Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 23

8.

Khi tiếng ve kêu ngày càng inh ỏi, thời tiết cũng mỗi lúc một oi bức hơn.

Vẫn là mùa xuân tốt hơn. Vừa cho bọn Đại Tráng ăn, nàng vừa hồi tưởng lại khoảng thời gian vui vẻ khi đánh xe băng băng giữa trời xuân, tiếng cười trong gió ấm và những khuôn mặt rạng rỡ ấy vẫn còn rất rõ ràng. Giá như thời gian có thể chậm lại thêm chút nữa. Mùa hè đã tới, mùa thu cũng chẳng còn xa.

Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận vẫn chưa về. Hôm nay lại là ngày họ đi chợ. Nàng không hứng thú gì với chợ búa cả, nơi đó chỉ toàn là người và đồ lộn xộn, nên mỗi lần đều là nàng ở lại trông nhà và trông trẻ.

Mới nửa năm thôi mà, tám đứa nhỏ đã lớn vượt trội, không hề uổng phí chỗ cơm gạo chúng ăn. Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận thật sự rất giỏi trong việc nuôi dưỡng. Nàng cảm thấy cho dù thêm tám đứa nữa, họ vẫn xoay xở được.

Nàng nghĩ, nếu không có những biến cố đau lòng kia, thì có lẽ Hà Đông Lai đã trở thành thợ săn giỏi nhất làng họ, còn Mạc Tiểu Vận thì có thể cùng cha mẹ chu du sông núi, trở thành một nữ hiệp kiến thức đầy mình. Mà ba người họ, đáng lẽ sẽ mãi mãi lướt qua nhau trong đời. Cho nên duyên phận đúng là thứ đáng sợ, có thể đem ba con người chẳng hề liên quan gì gắn chặt với nhau để nuôi nấng đám trẻ này...

Trong mắt nàng, tám đứa nhóc này chẳng khác gì bọn Đại Tráng, đều ham ăn, đều thích líu ríu ồn ào. Có khi chúng còn không bằng Đại Tráng, ít ra bọn gà còn biết đẻ trứng… Chỉ cần nghĩ đến tiếng ồn và tiếng la hét của chúng, nàng biết lúc mình rời đi sẽ nhẹ nhõm nhiều hơn là luyến tiếc.

Đang miên man suy nghĩ, đám gà cũng ăn xong rồi. Nàng xoa khuôn mặt đỏ ửng vì bị nắng chiếu, thầm tính tối nay vẫn nên dọn cơm ra sân cho mát.

Ngước mắt nhìn quanh, mặt trời đỏ đã ngả về tây nhưng chẳng chút mỏi mệt, núi xa nước gần đều nhuộm trong ánh vàng rực rỡ. Vài con chim uống nước no nê bên sông, bắt thêm vài con cá rồi mới hài lòng rời đi. Trong kẽ đá ở bãi sông, loài cỏ dại tươi tốt nhất năm lại mọc lên. Lũ ngựa nhà nàng rất kén ăn, nhưng lại rất mê mấy thứ cỏ này. Nàng nghĩ mãi vẫn chưa đặt được tên cho con ngựa đó, thôi thì tùy tiện đặt một cái, dù sao tên của nàng cũng là đặt đại mà.

Nàng luôn tự nhủ, trước khi đến Trường An, mọi chuyện đều có thể tùy tiện được.

Thứ tùy tiện vốn dĩ không quan trọng, có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, cả người lẫn lòng đều nhẹ tênh.

Nàng bước vào bếp, vừa định rửa rau nấu cơm thì Tiểu Lục và Tiểu Thất lén lút chui vào.

“Cơm chưa nấu đâu, muốn lén ăn thì lát nữa quay lại.” nàng không quay đầu lại, vừa nói vừa rửa rau.

Hai đứa nhóc như đã bàn nhau trước, bất ngờ mỗi đứa ôm một bên chân nàng, đồng thanh hét to: “A Hảo tỷ tỷ, mau theo bọn em!”

“Ối trời, không thấy ta đang bận à!” nàng vặn người, tỏ ý từ chối. Nhưng cũng chẳng phải lần đầu tiên, đám nhỏ hiếu kỳ và ham chơi này thường xuyên kéo nàng đi xem mấy thứ chúng thấy hứng thú. Nào là hoa nở, côn trùng lạ trong hốc cây, hay con gì đó bay ngang trời mà chúng tưởng là quái thú. Có lần còn lôi nàng đi xem lão Hắc… ị ra hình thù kỳ lạ.

Đúng là đầu óc trẻ con, thật khó hiểu.

“Đi mà đi mà, bọn em chuẩn bị lâu lắm rồi!” Tiểu Thất ra sức lắc chân nàng.

“Thật đó, A Hảo tỷ tỷ mau lên, chậm chút nữa là không thấy đâu!” Tiểu Lục sốt ruột đến mức mặt đỏ cả lên.

“Được rồi được rồi! Nhưng nếu lần này lại bắt ta đi xem lão Hắc ị nữa là ta treo hai đứa lên đánh đòn đấy!” Bị quấn riết không thoát được, nàng đành phải bỏ rau xuống, theo chúng đi ra ngoài.

Chúng hấp tấp kéo nàng đi vòng qua bên kia nhà, sáu đứa nhóc còn lại chen chúc như đám khỉ con ngứa ngáy tay chân...

Bọn trẻ xếp thành một hàng đợi sẵn ở đó.

“Ta đến rồi, lần này lại bắt ta xem gì đây?” Ánh mắt nàng lướt qua đỉnh đầu chúng, từ hướng này nhìn sang, cũng chỉ thấy những đụn cát xa xa nhấp nhô nối tiếp, có gì đáng xem đâu.

“Không phải bên đó, là bên này cơ!” Tiểu Lục chỉ ra phía sau lưng nàng.

Nàng quay đầu lại, ánh mắt mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn bỗng chốc bị một mảng sắc vàng rực rỡ chiếm trọn.

Cả một bức tường lớn, không rõ bọn trẻ đã làm cách nào, trên nền tường nâu sẫm bỗng loang lổ thêm từng mảng màu vàng, còn thấp thoáng in dấu mấy bàn tay bé xíu. Có thể thấy chúng đã rất cố gắng để quét cho đều màu. Ánh hoàng hôn rực rỡ vừa vặn chiếu xiên tới, rọi lên lớp màu mới, không ngờ lại phản chiếu ra ánh vàng lấp lánh trong suốt kỳ diệu, khiến căn nhà cũ kỹ vốn chỉ mong đứng vững ấy bất ngờ có thêm sức sống chưa từng có, lộng lẫy rực rỡ, khiến người ta phải sững sờ.

Nàng ngây người nhìn một lúc lâu mới ngơ ngẩn hỏi: “Sao nhà lại phát sáng thế này?”

“Bãi đất trũng phía đông nở đầy hoa Húc Dương rồi! Chúng em hái được rất nhiều!”

“Nghiền nát rồi trét lên tường đấy, ánh chiều tà chiếu vào sẽ phát sáng!”

“Thoa nước hoa lên mặt cũng sẽ phát sáng nữa, hồi nhỏ bọn em thường chơi vậy!”

“Chỉ có ánh tà dương mới làm nó phát sáng, nên mới gọi A Hảo tỷ đến xem ngay, mặt trời mà lặn là hết lấp lánh luôn đó!”

Lũ trẻ thi nhau trả lời khiến nàng như bừng tỉnh. Nàng dụi mắt, cúi xuống nhìn đám nhóc mặt mày người ngợm đều dính đầy nước hoa, hỏi: “Tại sao các em lại làm vậy?”

“A Hảo tỷ, tỷ nói sẽ đi đến một nơi rất xa, vì ở đó mới có những căn nhà phát sáng.” Tiểu Thất rụt rè chỉ lên bức tường: “Tỷ xem, bây giờ bọn em cũng có căn nhà như thế rồi đó!”

Nàng sững lại, như thể bị một thứ gì đó đánh trúng, trong tai chỉ còn vọng lại giọng nói non nớt ngây thơ ấy. Bọn trẻ lặng lẽ bận rộn suốt bao lâu, chỉ để dành tặng nàng một “căn nhà phát sáng”.

“Chờ tụi em hái thêm nhiều hoa nữa, sẽ tô sáng cả căn nhà luôn!”

“Tại sao lại tô nhà thành như vậy?” Nàng nhéo má chúng: “Nghịch quá!”

“Không phải nghịch đâu ạ.” Đại ca trong đám, Tiểu Nhất, làm ra vẻ người lớn nghiêm túc nói: “Thứ phải đi thật xa mới có được, nhất định là thứ A Hảo tỷ rất rất thích. Tỷ đã giúp bọn em đuổi người xấu, nên đây là quà bọn ta tặng tỷ để đáp lễ. Đông Lai tỷ với Tiểu Vận tỷ hay bảo, được người khác giúp đỡ thì nhất định phải đền đáp. Bọn em hy vọng tỷ luôn luôn vui vẻ.”

Lần đầu tiên, nàng cảm thấy trong mắt mình có thứ gì đó nóng rực, phải cố nhịn lắm mới không rơi nước mắt. Trẻ con đúng là ngốc nghếch thật, nàng biết giải thích sao với chúng sự khác biệt giữa Trường An phồn hoa, hoàng cung lộng lẫy và căn nhà đất rách nát này đây… Nhưng chúng đã dùng cả hoa lẫn ánh chiều tà, mà nét mặt lại chân thành đến vậy, thôi, khỏi cần giải thích nữa.

“Biết rồi.” Nàng nhìn “hoàng cung” mà bọn trẻ tặng mình, bật cười ha hả, rồi ôm cả đám vào lòng: “Tỷ rất thích món quà này. Dù gì tụi em cũng rảnh rỗi, thì tô hết cả căn nhà đi!”

“Dạ!”

Trong ánh tà dương chầm chậm trôi, tám đứa trẻ nhận được sự công nhận, vui mừng nhảy nhót khắp sân.

Nàng cũng cười theo, chơi cùng với chúng, lấy nốt chỗ nước hoa còn lại bôi lên mặt nhau, rồi chỉ vào mấy khuôn mặt loang lổ màu sắc mà cười đến đau bụng. Hóa ra cái gọi là hân hoan nhảy cẫng, thật sự có thể khiến người ta vui đến mức bật nhảy lên. Hóa ra ngôn từ loài người cũng thật thành thật.

Chẳng bao lâu, Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận cũng trở về, phủ đầy ánh chiều tà, tay xách nách mang đầy đồ. Như thường lệ là một trận mắng xả, bảo cái nhà đang yên lành bị vẽ vời lung tung, nhưng vẻ xúc động và mãn nguyện trên mặt họ lại không giấu được.

Sau khi bảo bọn nhỏ đi rửa mặt, Mạc Tiểu Vận kéo nàng và Hà Đông Lai lại gần, thần bí lôi từ trong túi ra một hộp gấm thơm ngát: “Nhìn cái này nè!”

Nàng nhìn mà không hiểu: “Lại là di vật cha mẹ ngươi để lại à?”

Mạc Tiểu Vận trừng mắt: “Đồ tốt ta mua ở chợ đó! Gọi là cao môi ngưng hương, người bán bảo đây là thứ nổi nhất năm nay, nữ tử Trường An ai cũng dùng!”

Hà Đông Lai cau mày: “Thứ vô dụng thế này mà ngươi cũng lén đi mua?”

“Vô dụng chỗ nào! Không phải để tụi mình dùng à!” Mạc Tiểu Vận hít sâu một hơi: “Thơm thật đó!”

“Ta chưa từng dùng mấy thứ vớ vẩn này.” Hà Đông Lai bĩu môi.

“Bôi lên đẹp mà! Nào, để ta thử cho ngươi trước!”

“Không cần!”

“Phải thử! Tụi mình cũng phải xinh đẹp chứ!”

“Để ta thử!”

“Vẫn là A Hảo nhà mình hiểu chuyện! Nào, ta bôi cho ngươi."

“Chờ đã, mặt ngươi bẩn như này, mau đi rửa cái đã!”

Trong tia nắng cuối cùng của ngày hôm đó, sân nhỏ rộn ràng tiếng cười, ba người họ giúp nhau trang điểm, cố gắng nhớ lại những cô gái hay bôi son đánh phấn từng thấy trên đường. Lóng ngóng bôi màu đỏ rực lên má và môi.

“Hình như sai sai rồi? Sao trông giống mông khỉ vậy?”

“Đâu có! Chẳng qua ngươi chưa quen nhìn thôi!”

“Không… thật sự rất giống… Mà cái môi này sao buồn cười thế? Như lòng thòng ruột vậy…”

“Giống gì chứ… Ờ mà… ngươi nói cũng đúng, sao lại thành ra giống ruột thật vậy ta, hahaha…”

“Đã bảo là ngươi mua phí tiền mà!”

“Không phí! Ta bôi lại cho ngươi, môi nâng cao lên chút nào!”

Lũ trẻ cười lăn cười bò dưới đất, sân nhà càng rộn ràng hơn.

Có thể vì một bát canh mà liều mạng, có thể không sợ cường địch giữa chiến trường máu lửa, có thể kiên quyết giữ từng tấc đất trước cửa nhà, cũng có thể vì một hộp son mà hân hoan vui mừng… Một cô gái như thế, e là còn cứng cỏi hơn cả cỏ dại mọc giữa khe đá, chắc chắn sẽ hóa dữ thành lành, sống lâu trăm tuổi, chính nàng đã từng nói vậy.

Khi ánh trăng trong vắt nhẹ nhàng phủ khắp đất trời, nàng đặt bát cơm xuống, đánh một cái ợ no nê, rồi ngẩng mặt, khuôn mặt đỏ rực đến mức kỳ cục, nhìn lên trời. Những đồng tộc đang làm nhiệm vụ ở thiên giới và Côn Luân kia, dù đã luyện thành tiên thân, trường sinh bất tử, sống nghìn năm vạn năm, liệu gương mặt trẻ mãi không già ấy có bao giờ được bôi son thành cái… mông khỉ thế này không nhỉ?! Cảm giác như vừa mất mát điều gì lớn lao vậy…

Nghĩ đến đó nàng bật cười thành tiếng.

Bên cạnh, Mạc Tiểu Vận vẫn không cam lòng, nói lát nữa nhất định phải nghiên cứu lại cách đánh son đúng đắn, còn Hà Đông Lai thì thở dài, bảo sau này tuyệt đối không được để nàng có tiền dư trong người.

Ha ha, hôm nay thật vui quá đi mất. 

 
Bình Luận (0)
Comment