Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 37

  "Ngươi đang nhìn gì vậy?" Bạch Huyên lau mồ hôi trên thái dương: "Có gì trên mặt ta sao?"

  [Nhìn ngươi đó]

  Thập Diệp suýt nữa đem những lời này thốt ra, may mà ở khắc cuối cùng đã hoàn hồn, đem hai chữ này nuốt trở về lại.

   Chỉ trong một phút hoảng hồn, Bạch Huyên trước mắt hắn tựa hồ lại khôi phục hình dáng như bình thường. Ánh sáng trên người hắn chỉ là thần quang đơn giản nhất, ngoại trừ sáng hơn một chút so với bình thường thì cũng không có gì đặc biệt, càng không có khả năng so sánh với mặt trăng.

  Thập Diệp cảm thấy ước chừng là do thời gian chết của mình sắp tới, mà ma xui quỷ khiến lại nhìn lầm...

   Ma xui quỷ khiến...

  Từ này không biết tại sao lại làm cho miệng lưỡi hắn trở nên khô rát, hầu kết Thập Diệp khẽ động, sau đó vội vàng chuyển đề tài: "Chuẩn bị như thế nào rồi?"

  Bạch Huyên: "Lý Thu Đồng lát nữa sẽ đến tập hợp. Dân chúng đều đã đi chuyển đến miếu Quan Đế, ở đó có Tứ Trà và Cỏ tinh trấn thủ, hơn nữa còn có trận pháp của ngươi, hẳn là vấn đề không lớn."

  Thập Diệp gật đầu: "Không biết có thể chống đỡ được bao lâu, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng. "

  Bạch Huyên gật gật đầu, lại ngửa đầu nhìn Thất Diệu kiếm trên trời, khuôn mặt sáng ngời phản chiếu kiếm quang, lông mi ở dưới mí mắt rậm rạp. Đột nhiên, lông mày hắn khẽ động, quay đầu nhìn lại, cong cong khoé mắt mỉm cười.

  Thập Diệp bối rối dời ánh mắt.

Bạch Huyên kề sát vào, quỷ mục màu đỏ lóe lên không ngừng: "Thập Hoa đạo trưởng, hôm nay ngươi cứ nhìn chằm chằm ta, có phải cảm thấy ta... "

  Hô hấp Thập Diệp tựa như ngừng lại, ánh mắt không tự chủ được lại dời đến trên mặt Bạch Huyên, nhìn đôi môi hắn đang khẽ động, nói... nói... một tràng: "Ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người, một bụng sách vở, phong hoa tuyệt đại, chân thành thiện lương, ha ha ha ha! "

  "Ừ." Thập Diệp nói.

  Tiếng cười của Bạch Huyên đột nhiên dừng lại, thay vào đó bị nước miếng sặc đến ho khan kịch liệt, tròng mắt đều muốn ho cả ra ngoài: "Ngươi ngươi ngươi, khụ khụ, ta biết rồi, ngươi bây giờ là Lý Thu Đồng giả trang đúng không?!"

  Thập Diệp không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Huyên.

  Khuôn mặt của Bạch Huyên đỏ bừng một cách đáng ngờ.

  "Bạch Huyên, ta... miệng lưỡi vụng về, không giỏi giao tiếp với người khác, ngươi là... bằng hữu đầu tiên của ta." Thập Diệp nói rất chậm, thậm chí có chút lắp bắp, hắn thật sự không rành nói những lời này, nhưng hắn sợ nếu bây giờ không nói, thì sau này sẽ không có cơ hội nói ra miệng khi còn sống.

   Biểu cảm của Bạch Huyên thay đổi: "Này này, sao đột nhiên nói những điều này, nghe có vẻ không may mắn lắm đâu nha."

  "Tuy rằng ta cho rằng ngươi hoàn toàn không thể với đến được ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người, một bụng sách vở, phong hoa tuyệt đại."

  "Này!"

  "Nhưng nếu là ngươi..." Thập Diệp dừng một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ta nguyện ý để cho ngươi câu hồn đoạt phách, cùng ngươi đi đến Hoàng Tuyền."

(Yes I do, anh nguyện ý giao linh hồn này cho em, anh nguyện ý chết cùng em... Thiệt tui ngó thế nào cũng thấy anh Diệp nào đó đang thả thính là sao nhỉ, qua đã nghĩ đến tuần trăng mật luôn rồi mà).

  Gió nổi lên, trận mạch Phù Hộ trên bầu trời nhẹ nhàng run rẩy, rắc huỳnh quang như vàng, như ảo rơi trên bạch bào, rực rỡ tựa như cầu vồng, rơi vào chiếc trâm Khô Mộc Phùng Xuân của Thập Diệp, khẽ ngâm nga như lời ca.

  Lưu quang trong đôi mắt đỏ của Bạch Huyên lấp lánh, hắn nhếch khóe miệng, vươn nắm đấm về phía Thập Diệp: "Nhất ngôn ký xuất... "

  Thập Diệp nắm tay lại nhẹ nhàng chạm vào nắm tay y: "Nhất định không thay đổi. "

  Bạch Huyên bật cười, vung tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thanh đao màu đen, nhìn tạo hình chính là làm từ giấy của dân chúng ban ngày, lúc này trong tay Bạch Huyên, đã biến thành lưỡi đao sắc bén với hàn quang b4n ra bốn phía.

  Gió lạnh thấu xương cuốn lên áo Thập Diệp, hắn và Bạch Huyên tựa lưng vào nhau, bàn tay lướt qua không khí, những chỗ lòng bàn tay lướt qua, bùa chú màu vàng lóe lên ánh sáng xếp thành trận hình bát quái, trên không trung ống tay áo tung bay phần phật, Lý Thu Đồng và nhóm Hoạ Bì yêu bay đến, trong tay mỗi người đều có thêm một quyển thẻ tre.

  Trận mạch rúng động càng ngày càng kịch liệt, có thể nhìn thấy Thất Diệu kiếm quang bốn phía tràn ra những oán tinh không thành hình, mặt ngoài trận Phù Hộ bắt đầu loang lổ xuất hiện những lỗ hổng, từng quỷ trảo xấu xí dò xét tiến vào, kẽo kẹt làm lay động kết giới, có mấy trăm con, không, hơn vạn con tiểu quỷ, rậm rạp trải rộng khắp trận pháp Phù Hộ.

  Bạch Huyên nuốt nước miếng: "Các huynh đệ, trận chiến hôm nay, không thành công thì thành nhân!"

  Lý Thu Đồng: "Bớt nói nhảm đi! Nói điều gì đó hữu ích vào!"

  Thập Diệp: "Xử đẹp chúng! "

  Bạch Huyên nghiêng ngả một cái, đám Hoạ Bì yêu thì suýt nữa từ trên trời rơi xuống.

  Mọi người ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chú quang chiếu rọi vào Thập Diệp mặt mày nghiêm nghị, đôi mắt màu xanh trong sạch như bầu trời đầy sao lấp lánh.

  Bạch Huyên và Hoạ Bì yêu bật cười.

  "Xử đẹp chúng!"

   Tiếng gầm tức giận vang lên, mọi người đón gió bay lên, hắc đao, bùa chú, thẻ tre xẹt qua các loại ánh sáng, quét ngang chặt đứt hết quỷ trảo, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, gió tanh mưa máu giăng đầy trời, tiếng quỷ tru, quỷ gào tự như xuyên thủng cả chân trời.

  Lý Thu Đồng một mình một ngựa lên trước giết đến cao hứng, thế nhưng vẫn còn có thời gian rảnh rỗi quay đầu lại khiêu khích hai người đằng sau: "Bạch Huyên đại nhân, Thập Diệp đạo trưởng, có muốn so cao thấp với tiểu sinh không? "

  Bạch Huyên thân toả ra thần quang vọt tới: "Ai sợ ai, Thập Hoa, chúng ta lên!"

  Thập Diệp bất đắc dĩ, trên không trung vẽ hai tấm bùa ngự phong vòng quanh mắt cá chân, đạp gió đuổi theo. Chú pháp này là gần đây hắn mới nghiên cứu ra, hiệu quả còn chưa ổn định, nhất là tốc độ khống chế không đủ chính xác, nhưng hiện giờ tình thế khẩn cấp nên hắn cũng bất chấp mấy chi tiết này.

  Đám Hoạ Bì yêu có một hình thức chiến đâu riêng, thẻ tre trong tay bọn họ chính là vũ khí đáng sợ nhất. Thẻ tre bay tán loạn giống như vạn mũi phi đao, hơn nữa tốc độ bay của bọn họ cực nhanh, một đường quét qua huyết nhục b4n ra, đến mảnh giáp cũng không còn, không chút kinh động.

  So sánh một chút với sức công kích của Bạch Huyên và Thập Diệp thì có hơi thảm. Bạch Huyên pháp lực đã cạn sạch, đi vay nợ thì không ai để ý, hiện tại chỉ có thể cầm một thanh hắc đao điên cuồng chém, khí thế tuy cũng rất kinh người, nhưng hiệu quả lại không cao cho lắm. Thập Diệp càng thảm hơn, Thất Diệu Kiếm còn đang chống đỡ toàn bộ đại trận, không có binh khí gì xứng đáng, Thập Diệp chỉ có thể dựa vào bùa chú hỗ trợ, lúc thì phóng ra chú Huyền Quang giúp Bạch Huyên chém lung tung ngăn cản quỷ trảo đánh lén, thỉnh thoảng lại vẩy ra mấy tờ hỏa chú thiêu đốt khiến đám tiểu quỷ la hét loạn xạ.

  Lý Thu Đồng thân như gió cuốn lên mưa máu, thẻ tre nở rộ ở phía sau hắn phảng phất như chiếc đuôi khổng tước khổng lồ lướt qua, nhưng cho dù lực công kích khủng b0 như vậy thì trước mặt hàng vạn tiểu quỷ cũng là một ly nước đầy.

  "Ba trăm hai mươi, ba trăm hai mươi lăm, ba trăm hai mươi bảy! Mấy thẻ tre phía sau Lý Thu Đồng đều hóa thành yêu quang biến mất, hắn lơ lửng dừng lại, nhìn thoáng lên phía trên, hít một ngụm khí lạnh.

   Những nơi vừa mới quét qua lại có thêm rất có nhiều quỷ trảo chui vào, vô số móng tay bén nhọn xé rách khe hở của kết giới, bẻ xuống từng khối, từng khối các mảnh nhỏ.

  "Bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu ác quỷ vậy? Sao lại có cảm giác giết thế nào cũng không thể giết hết được ta?" Đám Hoạ Bì yêu gầm nhẹ, yêu lực của bọn họ đang tiêu hao cực kỳ nhanh chóng, dễ thấy nhất chính là những thẻ tre làm vũ khí đang biến mất từng cây lại từng cây.

  Hắc đao trong tay Bạch Huyên đã bị tổn hại đến không chịu nổi, sau đó biến thành một cỗ hỏa diễm rồi biến mất, hắn lắc lắc cánh tay, thanh đao thứ hai xuất hiện trong lòng bàn tay. Bàn tay cầm đao đã hơi run rẩy, nhưng quỷ mục lại càng loé sáng hơn.

  "Nãi nãi nó, ta không tin tụi bây làm gì được!"

  Bạch Huyên lại xông ra ngoài, thần quang bám vào trên hắc đao, phảng phất như một bộ phận thân thể của hắn, uy lực tăng mạnh, bọn Lý Thu Đồng được cổ vũ tinh thần, lại xông vào chiến đấu tiếp.

  Thập Diệp vung ra hơn mười tấm chú huyền quang hộ thể bảo vệ mọi người, hoả chú từ hai tay theo sát mà lên, gió thổi phất phất mặt hắn, mùi tanh hôi trong gió làm cho người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn, là huyết nhục của quỷ trảo, cộng thêm với mùi hôi thối toả ra từ người hắn.

  Thập Diệp không biết hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu.

  Tuy rằng bề ngoài nhìn không thấy gì, nhưng trong lòng Thập Diệp có thể cảm giác được rõ ràng, Thất Diệu kiếm ý bên trong trận hạch đang sắp sụp đổ, hiện tại trận hạch chỉ còn lại vẻ bề ngoài, chỉ dựa vào quán lực của trận vỏ cùng trận mạch để duy trì cân bằng của Trận Phù Hộ và âm khí bên ngoài trận, chỉ cần công kích bên ngoài tăng thêm một chút, chỉ cần âm khí nồng đậm thêm một chút, thì toàn bộ trận pháp Phù Hộ kia sẽ bị hủy trong ngày.

  Trận hủy, kiếm vong, e rằng hắn cũng...

  Một quỷ trảo mang theo gió tanh đột nhiên lao đến, Thập Diệp kinh hãi, dưới chân đạp gió vận Cửu Thiên Bát Phong bộ, trở tay vung ra một chuỗi hỏa chú, quỷ trảo toả ra mùi khét ghê tởm rồi nhanh chóng rút về, nhưng một giây sau, lại có ba quỷ trảo xông về phía Thập Diệp, trong tích tắc, hàn quang chợt lóe, Bạch Huyên chắn trước mặt Thập Diệp, hắc đao trong tay chặt đứt quỷ trảo.

   Tiếng quỷ gào sắc bén kích động vào kết giới trận Phù Hộ, mây đen cuồn cuộn bay đến, tiếng sấm chớp trong những tảng mây ầm ầm tạo thành tiếng cười quỷ dị.

  [Nhanh giao ra oán tinh, Hắc Sơn ta đây sẽ lưu lại cho các ngươi một phách. ]

  Trong tay Bạch Huyên xuất hiện thanh hắc đao thứ ba, ngẩng đầu nói:

  "Nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta sẽ phát đại từ bi lại đưa ngươi đi đến mười tám tầng địa ngục!"

  Lão yêu Hắc Hắc đột nhiên trầm mặc một lát, lại đột nhiên cười rộ lên.

  [Ha ha ha ha, ta nhớ rõ ngươi! Tiểu Vô Thường! ]

  Trong mây đen lôi điện điên cuồng lắc lư, một bóng dáng thật lớn xẹt qua biển mây, Thập Diệp chỉ nghe trong lòng "rắc rắc" một tiếng, phun ra một ngụm máu, tất cả bùa chú quanh thân hóa thành tro tàn.

   Giờ tý đã đến, âm khí đại thịnh!

  "Thập Diệp!" Bạch Huyên ôm lấy eo Thập Diệp, thân hình như gió xông thẳng về phía vị trí trận hạch, muốn lấy lại Thất Diệu kiếm, nhưng vào lúc này, Thất Diệu kiếm đột nhiên hào quang sáng tỏ, mấy oán tinh trong kiếm quang giãy dụa, phát ra hồng quang quỷ dị nhảy ra, nhiệt độ tựa như nham thạch nóng chảy đến từ địa ngục. Bạch Huyên xoay người ôm lấy Thập Diệp tránh đi, y phục trắng như tuyết bị thiêu cháy một góc.

  Trước mắt Thập Diệp từng đợt tối đen, hắn trơ mắt nhìn trận mạch đầy trời cùng bốn mươi chín vỏ trận tỏa linh chú ầm ầm đứt gãy, chú quang, linh quang như gạch ngói sụp đổ rải rác, vô số tiểu quỷ thét chói tai nhảy xuống mặt đất, giống như hàng ngàn vạn con gián chạy như điên khắp nơi.

  Lý Thu Đồng hét lớn một tiếng, thẻ tre trong tay một hóa thành mười, mười hóa thành trăm áp sát mặt đất để càn quét, nhưng số lượng tiểu quỷ quá nhiều, căn bản không giết hết được. Lý Thu Đồng đỏ mắt, lớn tiếng quát to: "Hoàng Cùng, ngươi chết rồi hả! "

  Lời còn chưa dứt, mặt đất ầm ầm b4n ra vô số lưỡi dao sắc bén, vây quanh đem đám tiểu quỷ cắm thành một chuỗi đường hồ lô, có mấy tiểu quỷ thoát được muốn chạy trốn, thì lại bị bàn tay vươn ra khỏi mặt đất bắt lấy xé thành từng mảnh nhỏ.

  Từng cây quỷ kỳ màu đen từ mặt đất chui ra, tiếp theo là mũ giáp màu đen, khải giáp, hắc đao, cánh tay nhỏ máu, đám quỷ binh cõng chiến kỳ nhảy ra khỏi mặt đất, khải giáp lóe ra huyết quang, sát khí âm lãnh bức người.

  Hoàng tướng quân đặt đầu lên cổ, lắc lắc hai cái, vô cùng soái khí hất đi máu tươi trên đầu: "Đám nho chua các ngươi đánh nhau thật dở tệ, chỉ có mấy tiểu quỷ như vậy thôi mà nhìn các ngươi sợ đến sắp tè ra quần rồi kìa?"

  Chúng quỷ binh cười vang một trận.

  Lý Thu Đồng mặt mày trắng bệch, đột nhiên hét lớn: "Cẩn thận! "

  Đợt ác quỷ thứ hai giống như sủi cảo rơi xuống, số lượng càng nhiều, bộ dạng cũng càng ghê tởm.

  "Gấu nãi nãi nhà ngươi, hôm nay lão tử để cho các ngươi sáng mắt!" Phía sau Hoàng tướng quân nổi lên trăm thanh hắc đao, hắn tiện tay cầm lấy một thanh nhắm về phía đám ác quỷ giết tới, thân thể khổng lồ nhanh chóng xoay tròn giống như một cái máy xay thịt thật lớn, c4n nuốt một vùng, càng trâu bò hơn chính là, đầu của hắn còn có thể vững vàng treo ở phía trên, không cần theo thân thể xoay tròn, tuyệt đối không cảm thấy choáng váng, thậm chí còn có thể hướng Lý Thu Đồng đá đểu trào phúng.

  "Loại chuyện chém chém giết giết như này vẫn phải dựa vào chúng ta, đám thư sinh trói trói gà không chặt như các ngươi mau nghỉ ngơi đi."

  Những quỷ binh còn lại tuy rằng không dùng cách thức công kích khủng b0 như Hoàng tướng quân, nhưng dù sao cũng là thân kinh bách chiến, lại cùng là quỷ tộc, lực lượng tốc độ đều hơn ác quỷ một bậc, hơn nữa vũ khí mới được đổi xong, lại càng như hổ thêm cánh, ở trong đám ác quỷ lại giống như không có ai, chém giết cũng thật không vui.

  Lý Thu Đồng và một đám Hoạ Bì yêu cũng bị kích động, bay lên không trung rồi xông vào vòng chiến, bổ sung vị trí đánh giết cùng với đám quỷ binh, cũng không biết là do đánh nhau mấy chục năm với đám quỷ binh rồi ra ăn ý, hay là đại địch trước mắt sinh ra ý muốn nương tựa lẫn nhau, hai đám người bình nhìn nhau không sửa mắt bây giờ thế nhưng lại phối hợp đến thiên y vô phùng, quả thực là đem số lượng ác quỷ kinh người gi3t ch3t đến không có sức đánh trả, quỷ quái khắp nơi, quỷ khóc sói gào danh xứng với thực.

  Tình hình chiến đấu trên mặt đất vô cùng tốt, nhưng tình hình trên không lại không hề lạc quan.

  Oán tinh tản ra từng đợt sóng quang quỷ dị, Thất Diệu kiếm ý tựa hồ cũng bị lây nhiễm, kiếm quang liên tiếp chớp động.

  Mây đen trên không trung càng lúc càng nồng đậm, tiếng sấm ầm ầm liên tục phát ra, còn có một đạo hắc ảnh thật lớn lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ có thể nhìn thấy móng tay toả ra hắc quang.

  Thập Diệp biết, đó là quỷ trảo của lão yêu Hắc Sơn, hắn đang chờ thời cơ để cướp đoạt oán tinh, chỉ là hiện tại oán tinh bất ổn, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải hủy đi oán tinh trước hắn, nhưng ở nhân giới thứ duy nhất có thể hủy đi oán tinh duy chỉ có...

  Thân thể Thập Diệp đột nhiên lạnh run, da thịt toàn thân phủ kín một tầng bạch quang nhàn nhạt, Thập Diệp cả kinh, mạnh mẽ nhìn về phía Bạch Huyên.

  Lại là thần quang che chở, tên này lại muốn làm cái gì?

  Bạch Huyên cũng nở nụ cười: "Kiếm của ngươi, ta giúp ngươi lấy về. "

  Thập Diệp:!!

  Một giây sau, cả người Bạch Huyên xông về hướng Thất Diệu kiếm bay lên, oán tinh màu hồng quang đem bạch y của hắn nhuộm thành một màu đỏ, tựa như toàn thân đẫm máu.

  Thập Diệp hoảng sợ đến biến sắc, hắn nhanh chóng vẽ ngự phong chú xung quanh mắt cá chân, lại phát hiện mình bị thần quang của Bạch Huyên giam cầm, không thể nhúc nhích được.

  Bạch Huyên cách oán tinh càng lúc càng gần, nhưng thần quang của hắn cũng bị oán tinh ăn mòn đến lợi hại, hắn vươn cao cánh tay, cơ hồ sắp đụng vào chuôi kiếm của Thất Diệu kiếm, ai ngờ vào lúc này, quỷ trảo của Hắc Sơn Lão Yêu hệt như tia chớp màu đen, vụt qua đồng thời bắt lấy cả Bạch Huyên và oán tinh.

  Oán tinh màu hồng quang ầm ầm nổ tung, tiếng kêu thảm thiết của Hắc Sơn Lão Yêu xuyên thấu cả thiên địa, quỷ trảo khổng lồ bị nổ ra một cái lỗ lớn, máu tươi như mưa trộn lẫn sương khói dày đặc rơi xuống cuồn cuộn, thân hình Thập Diệp kịch liệt run lên, hắn đột nhiên có thể động, thần quang phù hộ của Bạch Huyên đã biến mất!

  Thập Diệp cơ hồ là không quan tâm bất cứ điều gì xông vào cọ mưa máu, trong đầu hắn nổ tung một trận, giống như có thứ gì đó đang kêu gào thảm thiết thê lương, so với tiếng kêu của Hắc Sơn Lão Yêu còn bén nhọn, kinh khủng hơn, trái tim hắn run rẩy, tay đang phát run, thậm chí ngay cả ngự phong chú ở mắt cá chân cũng đang phát run.

  Trong mưa mù một mảnh đỏ tươi, Thập Diệp cái gì cũng không thấy rõ, hắn dụi mắt một lần, lại dụi mắt thêm lần nữa, nhưng vẫn vô dụng, tịnh mục của hắn tựa hồ như bị thứ gì đó làm cho mơ hồ, thậm chí ngay cả một cái bóng, một góc áo màu trắng cũng không nhìn thấy.

  Hắn giống như một người mù mò mẫm lung tung trong mưa mù, chất lỏng nóng rực rơi xuống trên má, lại chảy xuống, vừa nóng vừa rát, nhưng lại không thể bằng một phần vạn so với nỗi đau trong lòng Thập Diệp bây giờ.

  Hắn không sờ được, hắn không nhìn thấy, hắn không tìm được Bạch Huyên.
Bình Luận (0)
Comment