Hắn ngồi xổm bên bờ sông, đưa tay về phía đứa trẻ đang cố gắng bơi vào bờ.
Đứa trẻ chẳng hề mảy may hứng thú với sự giúp đỡ của hắn, thậm chí còn cố ý né tránh bàn tay ấy, gắng gượng leo lên bờ trước khi cạn kiệt sức lực, rồi nằm ngửa trên đám cỏ rối bời mà thở hổn hển từng hơi lớn.
“Nhóc con gan lì đấy chứ.” Hắn khoanh tay trước ngực, nửa cười nửa không, đánh giá cậu bé nhỏ xíu trông khá thảm hại kia.
Đứa trẻ không buồn để ý đến hắn, chỉ cố điều chỉnh nhịp thở cho đều, rồi nhanh chóng bò dậy, đi về phía một đống giấy vụn rơi lả tả không xa. Bên cạnh đống giấy là chiếc túi sách, trên đó còn in vài dấu giày lộn xộn và dơ bẩn.
Đứa trẻ hơi nhíu mày, cẩn thận nhặt hết số giấy vụn, nhét cả vào trong túi sách, sau đó đập mạnh mấy cái rồi đeo túi lại lên người.
“Có thù oán gì với bọn kia sao?” Hắn tò mò hỏi: “Xé tập của ngươi chưa đủ, còn đẩy cả ngươi xuống sông.”
Đó là cảnh hắn vừa trông thấy: một đám nhóc trạc tuổi đứa trẻ kia vây lấy cậu mà cười đùa chế giễu. Trong số đó, cậu là đứa gầy nhỏ nhất, bị mắng chửi tới tấp mà vẫn làm ngơ, chỉ cúi đầu bước đi. Cuối cùng, lại bị đánh đập.
“Muốn bắt nạt người khác thì đâu cần lý do.” Cậu bé kéo ống tay áo ướt đẫm của mình, giọng nói nhẹ tênh như đang kể một chuyện không liên quan đến bản thân.
Đúng là một đứa nhỏ già dặn trước tuổi, hắn lại cười hỏi: “Bọn chúng không phải mới bắt nạt ngươi ngày đầu nhỉ? Ngươi không đánh trả sao? Lỡ như lần sau bọn chúng lại đẩy ngươi xuống sông thì sao?”
“Không có lần sau đâu.” Đứa bé trả lời mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại: “Quá tam ba bận.”
Hắn càng cảm thấy đứa nhỏ này thú vị, bèn bước nhanh vài bước theo kịp, đi song song với nó, mỉm cười nói: “Sao nào, lần sau sẽ đánh trả à? Ta còn tưởng ngươi thân thể yếu ớt, gan nhỏ không dám đánh trả chứ.”
Đứa trẻ liếc hắn một cái: “Đại thúc, ông lắm lời quá, nếu là ở nhà ta, nói nhiều như vậy sẽ bị phạt không cho ăn cơm đấy.”
“Hả?!” Hắn không ngờ lại bị một đứa nhỏ châm chọc, dở khóc dở cười gãi mũi.
“Trời không còn sớm, đại thúc nên sớm quay về nhà đi.” Đứa nhỏ không chút biểu cảm làm một động tác cáo từ, rồi liếc nhìn con đường mà hắn đi đến: “Cái quán trà ven đường đó tuy bình thường, nhưng món Trà Quả* của chủ quán làm lại không tệ. Ăn uống nghỉ ngơi vẫn hơn là xen vào chuyện người khác, cáo từ.”
*Trà Quả là món ăn vặt truyền thống phổ biến ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc, có lịch sử từ thời Tống. Ban đầu, Trà Quả được dùng riêng cho các nghi lễ tế lễ, sau dần trở thành một phần quan trọng trong đời sống thường nhật của người Khách Gia và người Quảng Phủ. Dựa theo nguyên liệu, Trà Quả được chia thành ba nhóm chính: loại làm từ nếp, từ gạo tẻ và các món ăn vặt, với hơn 50 chủng loại khác nhau như bánh tổ, bánh khoai môn, bánh ú, v.v. Vào từng tiết khí khác nhau, người dân lại làm những loại Trà Quả tương ứng theo tập tục truyền thống. Ngày nay, Trà Quả đã được đưa vào danh mục di sản văn hóa phi vật thể cấp tỉnh của Quảng Đông. Các dòng Trà Quả đặc trưng địa phương như Trà Quả Định Gia Loan (Định gia loan) ở Chu Hải, Trà Quả Đường Gia Loan… đang được truyền dạy sống động thông qua các chương trình giảng dạy trong trường học. (wiki)
Ồ, đứa nhóc này khiến hắn bực mình ghê, lại còn dám dạy dỗ hắn.
Đã vậy, hắn cũng không tiện dày mặt đi theo nữa, bèn quay lại quán trà vừa rồi, đúng như lời đứa nhóc nói, bảo chủ quán mang ra một phần Trà Quả, quả nhiên vị thanh ngọt mát miệng, thơm mãi không tan.
Nghĩ đến “cuộc gặp gỡ” ban nãy, hắn thuận miệng hỏi chủ quán: “Ông chủ, ông có thường thấy đám nhóc vừa nãy đánh nhau như thế không?”
Ông chủ vừa rửa chén trà vừa nói: “Thường thấy lắm, đều là đám nhóc con sống gần đây, sau khi tan học về nhà đều phải đi ngang qua đây.”
“Cũng thường xuyên đẩy người khác xuống sông à?”
“À, đúng là có vài đứa tinh quái hay bắt nạt người, trẻ con mà, chưa hiểu chuyện.” Ông chủ nói với vẻ đã quen, rồi lại lắc đầu thở dài: “Haiz, mấy đứa không còn cha mẹ, đúng là dễ bị đối xử bạc bẽo hơn.”
“Không còn phụ mẫu ư?”
“Chẳng phải là cái đứa bị đẩy xuống sông đó sao. Nghe nói nó vốn là công tử của một nhà giàu ở vùng này, ai ngờ phụ mẫu đột ngột qua đời, người đi trà nguội, sa sút không gượng dậy nổi, hình như cả việc học cũng bỏ luôn rồi, cứ cách vài hôm lại lang thang vào thành, chẳng rõ là đi làm gì. Trên đường qua lại thế này, dễ gì không bị đám nhóc nghịch ngợm trêu chọc. Khà, ông xem, cái chuyện mệnh trời vận số ấy, thực sự khó mà đoán được.”
“Là công tử nhà nào mà xui xẻo vậy?”
“Là nhà họ Ti bên bờ sông Thanh Mộng phía trước đó.” Ông chủ lại rót thêm trà cho hắn: “Ta mới đến đây buôn bán từ năm ngoái, mấy chuyện này cũng chỉ nghe được lác đác. Khách quan có quen biết với đứa nhỏ đó à? Vừa nãy ta thấy ngươi còn trò chuyện với nó?”
“Haha, không quen biết gì, chỉ là thấy đứa nhỏ này có vài phần thú vị.” Hắn ăn thêm một miếng Trà Quả, đổi đề tài: “Tay nghề của ông chủ đúng là đến thần tiên trên trời cũng chưa chắc có, ngon lắm.”
Trong vị ngọt thanh của Trà Quả, hắn đưa ra một quyết định. Ở lại đây thêm ba ngày, nếu còn có thể gặp lại đứa nhỏ đó thì sẽ chọn nó.
Ai bảo hắn vừa thấy đứa nhỏ này vừa chướng mắt lại vừa thuận mắt chứ.
Vào hoàng hôn ngày thứ ba, hắn quả nhiên được xem một màn kịch hay như ý.
Nhân vật chính và phụ không thay đổi, chỉ có kết cục là khác đi.
Bọn nhóc hay bắt nạt người bị đánh cho tơi tả, khóc cha gọi mẹ, mà người dạy dỗ bọn chúng, chỉ dùng một cành cây to vừa phải múa như kiếm, vô cùng linh hoạt.
“Quá tam ba bận. Lần đầu các ngươi làm loạn, ta đã nhắc rồi.” Đứa trẻ vẫn cầm cành cây, sắc mặt bình thản. Trời chiều rực rỡ, ánh hoàng hôn nhuộm một màu vàng nhạt lên thân hình nó, nhìn chẳng khác nào một vị tướng quân thắng trận.
“Ta sẽ về méc cha ta, nói cái đứa quái vật không cha không mẹ như ngươi đánh ta thành thế này… hu hu… cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!” Tên béo dẫn đầu ôm cái mặt bị quất đỏ, khóc lớn, mấy đứa còn lại cũng chẳng khá hơn, khóc theo như một đám vô dụng.
Đứa nhóc bẻ gãy cành cây, ném xuống đất, xoay người nhặt cái túi sách vứt bên cạnh: “Được, muốn đến thì cứ đến.” Nó phủi phủi bụi đất trên túi sách như thường lệ, rồi quay lưng rời đi, chẳng buồn để ý đến lời đe dọa của lũ thua trận.
Là đứa nhóc này rồi. Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười hài lòng.
“Thật trùng hợp, lại gặp rồi.” Hắn đuổi theo đứa trẻ, cố gắng để nụ cười của mình trông thật ấm áp và thân thiện.
“Ông cố ý chờ ta ở quán trà đó à?” Đứa nhỏ nói năng thẳng thắn không vòng vo: “Ông thật kỳ lạ, chúng ta vốn không quen biết.”
“Ngươi giới thiệu cho ta món Trà Quả ngon như vậy, thì ta với ngươi coi như đã quen biết rồi.” Hắn cười, vỗ vỗ bụng mình.
Đứa nhỏ không mắc mưu, chẳng thèm trả lời.
“Ta không phải người xấu, ngươi không cần cảnh giác như thế.” Hắn xoa đầu nó.
Đứa nhỏ nghiêng đầu né tránh, lập tức kéo giãn khoảng cách hai bước, ánh mắt xa cách lạnh lùng không giảm chút nào. Xem ra, không thể dùng đồ ăn ngon hay trò chơi vui để kéo gần quan hệ được rồi.
“Vừa rồi ngươi cầm cành cây, nhưng lại dùng chiêu kiếm pháp.” Hắn thản nhiên nói một câu: “Ta không nhìn nhầm chứ?”
Ánh mắt vững vàng của đứa trẻ hơi dao động, nhưng không trả lời lại, vẫn cứ lặng lẽ bước đi.
Hắn lại như lẩm bẩm với chính mình: “Có điều, nếu là ta, khi thằng béo kia nhào từ bên hông tới, ta sẽ hạ thấp cành cây, đánh vào đầu gối nó, chỉ một chiêu là đủ, vậy mà ngươi lại dùng đến ba chiêu mới quật ngã được nó. Cũng may đó chỉ là một thằng béo, nếu gặp kẻ địch muốn lấy mạng, thì hai chiêu thừa ấy của ngươi hẳn sẽ cho đối phương đủ cơ hội xoay chuyển cục diện, khi ấy thắng bại thật khó nói.”
“Đánh vào đầu gối ư?!” Đứa trẻ như bị một việc thú vị vô cùng hấp dẫn lấy, nghiêm túc suy nghĩ về lời hắn, còn thuận tay nhặt một cành cây lên, làm thử lại theo lời hắn nói, rồi bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Khuôn mặt nhỏ xíu xưa nay không biểu cảm gì nay bỗng sinh động hẳn lên: “Đúng vậy, quả nhiên phải như thế mới đúng. Đa tạ chỉ điểm!”
Câu cuối cùng kia của đứa trẻ vô cùng chân thành. Đấy, chỉ cần tìm đúng cách, trẻ con thì vẫn là trẻ con, dễ dỗ thôi mà.
“Không cần khách sáo, cứ xem như cảm ơn ngươi đã cho ta ăn món Trà Quả ngon lành đi.” Hắn cười nói: “Ngươi còn nhỏ thế này mà đã có bản lĩnh như vậy, chẳng hay trong nhà có cao nhân dạy dỗ?”
“Từ khi ta biết đi, cha đã dạy ta kiếm pháp.” Đứa trẻ cũng không giấu giếm, thản nhiên nói: “Sau khi cha không còn nữa, ta bèn tự mình luyện theo kiếm phổ, chỗ nào không hiểu thì đi hỏi quản gia nhà ta.”
Hắn nhìn vào đôi mắt trong trẻo nhưng điềm tĩnh của đứa trẻ, trong lòng nghĩ: Chẳng lẽ mỗi đứa trẻ không lớn lên trong che chở và mật ngọt đều sẽ có một đôi mắt già dặn không hợp tuổi như vậy sao?
Sau một thoáng thất thần, hắn mỉm cười xoa đầu đứa trẻ: “Vậy quản gia nhà ngươi cũng giỏi đấy.”
“Đó là tất nhiên. Đến cả cha ta còn khen võ nghệ của Miêu quản gia không dứt lời.” Lần này đứa trẻ không né tránh đề cập đến chuyện nhà mình nữa, trong đáy mắt còn thoáng hiện chút đắc ý hiếm thấy, nhưng rồi lập tức thu lại, như thể nhận ra mình đã lỡ lời, bèn im bặt.
“Nếu có thêm một vị sư phụ dạy dỗ, có lẽ ngươi còn có thể tiến xa hơn nữa.”
Không thể để thằng nhóc này lại chạy nhảy vấp ngã nữa! Hắn làm ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Tuy quản gia nhà ngươi đã rất giỏi, nhưng học vấn là biển rộng vô bờ.”
Đứa trẻ dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đại thúc muốn làm sư phụ ta à?”
“Haha, chắc cũng đủ tư cách chứ nhỉ.” Hắn bật cười, nhìn kỹ đối phương, rồi bỗng nhiên nghiêm túc hẳn: “Ngươi có biết đây là cơ duyên to lớn không?”
“Cơ duyên to lớn ư?” Đứa trẻ nghi hoặc: “Đại thúc là một kiếm khách à?”
Hắn lắc đầu, đưa tay chỉ lên trời: “Đại thúc không phải kiếm khách, đại thúc là thần tiên trên thiên giới.”
Nếu là đứa trẻ khác có khi đã tin thật rồi, nhưng đứa trẻ này thì không, đôi mắt đen láy đảo mấy vòng, không biết là không tin lời hắn, hay đang cân nhắc xem đầu óc vị đại thúc này có bị gì hay không.
“Ngươi không tin ta hả?” Hắn búng trán đứa trẻ một cái: “Mỗi trăm năm một lần, vào ngày xuân phân* của nhân giới, thiên giới sẽ mở ‘kỳ ban ơn’, phái các vị thần tiên xuống trần tìm một người phàm làm đồ đệ, truyền dạy sở trường của mình một cách tận tình, hy vọng người học trò ấy tương lai có thể dùng những điều đã học để giúp ích cho người đời, cũng coi như một ân huệ mà thiên giới ban xuống. Một người phàm mà có thể bái thần tiên làm thầy, học được bản lĩnh của thần tiên, chẳng phải là cơ duyên lớn lắm sao?”
* Xuân phân là một trong hai mươi tư tiết khí trong lịch truyền thống của TQ, đánh dấu điểm giữa của mùa xuân kéo dài 90 ngày. Theo dương lịch, xuân phân thường rơi vào khoảng ngày 21 tháng 3 hằng năm (dao động từ ngày 20 đến 22 tháng 3). Đây là thời điểm mặt trời nằm đúng tại kinh độ hoàng đạo 0° (gọi là xuân phân điểm), sao Đẩu chỉ hướng Mão. Thời cổ đại còn gọi tiết này là “Nhật trung” (giữa ngày), “Nhật dạ phân” (ngày đêm bằng nhau), hay “Trung xuân chi nguyệt” (tháng giữa mùa xuân).(wiki)
Ánh mắt già dặn của đứa trẻ cuối cùng cũng bị vẻ ngây thơ hồn nhiên thay thế trong chốc lát, nhưng chỉ là chốc lát mà thôi.
“Ta thường nghe người lớn nói thiên cơ không thể tiết lộ, thúc lại nói ra dễ dàng như vậy, có thể thấy đây không phải thiên cơ.” Đứa trẻ nghiêm túc nói: “Thúc đang bịa chuyện lừa trẻ con sao.”
Ôi trời! Đúng là sắp bị thằng nhóc này chọc tức chết rồi, nhịn, phải nhịn!
“Được rồi, cho dù ngươi không tin ta là thần tiên hạ phàm, thì cũng phải tin bản lĩnh của ta chứ.” Hắn hít sâu một hơi, cũng cúi người nhặt lấy một cành cây, thi triển một bộ kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân ngay trước mặt thằng nhóc kia.
Đứa trẻ sững sờ, vị đại thúc nãy giờ chẳng có câu nào đáng tin kia, thân hình như mây trôi, kiếm khí rực rỡ như cầu vồng, nơi cành cây trong tay hắn lướt qua, gió nổi lên như dao, lá rụng như tuyết, kiếm pháp ấy đẹp đến lạ thường, khiến nó gần như ngây người.
Nếu có một vị sư phụ như vậy, thì có phải thần tiên hay không cũng chẳng quan trọng. Đứa trẻ đưa tay ra, một chiếc lá rụng đúng lúc rơi vào lòng bàn tay, gương mặt nó đỏ lên vì kích động, giống như một quả táo đỏ au.
“Thúc thật sự chịu dạy ta kiếm pháp sao?” Đứa trẻ nắm chặt chiếc lá, có phần không dám tin nhìn hắn.
Hắn thở dài một hơi, tiện tay ném cành cây sang một bên, cành cây mỏng manh vậy mà lại cắm phập xuống đất như một thanh kiếm thật, sau đó khẽ đung đưa trong gió xuân chiều tà.
Đứa trẻ lại giật mình thêm một phen.
“Ta đã nói đây là cơ duyên to lớn rồi mà. Ta dạy, ngươi học, danh phận sư đồ của chúng ta coi như đã định.” Hắn bước đến trước mặt đứa trẻ, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nó: “Có điều phải nói rõ trước, ta và ngươi chỉ có thể làm sư đồ trong bảy bảy bốn chín bốn mươi chín ngày, hết thời hạn thì ta phải rời đi. Khi đó ngươi học được bao nhiêu thì tùy vào tư chất và số mệnh của ngươi thôi.”
Đứa trẻ không chút do dự trả lời: “Được!”
“Gọi sư phụ!”
“Sư phụ!”
*
Tuy đứa nhỏ này nói chuyện không dễ nghe, nhưng cái tính cách dứt khoát thẳng thắn này thì hắn lại rất thích.
Sau đó mấy chục ngày, hắn quả thật dốc hết tâm huyết của một vị sư phụ nghiêm khắc mà tận tụy, truyền dạy bộ kiếm pháp mình am hiểu nhất cho đứa đồ đệ tùy tiện nhặt về này. Nghĩ đến thân phận và bản lĩnh của bản thân, chỉ cần đứa nhỏ này không phải kẻ trời sinh ngu dốt lười nhác, thì khi trưởng thành, với tâm huyết hắn bỏ ra trong gần hai tháng này, tất sẽ có chỗ dụng võ. Huống hồ, đứa nhỏ này chẳng những không ngu ngốc lười biếng, mà còn thông minh lại chăm chỉ.
Không uổng một chuyến xuống trần, hắn vô cùng hài lòng và yên tâm.
*
Bốn mươi chín ngày trôi qua rất nhanh. Lúc gió xuân một buổi chiều nữa lại lướt qua mặt hai thầy trò, đứa nhỏ đứng giữa cơn mưa lá do chính mình tạo ra, thu cành cây trong tay lại một cách đẹp mắt. Sau đó, cả hai người đều im lặng một hồi lâu.
Một con cá nhảy khỏi mặt nước, khuấy lên một trận sóng nước lách tách. Cuối cùng vẫn là người làm sư phụ mở lời trước. Hắn lấy ra chiếc bọc vải sớm đã đặt dưới gốc cây, vẫy tay gọi đồ đệ lại: “Lại đây, sư phụ có quà chia tay cho con.”
Đồ đệ do dự một lát rồi mới chậm rãi bước tới.
“Chỉ biết đánh nhau là chưa đủ, sách vở cũng phải học cho tốt.” Hắn mở bọc vải ra, bên trong là một cuốn Tôn Tử Binh Pháp còn mới tinh.
“Văn võ song toàn, vừa có dũng khí vừa có mưu lược, đó mới là đồ đệ tốt của ta.”
Đồ đệ đón lấy cuốn sách: “Con ba tuổi đã biết đọc chữ. Cuốn sách này ngày nào cha con cũng bắt con đọc, còn nói phải đọc cả đời.”
“Con đã có rồi à…” Hắn hơi lúng túng, nhưng lập tức nghiêm túc nói: “Không sao cả, con cứ cầm lấy. Đã là sách cần đọc cả đời, nếu đọc rách thì còn có cái để thay.”
Đồ đệ gật đầu: “Cũng có lý, vậy con nhận.”
Hắn búng nhẹ lên trán đồ đệ: “Sư phụ tặng con quà, mà con lại bày ra cái bộ mặt miễn cưỡng nhận lấy thế hả?”
Đồ đệ không đáp, chỉ ôm cuốn sách cúi đầu không nói.
“Nhưng mà…” Hắn giả vờ không thấy cuộc chia ly đang đến gần, ngồi xổm trước mặt đồ đệ, cười nói: “Sư phụ không phải kẻ keo kiệt, tuyệt đối không chỉ tặng con một quyển sách thôi đâu.”
Ánh mắt đồ đệ sáng lên.
“Lại đây.” Hắn kéo đứa nhỏ lại gần một bước, một tay kết ấn, nhắm mắt niệm một đoạn chú ngữ. Chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng rực từ trên đầu ngón tay hắn b*n r*, trông như một con rồng nhỏ xoay lượn trên không, chiếu sáng gương mặt lớn nhỏ của hai thầy trò. Đồ đệ còn chưa kịp định thần, ánh sáng vàng đã nhập vào giữa hai hàng lông mày, không để lại dấu vết.
Đồ đệ chỉ cảm thấy trán mình vừa lạnh vừa nóng một cách kỳ lạ, bèn đưa tay lên sờ sờ ấn đường, khó hiểu nhìn hắn.
“Đây là ấn Tị Lôi ta tặng con.”
“Tị Lôi ấn là gì vậy?” Đồ đệ vẫn ôm trán, vẻ mặt hết sức mù mờ.
Hắn nghĩ một hồi, gắng tìm cách giải thích sao cho trẻ con dễ hiểu: “Mai sau lỡ như con làm chuyện gì đó cực kỳ sai trái, trời cao sẽ trừng phạt, dùng sét đánh con. Có ấn Tị Lôi này, sẽ giúp con cản được ba lần thiên lôi.”
Hắn kéo tay đồ đệ xuống, khẽ thở dài: “Nói đúng ra thì việc này không hợp quy củ. Nhưng duyên thầy trò giữa con và ta không dễ có, nên xem như đây món quà quý giá nhất mà sư phụ có thể tặng con rồi. Có điều…” Hắn ngừng lại, vẻ mặt chợt nghiêm túc: “Sư phụ hy vọng cả đời này con sẽ không cần dùng đến nó.”
“Làm chuyện xấu thì sẽ bị sét đánh sao?” Tiểu đồ đệ suy nghĩ một lúc: “Con đánh tụi mập kia có tính là chuyện xấu không?”
Hắn bật cười: “Dĩ nhiên không tính. Chẳng phải con đã nhắc nhở bọn chúng từ trước rồi sao? ‘Quá tam ba bận’ mà.”
“Con cũng nghĩ vậy.” Đồ đệ gật đầu: “Nếu không, cha con đã không dặn ‘quá tam ba bận’, mẹ con cũng không bảo ‘trước lễ sau binh’… Những lời họ nói nhất định đều đúng.”
Đúng vậy, lời họ nói đều không sai. Giá như họ còn ở bên con thì tốt biết bao.
Hắn vỗ vỗ vai đồ đệ, nghiêm túc nói: “Sư phụ không thể trông thấy con trưởng thành, nói thêm cũng vô ích. Chỉ mong con được khỏe mạnh, bước đi như đao kiếm mà trong lòng vẫn giữ thiện niệm.”
Đồ đệ hơi nhíu mày: “Sư phụ sắp đi rồi sao?”
“Đã bốn mươi chín ngày rồi.” Hắn đứng dậy, xoa đầu đồ đệ: “Duyên phận thầy trò tạm thời giữa ta và con đến hôm nay là kết thúc rồi.”
Khóe mắt đồ đệ chợt đỏ lên, nó bất ngờ tránh khỏi tay hắn, quay đầu bỏ chạy.
Không lâu sau, đứa nhỏ quay lại, trên tay cầm hai cái bánh Trà Quả.
“Nếu sư phụ nhất định phải đi, vậy đây là quà con tặng sư phụ.” Nhóc con nhét Trà Quả vào tay hắn, sau đó không do dự quỳ xuống, nghiêm chỉnh dập đầu ba cái. Lúc đứng dậy, nó dụi dụi mắt, nói từng chữ từng câu rõ ràng: “Không có cái gọi là ‘tạm thời’, sư phụ chính là sư phụ, dù chỉ dạy ta một ngày cũng là sư phụ.”
Trong chúng thần trên thiên giới, hắn nổi tiếng là “kẻ vô tình” nhất. Đa phần đồng liêu nhắc đến hắn đều nhận xét giống nhau: ôn hòa, hài hước, thâm tình… đều không dính dáng gì đến hắn. Có lẽ vì ở ngôi vị quá cao, hoặc vì đã sống quá lâu, đã nhìn quen cảnh sinh ly tử biệt, thiện ác ân oán nơi trời người, nên hắn từng nghĩ mình đã hóa thành một khối đá già lạnh lùng, không cười không khóc, chẳng còn bị nhân tình thế thái làm lay động.
Thế nhưng, nếu các đồng liêu mà thấy được dáng vẻ mấy chục ngày nay của hắn dưới trần, thể nào cũng nghi ngờ mắt mình bị bệnh.
Nghĩ lại, một khi thoát khỏi vị trí cao cao tại thượng kia, hình như cũng chẳng cần cố gắng làm gì, bản thân sẽ tự nhiên mà sống như một “người” đầy cảm xúc. Không trách được nhiều vị đại thần tiểu tiên cứ lưu luyến nhân gian, vì thế mà bị phạt nặng là chuyện thường, nhưng kẻ biết sai vẫn không ngừng quay lại cũng không ít. Lẽ nào, tất cả đều say mê cái hương khói nhân gian trong khoảnh khắc ấy, và những mối tình cảm không cần đeo mặt nạ kia?
Nhìn hai cái Trà Quả trong tay, nhớ đến từng khoảnh khắc cùng đứa nhỏ ở bên nhau, dường như trên tảng đá già lạnh lùng kia… đã lặng lẽ mọc lên một mầm non mềm mại.
“Nào, con một cái, ta một cái, không ai phải chịu thiệt thòi cả.” Hắn đưa lại một cái cho đồ đệ.
Hai thầy trò ngồi dưới gốc cây, trong làn gió thoảng hương cỏ hoa ấm áp, vui vẻ ăn Trà Quả cùng nhau.
Khung cảnh này, cảm xúc này, cả đời chỉ có một lần.
“Sư phụ vẫn chưa hỏi con, sao lại không đi học? Là vì không trả nổi học phí sao?”
“Cũng chưa nghèo đến mức đó. Con phải chăm sóc ca ca, huynh ấy không khỏe. Đợi huynh ấy khỏe hơn, con sẽ đi học lại.”
“Con còn có huynh trưởng sao?”
“Vâng.”
“Thế tại sao không đến trường trong thành, mà lại thường xuyên chạy đến đó?”
“Trong thành nhiều người.”
“Nhưng trông con không giống người thích chen vào chỗ náo nhiệt…”
“Trước đây mỗi lần cha mẹ dẫn bọn con vào thành, về đến nhà là sẽ thỉnh thoảng kiểm tra chúng con: ví dụ như người bán cá mặc áo màu gì, người đầu tiên nhìn thấy khi xuống kiệu là nam hay nữ, hoặc bàn cạnh cửa sổ trong quán ăn có bao nhiêu thực khách. Nếu trả lời sai, bữa tối sẽ bị dọn món mình thích nhất đi; nếu trả lời đúng thì có thể bớt vài trang viết chữ.”
“Nhỏ vậy mà đã phải luyện nhãn lực rồi à?!”
“Cha nói nhìn cho rõ thì mới có thể an toàn hơn.”
“Cho nên đến bây giờ con vẫn giữ thói quen ‘nhìn người’ mỗi lần vào thành sao?”
“Không chỉ nhìn người, còn nhìn chuyện, mèo chó đánh nhau cũng nhìn. Ở chỗ đông người, nhất là ngoài chợ, mỗi ngày đều có vô số chuyện xảy ra. Con xem rồi ghi nhớ lại. Cha mẹ tuy không còn có thể kiểm tra con nữa, nhưng con rảnh ra thì sẽ tự kiểm tra mình.”
“Tiểu đồ đệ à, lần sau chúng ta đến chợ, không làm gì khác, chỉ đi mua kẹo ăn thôi nhé.”
“Con không thích đồ quá ngọt.”
“Haiz, con đúng là…”
Vừa ăn vừa trò chuyện, cuối cùng đồ đệ đã tựa vào gốc cây mà thiếp đi. Còn nhỏ tuổi nên rốt cuộc vẫn bị lão già kia lừa rồi. Hắn không biết cú búng trán cuối cùng của sư phụ mình đã mang theo pháp lực.
Hắn đứng dậy, lặng lẽ nhìn đứa trẻ chỉ có bốn mươi chín ngày duyên phận với mình, mầm non nhỏ bé vừa mới sinh ra giữa hư không, rốt cuộc cũng phải tan vào gió. Đá vẫn là đá, cứng rắn vô cùng, vốn không thể sinh ra điều gì khác.
Câu chú lạnh lẽo rơi xuống thân thể đang ngủ say kia, một luồng sáng từ thân thể nhỏ bé ấy từ từ bay lên, ngưng tụ giữa không trung thành một viên cầu tròn trịa, trong suốt như ngọc trai, ngoan ngoãn dừng lại trong tay hắn. Màu sắc ấy rất giống bầu trời chiều hôm hắn lần đầu tiên gặp đứa nhóc xui xẻo ấy.
Những bản lĩnh hắn truyền dạy sẽ còn mãi, nhưng bản thân vị “sư phụ” là hắn chỉ còn là một chỗ trống không bao giờ đắp vào được trong đời của người phàm kia. Ân huệ của thiên giới đôi khi lạnh lùng đến mức không mang theo chút tình người.
Hắn siết chặt “viên ngọc” trong tay, quay đầu đi về phía Đông. Bước từng bước, từng bước, cuối cùng chỉ còn lại bóng cây lay động, tiếng chim bay về tổ và một mùa xuân chẳng còn liên quan gì đến hắn nữa.
*
Những chuyện còn lại, là việc của thiên giới rồi.
Khắp thiên giới, người giữ miệng kín nhất không phải ai khác, chính là “Tiên quan Bất Thuyết”, đã đợi sẵn bên ngoài động phủ ở Thiên Cơ Nhai từ lâu. Cuối cùng cũng đợi được vị ấy nhàn nhã cưỡi mây mà về.
“Đến kỳ ban ơn, lần này cuối cùng đã đến lượt Lôi Thần đại nhân.” Tiên quan Bất Thuyết mỉm cười hành lễ: “Không biết phàm nhân nào may mắn có được Lôi Thần làm sư phụ, đến cả tiểu tiên cũng thấy ganh tị vài phần.”
“Một tên nhóc nói năng chẳng dễ nghe.” Hắn mỉm cười lịch sự. Vừa trở lại thiên giới, khí tức nhân gian vương lại trên người cũng như cỏ hoa bị bứng khỏi đất, dần héo rũ mà biến mất. “Thần tính” từng bị tạm thời gác sang một bên cũng nhanh chóng quay về, nét mặt của hắn đã khôi phục vẻ xa cách ngàn dặm như thường lệ. Nhưng trong trí nhớ còn sót lại, vẫn không thể thiếu khuôn mặt nhỏ đáng ghét kia với biểu cảm ngang ngạnh muốn chọc giận người ta đến chết, cùng hương vị ngon lành của Trà Quả.
Tiên quan Bất Thuyết biết hắn vốn không thích nói chuyện phiếm, cũng không nhiều lời thêm, chỉ hơi nghiêng người làm động tác mời vào trong.
Hắn theo nàng bước vào, băng qua hành lang mọc đầy sen xanh hai bên, đi đến cuối hành lang là một hồ nước có tiên khí vờn quanh. Trong hồ không có cây cối, cũng không có cá, chỉ có vô số “viên ngọc” lơ lửng, to có nhỏ có, màu sắc mỗi viên lại khác nhau. Chỉ là giữa mỗi hai viên đều có một luồng sáng mỏng nối liền, giống như cặp song sinh liền cành vậy.
Chưa đợi nàng lên tiếng, hắn đã lấy viên ngọc của mình ra.
“Màu sắc thật đẹp, hẳn là một đoạn ký ức vô cùng quý giá.” Nàng cẩn thận đón lấy, rồi bước đến đứng đối diện với hắn: “Vậy, tiểu tiên xin mạo phạm.”
Hắn vốn định nói đợi đã… nhưng đợi gì đây? Nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ đến bốn mươi chín ngày ấy cũng sắp bị xóa bỏ, từ nay về sau, giữa đất trời này chỉ còn Lôi Thần, chẳng còn “sư phụ” nữa.
Thấy hắn không lên tiếng phản đối, tiên quan Bất Thuyết nhẹ nhàng vung tay, viên ngọc ấy bèn như cánh chim tung bay, xoay vài vòng rồi dừng trước trán hắn, ánh sáng càng lúc càng rực rỡ.
Lại nghe nàng khẽ quát: “Xuất!”
Từ viên ngọc lập tức kéo ra một sợi tơ mảnh, ánh sáng lưu chuyển nối liền với ấn tâm trên trán hắn, “gọi” ra một viên ngọc khác. Chốc lát sau, một đôi ngọc rực rỡ nhẹ nhàng rơi vào hồ, cùng hàng vạn bạn đồng hành trong hồ nước ban ơn của Thiên Cơ Nhai, trở thành một công đức được ghi chép lại.
“Như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn nàng
Nàng gật đầu: “Tất cả đã an ổn, đa tạ Lôi Thần đại nhân đã ban phúc cho nhân giới.”
Hắn lại cúi đầu nhìn hồ thêm lần nữa, những viên ngọc óng ánh ấy thật sự rất đẹp. Vô thức muốn nhớ lại, nhưng… phải nhớ lại điều gì đây? Hắn chỉ nhớ mình nhận nhiệm vụ từ thiên giới để xuống trần gian “ban ơn”, ban ra sao, ban cho ai thì hắn không nhớ. Dẫu là thần tiên quyền năng như hắn, một khi đã bước vào Thiên Cơ Nhai, trải qua tay của tiên quan Bất Thuyết, thì mọi chuyện từng xảy ra nơi nhân gian đều không thể hồi tưởng được.
Hắn thậm chí không biết, mình sẽ chẳng còn đồ đệ nữa, cũng chẳng biết Trà Quả là gì, có ngon hay không.
Duyên khởi duyên diệt cách trở trời đất, kẻ ban ân người nhận ân đều không được nhớ… đó chính là quy tắc của thiên giới trong kỳ “ban ơn”. Dạy thì phải tận tâm, đi thì phải dứt khoát, tiên và phàm khác biệt, dẫu có gặp lại, thì cũng chẳng thể gọi là “tái ngộ”, cùng lắm chỉ là một “lần đầu gặp gỡ” khác nữa mà thôi.
“Lôi Thần đại nhân?” Thấy hắn vẫn chưa rời đi, như đang ngẩn người, tiên quan Bất Thuyết khẽ nhắc: “Ngài có thể đi được rồi.”
“Ừm.” Hắn hồi thần, xoay người rời đi.
Thần trí dần dần trở lại rõ ràng, hắn lại là Lôi Thần, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là phải nhanh chóng quay về xử lý chính sự, đám Quai Long không nghe lời kia lại gây họa rồi, lần này nhất định không thể dung tha.
Tiên quan Bất Thuyết nhìn hắn rời đi, nhẹ nhàng thở dài.
Hồ ban ơn chứa đựng những ghi chép về ân huệ của thiên giới, cũng là một hồ đầy ắp ly biệt vĩnh viễn không thể gặp lại do nàng canh giữ.