụ," Chung Tinh hắng giọng, đổi giọng nói, "Để ta giúp ngươi tìm cách lừa lại. "

  

Lúc này Bạch Huyên mới hòa hoãn lại, tiến lại gần nói: "Ta phát hiện một hồn thể luân hồi mấy đời nhưng chưa từng uống canh Mạnh Bà, cứ tưởng là do Mạnh Bà sơ suất tạo thành sai lầm, cho rằng nhặt được tiện nghi lớn. "

  

Chung Tinh nhướng mày: "Ngươi nợ Mạnh bà bao nhiêu hộc pháp lực? "

  

"Ba trăm bảy mươi chín hộc..." Bạch Huyên xua tay: "Chuyện này không quan trọng... quan trọng là Mạnh bà nói chỉ cần có thể khiến cho hồn thể kia hoàn thành được chấp niệm thì sẽ xóa nợ cho ta, ai biết được vì cái chấp niệm này, ta lại nợ thêm một mông nợ nữa..." Bạch Huyên chỉ chỉ vào thông báo trên đỉnh đầu, thâm hụt sáu trăm tám mươi hộc.

  

"Hồn thể kia chẳng lẽ là tên là A Nguyệt?" Chung Tinh hỏi.

  

"Làm sao ngươi biết?!"

  

"Mạnh bà ngàn năm trước vào thế gian lịch kiếp, từng sinh một đứa bé đặt tên là A Nguyệt, sau đó nghe nói đứa nhỏ này bị tình vây khốn, mấy lần vào Luân Hồi nhưng không chịu uống canh Mạnh Bà, chẳng lẽ..." Chung Tinh nháy mắt: "Người khiến hắn lâm vào lưới tình chính là Sơn Quỷ? "

  

Bạch Huyên mắng một câu nương nó.

  

Chung Tinh chặc chặc lưỡi: "Thế tên A Nguyệt kia đâu? "

  

Bạch Huyên nặng nề thở dài: "Vì muốn chặt đứt tình căn của Sơn Quỷ, nên "hồn quang hiến tế" rồi."

  

Chung Tinh thần sắc khẽ động, nhẹ lắc đầu: "Cư nhiên lại..."

  

Trong khoảnh khắc, hai người đều cùng nhau thổn thức không thôi.

  

Thập Diệp ăn xong miếng đậu hũ cuối cùng, đứng dậy thi lễ với Chung Tinh, cất bước đi ra bên ngoài.

  

"Ấy ấy chờ ta... Chung Tinh  y phục ta đặt đâu ròi?" Bạch Huyên ở phía sau hô to.

  

"Ngươi đã nghèo thành như vậy rồi còn nhớ rõ y phục nhỉ?"

  

"Vậy trả lại tiền đặt cọc lại cho ta cơ được không!"

  

"Hàng đã bán ra, không hoàn lại tiền!"

  

Thập Diệp đi khỏi Vân Thường Các, tiếng người nói ồn ào khắp phố phường lập tức bao trùm lấy hắn. Mùi tanh của đám rêu xanh trong góc tường, mùi phân lừa trên con đường lầy lội, hơi nước bốc lên của quầy hàng ăn sáng và tiếng chó sủa, bả vai Thập Diệp lướt qua từng người đi trên đường, trước mắt từng khuôn mặt đi qua: Có người già, có thanh niên, có phụ nữ, có trẻ con, tất cả đều rất mờ nhạt, không để lại bất cứ một ấn tượng rõ ràng nào.

  

Thập Diệp nhớ lại khuôn mặt của Chu Thanh Nguyệt trong những phút giây cuối đời, không có ngũ quan, mơ mơ hồ hồ, thế nhưng dường như lại khắc sâu trong đầu hắn, muốn xua cũng không xua đi được. Thất Diệu kiếm ý đâm xuyên qua hồn thể Chu Thanh Vân, giờ đây đang nằm yên trong nguc hắn, giống như đem một bộ phận chấp niệm của Hồn Thể Chu Thanh Nguyệt giữ lại trong lòng hắn, tựa như cây kim trong lồng nguc, cứ đâm mãi vào lòng hắn, khiến trái tim hắn âm ỉ thổn thức không nguôi.

  

Thập Diệp không hiểu loại cảm giác này.

  

Trước kia hắn chỉ đọc qua trong sách, cái gọi là biển cạn đá mòn, cái gọi là đến chết không thay đổi, cho rằng đó chỉ là chuyện mà con người lúc rảnh rỗi không có việc gì làm bịa ra, cách một trang sách, hắn không cảm nhận được tình cảm của các nhân vật trong đó, chỉ cảm thấy những chuyện xưa này thật vô vị, hắn không hiểu được, cũng không muốn hiểu.

  

Nhưng mà... Thập Diệp đè chặt lồng nguc... hiện tại, hắn hình như muốn hiểu rồi.

  

Vì một người chờ đợi ngàn năm, vì một người dốc hết tất cả, có thể có được chấp niệm như thế, dường như, có chút gì đó khiến người ta cảm thấy thật ngưỡng mộ.

  

Có hương hoa nhẹ nhàng bay vào khoang mũi, trong hơi thở hỗn tạp của người trên con phố hiện lên một cách vô cùng rõ ràng, Thập Diệp ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Sơn Quỷ đang chậm rãi đi về phía hắn.

  

Nàng ẩn đi dung mạo khuynh thành, mặc chiếc váy của một nữ tử phàm nhân bình thường nhất, ở trong đám người không chút nổi bật, nhưng Thập Diệp liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, không biết là bởi vì có tịnh mục hay nguyên nhân gì khác.

  

"Thập Diệp đạo trưởng, " Sơn Quỷ gật đầu nói: "Nghe Liễu Yêu nói, ngươi cùng Bạch Huyên đại nhân trước khi ta thành tiên đã giúp đỡ ta rất nhiều,cho nên ta đặc biệt đến đây để cảm tạ. "

  

Thập Diệp nhìn vào gương mặt Sơn Quỷ, ánh mắt của nàng bình tĩnh mà xa xăm, phảng phất như ánh mặt trời thanh đạm nhất trên núi.

 

"Không cần đâu." Thập Diệp hồi lễ.

  

Sơn Quỷ giơ tay lên, đầu ngón tay nhảy ra một nhóc Cỏ tinh, nó chớp chớp đôi mắt đậu xanh nhìn Thập Diệp.

  

"Vật nhỏ này tặng cho các ngươi, sau này nếu có chỗ cần đến ta, thì có thể để kêu nó đến tìm ta." Sơn quỷ nói.

  

Cỏ tinh kêu "chít" một tiếng nhảy lên bả vai Thập Diệp, run rẩy lắc đám vụn cỏ trên người, làm cho mũi Thập Diệp ngứa ngứa sau liền hắt hơi một cái, Cỏ tinh hoảng sợ, ùng ục nhảy lên cây trâm cài tóc của hắn, bám dính ở đó không chịu xuống.

  

Thập Diệp: "......"

  

Sơn Quỷ cười cười nói: "Đạo trưởng, cây trâm này tựa hồ có chút linh tính. "

  

"Là sư phụ tặng ta trước khi xuống núi." Thập Diệp nói: "Mặc dù tên là khô mộc phùng xuân, nhưng trăm năm qua vẫn là cái hình dáng cành khô như vậy, không chút thay đổi"

  

"Thế sao?" Sơn quỷ lại nhìn thoáng qua: "Ta lại cảm thấy trong vỏ cây khô này dường như có thấp thoáng chút ý xuân. "

  

Thập Diệp có chút kinh ngạc, đưa tay lên sờ thử, vẫn không phát hiện ra có gì khác thường, thế nhưng nhóc Cỏ tinh kia hình như rất thích, từ bên này nhảy đến bên kia, giống như đang chơi trò bập bênh, làm cho Thập Diệp có chút xấu hổ, chỉ đành cứng ngắc chuyển đề tài.

  

"Không biết sau này thượng tiên sẽ đi nơi nào?"

  

Ánh mắt Sơn Quỷ xuyên qua đám người nhìn về phía chân trời xa xa: "Ngự gió mà đi, tự do tự tại, đi hết cùng trời cuối đất, khắp Cửu Châu Thất Mạch. "

  

Thập Diệp nhẹ nhàng gật đầu.

  

"Không biết vì sao." Sơn Quỷ nhìn về phía Thập Diệp, ngón tay nhẹ nhàng đặt vào chỗ tim: "Dường như trái tim ta mách bảo như vậy. "

 

Nguc nàng mơ hồ toả ra một ánhsáng màu vàng, đó là thứ cuối cùng mà Chu Thanh Nguyệt lưu lại trên thế gian này.

  

Thập Diệp rũ mắt, trịnh trọng thi lễ: "Bảo trọng. "

  

Sơn quỷ hóa thành cơn gió rời đi, không mang theo chút tr4n ai.

  

Thập Diệp đứng giữa dòng người, ngửa đầu nhìn đám mây trắng cuồn cuộn trên bầu trời, nghe tiếng ồn ào xung quanh, chỉ cảm thấy dường như đã cách một cuộc đời.

  

"Thì ra ngươi ở chỗ này." Bạch Huyên thở hồng hộc chạy đến, trong tay cầm một tay nải, nhìn thấy Cỏ tinh trên đầu Thập Diệp không khỏi kinh hô: "Thứ này ở đâu ra vậy? "

  

Thập Diệp: "Y phục này của ngươi lấy ở đâu ra? "

  

Bạch Huyên xoay người một cái, y phục ngắn cũn trắng như tuyết lại tựa như mây, giơ tay nải trong tay lên cười hắc hắc nói: "Quà tặng kèm bộ đồ này của ngươi đó. "

"Lưỡi đâu?"

 

"Hết cách rồi, tháng sau... a... Tháng sau sau sau sau sau nữa lại nói đi. "

  

Thập Diệp thở dài, cất bước đi về phía trước.

  

"Thập Hoa, trước tiên thử bộ y phục này xem, một trăm hộc hàng cao cấp đó!"

  

Thập Diệp dừng cước bộ lại, quay đầu nói: "Ta là Thập Diệp, không phải Thập Hoa. "

  

Bạch Huyên giống như bị nghẹn họng: "Ể? "

  

"Tên ta đọc là "Diệp", có nghĩa là hỏa quang."(*)

  (*)Chữ Diệp trong tên của anh đen viết như này: 烨, chữ này được ghép từ hai chữ là chữ hoả火 và chữ hoa 华, mà bạn trắng nhà chúng ta lại đọc thành hoa, tức luôn vứt đi bộ hoả của con người ta...

"A..." Ánh mắt Bạch Huyên lảng tránh:"Cái tên thôi mà, gọi thuận miệng rồi không dễ sửa nữa, nếu không thì coi Thập Hoa là tiểu danh của ngươi đi, ngươi thấy thế nào? "

  

Người này thật sự là gỗ mục khó đẽo.

  

Thập Diệp phất tay áo rời đi.

  

Bạch Huyên chạy đuổi theo sau: "Ê ê ê, Cỏ tinh trên đầu ngươi là sao thế? Nó có ăn gì không? Nó có tắm không? Nuôi có tốn pháp lực không? Ngươi nói nó giống Dạ Du Thần như vậy, có phải có quan hệ huyết thống gì đó không? "

  

"Chít."

  

"Ai ôi, thứ nhỏ này đập vào đầu ta rồi!"

  

"...... Ầm ĩ chết đi được..."

  

*

  

Bên trong Vân Thường Các, Chung Tinh nhìn thứ tiểu nhị vừa trình lên, gương mặt trầm xuống đến đáng sợ. Lúc này nàng thật sự có bảy phần tương tự với quỷ vương Chung Quỳ, đáng sợ đến mức khiến cho tất cả mọi người trong các đều im lặng như hến.

  

Trên bàn phủ một tầng kết giới màu đỏ, trong kết giới có một đoạn ngón tay đã đứt đoạn màu đen.

"Đây chính là quỷ trảo của Hắc Sơn Lão Yêu mà Bạch gia và Thập Diệp đạo trưởng chặt đứt." Tiểu nhị cung kính báo cáo: "Nhưng bản thể của Hắc Sơn Lão Yêu vẫn chưa tìm được. "

  

"Nếu quỷ trảo xuất hiện, vậy thì bản thể khẳng định đã chạy ra khỏi Minh Ngục." Chung Tinh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Lập tức báo lên với Quỷ Vương, nhất định phải nghiêm xét quỷ sai dưới Minh Ngục, việc này sợ là có gì bất ổn rồi! "

  

"Vâng!"

  

Tiểu nhị đang muốn lui ra, lại bị Chung Tinh gọi lại.

  

"Bạch Huyên lần này diệt quỷ có công, cũng báo cho Quỷ Lại bộ, giúp hắn đòi chút phong thưởng."

  

Tiểu nhị trợn lớn hai mắt.

  

Chung Tinh vỗ bàn: "Bằng không khi nào hắn ta mới có thể trả nợ cho ta đây?! "

  

Tiểu nhị lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười: "Ngài nói Bạch Huyên đại nhân coi như cũng tính là đại tài tử nổi danh ở chốn Minh giới, như thế nào lại lăn lộn đến bước đường này cơ chứ. "

  

Chung Tinh suýt thì bị sặc nước bọt: "Tài tử? Hắn ta? "

  

"Dù sao Bạch gia cũng là do vị kia..." Tiểu Nhị nhạy bén cảm giác biểu cảm Chung Tinh có gì không đúng, lập tức sửa lời nói: "Nhất định là đám lâu la vuốt mông ngựa kia nói bậy nói bạ rồi, nếu không đường đường là tài tử Minh giới sao lại có thể nói sai chính tả hoài như thế, ngay cả chữ Diệp của Thập Diệp đạo trưởng cũng đọc sai. "

  

Chung Tinh nhướng mày: "Ngươi đã từng nghe qua một câu, vô thường gọi tên, mỗi một tiếng đều là câu hồn. " Tiểu nhị: "Hả? "

  

"Tiểu tử kia tuy không có bản lĩnh gì, nhưng dù gì cũng là bạch vô thường hàng thật giá thật, nếu gọi tên phàm nhân, thì gọi một tiếng sẽ liền giảm bớt một ít dương thọ."

  

Tiểu nhị lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên Bạch gia là cố ý đọc sai sao? "

  

Chung Tinh lại nở nụ cười, lấy ra một chiếc quạt nhàn nhã vẫy vẫy nói: "Trời sắp nóng rồi, đi Thiên Sơn Mạch lấy chút hàn băng thiên trì, chuẩn bị làm đá bào đi. 
Bình Luận (0)
Comment