2.
Ti Cuồng Lan bừng tỉnh từ một giấc mộng mơ hồ, trán và lòng bàn tay đều đầm đìa mồ hôi nóng.
Hắn ngồi dậy, bản năng muốn nhớ lại cảnh trong mơ, nhưng ngoài ánh hoàng hôn và lá rụng rối loạn, dường như chẳng còn gì nữa.
Trằn trọc một lúc vẫn khó chợp mắt, hắn bèn rời giường, rót một chén trà. Giữa đêm yên tĩnh không một tiếng động, có lẽ vì thời tiết oi bức quá mức, đến cả mèo chó thích tụ tập cũng đều biến mất, hơi nóng dường như quấn lấy nhau, khiến lòng người bí bách đến căng thẳng.
Uống nửa chén trà nguội, cảm giác khá hơn đôi chút.
Dạo này hắn thường ngủ không ngon, luôn bị giật mình tỉnh giấc đôi ba lần giữa đêm. Chẳng lẽ là do mấy vụ “thị phi” gần đây quá rắc rối, nên hao tổn tâm thần? Hay là do Ti Tĩnh Uyên ngoài bức thư kia thì đến giờ vẫn chẳng có chút tin tức nào, thực đúng là có chết ngoài kia cũng chẳng ai hay biết… Cái tên quen bỏ nhà đi này rốt cuộc khi nào mới khiến người khác yên tâm đây?! Đời này của Ti Cuồng Lan liệu còn cơ hội thấy huynh trưởng mình cải tà quy chính không…? Hắn khẽ thở dài.
Hắn đặt chén trà xuống, bước tới giá sách, tiện tay lật xem. Ban đầu định chọn đại một cuốn để giết thời gian, nhưng bàn tay lại vô thức đưa tới cuốn Tôn Tử Binh Pháp, như thói quen từ bao năm.
Từ nhỏ đến lớn, trên giá sách của hắn luôn có hai bản Tôn Tử Binh Pháp. Một cuốn là phụ thân tặng khi hắn còn nhỏ, trên bìa đóng dấu tên cha, bên cạnh có cành mai do mẹ tự tay vẽ, rồi lại thêm một cái đầu heo vẽ nguệch ngoạc, cạnh đó là mấy chữ xiêu vẹo “Ti Cuồng Lan tự họa”. Khi nhỏ, Ti Tĩnh Uyên từng giận dỗi vì em trai chỉ biết đọc sách không chịu cùng mình đi bắt dế, bèn giành lấy sách mà vẽ bậy. Hắn còn nhớ hôm đó mình bình tĩnh đi méc với cha mẹ, kết quả Ti Tĩnh Uyên bị đánh hai mươi roi, khóc toáng cả lên.
Nghĩ tới đây, Ti Cuồng Lan chỉ thấy ngày xưa đánh còn quá nhẹ. Nếu cha mẹ còn sống, chắc cũng nghĩ như vậy.
Trong đống sách cũ của Ti phủ, gần như cuốn nào cũng có dấu vết của cha mẹ để lại. Ngón tay hắn lướt qua những dấu tích quen thuộc kia, những người từng để lại nét bút ấy, giờ lại chẳng còn ai bên cạnh mình nữa.
Lật sách một hồi, ánh mắt hắn dừng lại ở cuốn Tôn Tử Binh Pháp thứ hai. Tại sao trong nhà lại có đến hai cuốn giống hệt nhau, chính hắn cũng không rõ. Hình như cuốn đó vẫn luôn nằm ở góc giá sách, chắc cũng được mua từ nhiều năm trước. Dù ít được động tới, nhưng đã ngả vàng cũ kỹ, lại không có dấu tích của cha mẹ. Có thể là do Miêu Quản Gia mua chăng? Nhưng nghĩ kỹ hơn thì lại giống như là do chính mình mang về. Mỗi lần trông thấy nó, trong đầu lại hiện lên ánh hoàng hôn buổi chiều tà, hoặc một rừng lá rụng theo gió bay tới, toàn là những mảnh ký ức vụn vặt, chẳng hề liên kết với nhau. Nghĩ tiếp thì cũng chẳng nghĩ ra gì nữa.
Thôi cũng chẳng sao, chỉ là một cuốn sách thôi mà.
Lật thêm một lát vẫn không buồn ngủ.
Thôi thì ra ngoài đi dạo cũng tốt. Hắn khoác áo mỏng, rời khỏi phòng. Giờ phút này, trong Ti phủ rộng lớn, tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng thở của chính mình.
Đã khuya đến thế mà vẫn chẳng thấy chút gió mát nào, hắn bỗng có hơi lo cho mấy con ngựa của mình, thời tiết nóng bức thế này, lũ ngựa có ăn nhầm thứ gì không? Máng nước có đủ không? Hương xua muỗi đã được thắp chưa? Dù sao thì đám người nuôi ngựa kia cũng không đáng tin lắm.
Thế nhưng, còn chưa tới được chuồng ngựa, thì đã từ xa trông thấy một bóng người mặc áo đỏ như lửa lén lút lướt qua sân, men theo phía cửa sau mà chuồn đi. Hóa ra không chỉ có mình hắn mất ngủ giữa đêm. Hắn như gặp được chuyện thú vị, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn lên.
Cánh cửa hậu viện mở ra một khe nhỏ, kẻ không muốn lộ mặt kia như cá lướt qua khe cửa, động tác thành thạo vô cùng, cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa lại tử tế.
Lúc này đã quá canh tư, ngoài Ti phủ chỉ còn tiếng nước sông Thanh Mộng róc rách trôi, cùng tiếng sột soạt khe khẽ của ai kia. Thật hiếm thấy, mất ngủ rồi mà nàng ta còn chạy nhanh đến thế, thường ngày chỉ lúc trong bếp có món mới mới thấy nàng linh hoạt như vậy.
Hắn giữ khoảng cách vừa phải với nàng, từ sông Thanh Mộng đi một mạch vào thành. Sau khi thấy nàng chọn sai hướng vài lần, cuối cùng cũng xác định được là đang đi về phía cầu Phi Phụng.
Nơi nàng tới là khu chợ đêm phồn hoa, xưa nay nổi tiếng nhờ các món ăn phong phú. Nhưng nàng đâu đến nỗi đói không được, phải lén lút chạy xa như thế để tìm cái ăn? Trong lòng Ti Cuồng Lan lại càng tò mò.
Tuy đã khuya, nhưng dọc đường các tửu lâu, quán ăn, hàng rong ven đường vẫn còn tấp nập. Dù trời nóng như thiêu cũng chẳng ngăn được sự hứng thú của đám cú đêm. Mùi rượu và thức ăn tỏa ra nồng nặc như đang lên men trong không khí nóng hầm hập. Ngửi mãi chẳng thấy đói, mà lại thấy hơi buồn ngủ, xem ra lần này ra ngoài cũng không uổng công.
Thế nhưng cái người được hắn “trông chừng” ấy dường như không hề quan tâm đến thức ăn. Nàng như một con mèo đã xác định rõ mục tiêu, mau chóng băng qua ánh đèn trong đêm, lặng lẽ rẽ vào một con hẻm nhỏ không bắt mắt. Đón chờ nàng là vài cửa hiệu đã đóng chặt, cùng một chiếc đèn lồng đỏ leo lét treo cuối ngõ, và một cánh cửa lớn khép hờ, thoạt nhìn chẳng rõ là nhà dân hay tiệm buôn.
Nàng còn chưa bước đến cửa, đã có mấy kẻ mặt mày ủ rũ đi ra từ bên trong, vừa đấm ngực dậm chân vừa lưu luyến không rời, miệng lẩm bẩm đại khái như: “Vốn dĩ đang thắng đậm, ai ngờ đi vệ sinh cái phá vận luôn” hay “Vô lý thật! Lý Đại Tiên phán tháng này vận đỏ cơ mà, mai ta phải quay lại gỡ vốn mới được”…
Ti Cuồng Lan lắc đầu, thì ra nào phải vì miếng ăn, chỉ e là bản tính khó dời, giữa đêm khuya mà cơn nghiện cờ bạc lại nổi lên, dám bất chấp quy củ Ti phủ mà lén lút mò đến sòng bạc ngầm, nơi vốn được giấu kỹ đến mức khó ai tìm ra này.
Là đợi nàng ta thua sạch rồi mới bắt người, hay bây giờ bắt về ngay? Ti Cuồng Lan còn đang cân nhắc thì bất ngờ, một gã đàn ông ngoài ba mươi từ bên cạnh lao vút qua, trong tay nắm chặt một bọc vải xanh, vội vàng chạy về cuối hẻm, hấp tấp đến nỗi đâm sầm vào một người đang đứng trước cửa sòng, dáo dác ngó đông ngó tây không biết đang nghĩ gì. Hai người loạng choạng, suýt nữa ngã nhào. Cũng nhờ cú va ấy, người phụ nữ trẻ đuổi theo phía sau mới kịp nhào tới, ôm chặt lấy hắn, dốc hết sức giằng lấy bọc vải trong tay.
Con hẻm lập tức rối tung lên.
Gã đàn ông liều mạng không buông tay, một tay giữ bọc vải còn hơn giữ mạng, tay kia thì điên cuồng đánh lên người phụ nữ: “Buông ra! Con mụ ngu này, dám chắn đường làm ăn của ông đây?!”
“Ông cầm cả tiền cứu mạng của con đi đánh bạc! Ông có còn là người nữa không?! Đó là con ruột của ông đấy!” Người phụ nữ mặc kệ nắm đấm của hắn, chết cũng phải giành lại cái bọc kia, gào đến rách cả họng.
“Cút! Chết thì đẻ đứa khác! Còn không buông ra, ông giết cả mụ luôn!” Gương mặt gã đàn ông càng lúc càng dữ tợn, cú đấm càng lúc càng nặng nề.
“Đồ súc sinh!” Người phụ nữ ôm chặt lấy eo hắn, đầu dụi vào ngực hắn, e là chỉ cần thêm vài đấm nữa thì đã phải ói máu rồi.
Ngay lúc ấy, một bàn tay từ phía sau nắm lấy tóc gã đàn ông, giật mạnh khiến hắn đau điếng, lảo đảo lùi lại mấy bước, còn chưa kịp đứng vững thì gáy đã lãnh trọn một cú đá, cả người ngã chúi đầu vào gốc cây già trước mặt, răng cửa tuy chưa rụng nhưng miệng thì đầy máu.
Gã ôm miệng, điên tiết bò dậy, quay phắt lại gầm lên: “Ai?!”
“Ta.” Đào Yêu từ dưới đất nhặt lấy bọc vải, cân cân trong tay rồi lắc đầu: “Mặt mũi như ngươi, chẳng phải loại có số thắng bạc. Kiếm tiền khó lắm, thôi thì về với vợ đi.” Nàng lại nhìn sang người phụ nữ đang khóc nức nở: “Ngươi là vợ hắn à?”
Người phụ nữ vội vàng gật đầu.
“Cầm lấy!” Đào Yêu bước tới, nhét bọc vải vào tay nàng ta.
Người phụ nữ cảm tạ rối rít, ôm chặt bọc vải vào ngực. Vừa định mở miệng cảm ơn thì sắc mặt chợt biến đổi: “Cô nương, cẩn thận...!”
Chưa dứt lời, Đào Yêu đã cảm thấy sau lưng có một luồng gió tạt qua, vừa nồng nặc mùi mồ hôi, vừa hung ác dã man, nàng thuận thế né sang bên, suýt chút nữa thì bị hòn đá sắc cạnh kia đập trúng. Nhìn lực ném đó, kẻ cầm đá kia rõ ràng không định để nàng sống sót rời đi.
“Ông điên rồi sao?!” Người phụ nữ lao đến nắm chặt tay hắn, sợ hắn lại làm hại người khác.
“Đồ sao chổi!” Gã đàn ông bị vợ quát mắng, lửa giận càng bốc cao, tung một cú đá hất nàng ta ra xa, rồi cầm hòn đá lao đến nhằm thẳng đầu vợ mình mà ném.
Người này một khi đã điên lên thì quả đúng là khó trị.
Mũi chân Đào Yêu nhắm chính xác cổ tay hắn rồi tung cú đá, khiến hắn hét lên đau đớn, hòn đá văng khỏi tay, lăn qua chân người phụ nữ rồi lăn đi mất.
Cứ tưởng một cú đó đủ khiến hắn nhảy lò cò vì đau, ai ngờ tên khốn ấy chẳng có lấy một chút khí độ của võ giả, gắng gượng chịu đau, còn nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng thì bất ngờ túm lấy bím tóc nàng, kéo mạnh về phía mình.
“A a a…” Đào Yêu la lên một tiếng, đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng có thể thấy, đến cả chuyện một gã đàn ông to xác đi giật tóc con gái cũng xảy ra!!! Mặt mũi đâu nữa hả trời!
Bị kéo mạnh, nàng loạng choạng lùi lại. Thấy chiếm được lợi thế, hắn lập tức vươn tay siết cổ nàng...
Ở đầu kia con hẻm, có người đã siết chặt nắm đấm.
Nhưng, chưa cần đến viện thủ. Đào Yêu đã nghiến răng, giơ chân đạp thẳng lên ngón chân trái của hắn, đau đến mức nước mắt hắn trào ra, tay siết cổ cũng buông lỏng. Nàng nhân cơ hội giật mạnh đầu ra sau, đầu gối sau va thẳng vào mũi hắn, khiến hắn cảm thấy sống mũi như muốn gãy, mùi máu xộc thẳng lên đầu, đau đến mức hắn rú lên thảm thiết, ôm mũi chạy lùi lại như chó cụp đuôi.
Đào Yêu nhảy tránh sang bên, còn chưa kịp dọa lại một câu thì tên điên kia đã gào lên xông tới. Với nhận thức hạn hẹp của hắn, hắn không thể nào chấp nhận việc mình lại bị một con nhóc mà hắn có thể đấm ngã bằng một cú, phản đòn đến sưng vù mặt mũi. Chuyện này đã đạp nát chút tự trọng còn sót lại của hắn, giữa cơn đau đớn và tuyệt vọng, gã đàn ông này hoàn toàn phát điên.
Đào Yêu hiểu rõ công phu mình đến đâu, giỏi nhất cũng chỉ đến thế thôi. Nếu lại để hắn bắt được thì e là nguy to.
Chỉ thấy nàng đạp chân nhảy vọt lên cây cổ thụ bên cạnh, cảm thấy vẫn chưa đủ cao, bèn như con khỉ thoăn thoắt trèo lên cành cao hơn, ngồi vững rồi mới thở phào một hơi.
Tốt rồi, tên điên kia không biết trèo cây.
Gã tức đến đỏ mặt, giận dữ đá vào thân cây, gào to: “Mau cút xuống đây cho ông!”
Đào Yêu le lưỡi chọc tức: “Có bản lĩnh thì ngươi leo lên đây mà bắt ta!”
Hai người lập tức giằng co bất phân thắng bại, người phụ nữ thấy hắn đỏ mắt như muốn giết người, ngoài việc toát mồ hôi lạnh thay Đào Yêu thì cũng chẳng dám hành động gì thêm, thậm chí đến lời can ngăn chồng cũng không dám nói, chỉ sốt ruột đến mức nước mắt không ngừng rơi.
“Con nha đầu đoản mệnh kia! Ngươi tin không, ta chặt cái cây này xong sẽ chặt luôn ngươi!” Hắn hận không thể nuốt luôn cái cây vào bụng.
Đào Yêu bĩu môi: “Ta tin chứ.” Rồi nàng bất ngờ làm mặt quỷ, phối hợp với vẻ mặt chọc tức người ta mà cười toe toét: “Nhưng mà ngươi đâu có rìu đâu, chờ ngươi đi tìm thì ta đã chạy xa rồi, đồ ngốc!”
“Ngươi... ta giết...”
Chữ “giết” vừa ra khỏi miệng, miệng hắn vừa hé ra thì một viên thuốc đã rơi tọt vào trong, không chút khó khăn.
Đào Yêu thu tay lại, lén lút nhìn quanh một vòng, thì thào: “Không ai nhìn thấy thì không tính là phá giới đâu nhỉ... với lại ta cũng đâu có lấy mạng hắn... Ừm, không sao không sao.”
Lúc này, gã đàn ông dưới gốc cây như bị rút hết xương, mềm nhũn ngã xuống đất, toàn thân chỉ còn mỗi hai con mắt là còn đảo được hai vòng.
Đào Yêu từ trên cây nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt hắn, ánh mắt đột nhiên lạnh đi, rồi đột ngột giơ tay tát cho hắn mấy cái rõ mạnh, sau đó mới thỏa mãn đứng dậy, vứt lại một câu: “Ta ghét nhất là hạng cờ bạc.”
Nam nhân không nói nổi lời nào, chỉ đành trưng cái mặt đầy dấu tay đỏ ửng, đau đến mức máu mũi lẫn nước mắt cùng trào ra.
Người đứng trong bóng tối nhẹ nhàng thở ra một hơi, buông tay xuống, xem ra con nha đầu cổ quái này cũng không dễ bị bắt nạt.
Người phụ nữ lảo đảo chạy đến, lo lắng nhìn gã đàn ông đang nằm bẹp dưới đất: “Cô nương… hắn… thế nào rồi…?”
“Không chết được, chỉ là toàn thân tê liệt, tạm thời không cử động được thôi.” Đào Yêu phủi mấy chiếc lá vụn dính trên áo, rồi hất cằm chỉ về phía cái bọc vải: “Đó là tiền cứu mạng của con ngươi?”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ gục xuống đất, kiệt sức, mồ hôi và nước mắt dính đầy mặt: “Đứa nhỏ mới năm tuổi, dạo trước bị dầu sôi tạt trúng, thuốc thầy lang cho hình như không hiệu quả, giờ vết thương ngày càng lở loét, nhìn thôi cũng biết sống không nổi nữa rồi. Ta đã bán hết tất cả những gì có thể bán mới gom được từng ấy tiền, định đưa nó đến y quán nổi tiếng nhất trong thành thử một lần, ai ngờ cha đứa nhỏ lại... lại còn định mang số tiền này đi đánh bạc! Hắn trước kia không như vậy... càng đánh càng mất nhân tính…”
Nói đến đây nàng càng uất ức, nghẹn ngào không thôi.
Đào Yêu nghĩ ngợi một lát, rồi lấy ra một viên thuốc màu trắng, đưa đến trước mặt người phụ nữ: “Thuốc này có thể trị thương do phỏng, về nhà chia làm ba phần, mỗi ngày sau khi mặt trời lặn dùng uống một phần với nước lã , ba ngày là khỏi.”
Trị yêu không trị người... mà thôi, miễn không bị bắt gặp thì không tính là phá giới.
“Thật ư?!” Người phụ nữ mừng rỡ như điên, nâng viên thuốc như bảo vật, nhìn Đào Yêu đầy vẻ khó tin: “Cô nương là đại phu sao?”
“Ừ.” Đào Yêu đỡ nàng đứng dậy, ghé sát tai nàng dặn dò mấy câu, người phụ nữ nghe xong liên tục gật đầu.
Dặn dò xong xuôi, Đào Yêu lại quay lại chỗ gã đàn ông, chưa hả giận, bèn đá thêm một phát, cười hỏi: “Khó chịu không? Có phải giống như có cả đống kiến đang gặm xương, vừa tê vừa ngứa?”
Nam nhân dùng sức chớp mắt thay cho cái gật đầu. Đùa à, thuốc tê nàng luyện ra, ngay cả Liễu Công Tử còn phải xin tha, ngoài việc đắt như vàng thì không có điểm yếu gì, dùng lên cái loại nghiện cờ bạc này đúng là hơi phí.
“Vậy thì tốt.” Nàng mỉm cười, bảo người phụ nữ gỡ cây trâm trên đầu đưa cho mình, rồi nhắm đúng mấy huyệt đạo ở đầu gối hắn mà đâm mạnh vài cái.
Chỉ nghe một tiếng “á” thảm thiết vang lên, cuối cùng hắn cũng phát ra được âm thanh, cơ thể cũng run rẩy động đậy được một chút.
“Còn muốn đánh ta nữa không?” Đào Yêu chỉ vào mũi mình.
Nam nhân biết mình đã đụng phải thứ dữ, nào còn dám làm càn, huống chi thân thể hắn giờ từ bùn nhão chỉ vừa mới thành bùn mềm, đừng nói đánh nhau, đi lại thôi cũng còn khó.
“Không… không dám nữa…”
Hắn run bần bật, dù trong lòng chưa phục nhưng ngoài miệng thì chẳng dám cãi nửa câu.
“Nếu ta biết ngươi còn bước vào sòng bạc lần nữa, ta sẽ chặt một cánh tay ngươi. Nếu vẫn chưa chừa, ta sẽ chặt thêm một tay một chân nữa. Nếu tay chân đều chặt hết rồi mà vẫn còn ham đánh bạc, thì chỉ còn cách chặt cái đầu ngươi thôi, ta nói là làm!” Đào Yêu túm cổ áo hắn, nói tiếp: “Ngoài ra, ta đã dặn vợ ngươi cách liên lạc với ta rồi, ngươi tự lo liệu cho tốt, đừng có mà đánh cược số mạng.”
“Không… không đâu… từ nay không đánh nữa…”
Hắn lắc đầu như trống bỏi.
Đào Yêu đứng dậy nói với người phụ nữ: “Dẫn hắn về đi.” Rồi lại tự lẩm bẩm: “Nếu thật sự không cứu nổi, thì bỏ hắn đi, mẹ con ngươi vẫn có thể sống tiếp.”
Người phụ nữ nghe vậy thì ngẩn ra một lúc, không nói gì, chỉ cúi đầu lạy nàng một cái.
Thấy gã đàn ông được dìu đi xa, Đào Yêu như chợt nhớ ra điều gì, bèn gọi giật: “Đứng lại!”
Gã kia giật thót, sợ nàng lại giở trò gì kinh khủng.
Đào Yêu chạy đến, đột ngột kéo áo hắn ra, ghé sát vào sau gáy hắn nhìn kỹ một hồi, rồi lập tức lộ vẻ thất vọng, lẩm bẩm: “Không có à… còn tưởng trình độ thế này là có rồi chứ.”
Hai vợ chồng bị nàng dọa sợ đến cứng người, đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Về đi.” Đào Yêu giúp hắn kéo lại áo, rồi như chưa có chuyện gì quay người đi về phía cổng lớn của sòng bạc, vừa đi vừa vò đầu, nhăn mặt mắng hắn thêm một trận nữa.
*
Cũng coi như một màn kịch hay, chỉ tiếc rằng đêm đã khuya, đường lại vắng, ngoài hắn ra thì chẳng có khán giả nào khác.
Lạ thật, rõ ràng bản thân nàng là một con nghiện cờ bạc “lắm tật nhiều thói”, vậy mà lại có thể dứt khoát thốt ra một câu “ta ghét nhất hạng cờ bạc”?! Mà ánh mắt khi ấy của nàng, chẳng những chán ghét, mà còn mang theo sát khí, lạnh lẽo như biến thành một người khác. Huống hồ, chuyện nàng vừa lật áo người ta lên là chuyện gì nữa chứ?!
Ra vào sòng bạc, nàng thật sự chỉ vì muốn thắng bạc sao?
Ti Cuồng Lan tận mắt thấy nàng cuối cùng cũng bước vào cửa sòng bạc, trong lúc còn đang lưỡng lự không biết nên theo vào hay về nhà ngủ cho rồi, thì hắn chọn phương án thứ ba, vòng đến một quán ăn nhỏ sắp đóng cửa cách đầu hẻm không xa, đưa cho ông chủ một túi bạc, nhờ ông ta phá lệ mở cửa suốt đêm đến sáng.
Ông chủ quán vừa nhìn thấy số tiền kia thì cười tít mắt như nở hoa. Đừng nói là mở đến sáng mai, dù là từ mai trở đi mở tiệm mỗi ngày chỉ để phục vụ một mình hắn, ông ta cũng không dám hé răng từ chối. Ông ta vội vã bưng thực đơn ra, nhiệt tình giới thiệu món này món nọ, hệt như chỉ cần vị thần tài này mở miệng muốn ăn thịt rồng thì ông cũng đi giết rồng ngay lập tức vậy!
Còn Ti Cuồng Lan chỉ tiện tay chọn mấy món rượu thịt bình thường, mãi một lúc sau mới hờ hững gắp hai miếng, ánh mắt thì chẳng rời khỏi đầu hẻm bên kia.
Hắn đã xem kỹ, nếu nàng muốn về thì nhất định phải đi ngang qua chỗ hắn đang ngồi, chỉ có con đường đó để về. Nếu trời sáng rồi mà vẫn chưa thấy bóng nàng, hoặc nếu nàng chưa chờ đến sáng mà đã khóc lóc chạy ra, sau lưng còn lôi theo cả đám liều mạng muốn đánh chết nàng, thì cũng dễ cho hắn ra tay ứng cứu.
Vì giờ này vốn không phải thời gian nàng làm nhiệm vụ, thân là người thuê nàng, hắn cũng chẳng tiện quản quá sâu vào chuyện riêng. Nhưng đã lặn lội nửa đêm nửa hôm mà vẫn cứ khăng khăng phải đến đó, hẳn là có lý do không thể không đi.
Đèn đuốc đầu phố dần thưa thớt, những người say hay tỉnh đều đã no say trở về, bóng người lảo đảo khuất dần. Trên con đường nồng nặc mùi rượu thịt ấy thỉnh thoảng vẫn còn vẳng lên vài tiếng hát chưa dứt, tuy câu nào cũng lạc tông, nhưng nghe vào lại chẳng thấy chối tai. Đêm hè ở Đế Đô, đến phút cuối cùng vẫn rộn ràng không thôi.
Ti Cuồng Lan nhấp một ngụm rượu. Tuy không phải rượu ngon, nhưng cũng có hương vị riêng. Hắn chợt nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên mình được thảnh thơi ngắm Đế Đô về đêm đến vậy, điều này... phải cảm ơn ai kia mới đúng.
Chỉ mong lúc nàng xuất hiện đừng mang theo gương mặt bầm dập, gãy tay cụt chân gì đó là được.
Nghĩ đến vẻ thảm hại có thể xảy ra của nàng, hắn lại bật cười. Đáng lẽ phải lo mới đúng, nhưng loại người như nàng, xảo quyệt, ranh mãnh, lại còn vô sỉ, hình như cũng chẳng cần người khác phải lo lắng thay?!
Nhưng hắn vẫn muốn ở lại gần một chút.
Khi cạn ly rượu, trong đầu hắn bất chợt hiện lên hình ảnh phía sau đầu nàng, nàng lao đầu húc mạnh như thế, e là giờ đã nổi một cục u to bằng quả trứng rồi chứ chẳng chơi. Nàng có biết tự tìm thuốc mà thoa không? Còn tên cờ bạc khốn kiếp kia, dám hèn hạ tới mức đi giật bím tóc con gái nhà người ta, chắc là đau chết đi được! Thật muốn chặt tay hắn, còn nhổ sạch tóc hắn luôn cũng chẳng quá đáng...
...Khoan đã, sao mình lại nghĩ mấy chuyện lặt vặt như thế chứ?! Những lúc trước gặp loại chuyện này, nhiều lắm hắn cũng chỉ lạnh lùng buông một câu “việc ngươi rước vào thì tự lo đi”, đó mới là nhị thiếu gia Ti phủ trong mắt mọi người xưa giờ mà.
Chẳng lẽ uống nhiều quá rồi? Hay bị nóng đến mê đầu rồi? Không phải.
Hắn lại ngẫm một hồi, rồi bỗng bừng tỉnh, thì ra ngủ không đủ giấc sẽ nảy ra những suy nghĩ kỳ quặc như thế. Xem ra về đến nhà phải bảo Miêu Quản Gia hốt ít thuốc an thần về mới được...
Sau khi có được đáp án như vậy, hắn mới yên lòng ngồi yên trở lại.
Trên cao vang lên mấy tiếng sấm đì đùng, từng cơn gió mát lạnh, rạch ngang không khí nóng hầm hập, thế gió lớn dần dần dậy lên.
Sắp có mưa lớn rồi?