Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 22

7.

Nửa năm tiếp theo, có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất của bọn họ ở thôn Long Vỹ.

Đám người luôn coi thôn Long Vỹ như cái gai trong mắt nhưng bao lần cũng không làm gì được, lần này e là thật sự bị đánh cho sợ, đến một sợi tóc cũng chẳng dám bén mảng đến. Vui mừng hơn nữa là, họ nghe được không chỉ một lần tin tức thắng trận của quân đội Đế quốc từ chợ phiên. Đám xâm lược hung hăng ngạo mạn vốn xây dựng lòng tin trên vài chiến thắng ngắn ngủi, cuối cùng cũng bị đả kích mạnh mẽ. Tuy chưa thể đánh bại toàn diện, nhưng ít ra cũng đã có hy vọng. Những người dân vùng biên vốn chịu bao khổ sở vì quân địch gần đây tâm trạng đều rất tốt, đến cả dì Ngô bán rau, người mà cứ mặc cả với bà là bị mắng cũng hiếm hoi nở nụ cười, thậm chí còn chủ động bớt tiền cho khách.

Những ngày tháng vừa ấm áp vừa vui vẻ thế này, trước kia chỉ có trong mơ, nếu không phải ngày nào cũng phải vắt óc cải tạo xe gỗ thành xe ngựa thì chắc gì Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận đã không tin cuộc sống mình còn có thể dễ chịu hơn nữa.

Việc có một chiếc xe ngựa dường như đã trở thành chấp niệm của A Hảo nhà họ. Nàng là người nghĩ ra chuyện cải tạo xe gỗ, vì giờ đã có một con ngựa rồi, xe gỗ tuy cũ nhưng chỉ cần gia cố lại, kéo đi được là được, xấu đẹp không quan trọng, miễn là chắc chắn, đừng mới chạy một đoạn đã rụng bánh là được. Vì chuyện này mà nàng còn tự tay vẽ một bản vẽ cải tạo cực kỳ xấu, hai người kia nhìn mãi mới hiểu được ý nàng. Từ lúc có bản vẽ, chuẩn bị nguyên liệu, chịu đựng bọn nhỏ “giúp mà như phá” cho đến khi làm xong, họ mất hơn năm tháng trời. Thời gian tuy lâu nhưng kết quả khá ổn: con ngựa dắt về giữa đường ấy không ngờ lại rất ngoan, hoàn toàn không phản kháng khi phải kéo xe.

Ngày chiếc xe hoàn thiện, là một buổi trưa mùa xuân đầy nắng ấm. Nàng nhảy nhót ba vòng quanh xe, vui mừng hôn lên lưng ngựa mấy cái, còn cẩn thận buộc một dải lụa đỏ mới tinh lên dây cương, uốn thành một bông hoa trông không mấy đẹp nhưng rất rực rỡ. Sau đó nàng bế hết đám trẻ con lên xe, kéo Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận cùng ngồi phía trước, vung roi ngựa, trong tiếng reo hò ngạc nhiên khắp xe mà lao vút đi.

Con đường họ đã đi vô số lần, vào khoảnh khắc đó lại bỗng hóa thành khoảng không rộng lớn nhất trần gian. Tiếng vó ngựa và bánh xe lăn rộn ràng như nhạc trời, gió xuân mang theo hương cỏ xanh và hoa tươi rải lên người họ như đang chúc mừng. Tự do tự tại, tinh thần sảng khoái, là lúc này đây.

Nàng cười tít cả mắt, cảnh đồng hoang quen thuộc trước mắt dường như hóa thành Trường An chưa từng thấy, nơi có cung điện nguy nga lộng lẫy, dường như chỉ cần giơ tay ra là chạm tới được.

Bà ngoại, có được niềm vui chân thực thế này, sao có thể hối hận được chứ?

Hôm ấy, họ chạy mãi đến tận chiều tối mới luyến tiếc quay về.

“Ta đã bảo cách này là tốt nhất mà!” nàng nhảy xuống xe, mặt mày rạng rỡ.

Mạc Tiểu Vận nhìn quanh, đưa tay sờ chiếc thân xe được mài nhẵn bóng, gật đầu nói: “Đúng là không tệ, chạy vừa nhanh vừa êm.”

Hà Đông Lai vừa bế lũ trẻ con vẫn còn tiếc nuối lần lượt xuống xe, vừa hỏi: “Bao giờ đi?”

“Ơ?” nàng sững lại, mãi mải mê tận hưởng niềm vui có xe ngựa, lại quên mất chuyện quan trọng nhất. Cảm giác lạ thật, dường như việc có xe ngựa còn quan trọng hơn chuyện đi Trường An.

Nàng nghĩ ngợi một chút rồi thuận miệng đáp: “Mùa thu đi nhé, ta đến đây vào mùa thu năm ngoái, vậy thì thu năm nay đi, cho tròn một năm.”

“Cũng được.” Hà Đông Lai cười: “Bình rượu cuối cùng Lão Hoắc để lại vẫn còn một vò, trước khi ngươi đi, tụi mình uống hết nó đi.”

“Làm thêm vài món ngươi thích nữa. Đám Đại Tráng năm nay đẻ trứng còn hăng hơn năm ngoái, làm cái bánh trứng đậu đi, rắc tí hành hoa, ôi, nghĩ thôi mà nước miếng chảy đầy miệng rồi.” Mạc Tiểu Vận nói cứ như chuẩn bị mở tiệc chia tay nàng ngay hôm nay: “Sau này nếu thèm ăn, lúc nào cũng có thể quay về.”

Quay về ư? Khi đã chọn cánh cửa ấy, thì nó cũng đồng nghĩa với cả đời còn lại của nàng. Nếu đã đến Trường An, nàng sẽ không quay về được nữa.

Chưa kịp nói gì, Tiểu Thất, đứa hay nói nhất trong đám nhỏ, bỗng hỏi: “A Hảo tỷ, tỷ sắp rời xa bọn em thật à?”

“Ừ.” nàng xoa đầu nó, với trẻ con thì không thể nói dối.

“Tỷ định đi đâu vậy?”

“Trường An.”

“Trường An cũng là một cái làng à?”

“Lớn hơn làng một chút…”

“Vậy cũng là làng thôi mà.”

“Ở đó có hoàng cung.”

“Hoàng cung là gì vậy?”

“À… nghe nói là tòa nhà to lắm, sáng lấp lánh như vàng dưới ánh mặt trời!”

“Ồ…”

Đứa nhỏ như hiểu như không gật đầu, trên gương mặt lại thoáng chút buồn bã và thất vọng.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ đợi mùa thu đến.

Nhưng tại sao nhất định phải đợi đến mùa thu? Ngày mai không thể đi sao? Nếu đi ngay ngày mai, thì đến lúc thu hoạch mấy luống rau mới trồng, sẽ thiếu một người giúp việc. Nàng còn hứa dạy Tiểu Ngũ mấy chiêu quyền cước, cái người gỗ làm đối luyện mới làm được nửa chừng. Hàng hóa đủ loại mà Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận nhận từ chợ phiên, nếu thiếu nàng giúp, e là không kịp giao hàng đúng hạn…

Thôi thì vẫn là mùa thu đi, ít nhất cũng làm xong mấy việc này đã.

Đêm ấy, chắc vì còn mãi phấn khích vì có xe ngựa, nàng trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được.

Nàng đứng dậy đi ra sân, lại bất ngờ nhìn thấy hai người mất ngủ khác.

Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ trong sân, trên bàn đặt một bọc vải màu đen.

“Ngươi suy nghĩ kỹ rồi à?”

“Ừ, nàng một thân một mình đến Trường An, lại còn là nơi phức tạp như hoàng cung, mang theo thứ này bên người thì có lẽ sẽ an toàn hơn chút.”

“Chưa nói đến việc đó là bảo vật cha mẹ để lại cho ngươi, với bản lĩnh của nàng, nàng thật sự cần đến thứ này sao? Huống hồ nếu món đồ này thực sự lợi hại như thế, lỡ xảy ra chuyện gì, Trường An đâu phải vùng hoang vu vắng vẻ, ngươi đã nghĩ đến chưa?”

“Nhưng chúng ta cũng chẳng có gì ra hồn để tặng nàng cả. Ban đầu phấn Ảo Tâm cũng được, nhưng lần trước dùng hết rồi còn gì.”

“Hay là nghĩ thêm xem...”

Hai kẻ này nửa đêm nửa hôm không ngủ, hóa ra đang bàn nhau tặng quà chia tay cho nàng ư?!

“Bên trong là gì vậy?” nàng đột ngột thò đầu từ sau lưng họ ra, hất cằm về phía bọc vải trên bàn.

“Đi đứng mà không phát ra tiếng gì hết trơn!” Hai người đang tập trung nói chuyện bị nàng làm giật nảy mình.

“Gì mà bí mật thế không biết.” nàng kéo ghế ngồi xuống, đảo mắt một vòng: “Chẳng lẽ là bảo bối riêng tư hai người cất kỹ không cho ta xài? Vậy là không được nhé, rõ ràng có tiền mà không chịu cho ta dùng, bắt ta tự thân vận động suốt...”

“Nếu không có bọn ta giúp, ngươi lấy đâu ra xe ngựa mà dùng.” Hà Đông Lai lườm cô một cái: “Đây là món đồ cha mẹ Tiểu Vận để lại cho nàng ấy.”

Mạc Tiểu Vận mở bọc vải ra, để lộ hai chiếc hộp gỗ nhỏ cũ kỹ. Mở hộp ra, một cái đựng một viên đá đen tím to cỡ nửa quả trứng gà, cái còn lại là một vật thể màu bạc mảnh như cây kim khâu.

“Đây là đá Tử Tẫn. Đốt lên thì hóa biển lửa, chạm phải là thành tro, có thể giết địch, trấn uy.” Mạc Tiểu Vận đẩy chiếc hộp đựng viên đá đến trước mặt nàng: “Là bảo vật cha mẹ ta dốc sức tìm được, giờ chỉ còn lại mỗi viên này thôi. Cha mẹ ta đều là thuật sĩ, từ khi ta còn nhỏ đã đi theo họ chu du khắp nơi. Họ luôn tìm ra mấy món đồ kỳ lạ, nhưng cũng thường xuyên bị người xấu truy đuổi. Cha ta nói, những kẻ đó không phải người tốt, tuyệt đối không thể để mấy món đồ này rơi vào tay họ. Khi ta bảy tuổi, mẹ lâm bệnh nặng, cha đã nghĩ mọi cách, thậm chí đem rất nhiều bảo vật ra đổi lấy phương thuốc cứu mẹ, nhưng cuối cùng vẫn không cứu được. Mẹ mất, cha như mất đi một nửa sinh mệnh, ngày ngày chỉ biết uống rượu hoặc thất thần lật sách cổ tìm gì đó. Sau cùng, bên người ông chỉ còn lại hai món đồ, một là viên đá Tử Tẫn này. Trước khi mất, ông dặn ta: mong là cả đời con sẽ không bao giờ phải dùng đến nó.”

Nói đến đây, Mạc Tiểu Vận mỉm cười: “Ta suýt chút nữa đã dùng rồi.”

Nàng bỗng hiểu ra, thì ra đây là “lòng tin” của Mạc Tiểu Vận. Lúc trước quyết định một mình đối phó với đám người Lư Trung Dũng, hóa ra viên đá này là con bài tủ duy nhất của nàng ấy... Nhưng cho dù có thể giết địch, nghe nói sẽ hóa biển lửa, thành tro bụi, liệu nàng ấy có chắc mình toàn mạng rút lui không?

“Nếu khi đó ta thật sự dẫn người khác rời đi, thì ngươi định cùng bọn chúng đồng quy vu tận à?” nàng bất ngờ hỏi.

Mạc Tiểu Vận nhíu mày, rồi giả vờ nhẹ nhàng đáp: “Đó chỉ là kết cục tệ nhất thôi mà, nhỡ đâu ta chạy nhanh, lửa không đuổi kịp thì sao.” nàng lại quay sang nhìn Hà Đông Lai: “Ngươi sớm biết nàng có viên đá này, nên ban đầu cũng tính lén mang theo nó để liều mạng đúng không?”

“Chắc... chắc là vậy.” Hà Đông Lai không cách nào phủ nhận: “May mà cuối cùng không ai phải dùng đến.”

“Không cần dùng đến rồi thì đưa ta à?”

“Không phải! Ngươi tưởng đây là đồ vô dụng hả? Ngươi sắp đi nơi xa như thế, nghe nói hoàng cung là chốn phúc họa khó lường, nhỡ đâu có kẻ ức h**p ngươi, mà ngươi lại đánh không lại, thì ít ra còn có thứ này để cứu mạng. Ta thấy ngươi chạy cũng nhanh mà... nói chung đây thật sự là bảo vật đấy!”

“Ta không cần.” nàng quả quyết xua tay: “Với bản lĩnh của ta, cần gì dùng đến nó? Hai người chẳng phải cũng thấy ta có thần công cái thế hay sao.”

“Vẫn là để hai người giữ lại đi, bọn mập kia tuy không dám quay lại nữa, nhưng đâu biết sau này có kẻ xấu khác... à phì phì phì, nói toàn chuyện xui, nói chung đồ cha mẹ ngươi để lại, ngươi nên giữ thật kỹ.”

“Nhưng chúng ta còn có thể tặng ngươi cái gì nữa chứ?” Mạc Tiểu Vận thấy nàng kiên quyết như vậy, lại chỉ vào chiếc hộp còn lại: “Hay là ngươi cầm cái này đi!”

Nàng thò đầu lại gần quan sát kỹ: “Cái này là gì vậy? Trông như... lông trắng?!”

“Đây là lông đuôi Liên Vĩ. Là di vật khác cha ta để lại.” Mạc Tiểu Vận hạ giọng, thần bí nói: “Ngươi tin không, đây là bảo vật cha ta lấy được từ một con Yêu quái.”

Nàng thật sự phải cố gắng lắm mới không bật cười. Tưởng là bảo vật gì, thì ra là một cọng lông của lão Yêu quái kia...

Tuy phần lớn thời gian nàng đều ở lì trong núi Thường, không biết nhiều về các Yêu quái khác, nhưng Liên Vĩ... Nàng quá quen rồi, vì sinh vật bị bà ngoại mắng nhiều nhất là nó.

Chuyện cũ này đại khái xảy ra trong ba năm bà ngoại còn là người, khi còn lang bạt trong nhân giới. Khi ấy bà từng gặp một thiếu niên khiến lòng rung động, nhưng rồi cũng chẳng có gì xảy ra. Yêu quái và con người thì có thể có gì chứ? Sau khi chia tay thiếu niên kia, bà rất buồn, bắt chước loài người mượn rượu giải sầu. Kết quả đi lạc trong một khu rừng rậm, chẳng ngờ lại gặp một “người” đang ngồi ngáp dài trên tảng đá lớn.

Ngay lập tức bà nhận ra người đàn bà mặc áo lục kia không phải con người, vì nàng ta có một cái đuôi cực kỳ dài. Nhìn như là kéo lê trên mặt đất, nhưng ngó kỹ thì cái đuôi mọc đầy lông trắng ấy lại mọc thẳng từ dưới đất lên. Thấy bà, nàng ta mừng rỡ vô cùng, bảo đã lâu không gặp sinh vật sống nào biết nói lại còn mang theo rượu. Nàng ta lập tức chạy đến xin rượu, bà hỏi nàng ta là thứ gì, thì nàng ta bảo mình là Liên Vĩ, Yêu quái mọc lên từ đất, vì phạm vi hoạt động có hạn nên chỉ có thể ở đây làm giữ cửa.

Nói là giữ cửa cũng không hoàn toàn đúng, nhiệm vụ chính của nàng ta thực ra là đưa những kẻ lỡ bước vào đây ra ngoài an toàn.

Vừa nghe nói đối phương cũng giữ cửa, bà ngoại bèn nảy sinh một chút thân thiết theo bản năng, bèn tiết lộ thân phận của mình. Nàng ta nghe xong, lại nói mình là họ hàng xa của tộc Hộ Môn, trời biết đó là thật hay chỉ là bịa để làm thân. Dù sao thì nghe giọng điệu của nàng ta, hình như nàng ta rất hiểu giới Yêu quái. Bà ngoại hỏi nàng ta trông coi cánh cửa nào, nơi đây rõ ràng chỉ là một khu rừng hoang, nàng ta lại chỉ cười mà không đáp, nói đây là chốn không thể để người phàm tùy tiện xâm nhập.

Bà ngoại luôn cảm thấy nàng ta chẳng nói thật câu nào, cũng không hỏi thêm nữa. Thấy nàng ta thèm rượu đến mức nhỏ dãi, bà bèn đưa hết phần rượu còn lại cho nàng ta. Nàng ta uống xong, nói muốn tặng bà một món quà quý giá, nhưng không thể tặng không, phải dùng giấc mơ của bà để đổi lấy.

Bà ngoại bị nàng ta làm cho rối trí. Quà? Với lại, giấc mơ sao có thể đem cho người khác?

Nàng ta bèn nhổ một sợi lông từ chiếc đuôi dài, nói rằng dù là người hay Yêu quái, chỉ cần khi sắp chết cầm sợi lông Liên Vĩ này trong tay, nếu lúc sống còn điều gì chưa hoàn thành, món bảo vật này sẽ thay họ thực hiện cho bằng được, không giới hạn thời gian, đến khi hoàn thành mới thôi. Nhưng để đổi lấy nó, thì giấc mơ vui vẻ nhất từng mơ sẽ thuộc về nàng ta.

Lúc đó bà ngoại vẫn còn trẻ, thấy chuyện ấy mới lạ vô cùng. Bà nghĩ, một giấc mơ mà thôi, có hay không cũng chẳng sao, nên đồng ý. Khi nhận lấy sợi lông ấy, lòng bàn tay chỉ hơi ngứa một chút, ngoài ra chẳng có gì khác lạ.

Nàng ta đã uống rượu, lại được mộng đẹp, tâm trạng vui vẻ nên thổi vào bà một hơi. Bà chỉ thấy trước mắt tối sầm, cả người nhẹ bẫng hẳn đi. Đến khi tỉnh lại thì đã đứng ở ngã ba đầu đường núi. Cảnh vật xung quanh hoàn toàn khác trước, khu rừng bí ẩn và con Yêu quái Liên Vĩ kia cứ như một giấc mơ mà biến mất không còn tung tích.

Chuyện này vốn nên là một cuộc kỳ ngộ. Nhưng từ khi bà thành “bà ngoại”, mỗi khi nhớ lại thì luôn chửi rủa con Yêu quái đó là thứ lừa đảo, vì sau này bà mới nhận ra rằng, trong cuộc đời dài dằng dặc của một Yêu quái bị giới hạn hành động, những người từng gặp gỡ dù có mất nhau thì gặp lại trong mơ cũng xem như có duyên. Vậy mà bà không bao giờ còn mơ thấy chàng thiếu niên ấy nữa.

Bà giận dữ đến mức ném luôn sợi lông Liên Vĩ xuống sông dưới núi. Với tu vi thâm hậu của bà, có khi có thể sống lâu như trời đất, còn có gì gọi là di nguyện chưa thành đâu? Cho nên bà chắc chắn con Yêu quái Liên Vĩ đó đã lợi dụng sự non nớt của bà khi còn trẻ, dùng một sợi lông để lừa rượu rồi còn lừa lấy một giấc mơ đẹp.

Sau này, bà ngoại thường lấy chuyện đó làm ví dụ để cảnh báo đám con cháu còn chưa thấy sự đời: tuyệt đối không được dây vào mấy con Yêu quái xảo quyệt, dễ bị thiệt lắm! Tốt nhất là cứ ngoan ngoãn lên thiên giới Côn Luân, thế mới là chính đạo.

Chuyện bà ngoại bị lừa này, nàng đã nghe không dưới mười lần. Không ngờ là, người bị Liên Vĩ lừa gạt, lại còn có cả cha của Mạc Tiểu Vận.

“Bảo vật trên người Yêu quái sao?” nàng làm ra vẻ kinh ngạc hết sức: “Cha ngươi lấy được bằng cách nào vậy?”

Mạc Tiểu Vận nhớ lại: “Mấy năm sau khi mẹ mất, cha ta suốt ngày chỉ uống rượu hoặc đọc sách. Có một ngày, ông vui lắm, bảo rằng ông biết một nơi có linh dược cải tử hoàn sinh. Chỉ cần tìm được nơi đó thì chắc chắn có thể cứu mẹ ta về. Ta hỏi nơi đó là đâu, ông nói là một chốn gọi là… Đào Đô. Trong một quyển cổ thư không tên tuổi, ông tìm được ghi chép về nơi này. Trong đó nói Đào Đô có một gốc đào cổ khổng lồ uốn lượn, cư ngụ nhiều Yêu quái kỳ dị, linh khí dồi dào, là dị cảnh không hề thua kém thiên giới Côn Luân. Chỉ cần tìm được Đào Đô, mẹ ta sẽ có thể sống lại.”

Nàng khẽ thở dài: “Lúc đó ta còn nhỏ, nhưng cũng cảm thấy Đào Đô chỉ là nơi người đời bịa ra thôi. Người đã chết rồi, sao có thể sống lại được? Có lẽ vì ta quá nhớ mẹ, nên sinh ra những ý nghĩ viển vông như vậy. Nhưng ông càng đọc càng tin, từ hôm đó bèn đưa ta đi khắp nơi tìm kiếm. Thành thị, nhà hoang, núi sâu rừng rậm, ông cho rằng chỗ nào có chút dấu vết đều không thể bỏ qua. Ta nhớ mùa hè năm đó nóng khủng khiếp, chúng ta đến một khu rừng không bóng người, bị lạc đường. Lúc trời sắp tối, chúng ta gặp một người phụ nữ mặc áo xanh, lạ lắm, phía sau còn có một cái đuôi rất dài.”

Nàng nghĩ thầm: Quả nhiên! Cùng một trải nghiệm y chang!

Mạc Tiểu Vận kể tiếp: Người phụ nữ kia thấy cha nàng mang rượu theo, bèn xin rượu uống. Nàng ta rất thẳng thắn, nói luôn mình là Yêu quái tên Liên Vĩ, đã lâu không có ai bầu bạn uống rượu. Cha nàng không những không sợ, mà còn như gặp được cứu tinh vậy. Đêm đó, ông đưa hết rượu cho Liên Vĩ, còn trò chuyện suốt đêm với nàng ta. Điều ông quan tâm nhất là: Liên Vĩ, một Yêu quái, có từng nghe nói về Đào Đô chưa. Nàng ta nói chưa từng nghe qua.

Cha nàng rất thất vọng, nhưng Liên Vĩ lại an ủi: nếu thật lòng tìm kiếm thì sẽ có ngày tìm được. Nàng ta nhổ một sợi lông đưa cho ông, bảo nếu lúc sống không tìm thấy, thì cũng có thể hoàn thành nguyện ước sau khi chết. Nhưng món quà đó không miễn phí, phải đổi bằng một giấc mơ đẹp.

Có lẽ cha nàng quá khao khát tìm được Đào Đô, nên đồng ý không chút do dự.

Sau đó họ dường như ngất đi một lúc. Khi tỉnh lại thì đã nằm trên một bãi cỏ lạ, cha nàng vẫn nắm chặt sợi lông Liên Vĩ mảnh như kim bạc ấy. Từ đó về sau, cha nàng nói ông chưa bao giờ mơ thấy mẹ, những cảnh tượng hạnh phúc gặp gỡ và yêu đương với bà cũng không còn xuất hiện trong mơ nữa.

Ba năm trước, ông vì lao lực quá độ, lại u sầu nhiều năm, cuối cùng lâm bệnh không dậy nổi. Trước khi mất, ông giao viên đá Tử Tẫn và sợi lông Liên Vĩ lại cho nàng, nói rằng ông tin chắc Đào Đô thực sự tồn tại, hy vọng nàng đừng bỏ cuộc, nhất định phải tiếp tục tìm kiếm.

Nàng gật đầu đồng ý.

“Vậy ngươi đã tiếp tục tìm sao?” nàng hỏi Mạc Tiểu Vận.

“Đi tìm một nơi mà đến tồn tại hay không cũng chẳng rõ, còn khó hơn mò kim đáy bể nữa.” Mạc Tiểu Vận cười khổ: “Nhưng ta vẫn đã đi qua rất nhiều nơi, hỏi thăm rất nhiều người, chẳng ai từng nghe về nơi ấy. Gian khổ núi sông không là gì cả, điều khó chịu nhất là bị bọn ác nhân chú ý, chúng bắt ta đưa về hang ổ. May mà gặp được Đông Lai, nàng ấy đã cứu ta ra. Đằng nào hai chúng ta cũng đều một thân một mình, bèn đi cùng nhau cho có người giúp đỡ.”

Nàng quay sang hỏi Hà Đông Lai: “Cha mẹ ngươi cũng không còn à?”

Hà Đông Lai gật đầu: “Ừ, do ôn dịch. Cả làng chỉ mình ta sống sót. Từ đó lang thang khắp nơi, chẳng biết đi đâu.”

“… Cho đến khi gặp Tiểu Vận, nàng ấy kể với ta về cha nàng ấy, về Đào Đô, và cả con Yêu quái đó nữa.”

“Ngươi tin à?”

“Tùy tiện tin thôi." Hà Đông Lai mỉm cười l, ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Dù sao ta cũng chẳng có nơi nào muốn đến, nên để nàng ấy đi tìm cũng được, lỡ đâu thực sự có thì sao.”

“Quan trọng là." nàng ấy lại nói: “Chúng ta như được quay về cái thời còn có người thân.”

Mạc Tiểu Vận không đáp, chỉ là mắt đã hơi đỏ hoe.

“Vậy các ngươi vẫn định tiếp tục tìm Đào Đô sao?” nàng lại hỏi.

“Có lẽ sẽ tìm.” Mạc Tiểu Vận nghĩ một lúc rồi nói: “Chờ khi thiên hạ yên ổn hơn, khi lũ nhỏ kia không còn cần chúng ta chăm nom nữa.”

Nàng ấy lại ngừng một chút, nhìn dãy nhà sau lưng, nơi vang lên tiếng ngáy khe khẽ và tiếng nói mớ của lũ trẻ: “Hy vọng đến khi đó, chúng ta vẫn còn đủ sức để đi.”

“Ừ, hy vọng là vậy.” nàng nghiêm túc nói: “Nơi muốn đến nhất trong đời, thì dù thế nào cũng phải đi một lần.”

“Ví dụ như Trường An của ngươi?” Hà Đông Lai cười hỏi.

“Trường An của ta dễ tìm hơn Đào Đô của các ngươi nhiều lắm! Các ngươi phải cố lên đấy!”

“Biết rồi, đi ngủ thôi.”

Xin lỗi nhé, dù ta biết Đào Đô thật sự tồn tại, nhưng ta cũng không biết phải tìm nó bằng cách nào. Ngay cả bà ngoại cũng không làm được, nên thôi không nói với các ngươi nữa thì hơn. Có được một đáp án chắc chắn nhưng lại vĩnh viễn không thể thực hiện, chẳng bằng cứ mơ hồ nửa tin nửa ngờ, mơ hồ mà đi nhầm tới, vẫn nhẹ lòng hơn nhiều.

Nửa đêm sau đó, nàng ngủ rất ngon. 

 
Bình Luận (0)
Comment