Thập Diệp ngửi thấy mùi giấy cháy, hắn cố sức mở mắt ra thì mơ hồ nhìn thấy bên cạnh có một chậu sứ, trong đó toả ra ánh lửa cùng làn khói dày đặc, còn có người không ngừng ném giấy vào trong chậu.
Có vẻ như hắn đã chết và mọi người bây giờ đang đốt tiền giấy cho hắn.
Thập Diệp lại nhắm mắt.
Chỉ là không biết giấy tiền này đến Minh giới có thể dùng được hay không, nếu dùng được mà dư dả ra, còn có thể cho Bạch Huyên mượn một chút.
Bạch Huyên...
Trong đầu Thập Diệp có một giật mình. Không đúng, kẻ vừa mới đốt tiền giấy cho hắn hình như là Bạch Huyên!
Thập Diệp bất ngờ mở mắt, còn chưa kịp thấy rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thì khối cỏ xanh mướt liền nhào tới, kêu chi chi loạn xạ.
"Tỉnh rồi! Thập Diệp đạo trưởng tỉnh rồi!" Thanh âm của Tứ Trà phảng phất như chuông báo động xuyên qua màng nhĩ, trước mắt Thập Diệp vừa hoa lên, thì Bạch Huyên đã đến trước mặt hắn, bô lô ba la nói một tràng:
"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngươi nói ngươi cũng thích hù dọa người ta quá đi, sao mới nói ngủ liền ngủ như thế hả! Nếu không phải ta đi tra sổ sinh tử biết dương thọ của ngươi chưa hết thì ta còn tưởng rằng ngươi thông đồng với cái tên quỷ vô thường bại hoại nào đó rồi cùng nhau trốn đi mất rồi chứ, Tứ Trà Cỏ tinh Tinh Nhi bọn chúng ở bên tai ta lải nhải không thôi, hỏi ta khi nào ngươi tỉnh, phiền muốn chết luôn í, ấy ấy, ngươi đói bụng chưa, có khát không, muốn ăn gì, muốn uống gì, hay là muốn đi vệ sinh trước?"
Thập Diệp đỡ trán: "... Ngươi..."
"Ta khỏe lắm, vui vẻ nhảy nhót được rồi, thân thể cũng tráng kiện, ăn được ngủ được, thần quang cũng khôi phục bảy tám phần rồi, tuy rằng pháp lực đã dùng hết, bây giờ lại thành quỷ nghèo, ôi chao ôi chao, ngươi muốn làm gì, ta đỡ ngươi..."
Thập Diệp nắm chặt cổ tay Bạch Huyên ngồi dậy: "Ồn quá"
Bạch Huyên ngậm miệng lại.
Tứ Trà và Cỏ tinh vui vẻ thành một đoàn.
Đầu Thập Diệp vẫn vô cùng mơ hồ, hắn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mình vẫn còn ở trong linh đường Tiền trạch, cách vài bước chính là quan tài của Tiền Nhân, thi thể Tiền Nhân nằm ở bên trong, trên trán vẫn còn dán bùa trấn thi.
Nhìn tình hình này có vẻ như hắn đúng là cùng Tiền lão gia nằm ngủ song song với nhau mấy canh giờ.
Ước chừng là nhìn thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, Bạch Huyên vội vàng giải thích: "Đây không phải là sợ Tiền Nhân lại biến thành cư0ng thi sao, đặt ở bên cạnh ngươi nhìn có vẻ an toàn hơn một chút."
"Trận Phù Hộ bây giờ như thế nào rồi?" Thập Diệp hỏi.
"Rất vi diệu." Bạch Huyên nói.
"Vi diệu? Vì sao lại nói là vi diệu?"
Dưới bầu trời quang đãng, Thất Diệu Kiếm treo trên cao, lưỡi kiếm màu đỏ thẫm tản ra một tầng lại một tầng ánh sáng, chói loá từ trong ra ngoài, từ đó đến lam, cuối cùng hóa thành màu trắng, nơi hào quang chiếu rọi, có thể nhìn thấy trận mạch trắng như vệt nước, bốn mươi chín cái vỏ trận giếng nước bốc lên chú văn sáng ngời, tựa như bốn mươi chín cây cột chống đỡ lấy toàn bộ trận pháp.
Xuyên qua trận mạch, có thể nhìn thấy mặt trời đã ngã về tây, sắc trời dần tối lại, dưới ánh sáng bị hoàng hôn nhuộm đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy
đám sương mù màu đen đang quay cuồng.
Thập Diệp cuối cùng cũng hiểu được từ "vi diệu" trong miệng Bạch Huyên là có ý gì rồi.
Tình Hình trận mạch của trận Phù Hộ có sự khác biệt rất lớn, trận mạch phía đông hào quang tương đối yếu, trận mạch phía tây thì sáng hơn, hiển nhiên là phía tây vững chắc hơn so với phía đông.
Bạch Huyên: "Ta quan sát rồi, trong sáu canh giờ ngươi ngủ, thời điểm ổn định nhất của trận Phù Hộ là lúc giữa trưa, thời gian càng dài, sự ổn định của trận mạch càng ngày càng kém, vị trí và phương hướng của trận mạch lúc càng tiếp cận ánh mặt trời càng ổn định."
Thập Diệp gật đầu: "Oán tinh vốn là cực âm, ta dùng chú văn đem thuộc tính nghịch chuyển, tất nhiên là không thể duy trì lâu dài, lúc âm dương nghịch chuyển, có thể chính là lúc trận Phù Hộ mất đi hiệu lực."
Nói đến đây, Trong lòng Thập Diệp trầm xuống: "Nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được đến giờ tý thôi."
Bạch Huyên vuốt cằm nói: "Quả nhiên giống như ta phỏng đoán."
Thập Diệp nhìn thẳng về phía hắn.
Bạch Huyên ho khan một tiếng: "Về việc bách quỷ dạ hành này, kỳ thật... ừm, một hai câu nói không rõ ràng, vẫn là ngươi tự xem đi."
Bạch Huyên từ trong tay áo rút ra hai quyển trục trong túi, một quyển màu đen, một quyển màu vàng kim, đều chỉ dài ngày bằng một ngón tay, tựa như cây tăm trúc, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng chỉ là hai gốc cỏ.
"Đây là ta và A Thảo cùng với rùa ba đầu vớt ra từ trong giếng nước, là quyển trục trên người Dạ Du Thần đại nhân! Tứ Trà nhảy dựng lên nói: "Vớt lâu lắm đó!"
Cỏ tinh: "Chi!"
Thập Diệp có chút kinh ngạc, Bạch Huyên kéo quyển trục ra. Chữ trên quyển trục vô cùng nhỏ, căn bản không thể nhìn thấy rõ.
"Ngâm nước suối vàng quá lâu, nên có chút tổn hại." Đầu ngón tay Bạch Huyên sáng lên thần quang nhẹ nhàng điểm quyển trục, chữ viết vù một tiếng bay lên giữa không trung, biến thành những chữ lớn màu vàng.
[Lệnh truy nã cấp 1 Minh Giới: Minh Ngục, mấy vạn lệ quỷ vượt ngục, xuyên qua kết giới Hoàng Tuyền làm hại nhân giới, Diêm La Điện mệnh lệnh binh bộ, quỷ lại bộ, quỷ sát bộ tất cả quỷ thần đang làm nhiệm vụ đang hiện thân trong tam giới ở bất cứ nơi nào, đều hủy bỏ kỳ nghỉ phép, toàn lực truy bắt Lệ quỷ đang chạy trốn. Cấp thiết! Hàng đầu! Mệnh lệnh đặc biệt: Quỷ Lại bộ*********
Chữ phía sau lóe lên vài cái thì ta ngúm.
Thập Diệp kinh hãi đến thất sắc: "Cái gì?!"
Bạch Huyên lại mở ra quyển trục nhỏ màu vàng kim.
[Lệnh gấp từ Địa giới Thành Hoàng thuộc: Lệ Quỷ tụ Minh giới chạy trốn thành bách quỷ dạ hành, ác quỷ như sóng tràn bờ, tập kích các Thành Hoàng thuộc Âm Sơn mạch, chúng thần Thành Hoàng thuộc ngoan cường chống cự, đều không địch lại, các thuộc đều bị cuốn vào thua thảm hại, chỉ có trấn An Bình tạm thời an định. Vô cùng nguy hiểm, khẩn cầu Thiên Binh bộ, Địa Binh bộ nhanh chóng trợ giúp! Cấp thiết!]
Thập Diệp đã cả kinh đến nói không nên lời.
"Thiên Kiếp Cảnh suýt chút nữa gi3t ch3t chúng ta, nhưng cũng cứu chúng ta, thật sự là... " Bạch Huyên chẹp chẹp miệng: "Thời dã mệnh dã vận dã!"(*)
(*)Câu đầy đủ là Thời dạ mệnh dã vận dã, phi ngô chị số năng đã (时也,命也,运也,非吾之所能也): Thời cơ vậy mệnh số vậy vận khí cũng vậy, không phải là thứ mà ta có thể nắm bắt được.
Thập Diệp: "Bạch Huyên!"
Bạch Huyên giật mình: "Sao vậy?"
"Đã lúc nào rồi, ngươi, ngươi ngươi... " Thập Diệp tức đến tròng mắtmuốn trồi ra ngoài: "Ngươi còn không mau, nhanh... "
"Ta dùng pháp lực còn sót lại phát lệnh cầu cứu đến Minh giới, Thiên giới, Thành Hoàng thuộc, toàn bộ như đá chìm xuống biển, càng tệ hơn chính là, hiện tại ta tìm ai mượn pháp lực ai cũng tránh né ta." Bạch Huyên nhún vai: "Không thể tưởng được Bạch Huyên ta cư nhiên có một ngày cũng bị ghét bỏ như vậy."
Lúc nói những lời này, ngữ khí Bạch Huyên có chút tự giễu, nhưng Thập Diệp cứ cảm giác có gì đó không thích hợp.
Bạch Huyên người này ăn to nói lớn, bề ngoài thoạt nhìn có thể nói là hoàn toàn trái ngược với con người Thập Diệp, nhưng Thập Diệp luôn có một loại cảm giác, Bạch Huyên có khi lại rất giống mình... Những bí mật trong lòng, đều không nói cho bất cứ ai.
Giống như bây giờ.
Lông mày Bạch Huyên hơi nhíu lại, rõ ràng lúc ban ngày, nhưng con ngươi của hắn đã mơ hồ hiện ra màu đỏ thẫm, nghĩ theo hướng tốt, có lẽ là Thiên Kiếp cảnh đã tán đi, sức mạnh quỷ sai của hắn đang dần khôi phục, nghĩ đến hướng xấu, hẳn là có nội tình gì trong đó mà Thập Diệp không biết được.
Chẳng lẽ, trấn An Bình đã bị Tam Giới từ bỏ, thậm chí đến Bạch Huyên cũng bị từ bỏ?!
Thập Diệp muốn hỏi, nhưng hắn biết Bạch Huyên sẽ không nói cho hắn biết.
Thập Diệp suy nghĩ một chút, lại hỏi một vấn đề khác.
"Nếu chỉ dựa vào sức của chúng ta, đối chiến với Bách Quỷ Dạ Hành có phần thắng không?"
Bạch Huyên ngây người một chút, hắn bình tĩnh nhìn Thập Diệp, lông mày cùng ánh mắt dần cong lên, khóe miệng lộ ra hai đồng điếu nhỏ.
Hắn nói: "Quả nhiên không hổ là người ta nhìn trúng... "
Thập Diệp híp mắt lại.
"Khụ, không hổ là Thập Hoa đạo trưởng, suy nghĩ rất giống ý ta."
Thập Diệp cất bước ra ngoài linh đường: "Kế hoạch của ngươi là gì?"
Bạch Huyên lập tức nhảy bật lên: "Ngươi đi ra ngoài xem một chút thì biết."
*
Cả trấn An Bình vô cùng náo nhiệt, trên đường phố người đến kẻ đi, nhà nào cũng mở toang cửa sổ, dân chúng cầm giỏ đi qua các nhà, có người tặng bánh bao, có người tặng trà tặng trái cây, Tứ Trà mang theo Cỏ tinh xuyên qua giữa đám người, dẫn theo bọn nhóc hát những bài ca dao không đúng điệu.
"Tiểu quỷ tiểu quỷ ta không sợ, đến làm đệm da (chi chi chi), đại quỷ đại quỷ ta không sợ, tháo xương làm nạng (chi chi chi)."
Lý Thu Đồng và nhóm Hoạ Bì yêu phân tán ngồi trên đường, bên cạnh mỗi người đều có mấy chục dân chúng tụ lại, xem ra là chia làm mấy đội ngũ, dưới sự hướng dẫn của đám Hoạ Bì yêu bận rộn chế tác cái gì đó, có người cắt giấy, có người bổ trúc, có người đang nấu bột nhão, có người dán giấy, có người nhuộm màu, còn có người phụ trách chạy việc vặt từ bên ngày qua bên kia, thoạt nhìn giống như dây chuyền lắp giấy sống.
Mà đồ vật trong tay bọn họ... Thập Diệp nhìn có chút không theo kịp... đều là những vũ khí như đao thương côn gậy rìu bữa... còn có chiến kỳ màu đen.
Cuối đường bày một hàng chậu sứ màu đen, Miêu Tam Nương mang theo mấy phụ nhân Lưu Ngư Nương đem từng đống vũ khí bằng giấy bước thành từng bó, gần đó, Thập Diệp nhìn thấy tên trên chậu sứ: Hoàng Nghèo, Từ Tiểu Sơn, Trương Đại Lực, Lý Hóa...
Đó là tên của Hoàng tướng quân và đám binh quỷ!
Những vũ khí này đều là vũ khí chuẩn bị cho đám quỷ binh!
Thập Diệp nhớ tới, trận chiến lần trước, binh khí của Hoàng tướng quân toàn bộ bị tổn hại, nếu tái chiến, nhất định cần nhiều vũ khí hơn.
Bạch Huyên cười: "Bách quỷ dạ hành tính là thá cái gì, chúng ta ở đây có quỷ, yêu, quỷ sai, bán thần còn có đạo sĩ, một loại cũng không thiếu, ai sợ ai? Xử đẹp chúng nó!"
Thập Diệp trợn to hai mắt.
Tinh Nhi vội vội vàng vàng chạy tới, một tay ôm lấy đùi Thập Diệp a ô a ô, một tay đưa lên một cái giỏ nhỏ, mặt trên phủ một cái khăn tay, tựa hồ cất giấu cái gì đó.
Thập Diệp: "Cái gì đây?"
Bạch Huyên mở khăn tay ra, thì ra trong giỏ chính là Dạ Du Thần đang nằm ngủ say, một quả cầu nhỏ đen nhánh, thân thể mềm mại theo hô hấp nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, bên cạnh còn đặt một cái rương nhỏ cũng bị ướt sũng, đó là trang bị của Dạ Du Thần, xem ra cũng là do Tứ Trà bọn chúng vớt ra được từ trong giếng.
Thập Diệp móc mấy tấm bùa đặt ở bên người Dạ Du Thần, Dạ Du Thần lại không có bất kỳ phản ứng gì, hoàn toàn khác với trạng thái lúc trước nhắm mắt vẫn ăn điên cuồng kia.
"Sau khi Tiểu Du Du tỉnh lại một lần, lại ngủ thiếp đi." Bạch Huyên sờ người Dạ Du Thần, ngón tay lướt qua, lông tơ màu đen nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, mỗi một mảnh ánh sáng vụn đều kéo dài ra ánh sáng như tơ tằm, phiêu phiêu đãng thông ra bên ngoài, Thập Diệp theo ánh sáng nhìn lại, phát hiện nguồn ánh sáng này trên đỉnh đầu của dân chúng trấn An Bình, lão nhân, hài tử, thanh niên, nữ tử, Miêu Tam Nương, Lưu Ngư Nương, Trương đại ca, thậm chí ngay cả Tinh Nhi cũng đều có, ánh sáng có to, có nhỏ, phiêu đãng trong không trung, xinh đẹp như mộng cảnh.
"Đó là cái gì?" Thập Diệp hỏi.
Ánh mắt Bạch Huyên ôn nhu mềm mại: "Sức mạnh tín ngưỡng của nhân tộc."
"...... Tín ngưỡng... Sức mạnh?"
"Tín ngưỡng của nhân tộc, là nguồn sức mạnh lớn nhất của tất cả Thần tộc." Bạch Huyên móc ra một viên ngọc bội trắng như tuyết, không điêu khắc không hoa văn, trơn bóng, chiếu vào trong lòng bàn tay, giống như ánh trăng dưới hồ nước toả ra ngân quang.
"Đây là của một bằng hữu tặng ta, bên trong cất giấu một đạo chú văn đơn giản của Sức mạnh tín ngưỡng, Tiểu Du Du hiện tại tiến vào giấc ngủ sâu để tự chữa trị, Minh Giới lại không thể liên lạc được, ta chỉ có thể dùng phương pháp này trước thử giúp nó chữa thương."
Thập Diệp một lúc lâu cũng không nói được lời nào, lời Bạch Huyên nói hôm nay đã vượt xa nhận thức của hắn, hắn có một loại cảm giác, tin tức về Sức mạnh tín ngưỡng, không phải một tộc bình thường có thể biết được, nhưng Bạch Huyên lại tùy tiện nói cho hắn biết...
Bạch Huyên lại tín nhiệm hắn như thế sao!
Trong nguc phảng phất như có một cái lò sưởi đè lên, vừa nặng vừa nóng, thỉnh thoảng còn có một ngọn lửa bốc lên, thiêu đốt biển tâm vốn không chút gợn sóng của Thập Diệp. Hắn âm thầm hít một hơi, đem loại cảm giác này đ3 xuống, lại hỏi: "Ngươi vì sao không cần?"
Bạch Huyên thở dài nặng nề: "Ngọc bội này người nọ vốn làm để tặng người khác chơi, chỉ có thể dùng một lần, pháp lực lưu chuyển cũng rất ít, phỏng chừng cũng chỉ có thể dùng trên người Tiểu Du Du, coi có thể biến ngựa chết thành ngựa sống được không."
Thần khí không thể tưởng tượng nổi như vậy lại chỉ là một thứ đồ chơi?
Thập Diệp đối với vị "bằng hữu" của Bạch Huyên thật sự là có chút tò mò.
"Dạ Du Thần khi nào có thể tỉnh lại?" Thập Diệp hỏi.
Bạch Huyên: "Chờ nó mọc lông lại là được."
Nếu Dạ Du Thần tỉnh lại, bọn họ có lẽ sẽ có thể biết thêm tin tức về Bách Quỷ Dạ Hành, có lẽ còn có thể giúp họ liên hệ với Minh giới.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà đem toàn bộ trận Phù Hộ bao phủ lên một tầng ánh sáng màu hồng phấn, tựa hồ cùng oán tinh liên kết lại thành một thể, nhìn càng thêm quỷ dị.
Trái tim Thập Diệp chìm xuống.
Đột nhiên, Bạch Huyên dùng bả vai huých vào vai Thập Diệp một cái, chỉ chỉ về phía đối diện.
Một lão đầu vội vàng chạy qua, trong tay còn cầm một cái lồng bánh nóng hổi.
"Thập Diệp đạo trưởng, đây là bánh bao thịt lần trước ta hứa với ngài." Lão đầu cười nói.
Thập Diệp hơi giật mình, lúc này mới nhớ tới, lúc trước thật đúng là đã đặt ở nhà bánh bao này một lồng bánh bao thịt, không ngờ chủ tiệm vẫn còn nhớ rõ.
"Đa tạ." Thập Diệp móc túi tiền trong tay nải: "Bao nhiêu tiền vậy?"
Ai ngờ lời còn chưa dứt, lão đầu đã nhét lồng bánh vào trong tay Bạch Huyên, chạy nhanh như chớp, vừa chạy vừa hô: "Không cần tiền không cần tiền... "
Thập Diệp: "..."
Bạch Huyên cầm lấy bánh bao lên c4n một ngụm lớn: "Thơm quá."
Nhìn hắn ăn đến miệng đầy dầu mỡ, mặt đầy hồng quang, Thập Diệp cầm lấy bánh bao, quan sát thật lâu, khẽ c4n một miếng nhỏ.
Da mỏng thịt mềm, giữa môi và răng vẫn còn lưu lại hương thơm.
Thập Diệp nở nụ cười. Thịt, quả nhiên rất thơm.
(Anh rể os: mẹ nó, cuối cùng đại gia ta cũng được ăn xịt )
*
Trời nhanh chóng tối đi.
Thập Diệp ngồi trên nóc nhà, trên đầu gối là lồng bánh bao trống rỗng. Mười cái bánh bao, hắn ăn hai cái, Bạch Huyên cướp đi tám cái, đây có thể là bữa cơm cuối cùng mà hắn được ăn ở nhân giới, cư nhiên lại không được ăn no.
Gió đêm thổi qua tóc mai của Thập Diệp, hắn cảm thấy thật mát mẻ, khiến hắn nhớ tới bầu trời đêm ở Thất Tinh Quán. Mỗi khi vào đêm, tinh đồ trận Thất Tinh Quán được theo lên trên màn trời màu xanh đậm, ngân mạch mấy trăm chòm sao của tinh đồ lấp lánh, so với các ngôi sao chân chính trên trời còn sáng rực hơn.
Khi còn nhỏ, hắn luôn thích ngồi dưới mái hiên nhìn tinh đồ đầy trời, nhìn một góc mái hiên có ánh trăng màu đen lấp ló ở phía chân trời. Khi đó sư phụ còn không thường xuyên bế quan, cả đêm đều cùng hắn ngồi trong viện.
Thập Diệp khi còn nhỏ đã từng hỏi sư phụ, vì sao ngay cả vạn tinh chi quang của Tinh Đồ Trận cũng không thể che khuất ánh sáng của mặt trăng?
Sư phụ sờ sờ đầu hắn, nói: "Bởi vì Tinh Đồ trận là do sư phụ làm, sư phụ thích mặt trăng, cho nên không che đâu."
Tiểu Thập Diệp: "Sư phụ, là sao ạ?"
Sư phụ lại cười nói: "Một ngày nào đó, con sẽ tìm được một thứ, vạn vật trên thế gian đều không thể che lấp được ánh hào quang của nó. Đó chính là mặt trăng của của riêng con."
Thập Diệp lắc đầu cười khẽ.
Sư phụ thoạt nhìn nghiêm trang, kỳ thật là một kẻ lừa gạt.
Tinh Đồ trận lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một trận pháp, làm sao có thể sánh cùng Nhật Nguyệt?
Cũng giống như trận pháp Phù Hộ này, cho dù hắn dùng hết sự học cả đời, cũng không cách nào chống đỡ được âm khí đến giờ tý.
Thất Diệu Kiếm còn đang ngoan cường chống đỡ trận Phù Hộ, nhưng màu sắc thân kiếm đã từ màu đỏ dần chuyển thành màu băng lam, rất nhanh không cách nào khống chế được sức mạnh của oán tinh, trận mạch to lớn khẽ run rẩy, làm ảnh hưởng đến bốn mươi chín trận vỏ tản ra chú văn như sáng li ti đom đóm.
Bên ngoài trận pháp mơ hồ truyền đến tiếng quỷ gào thét, xa xôi tựa như đến từ một thế giới khác, nhưng Thập Diệp biết, chỉ cần trận Phù Hộ bị phá, thì Bách Quỷ Dạ Hành sẽ nhanh chóng san bằng cả trấn An Bình này.
Trong gió, Thập Diệp lại ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình, hắn lại cách tử vong gần một bước, nhưng lúc này đây, lòng hắn lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn lên kế hoạch cho ngày chết.
Trước tiên để Bạch Huyên dẫn hắn đi đến Dĩnh Đô thành dạo một vòng, sau đó đến xem hoa bỉ ngạn bên bờ Hoàng Tuyền, còn phải cùng Bạch Huyên tính nợ, lúc ở nhân giới ăn dùng của Hà, đến địa bàn của hắn, bắt hắn mời một bữa đàng hoàng. Nếu có thể, hắn còn muốn Bạch Huyên dẫn hắn đi Vọng Hương Đài xem Thất Tinh Quán, xem các quán chủ, sư phụ, sư huynh đệ...
(Không biết đi chết hay đi hưởng tuần trăng mật nữa)
Đột nhiên, đại trận ở phía Đông sáng lên một đoàn bạch quang, chiếu sáng một vùng trận mạch nhỏ.
Thập Diệp đứng lên, đó là... mặt trăng?
Không thể nào, bên ngoài trận Phù Hộ sớm đã bị âm khí hình thành mây đen trùm kín, làm sao có thể nhìn thấy mặt trăng.
Nhưng vạn phần thần kỳ, là ánh sáng kia càng lúc càng sáng lên, càng lúc càng đến gần, hướng Thập Diệp bay thẳng tới, ánh mắt Thập Diệp càng mở càng lớn, nhìn rõ lại, đó không phải là mặt trăng, mà là Bạch Huyên.
Xung quanh Bạch Huyên được bao phủ bởi một tầng thần quang ôn nhu, phản chiếu làn da như tuyết ngọc của y, mặt mày như thơ họa, mũi chân y đạp gió rơi xuống trước mặt Thập Diệp, mồ hôi trên thái dương hóa thành dòng chảy xuống trong bóng đêm.
Trong đầu Thập Diệp vang lên lời sư phụ nói.
[Một ngày nào đó, con sẽ tìm được một thứ, vạn vật trên thế gian đều không thể che lấp được ánh hào quang của nó. ]
[Đó chính là mặt trăng của riêng con.]